Tru Tiên 2

Chương 8: Bạn bè


Trên đại đường, gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ ngồi đối diện với Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân, đứng bên cạnh là tâm phúc của ông Nam Thạch Hầu. Vương Tông Cảnh đứng phía dưới, im lặng không lên tiếng. Lão quản sự Vương Hồng dẫn đường vào phủ lúc nãy cũng đã lui xuống, nhưng ở trong vườn phía đằng xa bên ngoài đại đường vẫn có không ít người đang tụ tập. Bọn Nam Sơn cũng có mặt trong số ấy, lúc này sắc mặt ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, và không ngừng vừa nhìn vào bên trong đại đường vừa khe khẽ bàn tán.

Tiểu Sơn mập đứng phía rìa đám đông, trông lớn hơn hẳn so với ba năm trước, thân hình cũng mập mạp hơn. Lúc này sắc mặt của hắn vô cùng phức tạp, thần thái bất định, ngỡ ngàng nhìn bóng người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đang đứng bên trong đại đường.

Mà vẻ mặt của Vương Thụy Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên. Sau khi nghe Lâm Kinh Vũ kể lại toàn bộ sự việc, ông nhìn sang Vương Tông Cảnh một hồi, rồi thở dài một tiếng, vội đứng dậy, bước đến bên cạnh Vương Tông Cảnh, nhìn hắn chăm chú. Đứa cháu này thân hình cao to hơn nhiều so với những thiếu niên bình thường khác, tính ra đến nay cũng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng giờ đây dường như đã cao gần bằng ông rồi.

Vương Thụy Vũ xuất thân là gia chủ của Vương gia, xếp thứ bậc lớn nhất trong cùng một thế hệ, xét theo cấp bậc trong nhà thì Vương Tông Cảnh vẫn phải gọi ông một tiếng đại bá, quan hệ giữa hai người là mối quan hệ chú cháu ruột thịt. Chỉ có điều trong nhiều năm nay con cháu của Vương gia hưng vượng, ngày trước Vương Thụy Vũ cũng không đặc biệt xem trọng đến đứa cháu này, ba năm nay đều cho rằng hắn đã chết, không ngờ bây giờ lại quay trở về, hơn nữa còn lớn như vậy nên trong lòng cảm thấy chút chua xót. Ông dùng sức vỗ vỗ vào vai của Vương Tông Cảnh, nét mặt thoáng qua vẻ kích động, gật đầu nói:

“Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi!”

Nói đoạn, ông quay đầu nhìn sang Nam Thạch Hầu và nói:

“Thạch Hầu, chuyện còn lại giao cho ông, sớm sắp xếp chỗ cho Tông Cảnh nghỉ ngơi, mấy năm nay nó phải chịu khổ rồi.”

Nam Thạch Hầu vội vàng gật đầu chấp lệnh, sắc mặt có vẻ vui mừng. Con trai duy nhất của ông là Nam Sơn từ nhỏ đến lớn chơi thân nhất với vị cửu thiếu gia này của Vương gia, ngày ngày đều chơi cùng nhau. Trong số con cháu của Vương gia, người mà ông yêu thương nhất cũng chính là Vương Tông Cảnh. Năm đó sau khi Vương Tông Cảnh xảy ra chuyện, trong lòng ông luôn cảm thấy day dứt trong suốt một quãng thời gian dài, giờ đây tận mắt trông thấy vị Cảnh thiếu gia bình an quay về, ông quả thực là vui mừng tận đáy lòng.

Lúc này, xem ra sự việc cũng đã ổn, Lâm Kinh Vũ vẻ mặt điềm đạm đứng dậy và nói Vương Thụy Vũ:

“Vương gia chủ, người tôi cũng đã đưa trở về, giờ cũng chẳng còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin được cáo từ.”

Vương Thụy Vũ vội quay người sang, chấp tay nói lời cảm tạ Lâm Kinh Vũ:

“Tông Cảnh lần này có thể thoát được tai kiếp đều là công lao của Lâm tiên sư, hậu ân không thể cảm tạ bằng lời, hay là cho phép tôi….”

Lâm Kinh Vũ mỉm cười và ngắt lời:

“Gia chủ nặng lời rồi, không cần phải như vậy đâu.”

Nói xong y bèn quay sang Minh Dương đạo nhân và nói:

“Sư đệ, nếu rảnh đệ hãy lên núi Ô Thạch một chuyến, ta có một số chuyện muốn nói với đệ.”

Minh Dương đạo nhân cũng đứng dậy và nói:
“Vâng.”

Lâm Kinh Vũ cũng chẳng nói gì thêm, chỉ gật gật đầu chào Vương Thụy Vũ và Nam Thạch Hầu, rồi vội bước ra ngoài. Lúc đi ngang bên cạnh Vương Tông Cảnh, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên này đang nhìn theo y, có vẻ như có một chút gì đó tiếc nuối. Y bèn mỉm cười và nói với Vương Tông Cảnh:

“Ta ở trên núi Ô Thạch bên ngoài thành, nếu như cậu có rảnh thì cũng có thể lên đấy chơi.”

Ánh mắt Vương Tông Cảnh sáng rực lên, vội gật gật đầu.

Lâm Kinh Vũ mỉm cười và sau đó đi thẳng ra bên ngoài. Trên đại đường, Minh Dương đạo nhân ở lại bàn chuyện với Vương Thụy Vũ, Nam Thạch Hầu thì bước đến dẫn Vương Tông Cảnh đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói:

“Cảnh thiếu gia đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu tìm một căn phòng để ở, sau khi sắp xếp xong sẽ giúp cậu tắm rửa chỉnh trang.”

Nhìn nụ cười trên mặt Nam Thạch Hầu, Vương Tông Cảnh cảm thấy ấm lòng, gật gật đầu, khóe môi hơi rung động, và cũng hé nở một nụ cười, đi theo ông ra ngoài. Bên ngoài đại đường, ánh mặt trời rực rỡ, trong vườn đang có không ít người đứng đấy, lúc này trong thấy Vương Tông Cảnh với dáng vẻ như người rừng đang cùng Nam Thạch Hầu bước ra, tất cả mọi người bỗng hỗn loạn cả lên.

Nam Thạch Hầu liếc nhìn sang đám đông, rồi lập tức chau mày lại, bên đó có rất nhiều người đang đứng đấy, trong số ấy ngoài mấy vị thiếu gia trong Vương phủ ra còn có cả những a hoàn, gia đinh cũng tụ tập lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Nam Thạch Hầu đằng hắng một tiếng, sắc mặt bỗng trầm xuống, bước lên vài bước trừng mắt nhìn đám người ấy, lên giọng quát:

“Tụ tập ở đây làm gì vậy, bộ không còn việc gì để làm hay sao?”

Thái độ của ông đối với Vương Tông Cảnh thì hòa nhã, nhưng lúc này ông quát mắng bọn người kia một tiếng, tất cả đều im bặt, người nào người nấy cũng đều cúi đầu rời khỏi. Trong nháy mắt đám người đã tản bớt hơn phân nửa, chỉ còn lại Nam Sơn và đám trẻ Vương phủ là còn đứng yên bất động tại đấy.

