Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 733: Không làm ngói lành


Giữa không trung, cuộc chiến giữa Lâm Phi và Arthur đột nhiên dừng lại, cả hai quay sang trọ chuyện giết thời gian, khiến cho tất cả mọi người trên bờ cát đều ngơ ngác.

– Chuyện gì vậy? Vừa nãy còn đánh nhau kịch liệt lắm mà? Sao bây giờ lại ngừng đánh?

Hứa Vi khó hiểu.

Thiên Diện thản nhiên nói:

– Đơn giản là lừa gạt.

– Lừa gạt?

– Ngay từ ban đầu, Thần Thánh Chi Vương đã không có ý định hạ sát thủ.

Thiên Diện giải thích.

Lý Ủy Nhiên chợt lên tiếng:

– Chị, vừa nãy chị nói lạ quá. Vì sao quái đại thúc lại không có ý định hạ sát thủ?

– Đúng!

Thiên Diện gật đầu:

– Xem ra, bọn họ cố ý dụ Ám Ảnh tới.

năng lẽ đại thúc liên lạc với Tự Nhiên Chi Vương và Thần Thánh Chi Vương trước đó rồi hay sao? Sư phụ em không nhận ra bọn
họ đâu.

Lý Ủy Nhiên khó hiểu nói.

– Không biết.

Thiên Diện trả lời như thật.

Mặc dù hoài nghi nhưng bây giờ cũng đã không còn lo lắng. Dù sao Lâm Phi cũng không nguy hie đến tính mạng.

Duy chỉ có Eva là nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc và vui sướng, nhưng lại tràn đầy nghi vấn.

Giữa không trung, Mộ Tử Mặc thẹn quá hóa giận. Nếu y còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thật -sự là uống phí vạn năm tuổi thọ
mà.

Kế hoạch lần này, là lần hợp tác đầu tiên giữa y và Hoa Lộng Ảnh.

Hoa Lộng Ảnh phải người lẻn vào hạm đội phương bắc của Nga, khống chế mạng lưới máy tính nội bộ của quân đội, bí mật ẩn
núp, tùy thời có thể cưỡng chế tàu ngầm hạt nhân của quân Nga ở trú đóng Bắc Băng Dương.

Một khi tàu ngầm hạt nhân phóng một ngàn đầu đạn hạt nhân vào không trung. Sau khi xâm nhập vào bầu khí quyển, đủ để rải
khắp toàn bộ hành tinh.

Đây tuyệt đối không phải chuyện giật gân. Năm đó, trong chiến tranh thế giới thứ II, Mỹ đã ném hai quả bom hạt nhân xuống
Nhật Bản, tương đương với hai mươi nghìn tấn thuốc nổ, đánh cho Nhật Bản vô cùng thê thảm.

Các đầu đạn hạt nhân hiện nay của quân đội Nga lại tương đương với hơn một trăm ngàn tấn. Chỉ cần một đầu đạn hạt nhân thôi,
đừng nói chỉ hủy diệt một quả địa cầu, hủy diệt mấy chục quả cũng còn không đủ.

Quan trọng là, một khi phóng ra, thậm chí nếu không rơi xuống đất, địa cầu cũng sẽ bị hủy diệt.

Lưu thông gió và hải lưu tuần hoàn sẽ đem rải ô nhiễm khắp mọi nơi. Sinh vật bị tiêu diệt hoặc biến dị là kết quả không tránh
khỏi.

Cho dù là Vương giả, cũng không thể chịu được tổn thương khi địa cầu bị diệt sạch. Ngay cả Tự Nhiên Chi Vương và Thần Thánh
Chi Vương cũng không dám chống lại.

Tương đối mà nói, giết chết một người như Lâm Phi ngược lại chỉ là chuyện nhỏ.

Việc Mô Tử Mặc phải làm chính là thông qua các loại thiết bị, theo dõi giám sát Tự Nhiên Chi Vương và Thần Thánh Chi Vương,
không để cho bọn họ có cơ hội nói cho Lâm Phi biết.

Một khi bọn họ dám tiết lộ, sẽ hủy diệt địa cầu ngay. Dù sao, Mộ Tử Mặc và Hoa Lộng Ảnh cũng chẳng phải người. Bọn họ căn
bản chẳng quan tâm nhân loại sống hay chết.

