Nội thành Lương Châu, trong miếu thổ địa.
Ánh sáng chiếu qua bức tường vỡ, hắt lên mặt đất đầy bụi vài vệt nắng loang lổ như muốn báo cho người bên trong biết ngày mới đã bắt đầu. Trải qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, lại thêm việc có đạo hạnh không tầm thường nên bốn người Từ Mộng Hồng đã lại tinh lực tràn đầy.
“Sự tình không thể để trễ, hôm nay chúng ta phải đi tới Thiên Linh cốc.” Từ Mộng Hồng triệu tập ba người khác, mặc dù gương mặt bị mảnh lụa trắng che đi, nhưng trong giọng nói vẫn có vài phần kiên quyết. Vương Tông Cảnh và Ngao Khuê không hề có ý kiến gì, chỉ có Tây Môn Anh Duệ sau một hồi lưỡng lự thì hỏi:
“Hồng tỷ, chúng ta mất vài ngày mới có được một khối tàn đồ, cứ như thế bỏ qua sao?”
Từ Mộng Hồng khẽ lắc đầu, dường như cũng rất bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng: “Thứ này… quá mức phiền toái, hơn nữa lúc này nó cũng chẳng quan trọng nữa rồi.” Nói đến đây, nàng trầm ngâm một lát, lại vẫy vẫy ba người đi tới gần, sau đó thấp giọng nói: “Còn có chuyện này, lần này chúng ta tới Thiên Linh Cốc, nếu như Bàn Cổ Đại Điện xuất thế, chúng ta phải đi vào và tìm một kiện bảo vật tên là…”
Tiếng nói khàn khàn khó khăn lắm mới tới được chỗ quan trọng nhất, bỗng nhiên ở bên ngoài miếu vốn yên tĩnh lại truyền tới một trận gió rít, hiển nhiên không phải gió tự nhiên. Bốn người trong miếu cùng biến sắc, Vương Tông Cảnh có phản ứng nhanh nhất, lộn một vòng đã ra tới gần bên ngoài, lập tức ẩn thân trong bóng tối sau vách tường, thanh Bạch Cốt Kiếm cũng đồng thời xuất hiện trên tay, mắt bắn ra hàn quang, nhìn ra bên ngoài.
Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê cũng rất nhanh, một trái một phải nhào tới cửa ra vào, pháp bảo trong tay giơ lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Lúc này đang là lúc loạn, Ba gia như một cái địa đầu xà mà còn bị người tiêu diệt trong nháy mắt, trong ngoài Lương Châu lúc này mạng người đều như cỏ rác, làm sao bọn họ không thể không đề phòng cho được. Nhưng sau một lát, bọn họ lại thấy bên ngoài miếu có động tĩnh, không khỏi khẽ giật mình, sát khí trên người đều chậm rãi tán đi.
Trên khoảng đất trống bên ngoài miếu, dưới gốc cây bạch dương, đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh. Người phía trước là một cô gái mặc xiêm y màu vàng nhạt, dáng người uyển chuyển, vẻ mặt kiều mỵ, chỉ nhìn qua cũng cảm thấy tim đập thình thịch, đúng là phó môn chủ Âm Ma Tông Kim Bình Nhi. Còn ở sau lưng nàng là một nam tử dung mạo tuấn lãng, khí độ trầm ổn, ánh mắt sắc bén, thần sắc nhàn nhạt, nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua bốn người Vương Tông Cảnh thì bọn họ lập tức cảm thấy như có một lưỡi hái vô hình lướt qua trước mặt mình vậy.
Vương Tông Cảnh lập tức cảnh giác, tâm niệm chuyển động, không nhớ ra là đã bái kiến người này ở trong Âm Ma Tông hay chưa. Cùng lúc này, thấy Kim Bình Nhi tới, trong mắt Từ Mộng Hồng xuất hiện vẻ vui mừng, vội vàng chạy nhanh ra, còn gọi ba người đi ra chào hỏi.
Ánh mắt Kim Bình Nhi đảo qua ba người, nhan sắc tuy đẹp nhưng thần sắc lại bình thản, hiển nhiên nàng ỷ vào tuyệt thế mị công, không tin không nam nhân nào có thể cưỡng lại được, mà hiện tại thì càng ít nam tử có thể lọt được vào mắt nàng. Xá Nữ mị sau khi đại thành thì uy lực vẫn vô cùng khó lường, chỉ nhàn nhạt liếc qua, không vận mị sắc, nhưng vẫn làm cho ba nam nhân ngực nóng lên, có cảm giác dường như không thể cưỡng lại nổi.
May mắn là ba người cũng có chút đạo hạnh, không phải kẻ phàm tục, vì vậy trong nháy mắt lập tức bình ổn tâm thần, nhưng vẫn không khỏi âm thầm níu lưỡi, thần sắc càng thêm kính cẩn.