Nam Thạch Hầu dẫn Vương Tông Cảnh bước đến, đến ngã ba đường trong khuôn viên bèn quẹo về phía khu viện bên trái, nơi đối diện với khu vườn mà lúc nãy bọn trẻ đánh nhau, đồng thời quay đầu lại cười và nói:

“Cảnh thiếu gia, đi bên này.”

Câu ‘Cảnh thiếu gia’ vừa nói ra khiến cho đám thiếu niên đang đứng bên cạnh gần như chết lặng. Tuy rằng ban nãy đã thầm đoán đó có lẽ là Vương Tông Cảnh, nhưng lúc này vừa mới từ đại đường bước ra đã được Nam quản gia đích thân xác thực, kẻ trông như người rừng đang đứng trước mặt này không ngờ lại là chính là Vương Tông Cảnh đã mất tích đúng ba năm nay.

Vương Tông Cảnh theo sau Nam Thạch Hầu, khi đi ngang qua chính giữa khu vườn, ánh mắt hắn cũng liếc nhìn sang những người đang đứng đấy. Đại đa số gương mặt ở đây hắn đều còn có chút ấn tượng, đặc biệt là tên lục thiếu gia đứng ở đầu hàng này, đó chính là Vương Tông Đức, người mà năm xưa đã đánh cược với hắn. Sắc mặt của Vương Tông Đức lúc này cũng khá cổ quái, chỉ đứng đấy không nói một lời, âm thầm nhìn theo cậu em họ bỗng nhiên lại quay trở về này.

Vương Tông Cảnh thu ánh lại, sắc mặt lạnh lùng đi ngang qua trước mặt bọn trẻ, cuối cùng dừng lại nhìn sang Tiểu Sơn mập đang đứng trong đám đông ấy. Tiểu Sơn mập cảm giác được ánh mắt của Vương Tông Cảnh đang nhìn mình, khóe miệng như run run, nhưng rồi lập tức cúi đầu xuống.

Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm Nam Sơn một lúc, không nói một lời, rồi vội quay người đi, lặng lẽ đi theo Nam Thạch Hầu.

Bước vào trong khu viện bên cạnh, Nam Thạch Hầu vẫn cứ đi tiếp. Ông dẫn hắn đi ngang qua ba căn viện lớn, rồi trước mặt xuất hiện một hành lang dài với cột trụ đỏ và lan can màu xanh, dưới hành lang là một cái ao nước, lá sen chi chít, cá chép lội tung tăng. Cả hai đi lên dãy hành lan phía bên trái, đi đến tận cùng, phía trước lại xuất hiện một vòm cổng được điêu khắc hoa văn, vừa bước vào bên trong lại có một dãy liên tiếp các căn viện lớn. Lối đi lót gạch xanh thẳng tắp dài gần năm thước, bãi đất trống hai bên đường cũng được trồng những bụi tre xanh ngắt

Vương Tông Cảnh hơi chau mày, trong lòng cảm thấy kì lạ, hắn không nhớ trong Vương phủ, ở phía bên này lại có một dãy nhà như vậy. Những bức tường trắng, mái ngói vẫn còn khá sáng sủa cho thấy có vẻ như đây là một căn viện vừa mới được xây cất.

Quả nhiên chỉ thấy Nam Thạch Hầu đi phía trước cười và nói:

“Cảnh thiếu gia, do mấy năm gần đây nhân khẩu của Vương gia ngày một nhiều cho nên gia chủ mới xây thêm ở đây một dãy viện nữa để cho mọi người trong nhà đủ chỗ ở. Hôm nay cậu đã quay về, tạm thời cứ ở tại đây. Nơi này tuy rằng cách đại đường có hơi xa, nhưng lại rất yên tĩnh, cậu thấy sao?”

Vương Tông Cảnh gật gật đầu, rồi tiến lên hai bước, đột nhiên mở miệng hỏi:

“Nam quản gia, nơi mà lúc trước cháu ở, hiện giờ thì sao ạ?”

Nam quản gia có hơi lặng người, nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi, cũng không chần chừ, bèn nói:

“Lục thiếu gia đã dọn sang đấy ở rồi.”

Vương Tông Cảnh bỗng chau mày, Nam Thạch Hầu trông thấy biểu hiện của hắn nhưng vẫn cứ đi tiếp, dẫn hắn đi đến phía trước cổng một dãy viện, rồi bước lên trước mở cánh cửa gỗ được phết sơn đỏ và quay người lại nói với Vương Tông Cảnh:

“Mời Cảnh thiếu gia vào, à, cẩn thận cái ngưỡng cửa.”

Cả hai bước vào bên trong, hai bên là hành lang vằn thắn, ngay giữa là một khuôn vườn rộng ba trượng, giữa vườn có một con đường nhỏ trải đá dài khoảng bốn thước, hai bên đều là thảm cỏ; bên trái là một cái vò đựng nước lớn, bên trong đựng nửa vò nước; bên phải có trồng một cây ngô đồng cành lá xum xuê, xanh ngắt nhiều tầng, lắc lư trong gió, tỏa đầy bóng râm.

Nam Thạch Hầu đi trước dẫn đường, đưa hắn đến một căn phòng ở phía bắc, cười và nói:

“Cảnh thiếu gia, cậu cứ tạm ở đây nghỉ ngơi, việc còn lại bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.”

Vương Tông Cảnh gật gật đầu, nhìn Nam Thạch Hầu, nhẹ nhàng nói:

“Đa tạ ông, Nam quản gia.”

Nam Thạch Hầu chỉ cười mà không nói gì, chỉ là bước đến vỗ nhẹ lên vai hắn rồi bước ra ngoài. Vương Tông Cảnh nhìn theo hình bóng ông đi ra, lúc này mới quay người bước vào phòng. Bên trong căn phòng bày biện tuy không xa hoa nhưng bàn ghế giường chiếu đều đầy đủ, sạch sẽ gọn gàng. Ngay bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn học, trên bày đầy đủ cả bốn món văn phòng tứ bảo. Cửa sổ mở hé một bên, nhìn thông ra sân viện bên ngoài, bước đến nhìn ra là có thể trông thấy thảm cỏ xanh và cây ngô đồng lớn. Một cơn gió mát dịu nhè nhẹ từ bên ngoài thổi vào, tiếng lá cây xào xạc khiến cho lòng người cảm thấy nhẹ nhàng, rồi bất chợt hít thở một hơi thật sâu.

Về nhà rồi sao?

Bắt đầu từ ngày hôm nay, nơi đây chính là nhà sao?

Vương Tông Cảnh ngồi vào ghế, nhìn mọi thứ trong nhà. Mãi cho đến lúc này, dường như hắn vẫn chưa dám tin đây là sự thật, cứ ngồi thừ người ra đấy. Một lúc sau, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, tiếng của Nam Thạch Hầu từ bên ngoài vọng vào và nói:

“Cảnh thiếu gia?”

Vương Tông Cảnh vội bước ra mở cửa, trông thấy Nam Thạch Hầu đang đứng bên ngoài, sau lưng là một số a hoàn và gia đinh, người nào người nấy trên tay đều đang bưng đồ dùng, nào là quần áo, nào là khăn tấm vải len, có một số gia đinh thì xách một thùng nước sạch. Nam Thạch Hầu nhìn hắn cười và nói:

“Nào, tắm gội trước đã, sau đó thay bộ quần áo mới vào.”