Nếu Lâm Phi không chế, Mộ Tử Mặc khó mà hồi sinh Lilith, không có cách nào khôi phục sự phồn vinh của Huyết tộc. Đây mới
chính là điều mà y quan tâm.

Nhưng hôm nay, không biết khâu nào xảy ra vấn đề. Hệ thống máy tính hạm đội biển bắc đã bị Natasha phá hủy, không còn sử
dụng được nữa.

Cho dù có sửa lại được, hệ thống quân dụng sẽ tự làm mới hệ số dữ liệu mã hóa của mình, không còn nằm trong sự khống chế
của Mộ Tử Mặc.

Gương mặc lạnh lẽo của y không giấu được ức chế phẫn nộ, thậm chí còn lộ cả răng nanh, trên mặt hiện đầy tơ máu xanh đỏ,
ánh mắt cũng một màu đỏ tươi.

– Skye Delp, làm sao người biết được tin tức này? Là ai nói cho ngươi biết?

Mộ Tử Mặc vẫn không cam lòng.

Lâm Phi thản nhiên thay chiếc áo đi biển ngắn tay, nói:

– Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là Đại pháp sư Mai Lâm mà người từng uy hiếp nói cho ta biết. Đệ tử Ô Lỗ Lỗ của
ông ta là bạn thân của ta. Ông ta làm sao để cho một con dơi làm tổn thương đệ tử ruột của mình chứ?

– Không có chuyện đó!

Sắc mặt Mộ Tử Mặc tái xanh, nói:

– Sau khi Mai Lâm nhận được tin tức, tất cả hành tung của ông ta đều bị ta khống chế. Ông ta không hề có cơ hội tiếp xúc với
người hoặc người bên cạnh ngươi. Ông ta biết rõ, bất luận một động tác khả nghi nào cũng sẽ khiến cho cái thế giới này bị hủy
hoại trong chốc lát.

Mộ Tử Mặc không ngốc. Y biết rõ một khi để Lâm Phi biết chuyện này, chẳng khác nào cho Lâm Phi thời gian xử lý nguy cơ.

Tuy nhiên, bản thân Lâm Phi không có biện pháp làm chuyện này vì sự ảnh hưởng quá lớn. Nhưng bên trong thế hệ truyền kỳ có
không ít đặc công siêu cấp. Thậm chí cô gái xuất quỷ nhập thần Thiên Diện cũng có thể nghịch chuyển tình huống.

Cho nên, Mộ Tử Mặc vẫn rất chú ý đến hướng đi của Mai Lâm và Arthur: Y tin chắc sẽ không có sơ suất nào.

Lâm Phi cười lạnh nói:

– Không cần giải thích quá nhiều với người. Bởi vì hôm nay người phải chết rồi. Ta cảm thấy làm quỷ hồ đồ sẽ thích hợp với người
hơn.

– Si tâm vọng tưởng. Cho dù các ngươi biết được kế hoạch của bổn vương thì sao? Skye Delp, người cho rằng mình có thể giết
chết được bổn vương hay sao?

Mộ Tư Mặc khinh thường nói.

– Mẹ kiếp! Có lẽ ban đầu đúng là không thể bắt được người. Nhưng bây giờ, ngươi chọc tới cũng không chỉ một mình ta.

Lâm Phi cười gian nói.

Mộ Tử Mặc biến sắc. Theo tiếng nói của Lâm Phi, thánh kiếm Dylan Dahl đã phát ra một đạo kiếm quang màu trắng tại chỗ đứng
của y.

Phần thân Ám Ảnh bỗng nhiên phát động. Vị trí Mộ Tử mặc tràn ngập vượng khí Ám Ảnh.

Nguy hiểm chỉ cách vị trí của Mộ Tử Mặc có mấy chục thước. Khó khăn lắm y mới tránh né được nhát kiếm trí mạng.

không biết từ khi nào Arthur đã đứng ở vị trí Mộ Tử Mặc ban đầu, không còn sự cợt nhã vừa nãy, nét mặt nghiêm túc và ngưng
trọng.

– Arthur, người muốn giúp hắn giết ta?

Mộ Tử Mặc theo bản năng sờ lên cánh tay trái của mình. Chỗ đó đang có một vết thương chảy máu. Hơn nữa rất khó khép miệng.

