Trảm long kiếm khe khẽ kêu vang, ánh sáng xanh lan tỏa trong màn đêm, lấp lánh chói mắt, từng luồng sáng xanh ấy thậm chí chói rọi lên cả mặt của Thương Tùng, kẻ đang đứng phía trước mặt Lâm Kinh Vũ.
Thương Tùng điềm đạm nhìn Lâm Kinh Vũ, rồi liếc mắt nhìn sang thanh Trảm Long kiếm, cuối cùng lại nhìn về người đệ tử trước đây. Sau đó, gã cười vang, giọng nói pha chút thương cảm lẫn mừng vui:
“Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.”
Ánh mắt Lâm Kinh Vũ nhìn thẳng vào mặt gã, những cơ thịt trên quai hàm, dường như đang co giật.
Vương Tông Cảnh lui sang một bên, nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng những lời mà hai người nói với nhau, nhất thời cảm thấy ngỡ ngàng, mở to đôi mắt, ngẩn người ra nhìn hai con người đang đứng đấy.
Lâm Kinh Vũ trầm mặc một hồi, hít thở một hơi, nhìn chăm chú Thương Tùng và nói:
“Ông theo ta về Thanh Vân.”
Khóe miệng của Thương Tùng khẽ động, trên mặt lộ ra thần thái tựa cười nhưng cũng chẳng phải cười. Trong cái nhìn tựa như châm biến ấy, phảng phất vài nét ảm đạm, rồi sau đó, gã nói với giọng điềm đạm:
“Quay về làm gì?”
Trảm Long kiếm lập tức phát ra tiếng gào khẽ nhưng trong trẻo, ánh hào quang màu xanh đột nhiên sáng lên nhưng rồi sau đó lại từ từ hạ xuống, trông như một con rồng đang giận dữ đột nhiên quay đầu lại. Đôi tay đang cầm thanh kiếm vẫn kiên định trong luồng sáng yếu ớt ấy. Lâm Kinh Vũ đưa mắt nhìn gã, nhìn một cách chăm chú, nhìn những nếp nhăn trên gương mặt đó, nhìn tóc của gã ở hai bên mái không biết đã bạc đi từ lúc nào.
“Theo ta về Thanh Vân.” Y một lần nữa nghiến răng lặp lại từng từ, từng chữ một, dường như mỗi chữ bật ra đều tốn rất nhiều sức lực nên trông hắn có vẻ mệt mỏi.
Thương Tùng trông thấy trong ánh mắt y có đôi chút thương cảm, nhưng rồi lại lập tức tan biến, bèn lạnh lùng cười một tiếng:
“Nếu như Đạo Huyền lão nhi vẫn còn sống, có trách móc ta cũng chẳng có gì để nói. Nhưng giờ đây ngươi bảo ta quay về, lại muốn ta cúi đầu xin tha với cái tên tiểu nhi Tiêu Dật Tài ấy sao?”
Thần thái sắc mặt của Lâm Kinh Vũ bỗng chốc biến đổi, có vẻ như kích động, lại có phần như đau khổ. Thương Tùng lắc đầu và nói:
“Thôi bỏ đi, năm ấy khi ta phản bội rời khỏi Thanh Vân môn, kể từ đó trở đi, ta đã không còn nghĩ là có thể quay về nữa.”
Lâm Kinh Vũ im lặng không nói một lời, thần thái có vẻ bình tĩnh lại, vài phút sau, y đột nhiên nói:
“Tông Cảnh, cậu đi lên Tế đàn kia tránh tạm một lát.”
Vương Tông Cảnh giật mình, tuy rằng trong lòng vẫn có chút hoài nghi bất định về quan hệ giữa hai người này, nhưng trông thấy tình thế trước mắt có vẻ căng thẳng, nên cũng không dám ở lâu. Hắn vâng một tiếng, rồi chạy về lên phía bậc thang, bước vào trong căn nhà lớn ở phía trên đài cao.
Thương Tùng liếc nhìn hình bóng của Vương Tông Cảnh, rồi sau đó lãnh đạm cười một tiếng và nói:
“Ngươi cũng phát hiện ra rồi sao?”
Lâm Kinh Vũ hừ một tiếng, thần sắc dần dần lạnh băng, thanh Trảm Long kiếm trong tay dần dần giơ cao, sắc xanh của thanh kiếm trông như một con quái vật vừa tỉnh giấc, từng li từng bước dần dần bắt đầu bành trướng ra bên ngoài.
Gió đêm đột nhiên nổi lên, rồi dần dần vi vu thổi mạnh, hóa thành những cơn gió lốc vô hình, thổi tung bụi trần, vây lấy cả hai bên trong, rồi phát ra một tiếng gào thét khe khẽ.
Hai mắt Thương Tùng nhè nhẹ nhắm lại, tóc tai râu ria đều bay lên theo gió, ánh mắt nhìn Lâm Kinh Vũ đang đắm mình trong ánh kiếm màu xanh ấy, vạt áo tung bay, trông cứ như một con nộ long đang từ từ tỉnh giấc, phong thái mang chút bướng bỉnh khinh đời, thấp thoáng như đang hợp nhất với một bóng hình nào đó trong kí ức sâu thẳm.
“Quả giống thật.”
Gã dùng một âm thanh mà không ai có thể nghe thấy, nhè nhẹ nói một câu như vậy với một bóng hình từ lâu chỉ tồn tại trong thâm tâm của bản thân. Sau đó, gã ngẩng đầu lên, múa kiếm, ánh sáng thanh trong lay động, vạn đường kiếm khí dần dần lớn mạnh, thậm chí khiến cho bóng hình của gã cũng trở nên cao to, càng không hề có chút hơi thở quỉ quái, quả đúng thực là chân pháp của Thanh Vân môn ngàn năm vang danh thiên hạ.
Ngươi mắt của Lâm Kinh Vũ dưới ánh kiếm xanh dần dần thu nhỏ lại, rồi lạnh lùng hừ một tiếng.
Ánh kiếm xanh bích từ hai bên, càng ngày càng lớn mạnh lên, chiếu rọi cả bãi di tích trong màn đêm tối tăm này, và bắt đầu chầm chậm tiến sát đến nhau.
Gió mỗi lúc một lớn.