Đã lâu không tắm gội, giờ đã đến lúc phải gột rửa thật sạch sẽ. Vương Tông Cảnh cứ thế mà kì cọ, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, một thùng nước lớn vốn không đủ cho hắn tắm sạch toàn thân, mà phải dùng đến đúng ba thùng nước lớn mới thì từ đầu đến chân mới có thể coi là đã được gột sạch. Kế đó một đám a hoàn đầy tớ bèn chạy đến, người thì đi đổ nước, người thì giúp hắn mặc áo, còn có người đỡ hắn ngồi xuống, lấy kéo và lược gỗ ra, giúp hắn cắt tỉa gọn gàng mái tóc bù xù trên đầu.

Một đám người bận rộn đi lại khiến cho Vương Tông Cảnh gần như muốn hoa cả mắt. Thực ra năm xưa, khi còn nhỏ, lúc ở Vương gia hắn cũng đã từng được hầu hạ chu đáo như vậy, con nhà thế gia mà, đều là như vậy cả. Nhưng không hiểu vì sao, hắn bây giờ chỉ ngồi thẫn người ra đấy mặc cho người bên cạnh muốn làm gì thì làm, nhưng trong lòng lại có cảm giác không được thoải mái cho lắm.

Nhưng bất luận như thế nào, sau một hồi cố gắng, mọi người đều tản ra cả. Lúc này nhìn lại Vương Tông Cảnh, mọi người, kể cả Nam Thạch Hầu, đều cảm thấy trước mắt như sáng rực lên. Thiếu niên trước mặt này không còn trông nhếch nhác và bẩn thỉu nữa, đầu tóc thì đen sẫm, mày rậm mắt tinh, trên người mặc một chiếc áo dài màu xanh xám. Thân hình thiếu niên của hắn trông có vẻ cao lớn hơn so với những người cùng lứa tuổi; gương mặt trầm tĩnh, có nước da màu đồng tráng kiện của người đã từng trải qua bao năm sương gió, thậm chí ngay cả trên má và trên cổ vẫn còn ẩn hiện trông thấy những vết sẹo do bị cào cấu nhưng giờ đây đã mờ nhạt. Vương Tông Cảnh trông thực khác hẳn với những cậu bé thế gia mặt hoa da phấn, luôn được nuông chiều trong Vương phủ này.

Bên cạnh một cô a hoàn tay cầm một chiếc gương đồng, đưa sang cho Vương Tông Cảnh, đồng thời lén đưa mắt nhìn hắn. Cô chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh tràn trề tỏa ra từ trên người của vị Cảnh thiếu gia lạ lùng này, nguồn sức mạnh ấy có vài phần hoang dã, hung tàn và bướng bỉnh của loài dã thú, nên nhất thời sắc mặt có hơi trắng bệch, bèn vội lui ra.

Vương Tông Cảnh nhận lấy gương đồng, nhìn ảnh mình trong gương một hồi. Nam Thạch Hầu đứng bên cạnh ra hiệu những người giúp việc dọn dẹp mọi thứ và lui xuống, rồi sau đó quay người lại cười và nói với hắn:

“Cảnh thiếu gia, thời gian này cậu cứ ở tạm tại đây, cậu thấy có được không?”

Vương Tông Cảnh gật gật đầu:

“Cũng được.”

Nam Thạch Hầu lại mỉm cười và nói:

“Vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi, đợi khi nào tới giờ cơm, tôi sẽ lại đến. Lát nữa tôi sẽ phái thêm vài người đến đây hầu hạ, nếu có chuyện gì thì cậu cứ căn dặn họ là được, hoặc là bảo họ đến tìm tôi cũng được.”

Vương Tông Cảnh gật gật đầu, Nam Thạch Hầu bèn chấp tay cáo từ và lui ra. Sau một hồi bận rộn, hình bóng của Nam Thạch Hầu cũng mất hút dần sau cánh cổng hoa, bên trong căn nhà của dãy viện này cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy như có vẻ không thích ứng, rất nhanh sau đó lại như tự cười bản thân, thong thả đi lại đi lại trong phòng, nhìn ngắm chỗ này, sờ soạt chỗ kia, rồi bỗng chốc vỗ tay “A!” lên một tiếng, và tự lẩm bẩm:

“Thôi rồi, sao lại có thể quên hỏi thăm về tỉ tỉ chứ?”

Hắn lắc đầu cười khổ, trong lòng thầm nghĩ lần này về lại quê nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm khái, lòng dạ rối ren, nên ngay cả chuyện này cũng gần như quên mất. Cũng may là ngày tháng sau này còn dài, một lát Nam Thạch Hầu cũng sẽ quay lại, đến lúc ấy hỏi ông ta là được thôi. Nhớ ba năm trước Vương Tế Vũ tỉ tỉ đã từng nói là đến Thanh Vân môn để bái sư, đến bây giờ nếu như không có chuyện gì bất trắc xảy ra, thì tỉ ấy giờ chắc cũng đang tu luyện trên núi Thanh Vân tại Trung Châu rồi.

Không biết bây giờ tỉ tỉ có phải là đã rất lợi hại rồi hay không nhỉ? Vương Tông Cảnh nghĩ thầm trong lòng. Vương Tế Vũ từ nhỏ đã là một nhân vật có tiếng trong Vương phủ, được các bậc trưởng bối trong gia tộc chỉ dạy luyện tập. Đến núi Thanh Vân, có lẽ nàng rồi cũng sẽ là một nhân vật rất xuất chúng. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Thương Tùng và Lâm Kinh Vũ, trong lòng bỗng nhiên lại có chút lo lắng. Thanh Vân môn ắt hẳn là một nơi cực kì lợi hại, những người được đào tạo từ trong đấy ra đều có thần thông kinh người như vậy, thế nhưng kì tài trong thiên hạ có rất nhiều, chưa chắc là chỉ có một mình tỉ ấy thôi đâu.

Khi trong đầu hắn đang nghĩ ngợi lung tung đến những việc lộn xộn này, bên dưới cổng hoa đằng xa của dãy viện này, đột nhiên vọng đến tiếng bước chân khe khẽ, trong làn gió nhẹ khó mà có thể nghe thấy được, thế nhưng Vương Tông Cảnh đang ở trong phòng chợt chau mày lại, dường như lập tức cảm thấy có một điều gì đó, bèn đi đến bên chiếc bàn học, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rồi hắn bỗng ngỡ ngàng.

Tiểu Sơn mập sắc mặt đầy vẻ bối rối đứng phía dưới cổng hoa, dáng vẻ như đang do dự không biết có nên đi vào bên trong hay không. Ngay lúc đang chần chừ, đột nhiên trông thấy hình bóng của Vương Tông Cảnh xuất hiện phía sau song cửa sổ, Nam Sơn giật mình định quay người bỏ chạy, nhưng vừa mới nhấc chân, bèn nghe thấy tiếng Vương Tông Cảnh từ sau lưng vọng lại:

“Tiểu Sơn”.

