Bỗng nhiên ở đằng xa vang lên một tiếng cười khẽ phá vỡ không khí trầm mặc ở nơi này, chỉ thấy Kim Bình Nhi mang theo gương mặt tươi cười trở về. Từ Mộng Hồng đi theo sau nàng cũng trở về bên cạnh ba người Vương Tông Cảnh.
Tần Vô Viêm quay đầu lại, nhìn Kim Bình Nhi, thản nhiên hỏi: “Ổn chứ?”
Kim Bình Nhi khẽ gật đầu: “Ừ.” sau đó nàng quay dầu nhìn Từ Mộng Hồng. Từ Mộng Hồng kính cẩn xoay người thi lễ một cái, nói: “Môn chủ yên tâm, thuộc hạ đã nhớ kỹ rồi.”
Tần Vô Viêm không nói thêm cái gì, quay người rời đi, Kim Bình Nhi cũng đi theo hắn. Còn gã đàn ông mang búa vàng thì dừng tại chỗ trong chốc lát, sau đó mới quay người rời đi trong ánh mắt kính cẩn của bọn người từ Mộng Hồng, trước khi đi cũng không quên liếc nhìn Vương Tông Cảnh một lần nữa.
Từ Mộng Hồng ra hiệu cho ba người quay trở lại miếu thổ địa, sắc mặt nàng trịnh trọng, lập tức nói: “Sự tình có biến hóa, ta muốn nói với các ngươi mấy câu…” Nói được một nửa, nàng hơi ngơ ngác, xoay người lại chỉ thấy Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ đã đi tới, nhưng Vương Tông Cảnh không hiểu sao vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng ngạc nhiên, hỏi: “Tiểu Vương, ngươi đứng ở đó làm cái gì vậy?”
Thân thể Vương Tông Cảnh chấn động như trong mộng tỉnh lại, lúc này mới quay người đi tới, ánh mắt lóe lên một cái, tay vỗ ngực, cười khan nói: “Xin lỗi, Hồng tỷ, ta không nghe thấy lời của ngươi. Ách, vừa rồi ta lần đầu tiên mới gặp Môn Chủ đấy.”
Nghe hắn nói như thế, Ngao Khuê ở bên cạnh cũng cười ồm ồm, nói: “Ta cũng thế.”
Tây Môn Anh Duệ nhún nhun vai: “Ta cũng vậy thôi.”
Bị hai người này quấy rầy một chút nên Từ Mộng Hồng cũng quên đi vẻ bất thường vừa rồi của Vương Tông Cảnh, cười nói: “Vậy sao? Ta quên mất, vị môn chủ này của chúng ta trước nay đều che giấu hành tung, chớ nói là trước mặt ngoại nhân, ngay cả trong hàng đệ tử cũng ít khi được diện kiến hắn, chỉ có vài trưởng lão có uy tín mới có cơ hội gặp hắn mà thôi. À, kỳ thật mà nói thì…” Từ Mộng Hồng như nhớ tới điều gì, ngữ khí vô cùng cao hứng, liếc nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Hôm nay Môn Chủ hiện thân trước mặt ba người các ngươi, chứng tỏ là qua mấy năm lịch lãm rèn luyện này, các ngươi đã trở thành người có uy tín, đáng tin cậy trong môn rồi. Chúc mừng các ngươi.”
Tây Môn Anh Duệ, Ngao Khuê và Vương Tông Cảnh nghe vậy thì đều giật mình đưa mắt nhìn nhau. Sau đó trên mặt ba người hiện lên một tia vui vẻ, cùng một lúc chắp tay đối với Từ Mộng Hồng, nói: “Đa tạ Hồng tỷ tài bồi.”
Từ Mộng Hồng mỉm cười gật đầu, trong mắt xẹt qua vẻ hài lòng, rõ ràng là rất thỏa mãn với thái độ biến tiến biết thoái này của cả ba. Mấy năm qua tu vi của nàng đều là đứng đầu trong bốn người, trải qua bao nhiên nguy hiểm, trắc trở, lúc này mới đào tạo được ba thủ hạ đắc lực, tất nhiên nàng rất không muốn thấy bọn họ vì được Môn chủ tín nhiệm mà không biết lớn nhỏ, thậm chí làm nội bộ lục đục. Trong Ma giáo trăm năm qua xuất hiện không ít các phe phái đấu đá lẫn nhau. Kỳ thật việc này cũng không chỉ xảy ra ở Ma giáo, nhưng các môn phái chính đạo cũng chỉ là chút phân tranh, còn bên trong ma giáo là tranh đấu tàn khốc tới vô tình. Ở vào hoàn cảnh như thế, thực lực của bản thân cường đại thì thực lực của tiểu đoàn thể cũng sẽ mạnh hơn một chút, cơ hội sống sót trong đao quang kiếm ảnh cũng lớn hơn một chút.