Vương Tông Cảnh sau khi bước vào bên trong ngôi nhà lớn dựng phía trên thạch đài, đột nhiên cảm thấy xung quanh bỗng nhiên trở nên im lặng, đồng thời trước mắt trở nên tối đen. Trong màn đêm, đứng trong căn nhà này không hề nhìn thấy được các ngón tay ở trước mặt, hắn lại không biết được tình hình bên trong căn nhà, cho nên không dám đi lại lung tung. Tuy rằng Lâm Kinh Vũ bảo hắn trốn vào trong ngôi nhà này, có lẽ là đã rà soát qua biết rằng không có gì nguy hiểm, chỉ có điều, nơi đây có thể có liên quan đến di chỉ của ma giáo năm xưa, nếu vậy thì cũng chẳng phải là vùng đất lành gì cả.
Nghĩ đến đây, Vương Tông Cảnh bèn dứt khoát đứng gần ngay cửa, không đi vào bên trong nhà nữa. Cứ thế một lúc sau, ánh mắt dần dần quen với bóng tối trong nhà, hắn dường như thấp thoáng trông thấy bên trong căn nhà này còn có một số vật gì đấy trông như bàn đá điêu khắc, nhưng trông lại khá mơ hồ, Vương Tông Cảnh cũng chẳng có ý định vào trong đó xem xét.
Lúc này tâm tư của hắn dường như chăm chú vào hai con người ngoài kia. Người thần bí kia thì không cần phải nói rồi, còn vị Lâm Kinh Vũ của Thanh Vân môn xem vẻ cũng là một tu sĩ lợi hại. Chỉ có điều là lúc nãy nghe cách bọn họ nói chuyện với nhau, thì hình như hai người này trước đây đã từng có mối quan hệ sư đồ?
Trong đầu Vương Tông Cảnh nhất thời có hơi rối bời, quả là có chút gì đó mịt mờ. Đột nhiên hắn cảm thấy nền đất kiên cố dày đặc dưới chân bỗng lắc lư dữ dội, hơn nữa lại có tiếng gào thét chói tai từ bên ngoài vọng đến, nghe như một cây tiễn nhọn đột nhiên được bắn ra, một đi không quay về.
Cơn rung động đến quá bất ngờ khiến cho Vương Tông Cảnh loạng choạng, suýt chút nữa té nhào. Cũng may hắn đưa tay ra kịp, giữ thăng bằng cơ thể, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, nắm chặt lấy bức tường ngoài len lén ló đầu trông ra bên ngoài.
Vừa chồm ló đầu ra, đột nhiên có một luồng như đại hồng thủy ầm ầm xông đến, tiếng gào thét chói tai vang vọng khắp đất trời, cùng với vô số đường kiếm khí ngang dọc xé toạc không gian, tất cả cùng một lúc vọng đến bên tai hắn, suýt chút nữa khiến cho màng nhĩ của hắn vỡ tung. Đồng thời nơi mà ánh mắt nhìn ra, chỉ thấy hai bóng hình thoắt cái biến mất, quay quần nhau điên cuồng, ánh sáng chói mắt. Dưới bầu trời đêm bao la này, hai luồng sáng chói mắt bay lơ lửng giữa lưng trời, một xanh một bích, một nhạt một đậm, bay lượn trên trời với một tốc độ chóng mặt. Ánh kiếm thoăn thoát, ánh sáng rọi khắp bốn phương tám hướng, các bài đạo pháp chân quyết với uy lực kì lạ không thể nào ngờ được, như muốn tranh uy cùng đất trời, như ánh chớp vang sấm rền, công kích nhau không một chút nương tình.
Vương Tông Cảnh nhìn đến trơ cả mắt, há hốc cả miệng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn trông thấy cảnh giao chiến giữa hai cao nhân đạo pháp cao cường, các loại đạo pháp tinh thâm, uy lực vô biên, khiến cho người xem phải nghẹt thở, mê mẩn cả người. Trong trận kịch chiến, chốc chốc lại có vài đường kiếm đạo sắc bén, do uy lực quá mạnh nên không chịu được sự khống chế và xoẹt xuống, bay xuống phía rừng rậm và xung quanh khu di tích. Vương Tông Cảnh quan sát thấy những cây cổ thụ và những căn nhà đá đã trải qua mấy ngàn năm sương gió bỗng chốc cứ như đất đổ ngói nát, dưới uy lực vô thượng chân pháp này, đều lần lượt ngã đổ không hề có sức lực chống cự nào.
Nhưng mà thoáng chốc hắn đã phát hiện ra một chỗ rất khác lạ, đó chính là trong trận kịch chiến trên không ấy, lại không hề có một đường chân pháp hay bất kì một làm sóng uy lực nào bay đến nơi mà hắn đang ẩn thân cả, chỉ là thỉnh thoảng căn nhà cũng lung lay dữ dội. Nhưng không hiểu vì sao, căn nhà chỉ lắc lư mạnh một hồi rồi thôi. Ngoại trừ nơi này ra, chỉ có duy nhất căn nhà trên tế đàn đổ nát là không hề có hiện tượng sụp đổ như những căn nhà khác.
Xem ra Lâm Kinh Vũ bảo hắn trốn vào trong đây, quả thật là có hiểu biết.
Lúc này, xung quanh hắn là một cảnh xơ xác tiêu điều, trận kịch chiến trong màn đêm cũng đã đến hồi quyết liệt. Lâm Kinh Vũ trông như hóa thành một chiến thần, tiến thoái vô cùng dũng mãnh, dường như mỗi một chiêu đều có uy lực kinh hồn, như sấm chớp khiến cho người khác phải thán phục; luồng sáng do Thương Tùng tạo ra tuy có vẻ ảm đạm hơn so với Lâm Kinh Vũ nhưng nó vẫn sáng như trăng rằm, trong như nước suối mùa thu, liên miên không dứt. Dưới sức công kích uy lực và đầy mãnh liệt của Lâm Kinh Vũ, Thương Tùng cũng điêu luyện né tránh, không hề tỏ ra thất thế sa cơ. Một cục diện như thế, xem ra cả hai đều khó có thể nhanh chóng áp đão đối phương.
Tục ngữ nhân gian có câu đánh nhanh rút gọn, nhưng Lâm Kinh Vũ dũng mãnh vô cùng, quả thật chưa hề tỏ ra vẻ yếu thế, trái lại như càng trở nên điên cuồng. Ánh sáng xanh biếc khắp trời, bao phủ khắp nơi, ngang dọc tung hoành trong không gian, cứ như Trường Giang cuồn cuộn chảy, nhưng dù sao đây cũng chỉ là thời điểm chuẩn bị mà thôi. Hiện giờ khí thế của trận chiến càng ngày càng dâng cao, càng ngày càng quyết liệt. Chỉ nghe thấy trong nguồn sáng xanh chói mắt ấy đột nhiên vang lên một tiếng gào như muốn đinh tai nhức óc. Khắp trời là một làn kiếm khí xanh biếc, rồi đột nhiên được thu hồi lại nhanh như cá kình hút nước, lộ ra hình bóng của Lâm Kinh Vũ, và còn cả thanh kiếm trảm long sục sôi kiếm khí trong tay hắn.