Nam Sơn bỗng khựng người lại, đứng thẫn ra đó. Cuối cùng hắn cũng quay người lại, từ từ bước vào trong. Vừa đi đến bên dưới gốc cây ngô đồng ở giữa vườn, hắn bèn dừng bước, ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh lúc này đã được tắm rửa chải chuốt trông khá là gọn gàng. Thấy ánh mắt long lanh đầy thần sắc của Tông Cảnh, đột nhiên mặt hắn sầm xuống, rồi lại cúi gập đầu, im lặng một lúc lâu, mới gọi Tông Cảnh một câu với vẻ gượng gạo:

“Cảnh thiếu gia.”

Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn người bạn thân nhất và tốt nhất lúc nhỏ của mình, thần sắc có chút phức tạp. Nhưng một hồi sau, hắn vẫn điềm đạm cười và nói:

“Đã lâu không gặp.”

Không biết vì sao, khi nói câu này, trong đầu Vương Tông Cảnh lại chợt hiện ra một cảnh tượng khác, đó chính là khi còn ở trong khu rừng di tích cách đây vài ngày trước, đây là câu nói mà Lâm Kinh Vũ đã nói với Thương Tùng đạo nhân khi cả hai đứng đối diện nhau.

Nam Sơn cứ đứng đấy cúi đầu nhìn những viên đá ngọn cỏ dưới chân, trong ánh mắt thấp thoáng như xen lẫn một vẻ áy náy, khẽ giọng hỏi:

“Cậu, mấy năm nay cậu sống ra sao, có phải chịu khổ không?”

Lời vừa nói ra, Nam Sơn lập tức cảm thấy hối hận, chỉ hận là không thể tự tát vào mặt mình hai bạt tay. Hôm nay lúc Vương Tông Cảnh vừa về đến nhà với bộ dạng tàn tạ sa sút, trông còn thê thảm hơn cả một tên ăn mày vừa dơ vừa hôi thối nhất trong Long Hồ thành này, nhìn thôi cũng đủ biết mấy năm nay hắn phải sống một cuộc sống như thế nào, ắt hẳn là đã chịu dựng biết bao cực khổ khó khăn.

Nam Sơn cảm thấy trước ngực như thắt chặt lại, len lén đưa mắt lên nhìn Tông Cảnh, quả nhiên trông thấy sắc mặt Vương Tông Cảnh có vẻ kì lạ, giống như là bị gợi lại một hồi ức gì đó, khóe mắt có hơi co giật, vẻ mặt thờ thẫn, trông như có chút gì đó mù mịt. Nhưng rồi đến sau cùng, Vương Tông Cảnh thu ánh mắt lại, nhìn sang người Tiểu Sơn, thở một hơi dài, khóe miệng nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười và nói:

“Vẫn khỏe thôi, chẳng có gì làm khó ta được đâu.”

* * *

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà Vương Tông Cảnh đã về nhà đã được ba ngày. Sau một thoáng kích động ban đầu do được về lại nhà, Vương Tông Cảnh dần dần cảm thấy có nhiều thứ không thích ứng được.

Giường quá mềm, hắn không ngủ được, cuối cùng phải lật tấm chăn lên, ngủ trên giường làm từ gỗ cứng thì hắn cảm thấy thoải mái hơn.

Khuôn viên căn viện quá nhỏ, xung quanh được bao bọc bởi tường, hắn vừa bước ra khỏi cửa, vẫn là những bức tường trắng đập ngay vào mắt, muốn chạy cho thỏa sức cũng không được.

Người quá đông, cây thì quá ít, lại rất ít người muốn nói chuyện với hắn. Bọn người hầu, gia đinh trông thấy bóng hắn từ xa đều quẹo sang đường khác, chỉ có duy nhất hai cha con Nam Thạch Hầu là đôi lúc sang nói chuyện với hắn mà thôi.

Suốt ngày rãnh rỗi, không còn cảm giác lo sợ trước nguy cơ bốn bề như đang đứng trước vực thẳm, giống như là tảng đá lớn mang trên người bấy lâu nay bỗng nhiên biến mất, nhưng không hiểu vì sao, khi hắn đứng ngẩn người sưởi nắng dưới ánh mặt trời trong khu vườn trống trải vắng lặng này, trong lòng cảm thấy như rất hụt hẫng và trống trải.

Nam Thạch Hầu là tổng quản của cả Long Hồ Vương gia, luôn bận rộn công việc, ngoại trừ ngày đầu có đến thăm hắn hai lần ra, về sau càng ít đến hơn. Nam Sơn mỗi ngày đều đến chơi một lúc. Lúc đầu Tiểu Sơn mập này còn cảm thấy áy náy vì chuyện năm ấy bản thân đã không ngăn cản Vương Tông Cảnh xuất thành nên luôn ấp úng không có nói gì nhiều, nhưng trong lòng Vương Tông Cảnh không hề trách hắn. Cả hai nói chuyện với nhau vài lần, Nam Sơn mới từ từ mở lòng hơn, tâm tính của một thiếu niên lại bộc lộ ra. Cả hai vốn là một đôi bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ, rất hợp tính nhau, giờ lâu ngày mới gặp lại, cùng giãi bày tâm sự nên nhanh chóng trở nên thân thiết như xưa. Cũng từ chỗ Nam Sơn, Vương Tông Cảnh đại khái biết được một số chuyện xảy ra trong Vương phủ ba năm nay.

Long Hồ Vương gia được Thanh Vân môn ủng hộ, nên mấy năm nay thế lực nhanh chóng được mở rộng. Hiện giờ tại địa giới Ưu Châu này, Long Hồ Vương gia đã được liệt vào một trong bốn đại môn phái chân tu mạnh nhất. Còn trong nội bộ Vương phủ, trưởng phòng vẫn là thế lực cầm quyền, bên nhị phòng thì hai năm nay đã mất đi một vài nhân vật có thực lực trong cuộc đấu tranh với các thế lực khác, thắng bại cũng hiện rõ. Đối lập với việc này, tứ phòng trong Vương phủ lại bắt đầu quật khởi. Nhân vật tiểu biểu nhất hiện nay chính là Vương Thụy Chinh xuất thân là tứ phòng trong Vương phủ.

Người này là một nhân vật mới nổi lên trong hai năm gần đây, xét về cấp bậc thì hắn thuộc cùng một thế hệ với gia chủ Vương Thụy Vũ, nhưng lại nhỏ hơn gia chủ đến tận ba mươi tuổi, năm nay cũng chỉ mới hơn ba mươi mà thôi. Hắn rất có sáng kiến trong thuật pháp phù chú tổ truyền của Vương gia, lại có tài năng thiên phú, hai năm nay liên tiếp lập rất nhiều đại công, và nhanh chóng được gia chủ đề bạt, đến nay đã được xem là nhân vật số ba trong Long Hồ Vương gia, quyền thế rất lớn. Cũng vì thế, tứ phòng của Vương gia trước đây vốn luôn bị chèn ép giờ lại được nở mày nở mặt, ngay cả bên trưởng phòng cũng không dám gây sự với họ, mà trước mặt con cháu của nhị phòng và tam phòng, con cháu của tứ phòng trong Vương phủ lại bắt đầu tỏ vẻ kiêu ngạo.