Kim Bình Nhi liếc nhìn ba người bọn họ, sau đó dừng lại ở Từ Mộng Hồng, lúc này thần sắc mới có chút cởi mở, khóe miệng tươi cười, nét mặt dường như còn có chút thương tiếc. Dù sao, Từ Mộng Hồng là người trung thành nhất dưới trướng nàng, vậy mà nữ nhân trẻ tuổi này không may gặp họa bị hủy mất dung nhan, loại đau khổ này chỉ có cùng là nữ nhân mới có thể cảm nhận rõ được.
Kim Bình Nhi kéo Từ Mộng Hồng tới bên mình, sau đó hai người thấp giọng trò chuyện.
Vương Tông Cảnh len lén đưa mắt nhìn về bên đó, chỉ thấy Kim Bình Nhi nhẹ giọng nói vào tai Từ Mộng Hồng mấy câu, giống như đang nhắn nhủ gì đỏ. Từ Mộng Hồng vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn hỏi lại Kim Bình Nhi để xác nhận lại, sau khi Kim Bình Nhi trả lời thì nàng ta lại chậm rãi gật đầu.
Đây là… có chuyện gì phát sinh sao?
Tâm niệm Vương Tông Cảnh chuyển động, chậm rãi thu lại ánh mắt, đúng lúc khóe mắt liếc qua nam tử xuất hiện cùng với Kim Bình Nhi, thấy hắn đang nhìn mình thì trong lòng hơi chấn động, nhưng thần sắc vẫn không đổi, cũng không có ý lảng tránh mà lập tức nhìn lại.
Nhưng dường như nam tử kia cũng chỉ tùy ý dò xét ba người mà thôi, sau khi dừng ánh mắt trên người Vương Tông Cảnh một chút thì lập tức dời đi chỗ khác. Ba người đang chờ đợi, bỗng nhiên chỉ thấy trên đỉnh đầu một tiếng xé gió truyền đến, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, sau đó lộ ra thân ảnh của một người đàn ông. Hắn nhìn thoáng qua nơi này, sau đó lập tức đi đến đứng bên cạnh nam tử kia, hai tay chắp lại, nói:
“Môn Chủ, đã sắp xếp xong xuôi rồi.”
Nam tử kia “A…” một tiếng, hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì. Người đàn ông mới tới lập tức lùi lại, đứng ở phía sau lưng nam tử đó.
Bọn hắn điềm nhiên không nói gì, nhưng ba người Tây Môn Anh Duệ, Ngao Khuê và Vương Tông Cảnh đang đứng đợi Từ Mộng Hồng và Kim Bình Nhi nói chuyện thì âm thầm giật mình. Âm Ma Tông xuất hiện chưa lâu, cũng chỉ khoảng năm năm, quyền thế lớn nhất trong môn chắc chắn là Môn Chủ, thế nhưng người này ngày thường rất thần bí, ít khi xuất hiện trước mặt môn đồ, kể cả ba người bọn họ cũng chưa từng gặp vị Môn Chủ này. Ai biết, hôm nay lại có thể thấy được Môn Chủ đại nhân thần bí ở nơi này.
Trong mắt Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ hiện lên vẻ nóng bỏng nhìn về phía vị Môn Chủ này. Mà Vương Tông Cảnh lúc này trong lòng vẫn chấn động, ánh mắt không nhịn được nhìn lại người này, trái tim trong lồng ngực không hiểu sao đập bình bịch, so với ngày thường nhanh hơn mấy phần.
Những năm gần đây, hắn ra sống vào chết lẻn vào trong chi nhánh của Ma giáo, nhiệm vụ trọng yếu mà hắn nhận gồm hai phần: một là tìm ra chỗ Thánh Điện tọa lạc trong Man Hoang, tùy thời liên hợp cùng với lực lượng của Thanh Vân Môn đem Ma giáo diệt trừ tận gốc. Mặt khác, Tiêu Dật Tài thông qua Hắc Ngũ trong tổ chức Hắc Vân, chính là lão đầu ở tửu quán trong thành Lương Châu, muốn hắn tìm ra kẻ chủ trì chi nhánh Ma giáo hiện nay là ai.
Mà lúc này, đáp án thứ hai như đã ở ngay trước mắt.
Người này là ai?
Hắn kiệt lực áp chế kích động trong lòng, không lộ ra ngoài một chút nào. Phải biết rằng, từ năm đó tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị môn chủ thần bí này, khiến cho một khắc, trong lòng hắn xẹt qua sát ý: nếu không có kẻ này giở trò quỷ thì thế lực của Ma giáo không nhanh chóng khôi phục lại ở Lương Châu nhanh như thế. Chỉ cần giết được hắn, đối với Ma giáo mà nói chắc chắn là đả kích không nhẹ.