Có ba thủ hạ này, Từ Mộng Hồng rất tự tin có thể tự bảo vệ mình ở Âm Ma Tông. Đợi một thời gian nữa, dựa vào nội tình thâm hậu ngàn năm của Ma giáo, Âm Ma Tông tuyệt đối sẽ rất phát triển. Nàng có Phó môn chủ để dựa lưng vào, lại có ba người này làm tâm phúc, mộng tưởng có thể ung dung mưu tính phát triển thế lực, trở thành một phương chư hầu, có thể hô phong hoán vũ biết đâu trở thành hiện thực.
Ý niệm như chớp xuất hiện trong đầu, Từ Mộng Hồng nhìn ba người này, ánh mắt lại ôn hòa thêm vài phần, trong sự vui sướng, nàng liền quên luôn một màn kinh ngạc vừa rồi. Dù sao thì cũng là lần đầu gặp Môn Chủ đại nhân, có một chút thất thố thì cũng chẳng có gì lạ cả, năm đó khi nàng ta lần đầu gặp phó môn chủ Kim Bình Nhi thì cũng bị phong độ của nàng ta mê hoặc còn gì. Rõ ràng nàng cũng là nữ tử, vậy mà cũng không cưỡng lại được mị lực của Kim Bình Nhi lúc đó mới tu luyện Xá Nữ Mị gần tới đỉnh phong.
Nàng lập tức vung tay lên nói: “Được rồi, hôm nay các ngươi coi như đã gặp được Môn Chủ, đã được tín trọng, ngày sau cơ hội này sẽ còn có rất nhiều, không cần gấp cái gì. Trước mắt hiện nay, trước khi tới Thiên Linh cốc, ta có vài chuyện cần nói với các ngươi một chút.”
Ba người đều đáp ứng đi tới, Vương Tông Cảnh khó khăn lắm mới đi được vào đến cửa miếu, đột nhiên như nhớ ra cái gì, hắn lơ đãng hướng Từ Mộng Hồng hỏi: “Đúng rồi, Hồng tỷ, vừa rồi ngoài Môn Chủ và Phó Môn Chủ, sau đó còn một vị nữa tới, không biết là vị tiền bối nào vậy?”
Từ Mộng Hồng “A” một tiếng, đáp: “Ngươi hỏi Hạ Hầu Tôn sao? Hắn là một vị lão nhân đã đi theo Môn Chủ nhiều năm nay rồi. Cơ nghiệp của bổn môn ở Lương Châu, nhưng ở phía nam cũng có che giấu một chút cơ nghiệp khác, nghe nói chính là do vị Hạ Hầu Tôn này chủ trì. Cho nên những năm qua hắn đều ở phía nam, các ngươi nhập môn chưa lâu nên chưa gặp qua hắn cũng là bình thường.”
“Thì ra là thế.” Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê đều lập tức hiểu ra. Bọn hắn và Vương Tông Cảnh cũng không khác gì nhau, hôm nay đều là lần đầu tiên gặp những nhân vật trọng yếu này, đồng thời lại cảm giác thực lực của bổn môn thật sự phi phàm, không phải chỉ có thực lực ngoài mặt tại Lương Châu này, vì thế trong nội tâm đều vô cùng hưng phấn.
Vương Tông Cảnh ngược lại hơi trầm mặc, sau đó lại truy hỏi: “Không thể tưởng tượng được vị Hạ Hầu Tôn này lại là người quan trọng như thế của bổn môn. Đúng rồi, không biết tự danh của hắn là gì?”
Từ Mộng Hồng khẽ cười một tiếng, không nghi ngờ gì, thuận miệng đáp: “Tôn Giả sử dụng pháp bảo là kim phủ, uy lực vô cùng, đám lão nhân trong môn đều gọi hắn là Kim Phủ Tôn Giả. Về phần tục danh của hắn, hắn họ Hạ Hầu, tên chỉ có một chữ ‘Qua’”.
“Hạ Hầu Qua…” Trong lòng Vương Tông Cảnh âm thầm đọc cái tên này, đầu cúi xuống, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, nhưng những người xung quanh không phát hiện ra.
***
Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên thành Lương Châu khiến cho tòa thành hùng vĩ có một chút ấm áp. Khắp nơi trên tường thành đều lưu lại dấu vết của mưa tuyết nhiều năm tháng, thậm chí nhiều chỗ còn có cả những vết chém do lưỡi búa tạo thành nhưng không gây hao tổn gì tới khí thế của thành trì này. Dưới ánh mặt trời, thành Lương Châu làm cho người ta có cảm giác nó đang phát ra một thứ hào quang khác thường.
Nhưng những người bên trong cũng không có bao nhiêu người nhận ra điều đó.
Tuyệt đại đa số mọi người, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ chung duy nhất, đó chính là giấc mộng bảo tàng Bàn Cổ Đại Điện.
Cho nên, trên tường thành, thỉnh thoảng lại chứng kiến một vài nhân ảnh bay lên, chỉ dừng lại một thoáng trên đầu tường hùng vĩ, sau đó bay về phía sơn mạch Tây Lộc trong Man Sơn sừng sững đằng xa.