Gió thổi vi vu nhè nhẹ qua từng cành cây tán lá của cây ngô đồng, lá cây rung rinh trước gió, Vương Tông Cảnh dựa vào thân cây ngồi trên bãi cỏ, có hơi nhíu mày và nói:

“Thì ra Vương Thụy Chinh mà ngươi nói, chính là tiểu thúc của Vương Tông Đức sao?”

Nam Sơn ngồi kế bên hắn, gương mặt trắng bệch nở ra một nụ cười và nói:

“Đúng vậy, họ là chú cháu ruột thịt, cho nên cậu không thấy bộ dạng nghênh ngang hống hách của Đức thiếu gia trong phủ dạo này sao? Hắn vốn không coi ai ra gì cả.”

Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhìn Tiểu Sơn, và chợt hỏi:

“Cái ngày mà ta quay về, vừa đúng lúc thấy bọn chúng đang đánh ngươi, là vì chuyện gì vậy?”

Nụ cười trên mặt của Nam Sơn bỗng căng ra, cười khan một tiếng và nói:

“Không có gì.”

Vương Tông Cảnh vỗ vỗ vai Tiểu Sơn và nói:

“Nói cho ta nghe đi, có sao đâu.”

Nam Sơn im lặng một lúc mới chậm rãi nói:

“Trong bọn chúng ta, ai cũng biết lúc nhỏ cậu luôn đối đầu với hắn, cứ hai ba ngày lại cãi cọ đánh nhau, những chuyện đó đều rất bình thường. Chỉ có điều cậu là trưởng phòng, lại có một người tỉ tỉ lợi hại, cho nên cứ luôn ức hiếp hắn. Sau đó cậu xảy ra chuyện, không lâu sau thúc thúc của hắn lại xuất hiện. Từ đó, Đức thiếu gia dần dần trở thành thủ lĩnh cầm đầu.”

Tiểu Sơn mập cười cười, nhìn Vương Tông Cảnh và nói:

“Trong phủ mọi người đều biết, tôi từ nhỏ đã chơi chung với cậu, lúc còn nhỏ mỗi khi đánh nhau, tôi cũng luôn đứng về phía cậu.”

Vương Tông Cảnh không nói gì, chỉ có điều là cơ thịt ngay khóe miệng có hơi rung động.

“Đức thiếu gia trông thấy tôi có chút gai mắt, trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng cũng hết cách rồi. Tôi họ Nam, không phải họ Vương, tôi cũng giống như cha tôi vậy, sau này cũng chỉ biết dựa vào Vương gia để sống qua ngày. Mà đến lúc ấy, toàn bộ bọn trẻ đều theo về phe Đức thiếu gia, tôi có muốn gắng chịu, nhưng cũng e là không chịu nổi.”

Tiểu Sơn mập ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt ti hí nhắm nghiền lại rồi nói:

“Cậu cũng biết mà, con người tôi từ nhỏ da mặt đã rất dày, cũng rất biết giả vờ nịnh hót, cho nên tôi bán mạng để lấy lòng Đức thiếu gia, nghĩ đủ mọi cách để cậu ta cho tôi nhập bọn, có chuyện gì tôi cũng cố gắng làm giúp cậu ta, có chuyện gì xấu muốn tôi gánh thì tôi cũng cố mà gánh lấy. Cho nên mãi đến hôm nay, tôi cũng chỉ được coi là một tiểu lâu la dưới trướng hắn mà thôi.”

Vương Tông Cảnh trầm lặng một lúc, nhẹ nhàng nói:

“Thế nhưng hắn đánh ngươi ngay trước mặt mọi người như vậy…….”

Nam Sơn lắc đầu và nói:

“Đức thiếu gia tuy không phải là người có lòng dạ rộng lượng gì, mỗi khi nhớ đến chuyện cũ là lại thấy tôi gai mắt, rồi viện cớ đánh chửi thì cũng khó trách được. Nhưng dù sao thì cậu ấy vẫn còn biết cân nhắc, nhiều nhất cũng chỉ đạp mạnh tôi vài cái, chứ không đánh tôi đến nổi phải gãy tay gãy chân nằm yên một chỗ. Nếu như lúc đầu tôi đã định lấy lòng cậu ấy, thì những việc như đánh mắng tôi đều cắn răng chịu đựng được cả, chẳng có gì đáng ngại đâu.”

Hắn nhìn Vương Tông Cảnh, mấp mấy môi, dường như định nói điều gì đó nhưng dừng lại, đến sau cùng hắn mới từ từ đứng dậy, cười vang một lúc, rồi khẽ giọng nói:

“Cảnh thiếu gia, bây giờ đã khác trước nhiều rồi.”

Tiểu Sơn mập đi khỏi, trông bóng dáng có chút đìu hiu. Vương Tông Cảnh đứng trong vườn nhìn theo người bạn tốt nhất từ thuở nhỏ của mình từ từ đi xa, mặt hắn vẫn lạnh băng. Ba năm trước Tiểu Sơn mập còn cao hơn hắn một chút, nhưng giờ quay về hắn đã cao hơn cậu ta một cái đầu rồi.

Ba năm đã trôi qua, quả thực là mọi thứ cũng đã thay đổi.

Trên ngực Vương Tông Cảnh như có một tảng đá đang đè lên, vừa nặng vừa có chút khó thở, một nổi phiền muộn trào dậy trước ngực. Hắn dang rộng đôi tay, nhảy lên vài cái ngay tại chỗ, nhưng vẫn không nén nổi sự phiền muộn trong lòng. Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cây ngô đồng cao to thẳng tít ngay trong sân vườn.

Hắn hít thở một hơi sâu, rồi phóng đi nhanh như bay, ngay khi bàn tay tiếp xúc với vỏ cây, cả người hắn run nhẹ, tựa hồ như đang quay lại khu rừng nguyên sinh đậm chất hoang dã và nguy hiểm ấy. Hắn dùng cả tay lẫn chân leo lên trên cây nhanh nhẹn hơn cả khỉ vượn. Cây ngô đồng này cao khoảng năm trượng, thân cây cao thẳng, vỏ cây xanh ngắt, lá cây xanh lục, phía trên thân cây có một vết lõm tựa một bông hoa lớn, tầng tầng lớp lớp trông tựa như một cây dù xanh ngọc phủ bóng mát xanh um.

Vương Tông Cảnh không ngừng trèo lên cao, và cứ thế trèo mãi lên đến ngọn cây, ôm chặt lấy chạc cây, quay người lại nhìn, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng trở nên thông thoáng. Những bức tường trắng của những căn phòng giờ đây đã nằm phía dưới chân, hắn đưa mắt trông ra xa, toàn cảnh thành lũy của Vương phủ như thu cả vào trong tầm mắt, nhà cửa san sát, lầu gác đình đài, trông rất hưng vượng. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy bầu trời vốn bị giới hạn trong bốn bức tường của căn viện nhỏ bé bỗng chốc trở nên bao la rộng lớn, một bầu trời mênh mông xanh thẳm, không một gợn mây, khiến cho lòng người bỗng chốc được rộng mở. Một cơn gió mạnh thổi đến, cây ngô đồng lắc lư theo gió, nhánh cây lung đưa, khiến cho hắn cũng lắc lư theo, nhưng nét mặt của Vương Tông Cảnh không hề mang một chút sợ hãi. Mặc cho cây ngô đồng cứ rung rinh trước gió, hắn đứng trên đấy hít thở một hơi không khí trong lành, một lúc sau mới thở một hơi dài như được thỏa mãn.