Lâm Kinh Vũ sắc mặt lạnh băng, bước tới một bước, nhìn chăm chú vào bóng người trước mắt, thời gian như dừng lại, trời đất như tĩnh lặng, dường như một ánh nhìn ấy như đang nhìn thấu được quá khứ đầy thăng trầm.
Vài phút sau, y hít thở sâu, trong miệng niệm thần chú, tay trái gập ngón lại như thanh kiếm, chỉ thẳng lên bầu trời, trảm long kiếm đã quay trở về bên người, nằm ngang trước ngực, ánh mắt lóe lên ánh nhìn tinh anh.
Trảm long kiếm phút chốc lại run lên, dường như cảm thấy được điều gì đó, lưỡi kiếm cứ lay động không ngừng.
Giữa không gian rừng già, cuồng phong đột ngột dừng lại, rồi chốc lát lại nổi lên điên cuồng như sóng to gió lốc.
Một màn bóng đêm lạ thường, đột nhiên xuất hiện phía sau Lâm Kinh Vũ. Nó trông như sự u ám sâu thẳm nhất, lại không hề có một ánh sáng nào lay động, trong tích tắc khiến cho xung quanh nhuộm đầy màu xơ xác chết chóc tang thương. Thương Tùng đứng phía trước chợt chau mày, sắc mặt có vẻ kinh ngạc, bèn phi người bay đến, một luồng ánh sáng trong suốt bổ xuống, như muốn lấy đầu lâu của Lâm Kinh Vũ.
Luồng khí đen trong nháy mắt lan tỏa đến nuốt lấy toàn bộ cơ thể của Lâm Kinh Vũ, một luồng hơi lạnh tỏa ra. Rõ ràng là bầu trời tối đen như mực, khắp nơi tối tăm, nhưng trong nháy mắt lại khiến cho người ta có cảm giác có một vầng trăng màu đen nhô lên từ phía chân trời, tỏa ra một màu đen vô hình, đáng sợ và không thể nào tưởng tượng được, như đang ở cõi cửu tuyền u minh. Trời đất đều trở nên tĩnh mịch, chỉ thấp thoáng nghe thấy nhịp đậm nặng nề của con tim.
Ngay giờ phút tiếp theo, đột nhiên có một tiếng gào vang vọng, chấn động cửu thiên. Trong bóng tối dày đặc chợt lóe lên một luồng sáng xanh biếc, như vô số mặt trời cùng mọc lên, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, trong chốc lát xua đuổi hết tất cả bóng đêm. Một bóng hình khiến cho cả thần thánh cửu thiên trong thấy cũng đều khiếp sợ, vô đối vô địch, đột nhiên xuất hiện giữa tầng mây.
Lâm Kinh Vũ tay cầm trảm long thần kiếm, ánh sáng xanh biếc phát ra từ người y vô cùng chói mắt, nhưng ánh mắt của y lại long lanh sáng rực, nhân kiếm hợp nhất, chốc lát hóa thành một cột sáng khổng lồ phóng quang vạn dặm, như một thanh kiếm khai thiên khổng lồ, ầm ầm đâm xuống, xông đến Thương Tùng.
Trảm long kiếm mang theo vạn luồng sáng, phát ra một tiếng nổ ầm vang, khí thế vô biên, tuy vẫn còn xa tắp trên không trung, nhưng dưới mặt đất khói bụi đã bay mù mịt , đất đá tan tác tung bay. Tiếp đó, cả người Lâm Kinh Vũ giáng xuống như chớp điện. Xung quanh y, do tốc độ quá nhanh, khí thế quá mạnh, nên hoa lửa bắn tung bốn phía và cháy lên những ngọn lửa rừng rực.
Giữa trời đất, nhất thời đều là uy thế vô thượng của chân pháp này. Vô số núi non, mặt đất bao la, tất cả đều rung chuyển.
Dưới bóng sáng ấy, gương mặt Thương Tùng bỗng trắng bệch như tờ giấy trắng, bộc lộ thần thái giống như không thể tin được, trợn tròn mắt, khàn giọng gào lên:
“Đây là gì, không, không thể nào được…..”
“Ầm!”
Tiếng nổ ầm trời vọng lại trong nháy mắt, thanh Trảm Long kiếm khổng lồ do nguồn chân pháp uy lực hóa thành vô cùng đáng sợ, trực tiếp tấn công vào Thương Tùng. Một nguồn lực vĩ đại, vô cùng dũng mãnh đột nhiên nổ vang, luồng sáng trong suốt ấy trước sau vẫn không tan.
Một cái bóng bay ra, một bóng hình khác thì hầm hừ một tiếng, chao đảo và rơi từ trên không xuống. Ánh sáng cực mạnh tỏa ra, chiếu rực cả đất trời, sau một hồi mới từ từ trở nên ảm đạm. Ở một bên của ánh sáng, bóng tối lại bắt đầu từ từ trổi dậy, cảnh vật như đang từ từ hồi phục lại hô hấp vậy. Đằng xa, bóng người kia rơi xuống, bị bao quanh bởi một luồng sáng trong, nhưng trong tiếng gió đêm lạnh buốt, vẫn nghe thấy tiếng rên la thê lương, từng chữ một gào thét với đất trời:
“Trảm, quỷ, thần……”
Vương Tông Cảnh đứng bên trong căn nhà lớn trên thạch đài quan sát trận đại chiến này với cái nhìn cháy rực, đặc biệt là chiêu “Trảm thần quỷ” của Lâm Kinh Vũ lúc nãy càng thể hiện rõ bản lĩnh độc tôn thiên hạ của y. Sức mạnh nghịch thiên của người tu đạo được phát huy đến tận cùng, vượt xa sự tưởng tượng của một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Chỉ có điều, uy lực của ‘Trảm thần quỷ’ quả thực quá mạnh, tuy rằng được thi triển trên không, nhưng dưới mặt đất vẫn chịu sự ảnh hưởng của nó. Chỉ một đường dư âm đã khiến cho vô số những di tích ở giữa cánh rừng này đều bị phá hủy, trở thành một đống hoang tàn. Ngay cả một rừng cây và bụi cỏ gai rậm rạp xung quanh đều bị sức mạnh to lớn mạnh mẽ này hất tung lên, bụi bay mịt mù, tạo nên một bãi đất trống thật sự ngay giữa cánh rừng này.
