Thể loại: đoản văn, tình cảm, hiện đại, ngược tâm.
Convert: Kén Sâu
Editor: Linh Phong.
***
[Review _ CarolinaAn]
Nửa điếu thuốc là câu chuyện kể về Lâm Khí và Tần Hạo Hương, hai người con trai lớn lên cùng nhau từ thời niên thiếu dẫu chẳng phải dưới danh nghĩa bạn thân như những câu chuyện tình yêu vườn trường vẫn hay kể. Hai tính cách, hai số phận chênh lệch quá lớn: một hướng ngoại ồn ào, một trầm tĩnh cô độc; một thu hút ánh nhìn, một sống trong sự ghẻ lạnh triền miên.
Tình cảm nảy mầm trong yên lặng, nhưng chẳng ai dám nói ra, đành để cơn đau quay quắt cuối ngày hành hạ mình từ ngày này qua ngày khác. Như một lẽ tất nhiên dĩ ngẫu, họ dần xa nhau – vốn không danh không phận, giờ lại như gió cuốn mưa tan. Một kẻ đi, một kẻ ở, biết bao giờ mới tìm được về.
Mạch hồi ức chảy trôi, dẫu chan chứa tình cảm mà cay đắng vô ngần. Kẻ độc thoại dửng dưng, cố gắng trốn tránh bằng ánh nhìn bàng quan, lại chẳng để ý rằng từng câu từng chữ thốt ra đều mang nét buồn thăm thẳm.
“Tôi bỗng nhiên giật mình, người con trai này, hóa ra tôi đã yêu nhiều năm đến thế.” Ngày bọn họ tái hợp, Lâm Khí đã nghĩ như vậy. Nỗi nhớ cùng tình yêu đã trở thành thói quen, ăn sâu vào da thịt. Suốt ngần ấy năm, bọn họ cứ như cái bóng sống bên cạnh nhau, yêu thì yêu đấy nhưng lời yêu chưa kịp nói ra đã bay vào gió. Hoa ngại không rơi, nước chảy trôi mãi. Để rồi cuối cùng, “Lần này cách xa, có lẽ mới chính là thiên trường địa cửu.”
Trong lúc Lâm Khí đau khổ nhất, Tần Hạo Dương đã đến bên cậu, cho cậu một cái danh phận để giúp cậu ngẩng mặt lên nhìn đời. Không phải bằng hữu (bạn bè), không phải người yêu, mà là người hầu. Có lẽ tình yêu của Tần là loại tình cảm độc đoán, hay chính xác hơn: “Tình cảm của thiếu gia đến thì oanh liệt ồn ào, đi thì lặng thinh trống trải.” Thế mà ngưởi bỏ đi lại là Lâm Khí, khi Tần Hạo Dương suy sụp đến kiệt cùng.
Hai người, chẳng biết là ai thay đổi trước. Một người chỉ muốn tan vào không khí, tránh đi sự dị nghị của người đời. Một người dần dần khoác lên vẻ ngoài hào nhoáng, quên đi cố nhân mà mải mê khoái lạc bụi trần. Tôi đã nghĩ Tần Hạo Dương thay đổi. Lâm Khí đã tin rằng Tần Hạo Dương thay đổi. Thế nhưng, đến tận cùng, tôi mới hiểu ra rằng, làm gì có ai thay đổi. Rằng, dẫu cho vẻ ngoài của Tần Hạo Dương có suy sụp, có kiệt quệ, “Trong giây phút ấy, hình ảnh người con trai đến nằm mơ tôi cũng nghĩ về dường như đã biến thành một người khác, hốc mắt hõm sâu, mắt đầy tơ máu” thì trong thâm tâm, tình cảm hắn dành cho Lâm Khí vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
“Đồ ngốc, tôi cũng yêu cậu, yêu đến nhiều năm như vậy! Cậu có biết hay không, tôi luôn luôn thật cẩn thận đối với cậu, tôi rất sợ khi tôi nói ra, cậu sẽ cắn môi dưới cười trừ, lấy lòng tôi…”
Suốt những năm tháng ấy, họ hút thuốc cùng nhau. Điếu thuốc bẻ đôi, nỗi buồn vơi nửa. Thế mà, tâm tình đợi 4 năm mới có thể nói ra. Hình tượng nửa điếu thuốc lá chính là hình ảnh mang nhiều ý nghĩa nhất. Điếu thuốc gợi nhớ bóng hình người thương, đem về cả một miền kí ức ám ảnh trêu ngươi chực chờ trào ra khỏi mi mắt. Đối với mỗi người, những điếu thuốc bẻ nửa ấy quý giá biết nhường nào.
Lớn lên, chịu đựng, mâu thuẫn, lìa xa, gặp lại. Chu trình đầy ám ảnh của một cuộc tình trắc trở. Những tưởng họ sẽ được hạnh phúc, nhưng câu chuyện dừng lại ngay khi Tần Hạo Dương nói lời yêu thương. Không dám chắc họ sẽ hạnh phúc nhưng ít nhất, mình nghĩ đối với Lâm Khí như vậy là đủ. Bốn năm rời xa người cũng chỉ vì thiếu một câu nói ấy mà thôi, chẳng phải sao?
Đối với câu chuyện này mà nói, mình cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ trong mạch kể hồi ức nhập nhằng rối tung, con người ta lại tìm được sự tĩnh lặng. Biết đâu đấy. Mà đúng thế thật, dù xung quanh là cuồn cuộn mây mù gió lốc thì ở trong tâm bão bao giờ cũng an toàn hơn hết thảy.
Nửa điếu thuốc có lời văn nhẹ nhàng, êm ái mà cũng đau đớn chết lặng. Câu chuyện có phần hơi nặng nề như kéo người đọc đi đến tận cùng nỗi đau. Thế mà ở cuối chặng đường truân chuyên ấy, một đóa hoa nở ra từ nỗi đau bất tận, đẹp đến vô ngần.