Gió mát từng cơn cứ thổi đến, tâm trạng cũng trở nên thoái mái hơn, Vương Tông Cảnh cũng chẳng muốn tuột xuống, ôm chặt lấy cây rồi phóng tầm mắt nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh. Không hiểu vì sao, cảm giác trèo trên cây như một con khỉ lại khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn. Chỉ là trong lúc đang nhìn ngắm xung quanh, đột nhiên ánh mắt hắn bỗng nhìn xuống một góc vườn nọ, trên con đường lát gạch xanh ở phía bên ngoài căn viện mà hắn đang ở. Nam Sơn sau khi rời khỏi chỗ của hắn đã đi ra bên ngoài theo hướng ấy, vốn đã đi ra đến dãy hành lang rồi, ai ngờ chính vào lúc này, từ bên ngoài một vòm cửa có năm sáu cậu bé khác bỗng bước ra, vây quanh lấy Tiểu Sơn. Ánh mắt sắc bén của Vương Tông Cảnh nhận ra người dẫn đầu chính là Vương Tông Đức, đôi mày của hắn lập tức chau lại.

Ở đằng xa, bọn trẻ đứng xung quanh vây lấy Nam Sơn, nơi đó vốn đã vắng vẻ, cho dù có gia đinh nào đúng lúc đi ngang qua trông thấy cảnh này, cũng đều sẽ lần lượt cúi đầu quay đi, tránh xa khỏi nơi này. Trông ra xa, chỉ thấy trên mặt Vương Tông Đức nở một nụ cười lạnh nhạt, đang quát hỏi Nam Sơn vài câu, có vẻ như đang chất vấn hắn điều gì đó. Tiểu Sơn mập vội tươi cười, xem ra đang tỏ ra vẻ nịnh nọt, trả lời với thần sắc như đang cố lấy lòng Vương Tông Đức, đồng thời cũng không ngừng lắc đầu, có vẻ như đang phủ nhận điều gì đó.

Nhưng Vương Tông Đức hôm nay có vẻ rất nóng nảy, sau khi hỏi vài câu, có vẻ như không vừa ý với câu trả lời của Nam Sơn, sau khi mắng vài tiếng rồi bèn dùng chân đạp tới. Cái đạp này trúng ngay vào bụng của Tiểu Sơn mập, tức thời mặt mày Tiểu Sơn bỗng nhăn nhó lại, ôm lấy bụng quỳ sụp dưới đất, đầu cũng cúi gập xuống. Bọn trẻ trong Vương phủ đứng xung quanh đấy cười vang.

Trên ngọn cây ngô đồng, sắc mặt của Vương Tông Cảnh từ từ trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang nơi ấy, bàn tay nắm chặt lấy chạc cây bấu mạnh vào, rồi sau đó buông ra ngay, thả người rơi xuống bên dưới.

Bên ngoài viện, phía đầu hành lang, quần áo trên người của Nam Sơn lại có thêm vài dấu chân, cả người nằm sụp trên đất, miệng rên la với vẻ đau khổ, trông như một chú heo con bị người khác dày vò đến nỗi cơ thể co giật. Bọn trẻ xung quanh cười vô cùng đắc chí, Vương Tông Đức nghe vậy, càng đắc ý hơn, đồng thời ánh mắt nhìn Nam Sơn càng trở nên chán ngán đến tột đột, hậm hực quát:

“Tao sớm đã nhìn ra mày là một con heo giả dối, sao thế, cái tên tiểu tử thối ấy vừa quay về là mày lại định chạy sang hùa theo nó hay sao?”

Nam Sơn nằm quằn quại dưới đất, dùng sức ngẩng đầu dậy, cười khổ và nói:

“Đức thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi, hôm nay là do cha tôi bảo tôi đem ít thức ăn đến cho Cảnh thiếu gia, không….”

“Cảnh thiếu gia cái đầu ngươi!”

Tông Đức quát lên, tiếp đó “bụp” một tiếng, nguyên chiếc đế giày đen xì giẫm xuống, Tiểu Sơn không tránh kịp, bị đạp ngay vào mặt, ngã lăn sang một bên, đồng thời mũi miệng cũng chảy máu, trông rất thê thảm.

“Bây giờ chỉ có Đức thiếu gia của mày ở đây, Cảnh thiếu gia gì chứ. Trong lòng mày kì thực còn định dựa vào nó để sau này chuẩn bị đối đầu với tao phải không?”

Nam Sơn giật mình, cũng mặc kệ vết đau trên mặt, cứ liên tục lắc đầu và nói:

“Tuyệt đối không có việc này, tuyệt đối không có…..”

Vương Tông Đức ‘phì’ một tiếng, giọng nạt nộ quát:

“Câm mồm, lại là câu nói này, bộ cho là tao dễ bị gạt sao. Tao thấy mày chỉ biết nhớ đến ăn, không nhớ đến bị đòn. Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời!”

Bọn trẻ đứng bên cạnh đều cười vang, sau đó lần lượt xắn tay áo lên, xem bộ dạng có vẻ đều rất quen tay nghề, những việc như vậy dù sao cũng đã làm qua một hai lần. Vương Tông Đức càng cảm thấy hưng phấn, chỉ nhoẻn miệng cười gian, rồi xông tới đầu tiên, đạp một cái vào mặt của Tiểu Sơn.

Trong lòng Nam Sơn có chút sợ hãi, tình hình hôm nay có vẻ khác với mọi khi. Vương Tông Đức đạp rất mạnh, chỉ có điều xung quanh nhiều người như vậy, đều là thuộc hạ của hắn, thường ngày đều đã quen cùng hắn đi ức hiếp người khác, cho dù muốn chống lại, thì Tiểu Sơn mập cũng chẳng phải là đối thủ, nên hiện tại chỉ biết cắn răng, lấy tay ôm chặt lấy đầu, cuộn người lại, mặc cho bọn chúng đánh đập chửi mắng, hi vọng chúng đánh mỏi rồi sẽ buông tha cho mình.

Ngay lúc Tiểu Sơn vừa nhắm mắt cắn răng chuẩn bị chịu đòn, thì những giọng cười cợt đầy vẻ khinh miệt châm chọc xung quanh ấy bỗng nhiên đồng loạt dừng lại, mà chân của Vương Tông Đức cũng không đạp lên người hắn. Nam Sơn cảm thấy có chút kì lạ nên bèn ngẩng đầu lên, bỗng chợt ngỡ ngàng, hắn thấy một thân hình cao lớn đứng bên cạnh, đó chính là Vương Tông Cảnh, lúc này đang đưa cánh tay phải ra nắm lấy bàn chân đang giẫm đến của Vương Tông Đức, mắt nhìn đối phương không một chút biểu cảm.

Vương Tông Đức chỉ cảm thấy lòng bàn chân như bị một cái vòng sắt siết chặt lại, phảng phất có hơi đau, đồng thời trong ánh mắt trầm lặng của Vương Tông Cảnh, không hiểu tại sao lại giống như một con thú hoang đầy dữ tợn, khiến cho hắn cảm thấy có chút hoảng lòng. Bọn trẻ bên cạnh cũng đều đứng lặng người, nhất thời không dám lên tiếng.