Dưới uy lực của chân pháp này, căn nhà trên tế đàn lúc đầu còn có thể chịu đựng được, nhưng giờ đây cũng rung rinh như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Ngoại trừ việc lắc lư dữ dội ra, bốn bức vách xung quanh và nền đất dưới chân đều bắt đầu xuất hiện những vết nứt như mai rùa, tiếng ‘lạch cạch, lạch cạch’ xuất hiện khắp nơi, từng mảnh đá vụn từ trên trần nhà thi nhau rơi thẳng xuống.
Trong cơn dư chấn mãnh liệt này, Vương Tông Cảnh cả người chao đảo, rồi ngã lăn ra đất, lộn nhào vài vòng. Đến khi định đứng thẳng dậy, hắn chỉ cảm thấy toàn thân và đầu đều đau nhói, vô số những mảnh vụn không biết là đá hay là rác rưởi rơi ào ào xuống như mưa, hắn nhất thời không biết là bản thân phải hứng chịu bao nhiêu. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi. Bên ngoài là cảnh tượng thậm chí còn khủng khiếp hơn, hắn cảm thấy nếu bản thân bước ra khỏi căn nhà này thì lập tức sẽ bị uy áp kinh khủng kia hóa thành tro bụi, cho nên không thể nào mà bước ra ngoài được. Nhưng tình hình bên trong căn nhà này cũng càng lúc càng gay go. Bất lực, hắn chỉ đành biết lấy hết nhẫn nại, đưa tay ôm lấy đầu, cắn răng chịu đựng mặc cho những mảnh vỡ ấy đập vào người.
Trận mưa đá vụn này rơi xuống tới tấp, nhưng cũng may không kéo dài quá lâu, tiếp sau đó cơn dư chấn cũng dần dần dịu lại, những thứ từ trên trần nhà rơi xuống trở nên ít dần. Sau khi chịu một mảnh vụn cuối cùng rơi xuống lưng, Vương Tông Cảnh đợi một hồi, quả là không còn cảm thấy có thứ gì khác rơi xuống nữa.
Lúc này hắn mới từ từ buông hai cánh tay đang ôm chặt lấy đầu ra, sau lưng có nhiều chỗ cảm thấy đau nhức, nhưng xung quanh dường như trở nên sáng sủa hơn. Hắn vội ngẩng đầu nhìn lên, cái mái nhà vốn đen kịt lúc này đã lổm chỗm những lổ hổng, xung quanh hắn toàn là đất đá, gỗ vụn. Trong chỗ đá, gỗ vụn ấy có một số kích cỡ khá lớn, cao gần bằng người, điều này khiến cho hắn cảm thấy tê dại cả da đầu.
Nếu không phải do cơ thể hắn cường tráng phi thường thì chỉ cần bị những đá vụn này rơi trúng một trận, cũng e rằng cũng đã lành ít dữ nhiều rồi.
Hắn đứng dậy, trong lòng vẫn còn ôm chút sợ hãi, đứng định thần một lúc rồi định bước ra phía ngoài. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm, trong số đất đá rơi vụn chất thành đống ấy, có một luồng ánh sáng đỏ sậm bay chớp qua. Vương Tông Cảnh ‘í’ một tiếng, nhìn về phía ấy, sau đó chạy đến lục tìm trong đống ngói vụn. Cuối cùng hắn đào ra được một miếng ngọc bội màu đỏ bị chôn vùi bên dưới đống đất đá.
Dưới ánh sáng yếu ớt, hắn ngắm nghía qua miếng ngọc bội đang cầm trên tay, chỉ thấy nó có màu đỏ đỏ sậm, hình dạng cổ quái, trông như hình một con rồng đang nhe nanh múa vuốt. Trên mảnh ngọc bội còn điêu khắc những hoa văn kì lạ, cũng không biết là có hàm nghĩa gì. Điều kì quái nhất là mắt của rồng trên miếng ngọc này bị lõm vào, tuy là một cái lỗ nhỏ nhưng phối với hình thái của miếng ngọc bội lại cảm thấy bên trong có một luồng sinh khí phát ra, tựa hồ như đang muốn tái sinh.
Vương Tông Cảnh ngắm một lúc, như chợt bừng tỉnh, bèn vội cất mảnh ngọc bội vào, chạy ra bên ngoài. Hắn nhảy xuống khỏi cái cổng lớn bị đất đá che lấp, rồi đưa mắt nhìn bốn bề, bỗng chốc như bị cảnh tượng thê lương xung quanh làm cho khiếp sợ. Vài phút sau, hắn trông thấy Lâm Kinh Vũ đang ngồi dưới bậc thềm đá, Trảm long kiếm cắm bên cạnh, sắc mặt y trắng bệch, phía trước ngực áo nhuộm một màu đỏ, cả người thất thần nhìn về nơi xa giống như đang suy nghĩ điều gì đấy.
“Tiền bối, ơ…” Vương Tông Cảnh chạy đến bên cạnh và ngồi xuống, sau đó bất chợt đổi giọng và nói:
“Người không sao chứ?”
Lâm Kinh Vũ có vẻ mệt mỏi, trên mặt tựa hồ không còn một chút máu, thần thái phức tạp, và còn đang thở nhẹ. Vương Tông Cảnh lập tức nhìn xung quanh, chần chừ một lúc lại nói
“Người đó đã đi rồi sao?”
“Hắn đã bị Trảm long kiếm đả thương, tổn thương kinh mạch nội tạng, chỉ e là nguyên khí hao tổn nặng.”
Lâm Kinh Vũ điềm đạm nói, sắc mặt không hề có chút phấn khởi. Sau một hồi im lặng, lại chậm rãi nói:
“Không có Thái cực huyền thanh đạo làm cơ địa, trong cơ thể hắn lại còn vô số vết thương tiềm ẩn, chỉ sợ là không thể cầm cự nổi…”
Vương Tông Cảnh nghe xong có chút mơ hồ, nhưng rốt cục vẫn nghĩ không thông, nên cũng không thiết nghĩ nữa. Dù sao thì người thần bí ấy bị đánh đuổi đi là hắn cảm thấy vui rồi, nên bèn vội vàng hỏi Lâm Kinh Vũ bản thân thương tích ra sao.