Có lẽ, chỉ cần giết hắn, Ma giáo sẽ lại một lần nữa ẩn núp, chính bản thân mình cũng có thể về nhà… Nghĩ đến đây, thanh Bạch Cốt Kiếm trong cổ tay của hắn hơi run rẩy, hàn ý lạnh buốt nổi lên.
Khóe mắt Vương Tông Cảnh cũng nhẹ nhàng run rẩy.
“Môn chủ.” Bỗng nhiên gã nam tử phía bước lên một bước, nói khẽ: “Thời gian không còn sớm.”
Người được gọi là Môn Chủ tất nhiên là Tần Vô Viêm, lúc này nghe nam tử kia nhắc như vậy thì ngẩng đầu nhìn sắc trời, khẽ lắc đầu, nói: “Không sao.”
Nam tử âm trầm đáp ứng một tiếng, lại lui về sau lưng hắn một bước.
Vương Tông Cảnh bị một lời này cắt ngang tâm tình, những suy nghĩ lộn xộn trong lòng cũng như bị dội cho một gáo nước lạnh, sau một lát mới kịp tỉnh táo trở lại, chỉ thấy vô cùng bất an, rất muốn vươn tay tát vào mặt mình một cái.
Chưa nói tới việc nơi này đầy cao thủ Ma giáo, chỉ cần lấy ra một người cũng có thể là đại địch hắn không thể xem thường, đơn cử nói tới hai người Kim Bình Nhi và vị Môn Chủ kia, đạo hạnh của cả hai tuyệt đối cao, hắn căn bản chẳng phải là đối thủ của cả hai, vậy mà tư nhiên lại xuất hiện tâm tư kia.
Chẳng lẽ mấy ngày nay gặp lại cố nhân ở Thanh Vân khiến cho tâm tư của hắn nhất thời bị nhiễu loạn sao?
Vương Tông Cảnh dần tỉnh táo trở lại, vụng trộm hít vào một hơi thật sâu, hung hăng cắn răng, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn trở lại bình thường. Nhưng một khắc này, lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, vừa rồi mọi sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người vị Môn chủ thần bí kia nên không nhìn tới gã nam nhân âm trầm mới tới. Bây giờ liếc mắt nhìn tới gã, hắn lập tức giật mình cả kinh.
Gương mặt của gã đàn ông này vô cùng quen mắt, sau khi ánh mắt hắn trượt xuống hông gã này thì đồng tử hơi co lại. Ở đó là một cây búa nhỏ màu vàng lấp lánh, nhìn là biết không phải vật phàm.
Trí nhớ phủ đầy bụi nhiều năm đột nhiên trào lên, những kí ức năm đó hắn ở trong bí địa dưới thành Hà Dương, khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên nhỏ yếu, liều chết đối mặt với một gã đàn ông cầm búa.
Hắn đã từng nhìn thấy thanh búa này.
Hắn cũng đã từng gặp người này.
Hai tay của hắn lập tức siết chặt lại, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, hít thở cũng như lập tức bị ngừng lại.
Gã đàn ông âm trầm kia lơ đãng quét mắt qua, khi nhìn qua mặt hắn thì ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Vương Tông Cảnh có cảm giác thế giới như hoàn toàn yên tĩnh lại, không có bất kỳ thanh âm nào phát ra. Cả người Vương Tông Cảnh căng cứng, miệng đắng lưỡi khô, cả người hơi run rẩy. Có lẽ do dùng sức quá mức nên thanh Bạch Cốt Kiếm giấu trong tay áo cũng hưng phấn hơn, cảm giác mát lạnh như từng đợt sóng xô vào bờ.
Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bờ môi gã đàn ông âm trầm kia, đợi khoảnh khắc gã tri hô lên.
Cùng lúc đó, gã đàn ông âm trầm đứng sau Tần Vô Viêm như cũng cảm thấy gì đó, hai hàng lông mày của hắn chau lại, ánh mắt dừng trên người Vương Tông Cảnh một lúc, trong mắt hơi hiện lên vẻ kì dị. Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy chẳng có động tĩnh gì, làm cho Vương Tông Cảnh cho rằng mình bị ảo giác.
Không khí bỗng nhiên khẩn trương tới quỷ dị.
Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ đứng cách hắn không xa, lúc này cảm thấy gì đó, ngoảnh đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Cùng lúc ấy, trong mắt gã đàn ông âm trầm chợt sáng lên một chút, giống như đã nghĩ ra cái gì, đột nhiên bước lên trước một bước. Tần Vô Viêm nhận ra, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Nội tâm Vương Tông Cảnh lập tức trầm xuống.