Một lát sau, cuối cùng vẫn là Vương Tông Đức lên tiếng trước, đồng thời hỏa bốc tam trượng, chỉ vào mặt Vương Tông Cảnh và quát:

“Mày cút ra chỗ khác cho tao!”

Vương Tông Cảnh vẫn nhìn hắn bằng một ánh mắt lạnh lùng. Tiếp đó đưa tay lên, mở lòng bàn tay ra, Vương Tông Đức chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh dồn đến, chiếc chân còn lại không giữ nổi thăng bằng, loạng choạng bước lùi ra sau vài bước, nhưng rốt cuộc vẫn không đứng vững nổi, ngã bịch ra đất. Cái ngã này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, Vương Tông Đức tức thời giận đến đỏ ửng cả mặt, vội xoay người đứng dậy, chỉ thấy Vương Tông Cảnh đã đến đỡ Nam Sơn dậy. Thần sắc trên mặt Tiểu Sơn mập rất phức tạp, ấp úng không biết nên nói gì mới phải.

“Mày muốn tìm chết phải không?”

Vương Tông Đức giận dữ trừng mắt nhìn Vương Tông Cảnh, lửa phẫn nộ trỗi dậy trong lòng, ngay cả hai mắt cũng đỏ lên. Kì thực mà nói những trận đánh nhau lúc nhỏ mấy năm về trước, nếu nói là có thù hận lớn cỡ nào cũng không bằng, vì khi ấy Vương Tông Đức nhìn thấy Vương Tông Cảnh và Tiểu Sơn cũng chỉ là cảm thấy có chút gai mắt mà thôi. Nhưng giờ đây đều đã lớn cả rồi, đặc biệt là hai năm nay tứ phòng dần lớn mạnh, hắn dẫn đầu bọn trẻ hô mưa gọi gió ra oai ra dáng đã quen rồi, giờ đột nhiên bị chơi một cú, mà người chơi lại là Vương Tông Cảnh, cái thằng mà năm xưa luôn chèn ép, đối đầu với mình, cho nên trong lòng hắn nhất quyết không muốn bỏ qua chuyện này.

Nam Sơn trông thấy bộ dạng của Vương Tông Đức, trong lòng bỗng thấp thỏm, thầm kêu gay rồi, vừa định nghĩ cách gì đó ngăn họ lại, nhưng Vương Tông Đức đã liều mạng xông lên, tung cú đấm thẳng vào mặt Vương Tông Cảnh. Hiện giờ Vương Tông Cảnh cao hơn hắn đến nửa cái đầu, nhưng Vương Tông Đức cũng không hề e ngại điều này, trái lại càng hậm hực nói:

“Tao đánh chết mày, cái đứa không cha không mẹ kia!”

Ngươi mắt của Vương Tông Cảnh thu nhỏ lại, né người sang một bên, tránh được một quyền của Vương Tông Đức, đồng thời nhắm ngay vùng phía trên thắt lưng của hắn, tung ra một cú đá, nhưng uy lực của cú đá này so với cái đạp lúc nãy mà Vương Tông Đức đạp vào Nam Sơn thì quả thực là khác biệt một trời một vực. Vương Tông Cảnh chỉ vừa mới vung chân ra, Vương Tông Đức lập tức bị đá văng đi, bọn trẻ đi theo Vương Tông Đức kêu lên với vẻ kinh sợ. “Rầm” một tiếng, cả người Vương Tông Đức đập mạnh vào bức tường trắng bên cạnh rồi rơi xuống, đè bẹp hết một số hoa cỏ bên dưới, trông vô cùng nhếch nhác, đồng thời miệng cứ luôn hừ hừ, nghiến răng nhếch miệng, xem vẻ rất là đau.

Bọn trẻ đứng xung quanh, kể cả Tiểu Sơn mập, trong chốc lát đều trơ mắt ra, không nói được một lời nào, chỉ biết đứng ngẩn ra đấy nhìn Vương Tông Đức nằm dưới đất hồi lâu mà vẫn không đứng dậy nổi.

“Hừ!”

Vương Tông Cảnh lạnh lùng hứ một tiếng, liếc nhìn Vương Tông Đức với cái nhìn cay nghiệt, quay đầu lại nói với Nam Sơn:

“Chúng ta đi!”

Nam Sơn gật đầu ừ một tiếng, nhưng vừa định cất bước thì đột nhiên chột dạ, quay đầu lại nhìn xung quanh, có hai người cũng chợt định xông lên với vẻ mặt dữ dằn. Vương Tông Cảnh liếc nhìn hai người này, ánh mắt lạnh băng, khí thế vô hình nhưng hung tàn như dã thú của hắn nhất thời khiến cho bọn trẻ đều khiếp sợ, không ai dám động đậy gì cả.

Vương Tông Cảnh cũng mặc kệ bọn chúng, đi đến kéo lấy Tiểu Sơn mập và nói:

“Đi thôi.”

Nam Sơn thân bất do kỉ đi theo hắn, trong lòng cũng thầm kêu khổ. Thế nhưng hai người chưa đi được bao xa, đột nhiên sau lưng vọng đến tiếng gào lớn, y như một đợt sóng cuồn cuộn đang trào đến.

Vương Tông Cảnh và Nam Sơn cùng lúc quay người lại nhìn, chỉ trông thấy Vương Tông Đức đang từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt đầy hận thù, cứ như đang muốn ăn tươi nuốt sống cả hai vậy, nhưng trông dáng vẻ khấp khỏm của hắn chứng tỏ một chân vẫn còn có sức trụ lại. Lúc này ánh mắt của mọi người đều nhìn vào bàn tay phải của Tông Đức, chỉ trông thấy trong tay hắn cầm một tấm bùa màu vàng, đang cố gắng niệm chú lực. Một ngọn lửa bỗng vụt lên từ trên tấm bùa màu vàng ấy, phát ra tiếng nổ lách tách, hình thành một quả cầu lửa, mà đồng thời càng lúc càng lớn dần.

Sắc mặt của Nam Sơn bỗng nhiên không còn một giọng máu, vội thất kinh nói:

“Liệt hỏa phù….Đức thiếu gia, cậu đừng có làm bậy đấy!”

Gương mặt của Vương Tông Đức lúc này hung tàn trông như một con dã thú bị ép vào đường cùng, đang nhìn trừng trừng vào hai người họ, giọng cười xảo quyệt và nói:

“Mày cho rằng có sức mạnh là hay lắm sao? Mày cũng là người của Vương gia, chắc cũng không quên thuật phù chú do tổ tiên chúng ta truyền lại chứ, hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị liệt hỏa thiêu thân như thế nào.”

Lúc này không chỉ có Nam Sơn, mà ngay cả những đứa trẻ bên cạnh Vương Tông Đức cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, rồi lùi ra sau. Đồng thời có người đứng phía sau nói to với Vương Tông Đức:

“Lục ca, huynh mau thu hồi liệt hỏa phù đi, có thể chết người đấy, đến lúc đó gia chủ trách tội biết phải làm sao?”

“Cút đi!”