Lâm Kinh Vũ không trả lời, đôi mắt vẫn nhìn về phía màn đêm xa xăm nơi mà Thương Tùng đã chạy đi với một vẻ xuất thần. Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ, rồi sau đó lấy ra mảnh ngọc hình rồng mà lúc nãy hắn tìm thấy trong đống đất đá vụn, đưa cho Lâm Kinh Vũ xem, và nói:
“Tiền bối, ngài xem, lúc nãy cháu ở bên trong căn nhà tìm thấy cái này, xem ra khá là thú vị.”
Mặc dù đứng ngay bên cạnh nhưng Lâm Kinh Vũ tựa hồ không nghe thấy, cũng chẳng màng nhìn đến mảnh ngọc bội trên tay hắn. Y chỉ xuất thần ngồi thừ ra đấy, sau một hồi khá lâu, ánh mắt lóe lên một cái nhìn ảm đạm, khóe miệng khẽ co giật một chút rồi trầm giọng nói giống như đang tự lẩm bẩm:
“Trận chiến lúc nãy, từ đầu đến cuối, những gì hắn sử dụng đều là Thanh Vân môn đạo pháp…”
* * *
Đã đánh bại cường địch, việc tiếp theo là phải đưa Vương Tông Cảnh rời khỏi cánh rừng này, trở về Long Hồ thành nơi mà hắn mong chờ bao lâu nay. Nhưng Lâm Kinh Vũ và Vương Tông Cảnh vẫn phải ở lại trong cánh rừng này thêm một ngày một đêm, nguyên nhân là do sau trận chiến, Lâm Kinh Vũ đã bị thương, mà còn khá nặng.
Đạo hạnh thần thông của Thương Tùng đạo nhân tuyệt đối không thể coi thường, cho dù suốt trận giao chiến gã chỉ dùng đến đạo pháp của Thanh Vân môn. Huống hồ Thanh Vân đạo pháp vốn là đạo thuật tinh diệu nhất thế gian này, uy lực rất lớn, nếu không thì làm sao có thể nổi danh thiên hạ chứ? Lâm Kinh Vũ ngày trước khi đã được Thương Tùng đạo nhân thu nhận là đồ đệ, tận tâm dạy dỗ, cộng thêm tư chất thiên phú của bản thân, sau này càng gặp được nhiều điều thú vị nên mới có được một thân đạo hạnh cao thâm như vậy. Thế nhưng Thương Tùng tu hành lâu năm, nếu cả hai chỉ luận về đạo hạnh cao thấp mà nói, thì Lâm Kinh Vũ e rằng cũng chưa chắc thắng nổi vị sư tôn này.
Trận chiến này, Thương Tùng bị đánh bại phải bỏ chạy, một chiêu ‘trảm quỷ thần’ tuyệt công cái thế, nhưng đối phương dù bại vẫn kịp phản công lại khiến Lâm Kinh Vũ cũng vì vậy mà bị thương. Trong suốt một ngày một đêm này, Vương Tông Cảnh trông thấy trong lúc tự điều khí trị thương, Lâm Kinh Vũ đã ba lần thổ huyết, nhưng cũng từ đó về sau, sắc mặt của y cũng dần dần trở nên hồng hào trở lại.
Cứ như vậy, đến ngày thứ ba, khi mặt trời vừa mới ló dạng, Lâm Kinh Vũ bèn đứng dậy, tuy rằng sắc mặt trông vẫn còn khá mệt mỏi và xanh xao nhưng thần thái đã không còn vẻ đau đớn. Y mỉm cười và nói với Vương Tông Cảnh đang ngồi bên cạnh chờ đợi:
“Đi thôi, ta đưa cậu về nhà.”
Vương Tông Cảnh nhảy cẫng lên.
Ngự kiếm bay lên, lướt gió mà đi, trong ánh sáng xanh lấp lánh tỏa ra từ Trảm long kiếm, Vương Tông Cảnh ôm chặt lấy người của Lâm Kinh Vũ, cùng y bay thẳng lên trời xanh!
Những luồng gió xốc đến như đao khí, Vương Tông Cảnh mở to mắt, nhìn thấy khu rừng rộng lớn bên dưới dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một mảnh đất màu xanh, những dãy núi nguy nga, mặt đất bao la bên dưới trải dài không bờ bến. Tim hắn đập rất nhanh, thình thịch thình thịch trong lồng ngực. Hắn cảm thấy có chút khẩn trương, cũng có chút sợ hãi, thế nhưng cũng vô cùng phấn khởi. Trên trời cao, mây trắng tầng tầng lớp lớp mềm mại như bông, trắng bạc như sóng, nhẹ nhàng nhấp nhô.
Tiếp đó là một tiếng gió rít “ Vù….”, cả hai bay vào trong mây. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy xung quanh phút chốc trở nên trắng xóa, gió thổi càng lúc càng mạnh, những đám mây cứ thế mà bay vút về phía sau lưng mình. Chẳng biết đã bay được bao lâu, sau một hồi lại có một tiếng gió rít như xé toạc không gian, hắn bỗng cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng rực. Hiện tại họ đang bay trên tầng mây, bay vút lên đến tận trời cao.
Trời cao đất rộng, biển mây bao la, một luồng mây khói bám theo phía sau ánh kiếm của họ, trông như một cơn sóng theo gió nổi lên, vắt qua bầu trời cao xanh, rồi từ từ biến mất. Không gian phía chân trời chỉ có một màu xanh thẳm, trông như một viên lam bảo thạch trong vắt, với ánh sáng chói mắt. Ngay tại đường chân trời ở phía dưới, một mặt trời đỏ hồng, ánh sáng muôn trượng chiếu rọi khắp trời đất, đang dần dần ló dạng.
Tạo hóa của thiên địa vạn vật, cảnh sắc hùng vĩ, tất cả vào giây phút này đều bị Vương Tông Cảnh thu vào trong tầm mắt.
Máu huyết trong người hắn như đang sôi sục, cảm thấy trong lòng tràn đầy niềm phấn khích, vô cùng kích động, nhất thời không kiềm chế được bèn lớn tiếng hét vang giữa trời đất mênh mông này:
“Aaaaaaaaaa………..”
Âm thanh trong trẻo, vang vọng ra xa, bay bổng du dương giữa không gian đất trời. Lâm Kinh Vũ vẻ mặt tươi cười, đầu có hơi ngẩng cao, chỉ chăm chú niệm lực, ngự kiếm mà bay.