Vừa nãy, y tránh được nguy cơ bị đâm trúng tim, nhưng )

hông hoàn toàn tránh thoát.

Thánh kiếm Dylan Dahl của Arthur có sức phá hoại đối với cơ thể của y.

– Ngươi vẫn không rõ vì sao ư?

Thanh âm của Arthur trầm thấp nhưng hùng hồn. Cơ thể đầy mỡ một lần nữa trở thành cơ thể đầy cơ bắp:

– Ngươi dám dùng vũ khí hạt nhân uy hiểm bổn vương và Mai Lâm, đây chính là sai lầm lớn nhất của ngươi.

– Đây vốn là tranh chấp giữa các ngươi, chúng ta căn bản không muốn tham gia vào. Nhưng ngao lại đẩy nó lên người chúng ta,
nếu không trừng trị ngươi, chẳng phải chứng tỏ chúng ta dễ bị bắt nạt sao?

– Đường đường là Thần Thánh Chi Vương, người và một tiểu oa nhi lại hìa nhau đối phó ta. Chẳng lẽ không biết xấu hổ?

Mộ Tử Mặc cả giận nói.

– Ngươi xác định chỉ có một mình ngươi sao? Người trợ giúp người có được vũ khí hạt nhân cũng chỉ có một mình cô ta.

Arthur nói.

Ánh mắt Mộ Tử Mặc thay đổi, nhìn Lâm Phi sau lưng, rồi lại nhìn Arthur trước mặt, lại còn có một Mai Lâm án binh bất động.

– Hahaha!

Mộ Tử Mặc cười điên cuồng:

– Các ngươi cho rằng cùng nhau diễn màn kịch như vậy, bổn vương sẽ cam bải hạ phong sao?

Nói xong, Mộ Tử Mặc móc một thiết bị điều khiển từ trong túi ra, trên đó có một cái nút màu đỏ.

– Skye Delp, bổn vương bị người gạt rất nhiều lần. Sớm biết tuổi tác của người tuy nhỏ, nhưng lại giảo hoạt như vậy thì bổn
vương cũng không nương tay.

Lâm Phi nhìn thiết bị điều khiển từ xa trong tay y, trong lòng không khỏi có một dự cảm bất thường:

– Ngươi muốn gì?

Mộ Tử Mặc hừ lạnh nói:

– Muốn hủy diệt tất cả, bổn vương không làm được. Nhưng người và người nhà của người đều ở Hương Giang. Bổn vương cố ý
chuẩn bị một đầu đạn hạt nhân và một máy phát riêng biệt, tùy thời chờ lệnh.

– Hôm nay, cho dù bổn vương trốn không thoát chỗ này, các ngươi cũng đừng mơ tưởng còn sống mà rời khỏi Hương Giang.
Đương nhiên, những người khác có thể đi. Nhưng người nhà Skye Delp thì không đi được.

Không chỉ có sắc mặt Lâm Phi trắng bệch, mà ngay cả Mai Lâm và Arthur cũng giữ im lặng.

– Ngươi có biết mình làm cái gì không? Người cho rằng làm như vậy thì có thể chạy?

Lâm Phi nuốt nước bọt. Điều này quả thật hắn không ngờ tới.

Mộ Tử Mặc điên cuồng đến mức này, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngôi lành. Xem ra y đã tìm được một vài thứ trong kế hoạch
vũ khí hạt nhân của Hoa Lộng Anh, định dùng vũ khí hạt nhân để thay đổi tình hình.

Nếu y không chiếm được quả địa cầu này, y cũng muốn hủy diệt nó.

– Ám Ảnh, nếu từ bỏ vũ khí hạt nhân, bổn vương sẽ để cho ngươi đi.

Arthur cảnh cáo.

Mai Lâm cũng thở dài:

– Tội gì lại để tình trạng sinh linh đô thán chứ? Ngươi đi đi.

Tuy Lâm Phi cảm thấy không yên lòng, nhưng nếu thật sự có một đầu đạn hạt nhân được bắn ra, hắn không biết phải ngăn chặn
như thế nào. Đây cũng không phải chuyện đùa, có lẽ Bản thân hắn không bị phóng xạ giết chết, nhưng người nhà của hắn, ai có
thể chịu được?

Dù có chặn giữa không trung, căn bản không ngăn cản được uy lực bức xạ của hạt nhân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.