Vương Tông Đức cao giọng quát, rồi nhìn Vương Tông Cảnh nói với giọng gian manh:

“Đến lúc ấy đã có tiểu thúc của tao, nhiều nhất cũng chỉ là cấm túc một thời gian mà thôi. Tiểu tử thối, không ngờ lại dám đá tao à, hôm nay tao sẽ thiêu sống mày!”

Nam Sơn sắc mặt trắng bệch, mồ hồi lạnh chảy ròng ròng. Đến nước này sự tình đã không thể nào kiểm soát được rồi, đột nhiên hắn nhớ đến cảnh tượng bọn trẻ đứng hô hào trên tường thành ba năm trước. Ba năm đã trôi qua, hiện tại hắn vẫn lực bất tòng tâm.

Vương Tông Cảnh nhìn vào quả cầu lửa đang cháy cuồn cuộn trên không dần dần to ra, sắc mặt cũng trở nên trầm xuống. Hắn không hề để tâm đến Vương Tông Đức, nhưng cái kì thuật phù chú gia truyền này thì hắn đương nhiên có biết, đây cũng là một loại trong số đạo pháp tu hành. Không giống với bọn trẻ xung quanh, ở đây, không ai hiểu rõ hơn hắn về sự lợi hại của đạo thuật thực sự là như thế nào, nó có một sực mạnh to lớn có thể làm đảo lộn đất trời. Từ sau khi được chứng kiến cuộc đấu pháp kinh thiên động địa của hai người kia trong khu rừng di tích đến nay, trong lòng hắn vẫn tràn đầy sự kinh sợ đối với đạo pháp tu hành.

Nhưng hắn cũng không hề có ý lùi bước, nhẹ nhàng đẩy Nam Sơn sang một bên, sau đó một mình đứng nhìn chăm chăm Vương Tông Đức và quả cầu lửa càng lúc càng to kia. Cơ thể hắn từ từ khom xuống, hai chân cũng dang rộng ra. Nam Sơn ngỡ ngàng lui sang một bên quan sát, đột nhiên trong lòng cảm thấy khiếp sợ, tựa như bản thân đang trông thấy một con dã thú hung tàn đói khát đang kiếm ăn trong thâm sơn cùng cốc vậy.

Trầm lặng nhưng rất kiên nhẫn.

Ánh lửa không ngừng tuôn ra từ bên trong tấm bùa màu vàng, hỏa diệm ngày càng mãnh liệt, tựa hồ như có thể đốt cháy xung quanh trở thành tro bụi, vẻ điên cuồng kiêu căng trên mặt Vương Tông Đức càng lúc càng hiện rõ. Tuy rằng đều là con cháu Vương gia, nhưng tài năng thì cao thấp khác nhau, quá trình truyền thụ thuật pháp phù chú cũng sẽ có sự khác nhau.

Trong số bọn trẻ này, Vương Tông Đức được coi là người duy nhất miễn cưỡng có thể nắm giữ được thuật pháp phù chú. Hơn nữa vị tiểu thúc Vương Thụy Chinh có thực lực trời phú đầy tài năng ấy cũng rất thương đứa cháu này, cho nên mới lén đưa cho hắn vài tấm liệt hỏa phù, thứ mà bình thường bọn trẻ này không thể có được.

“Đi chết đi!”

Vương Tông Đức lúc này không suy nghĩ đến điều gì khác mà chỉ muốn thiêu cháy cái tên vô cùng đáng ghét đang đứng trước mặt mình, tốt nhất là đốt cho nó toàn thân bốc cháy lăn lộn trên đất, rồi quỳ sụp dưới chân hắn khóc lóc xin tha, đó mới là kết cục tốt nhất. Tay phải hắn quơ một cái, vẻ mặt vô cùng đắc ý, thậm chí còn có chút điên cuồng, hỏa cầu trên tay sắp sửa được tung ra. Đột nhiên, ngay vào lúc hắn vừa đưa tay phải lên, bả vai vừa hơi cử động, Vương Tông Cảnh lao tới nhanh như tên bắn, tốc độ nhanh đến nổi khiến cho bọn trẻ xung quanh hoa cả mắt, như một cơn gió, lao ngay đến trước mặt Vương Tông Đức.

Bóng hình Vương Tông Cảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho Vương Tông Đức vô cùng kinh ngạc, nhưng không cho hắn kịp trở tay, Vương Tông Cảnh đã nắm chặt lấy tay phải của hắn rồi vặn một cái.

Trong phút chốc, một tiếng kêu vang đau thấu xương từ miệng của Vương Tông Đức phát ra, cánh tay hắn lúc này giống như một cây kẹo mềm vô cùng yếu ớt, bị bàn tay cứng như thép nguội của Vương Tông Cảnh trực tiếp vặn ngược ra sau. Không chỉ có thế, như theo bản năng, cơ thể của Vương Tông Cảnh tự động lần lượt ra những đòn phản công tiếp theo. Giống như lúc còn trong rừng sâu phải luôn đối mặt với nguy cơ rình rập từ khắp nơi, lúc ra đòn, Vương Tông Cảnh gần như dùng hết toàn bộ sức lực như đang tranh giành giữa sự sống và cái chết. Hắn cúi người tiến thẳng lên, tay trái nắm thành đấm tay đấm một cái thật mạnh vào cằm dưới của Vương Tông Đức. Có tiếng xương vỡ nứt vang lên. Dưới cái nhìn chăm chú và vẻ trợn mắt há mồm của lũ trẻ xung quanh, tấm liệt hỏa phù màu vàng trên tay Vương Tông Đức cũng rơi xuống, ngọn lửa lắc lư vài cái trên không rồi nhanh chóng vụt tắt, biến trở lại thành một tấm bùa màu vàng rơi lả tả xuống đất.

Tiếp đó, một bóng hình đột nhiên bay lên, trong tích tắc đã đuổi đến với một tốc độ vô cùng nhanh, đè Vương Tông Đức nằm xuống đất, hung tàn như một con yêu thú, thoắt cái đã ghì chặt lấy hắn xuống đất, sau đó quay người ngồi lên trên người hắn, vung nắm đấm lên, rồi giáng mạnh xuống một đòn như sấm vang chớp giật.

Máu bắn tung tóe, tiếng xương vỡ vụn, mọi người ai nấy cũng đều sợ đến tái mặt, đứng đực ra đó, không một ai dám động đậy, cũng không một ai mở miệng nói một lời. Nhưng sau cùng vẫn là Tiểu Sơn mập chợt hồi tỉnh lại, vội vàng điên cuồng xông lên, liều mạng ôm lấy người của Vương Tông Cảnh từ phía sau rồi bắt đầu kéo hắn ra, đồng thời quay đầu lại quát lớn với bọn trẻ đang đứng xung quanh:

“Các cậu còn đứng ngơ ra đấy làm gì, mau qua phụ một tay kéo cậu ấy ra, nếu không cậu ấy sẽ đánh chết người đấy!”

Bọn trẻ xung quanh lúc này mới chợt tỉnh lại, rồi ai nấy cũng chạy đến can ngăn kéo ra, đồng thời có một đứa linh hoạt hơn lao thật nhanh về phía hành lang, chạy bán mạng điên cuồng, vừa khóc vừa la:

“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng với……”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.