Chuyến đi mất đúng ba ngày. Suốt chặng đường, thỉnh thoảng Lâm Kinh Vũ cũng đáp xuống đất nghỉ ngơi, nguyên nhân không phải là do linh lực của y không đủ, mà là lo cho thể lực của Vương Tông Cảnh không chịu nổi. Tuy nói rằng cơ thể của Vương Tông Cảnh đã được tắm trong máu của Kim Hoa Cổ Mãng, vô cùng cường tráng, nhưng bản thân hắn lại không hề có một được một chút đạo hạnh. Hơn nữa bay trên chín tầng mây, gió mạnh vô cùng, cũng lạnh hơn nhiều so với trên mặt đất, người bình thường nếu như bay quá lâu, thì máu huyết có nguy cơ sẽ bị đông cứng lại.
Hơn nữa gần gũi với nhau được vài ngày, Vương Tông Cảnh cuối cùng cũng được Lâm Kinh Vũ cho biết, cái nơi thâm sơn tuyệt cốc mà ngày trước hắn bị đưa đến là nơi sâu nhất trong thập vạn đại sơn. Từ Long Hồ thành đến nơi ấy, cho dù là tiên gia đạo sĩ cưỡi kiếm phi hành, ít nhất cũng phải mất ba ngày, từ đó có thể thấy đường xá xa xôi đến cỡ nào, chẳng trách ngày ấy Vương gia mở cuộc lục soát khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra được một chút manh mối hay tung tích nào cả.
Kể ra Vương Tông Cảnh cũng có một chút may mắn, ba năm nay những lúc rảnh rỗi, Lâm Kinh Vũ thường cưỡi kiếm bay vào trong thập vạn đại sơn tìm kiếm. Đương nhiên mục đích của y đa phần là muốn tìm kiếm Thương Tùng, còn về phần Vương Tông Cảnh năm xưa bị bắt đi, thì cho dù là ai cũng nghĩ rằng đứa bé này đã chết yểu. Nhưng trời cao đúng là không bao giờ tuyệt đường con người. Lâm Kinh Vũ ba năm nay không có được một manh mối nào, nhưng do bản tính của y kiên trì, trong lòng lại có tình cảm phức tạp với vị sư tôn Thương Tùng ngày trước, cho nên mới không chịu bỏ cuộc. Hắn dần dần mở rộng phạm vi tìm kiếm, thập vạn đại sơn rộng lớn như vậy, thế mà hắn lại có thể tìm được Vương Tông Cảnh, thì chỉ có thể coi như là trời cao có mắt.
Cứ bay như vậy suốt cả quãng đường, sau ba ngày, cuối cùng cả hai cũng đã bay ra khỏi thập vạn đại sơn rộng lớn thần bí ấy kia. Khi trông thấy cảnh núi non thành lũy quen thuộc từ xa, Vương Tông Cảnh cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Trong suốt ba năm nay, hắn luôn ngày đêm mong ước có được ngày này, quả thực là đã mong ước không biết bao nhiêu lần.
Ánh sáng xanh biếc như quang điện bay vút tới, nhanh chóng hướng đến trên không của Long Hồ thành, lúc này mới giảm dần tốc độ rồi từ từ hạ xuống. Long Hồ Vương gia tại thành này cũng là một tu chân thế gia, cho nên bách tính trong thành đối với thần thông của vị tu sĩ tu đạo đẳng cấp này cũng không hề cảm thấy xa lạ, nên họ không hề quây quần đến xem hoặc là tỏ ra vẻ kinh ngạc hoảng sợ. Nhưng phía bên dưới các con phố ngõ hẻm trong thành lúc này cũng có không ít những người lớn trẻ nhỏ chạy ra chỉ trỏ lên không trung, cười cười nói nói xem náo nhiệt.
Thành lũy Vương gia đã ba năm không quay trở lại, Vương Tông Cảnh nhìn cũng chẳng thấy có sự thay đổi gì. Lâm Kinh Vũ dẫn hắn hạ xuống trước cửa Vương phủ, vì nếu trực tiếp bay vào bên trong thành lũy của Vương phủ là có hơi thất lễ. Lúc này bên trong Vương gia đã sớm nhận được tin báo, cộng thêm ánh sáng xanh biếc của Trảm long kiếm như một báo hiệu rõ ràng nhất. Không chỉ có người của Vương gia ra nghênh đón, mà ngay cả Minh Dương đạo nhân người được Thanh Vân môn phái đến đóng giữ tại đây cũng ra nghênh tiếp.
Trảm long kiếm hạ xuống cách mặt đất khoảng ba thước, rồi nhè nhẹ run lên, sau đó đứng yên hẳn. Lâm Kinh Vũ ra hiệu cho Vương Tông Cảnh nhảy xuống trước, kế đó bản thân vung tay thu tiên kiếm lại. Lúc bấy giờ Minh Dương đạo nhân và một quản gia của Vương phủ đã chạy ra đón, mặt mũi tươi cười, thi lễ với Lâm Kinh Vũ, tiếp đó bèn liếc mắt nhìn sang Vương Tông Cảnh lúc này trông như một người rừng, đầy vẻ kinh ngạc.
“Lâm sư huynh, chuyến đi này quả là không ngắn, vất vả cho huynh rồi, nào, mau vào trong nghỉ ngơi.”
Minh Dương đạo nhân là người mở lời trước, người đứng bên cạnh hắn là một lão quản sự của Vương gia. Lâm Kinh Vũ cũng đã từng gặp qua ông ta, ông họ Vương tên Hồng, làm việc trong Vương phủ đã được mười mấy năm. Vương Hồng giờ đây trông cũng đã hơn năm mươi tuổi, chỉ đứng mỉm cười gật đầu với Lâm Kinh Vũ, rồi vội vàng tỏ ra khiêm nhượng. Mấy năm nay trong Vương phủ trên dưới ai nấy đều biết gia chủ rất là tôn trọng những vị tiên sư đến từ Thanh Vân môn, đặc biệt là vị Lâm tiên sư này, nghe nói y là người lợi hại nhất trong số các vị tiên sư, cho nên nhất định là không được đắc tội với hắn.
Lâm Kinh Vũ gật gật đầu, theo Minh Dương đạo nhân đi vào trong phủ, y cũng không vội nói ra thân phận của Vương Tông Cảnh, chỉ quay người lại hỏi Minh Dương đạo nhân và Vương Hồng:
“Vương gia chủ hôm nay có ở nhà không?”
Vương Hồng gật gật đầu, cười và nói:
“Có đấy ạ. Tiên sư có việc muốn thương nghị với gia chủ sao?”