Trong Thiên Linh Cốc của Kim Ngưu Tông, hôm nay chính là nơi sốt dẻo nhất của toàn vùng Lương Châu.
Trong một rừng cây nhỏ bên ngoài thành Lương Châu, cách cửa bắc Lương Châu thành không quá xa, lúc này có ba thân ảnh dừng lại, chính là Tần Vô Viêm, Kim Bình Nhi và Hạ Hầu Qua. Ba người đều đưa mắt nhìn những kẻ mang theo vẻ mặt hưng phấn tới kích động, hoặc những gương mặt đầy thỏa mãn bay về phía Thiên Linh cốc.
Nhưng ba người bọn họ đều không thay đổi sắc mặt, giống như không một chút lo lắng gì về những kẻ sẽ sớm trở thành địch nhân tranh đoạt bảo tàng này của mình. Sau nửa ngày, Tần Vô Viêm là người đầu tiên mở miệng: “Ngươi nói lúc này ở Thiên Linh Cốc liệu sẽ có bao nhiêu người?”
Kim Bình Nhi thản nhiên đáp: “Có trời mới biết.”
Hạ Hầu Qua đứng sau lưng Tần Vô Viêm, nghe Kim Bình Nhi khẩu khí lạnh nhạt, cao ngạo như không chút cố kỵ mặt mũi của Tần Vô Viêm thì không nhịn được cau mày lại. Nhưng hắn cũng không dám biểu lộ gì, vẫn cứ yên lặng đứng đó. Tần Vô Viêm đối với tính tình không tốt của Kim Bình Nhi thì không mảy may phật lòng, chỉ mỉm cười nói:
“Ta cảm thấy gần đây ngươi càng ngày càng có bộ dáng của năm đó rồi đấy.”
Kim Bình Nhi hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên không cho là đúng. Tần Vô Viêm cười cười, đi đến bên cạnh nàng, nói tiếp:
“Hy vọng lần này có thể thuận lợi. Nếu có thể lấy được kiện bảo vật kia thì có thể trở về Thánh Điện một chuyến rồi.”
Nghe được hai chữ Thánh Điện, sắc mặt Kim Bình Nhi khẽ biến, mà Hạ Hầu Qua đứng sau lưng hai người ánh mắt cũng lóe lên, trên mặt lộ ra vài phần tôn sùng.
Kim Bình Nhi trầm mặc một lát, nói: “Ngươi định trở về đó mời trợ lực sao?”
Tần Vô Viêm đứng chắp tay, vạt áo rung rung trong gió mùa xuân, mắt nhìn về phía toàn thành to lớn phía xa như suy nghĩ điều gì, một lát sau mới gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Kim Bình Nhi lại nói: “Âm Ma Tông ngày nay chả ra cái hồn gì, đám bảo thủ ở Thánh điện làm sao chịu đưa viện thủ ra chứ.”
Tần Vô Viêm cười hắc hắc, trên mặt thêm vài phần lạnh lẽo, nói: “Ngươi đừng quên, chúng ta lấy những bảo vật kia là để làm gì?”
Kim Bình Nhi biến sắc, ánh mắt chớp động vài cái, không cần suy nghĩ cũng thông suốt điểm mấu chốt trong đó. Nàng lãnh đạm nhìn Tần Vô Viêm, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn đi tìm người của Quỷ Vương Tông?”
Tần Vô Viêm thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Đã có kiện bảo vật kia, kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi. Hôm nay thánh giáo cao thủ tàn lụi, ngoại trừ những kẻ bảo thủ kia thì chỉ có những tiền bối khi xưa của Quỷ Vương Tông mới đáng kể đến. Nếu được bọn hắn viện thủ, chẳng lẽ không phải có thêm thiên quân vạn mã sao?”
Kim Bình Nhi không biết nhớ ra cái gì, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, nhưng vẫn kìm nén chính mình, thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ là bọn họ sẽ giúp ngươi? Năm đó Quỷ Vương Tông và sư phụ ma quỷ của Vạn Độc Môn các ngươi là tử địch nhiều năm đó. Trên tay các vị tiền bối kia cũng nhuốm không ít máu tươi của đệ tử Vạn Độc môn, ngươi quên sao?”
Tần Vô Viêm cười đáp: “Ân oán ngày xưa nhắc lại làm gì? Lấy tình thế hiện nay của Thánh giáo ta, lấy khí thế lừng lẫy của Thanh Vân Môn lúc này, nếu ta không bỏ qua khúc mắc thì có thể giải quyết được việc sao? Về phần những tiền bối Quỷ Vương Tông này…” Hắn mỉm cười nói tiếp: “Ta cũng không tin với ba chữ Hồ Kỳ Sơn, hơn nữa còn có Phục Long Đỉnh và Bích Dao tiểu thư, những tên này lại không chịu quy phục ta.”
Kim Bình Nhi im lặng, sau nửa ngày mới chậm rãi quay người, trong ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt nhìn về phía nam xa xôi.
Trăm núi ngàn sông, trải qua vô số tuế nguyệt, không biết có thay đổi chút nào hay không?