Nó không xinh, cũng bình thường như bao người khác. Mặt tròn, đôi mắt trong veo, bờm tóc dày che vết sẹo. Một vết sẹo mà rất ít người biết. Đó là lí do nó không bao giờ cột tóc. Anh yêu nó và yêu cả vết sẹo ấy. Anh vẫn gọi nó là nhóc con. Nhóc con của hơn 2 năm về trước. Anh yêu một cô bé ngây thơ, hồn nhiên và đôi lúc thấy ngồ ngộ. Cô bé hay nhìn anh cười, chun mũi lại rồi cốc đầu anh. Một cô bé có mái tóc đen dài rất thẳng, tham ăn và hay giành kẹo mút của anh mỗi lần đi chơi. Một cô bé thích ngắm sao vào những ngày trời mưa. Và đặc biệt nó thích hoa cỏ may. Anh bảo nó ngốc. Mà có lẽ cũng ngốc thật. Trời mưa làm gì có sao. Thế mà có. Ngoài đường có hai đứa đang đứng ngắm sao và kết quả là ngày hôm sau cả hai đều ốm.
– Ông xã ơi, bà xã ốm rồi nè.
– Nhóc con đáng đời ai bảo cứ thích ngắm sao cơ.
– Hic, ông xã hư. Bà xã cũng thích ngắm sao còn gì.
– Ừ nhỉ. Chắc hư giống bà xã rồi, bắt đền bà xã í.
Anh thích cách nó nũng nịu, thích nhìn nó cười – một nụ cười hồn nhiên thánh thiện, thích cảm giác ôm nó vào lòng rất bình yên. Anh thấy nó đáng yêu đến kì lạ. Nó thích hoa cỏ may. Nó kể cả một câu chuyện về loài hoa ấy. Rằng có một chàng trai đem lòng yêu một cô gái nhưng cô gái kiêu kì không yêu chàng. Chàng héo mòn mà chết, biến thành loài hoa cỏ may níu chân cô gái. Nó cười trêu anh:
– Sau này anh bỏ em, em cũng biến thành hoa cỏ may níu chân anh nhé.
– Nhóc con ngốc sau này mình sẽ lấy nhau.
Tình yêu trong sáng ấy kéo dài hơn 1 năm. Rồi anh đi. Anh chỉ nói: “Anh phải đi tìm ngôi nhà hạnh phúc của hai đứa mình. Chờ anh nhé. Anh sẽ về.”
Chỉ thế thôi. Và anh đi thật. Ngày anh đi, mưa tầm tã. Nó không khóc nhưng dường như nước mưa đã thay dòng nước mắt của nó mất rồi. Nó không tiễn anh đi. Nó sợ nó không kìm lòng được sẽ níu chân anh lại. Nó biết chỉ cần nó nói: “Anh đừng đi thì anh sẽ không đi nữa nhưng nó không muốn trở thành vật cản của anh. Nó muốn anh làm được những gì anh muốn.”
– Anh đi bình an nhé.
Bíp, tin nhắn gửi đi. Lòng nó buồn rười rượi. Nếu là trước đây nó sẽ huyên thuyên đủ điều: “Anh mang đủ đồ chưa? Vào trong ấy nhớ giữ gìn sức khỏe nhá và gọi về cho em nữa. Thuốc đau đầu để ở đây, còn thuốc đau bụng ở đây nè nhớ chưa? v.v…” như thế đấy. Nhưng giờ đây nó chẳng còn tâm trạng. Ngày mai nó sẽ phải tự bước một mình trên con đường mình chọn, không có anh…