Lâm Kinh Vũ chưa kịp dừng bước, bèn trầm lặng một hồi và nói:
“Cũng được, làm phiền thông báo gia chủ một tiếng, mời ngài ra đàm đạo và sẵn tiện cũng gặp luôn một người.”
Minh Dương đạo nhân và Vương Hồng đồng thời đều đưa mắt nhìn về Vương Tông Cảnh đang đứng phía sau Lâm Kinh Vũ. Họ chỉ thấy người này cơ thể cường tráng, nhưng toàn thân trên dưới lại trông như người rừng, thắt lưng trở xuống chỉ mặc một mảnh da thú, đầu tóc đen bù xù, nhìn không ra là bao nhiêu tuổi. Nếu như mà gặp bộ dạng này ngoài phố, người ta cũng chỉ có thể nghĩ đó là một tên ăn mày khố rách áo ôm mà thôi.
Nhưng Lâm Kinh Vũ đã nói như vậy, cả hai cũng chẳng dám nhiều lời. Mấy năm nay dưới sự giúp đỡ của Thanh Vân môn, thế lực của Vương gia ngày càng hưng thịnh, và giờ đã trở thành một trong những thế gia chân tu lớn nhất của Ưu Châu, Vương Thụy Vũ cũng vô cùng kính trọng những vị tu sĩ của Thanh Vân môn này.
Dương Minh đạo nhân vẫn đứng đấy, còn Vương Hồng thì cáo lui đi thông báo với Vương Thụy Vũ. Lúc rời khỏi, ánh mắt của Vương Hồng vẫn liếc nhìn qua khuôn mặt của Vương Tông Cảnh, trong lòng cảm thấy ngờ ngợ, luôn cảm thấy người này trông rất quen, nhưng lại không nhớ ra là đã từng gặp qua ở đâu.
Ông bèn nhanh chóng đi vào trong, Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân dẫn theo Vương Tông Cảnh cùng nhau đi vào. Theo thông lệ, nơi mà họ họp mặt nghị sự với Vương Thụy Vũ đều ở trong đại đường của Vương gia, mọi người từ lâu đều đã biết rõ.
Suốt dọc đường ,Vương Tông Cảnh đi theo ở sau lưng họ, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, tựa cười nhưng chẳng phải cười, vừa vui vừa buồn, không ngừng nhìn ngắm xung quanh, bàn tay bất chợt nắm chặt lại. Mọi thứ xung quanh đây vẫn quen thuộc như xưa. Nhiều năm trước, hắn đã sinh ra và lớn lên ở đây, vui chơi, nghịch ngợm, mỗi một ngọn cây lá cỏ, gần như đều lưu giữ những kỉ niệm tuổi thơ của hắn.
Trước đây, khi còn ở trong núi sâu rừng rậm, trong cánh rừng mà mỗi ngày đều phải cảnh giác những hiểm nguy mai phục, nơi mà những con yêu thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hắn cũng đã từng ao ước được quay trở về cố hương, và cũng đã từng nằm mơ. Nhưng dần dần hắn lâm vào tuyệt vọng vì cho rằng đó chẳng qua chỉ là mơ mộng không thể thành sự thật.
Nhưng mà giờ đây, một lần nữa hắn lại được đứng tại nơi đây.
Bất chợt trong mắt Vương Tông Cảnh như có gì đó đẫm ướt.
Đại đường ở ngay phía trước mặt, cả ba người cùng đi qua vài cổng tường và vài dãy hành lang. Quãng đường không xa lắm nhưng trên đường đi, họ gặp không ít những người làm kẻ ở của Vương gia, khi trông thấy Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân, ai nấy cũng đều tỏ vẻ cung kính, nhường đường đứng sang một bên. Đặc biệt là khi trông thấy dáng vẻ cổ quái của Vương Tông Cảnh, có một vài cô hầu gái tuy hiếu kì nhưng lại nhát gan, khi hắn đi đến bèn đứng tránh thật xa. Đợi đến khi cả ba đã đi khuất, lúc này mới tụ tập lại nhìn theo bóng hình hắn, rồi khe khẽ bàn tán điều gì đó, chốc chốc những tiếng cười vui tai lại rộn lên.
Đi được vài phút, cả ba lại đi qua một cái cổng vòm nữa, phía trước là một con đường nhỏ trải đầy đá dẫn đến vườn cảnh. Đi thêm một đoạn nữa chính là đại đường, hai bên đều có những ngã rẽ, thông với những căn viện xung quanh. Cả ba tản bộ bước đi, trong vườn trồng đầy kì hoa dị thảo, đua nhau khoe sắc đón gió xuân, một vài con bướm xòe cánh bay lượn chập chờn, như càng tô điểm cho cảnh sắc trong vườn.
Vừa lúc đến ngã rẽ, Vương Hồng đã đứng sẵn đấy chờ đợi, thấy họ đi đến bèn vội bước đến cười và nói:
“Gia chủ nghe nói Lâm tiên sư hồi thành thì vô cùng phần khởi, đang chờ hai vị ở trong đại đường.”
Nói xong, ánh mắt ông lại len lén liếc nhìn sang Vương Tông Cảnh, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa một cái nhìn ngờ ngợ.
Lâm Kinh Vũ gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Minh Dương và Vương Tông Cảnh tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng Vương Tông Cảnh có chút kích động, đến gặp mặt gia chủ, đương nhiên là Lâm Kinh Vũ sẽ nói cho ông ấy biết thân phận của hắn, cho nên hắn vội vàng đi theo.
Chỉ có điều, cả ba đi chưa được vài bước thì, trong một góc vườn, ở đầu bên kia của con đường nhỏ phía bên phải vốn được ngăn cách bởi một bức tường, đột nhiên vọng đến một trận hô hào mắng chửi và những tiếng hậm hực chịu đựng, kèm theo đó còn có cả tiếng đánh đấm.
Lâm Kinh Vũ chau mày lại, rồi có vẻ như dừng bước, trên mặt Minh Dương đạo nhân cũng lộ vẻ không vui, liếc nhìn sang Vương Hồng. Sắc mặt Vương Hồng nhất thời tỏ ra vẻ ngượng ngùng, lắng tai nghe một hồi, cười khàn và nói:
“Hình như là mấy đứa trẻ trong nhà đang đùa giỡn, hai vị tiên sư xin mời cứ đến đại đường trước, tiểu nhân sẽ lập tức đi bảo chúng im lặng.”
Nói xong, ông ta bèn chạy sang khu vườn bên cạnh, Lâm Kinh Vũ nhè nhẹ lắc đầu, dù sao đây cũng là chuyện vụn vặt trong nhà người ta, không đến lượt y phải quản. Mà y vốn cũng chẳng muốn quan tâm đến, thế nhưng khi vừa định đi tiếp, y lại thấy Vương Tông Cảnh vốn luôn đi theo phía sau mình đột nhiên thần thái thay đổi, giống như có chút gì đó kì lạ, lại có chút gì đó nghi hoặc, và đang đi sang khu vườn bên cạnh.
Lâm Kinh vừa định mở miệng gọi hắn quay về nhưng trong lòng khẽ rung động, nghĩ đến nơi đây vốn là nhà của Vương Tông Cảnh thì lại không lên tiếng. Minh Dương đạo nhân đứng bên cạnh liếc nhìn Lâm Kinh Vũ, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi, bèn khẽ hỏi:
“Sư huynh, thế này là….”
Lâm Kinh Vũ trầm lặng một hồi và nói:
“Qua đó xem sao, còn sự tình lát nữa ta sẽ nói với đệ.”
Vương Tông Cảnh chầm chậm đi đến phía trước cửa vòm của sân vườn, nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong khu vườn rộng lớn có đặt vài ngọn non bộ, ngoài ra còn có mười mấy khóm tre được trồng ở bên cạnh trông vô cùng thanh tịnh, tao nhã. Chỉ có điều lúc này trong vườn có một đám trẻ, khoảng bảy tám người đang tụ tập ở đấy, đều là con trai, đứng vây thành hình bán nguyệt, lúc này có một thiếu niên đang dùng chân đạp mạnh vào một thiếu niên khác đang nằm dài trên đất, miệng mắng chửi liên tục:
“Cẩu nô tài, bắt mày làm chút việc mà cứ đùng tới đẩy lui, muốn chết thì cứ việc nói, đồ mập chết tiệt!”
Thiếu niên nằm trên đất thân người mập mạp, xem vẻ rất sợ người đang động thủ với mình, hắn nằm phủ phục trên đất chứ không hề phản kháng, chỉ biết dùng tay ôm lấy đầu, lúc bị dùng người khác dùng chân đạp lên mình thì hắn khẽ rên la. Vương Hồng cũng đã chạy đến, thần sắc của ông cũng có vẻ sợ hãi cậu thiếu niên đang dùng chân đạp người này, ông chỉ biết khom người cúi mặt mà khuyên cậu ta:
“Lục thiếu gia, bỏ đi vậy, cần gì phải nổi nóng với thằng Nam Sơn này chứ. Hơn nữa nơi này lại khá gần với đại đường, lát nữa gia chủ và Nam quản gia còn phải tiếp chuyện với các vị tiên sư của Thanh Vân môn. Bộ dạng này của cậu mà bị người khác trông thấy, thì chỉ e rằng sẽ khó ăn nói với Nam quản gia đấy.”
Cậu thiếu niên được gọi là lục thiếu gia cười mỉa mai, sắc mặt tỏ vẻ ngang ngược, nhưng chân thì dừng lại không đạp tiếp nữa, liếc mắt nhìn thiếu niên mập đang quỳ phục dưới đất, lạnh lùng cười và nói:
“Tên mập chết tiệt kia, sau này bổn thiếu gia bảo mày làm việc, thì phải nhanh nhạy chút biết không? Nếu không tao đánh chết mày.”
Nghe thấy lục thiếu gia nói vậy, cậu thiếu niên mập đang quỳ dưới đất bèn vội đứng dậy, tỏ ra vẻ nịnh bợ, ngay cả bụi đất trên người cũng chẳng kịp phủi, bèn cúi đầu khom lưng cười nói:
“Vâng, vâng, tiểu nhân biết rồi ạ.”
Lục thiếu gia trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu vẫn đầy ngông nghênh:
“Còn nữa, đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu như mày dám đem việc hôm nay mách với cha mày thì…”
Thiếu niên mập vội lắc đầu lia lại, ngay cả hai nọng thịt trên quai hàm cũng đều rung lên, cúi đầu cười và nói:
“Không đâu, không đâu, chuyện hôm nay là lỗi của tôi, là do tôi không làm tốt việc mà Đức thiếu gia căn dặn, làm sao lại dám đi nói với cha tôi chứ, người cứ yên tâm.”
Lục thiếu gia hứ một tiếng, sắc mặt lúc này mới giãn ra, rồi lập tức quơ tay, xem vẻ là kẻ cầm đầu bọn trẻ này, tỏ thái độ mặc kệ:
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi nào, cái nhà này suốt ngày chỉ có người với người, vô vị quá đi.”
Cả đám trẻ đều đồng ý, tiếng hô đồng ý của Tiểu Sơn mập là lớn nhất, cậu bé vừa phủi phủi bụi đất trên người, vừa tươi cười đi trước dẫn đường, giống như người bị đánh lúc nãy không phải là mình vậy, cứ như là không hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều bọn trẻ vừa đi được vài bước, bỗng đều đồng đoạt dừng lại, trông thấy phía dưới vòm cửa, không biết từ lúc nào có một quái nhân đang đứng đấy, tóc đen xõa dài ngang vai, thân hình cao to, trên người cơ bắp cuồn cuộn, cường tráng, không mặc quần áo trông cứ như người rừng, chỉ cột một mảnh da thú ở ngay thắt lưng.
Lúc này, sắc mặt tên quái nhân ấy rất dị thường, cái nhìn đầy phức tạp, ánh mắt lần lượt nhìn qua từng người một trong đám trẻ, rồi dừng lại một lúc trên gương mặt của lục thiếu gia, sau đó lại đảo mắt nhìn sang người tiểu Sơn mập, giống như có điều gì đó không nói ra được, vừa mừng rỡ nhưng lại pha một chút gì đó kinh ngạc.
Trông thấy đột nhiên xuất hiện một tên quái nhân, bọn trẻ đều kinh sợ. Nam Sơn đứng ngay hàng đầu cũng tỏ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đôi mắt ti hí của hắn bỗng chợt mở to, ngắm kĩ gương mặt trông có vẻ cổ quái nhưng lại có đôi chút quen thuộc này, trong ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Không nén nổi cảm xúc, hắn bước lên một bước, chỉ vào Vương Tông Cảnh, dùng một giọng điệu khó mà tin được, run run hỏi:
“Cậu, cậu chẳng lẽ là Cảnh thiếu gia sao?”
Trong phút chốc, cả khu vườn bỗng nhiên im lặng, ai nấy cũng đều ngẩn người ra.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!