Tru Tiên 2

Chương 116: Nhớ nhà


“Bảo tàng Bàn Cổ Đại Điện là thật sự.”

Sau khi đi vào trong miếu thổ địa, Từ Mộng Hồng gọi ba người Vương Tông Cảnh tới gần, vừa mở miệng đã lập tức khẳng định một câu khiến cho ba người vây quanh đều lắp bắp kinh hãi. Tây Môn Anh Duệ là người đầu tiên mở miệng, hỏi:

“Hồng tỷ, làm sao ngươi biết? Chúng ta đi tìm hiểu nhiều ngày cũng chỉ biết đó là tin đồn mà thôi, cho đến hôm nay cũng chưa có một ai thực sự dám khẳng định đó là Bàn Cổ Đại Điện mà?”

Từ Mộng Hồng mỉm cười, đáp: “Vừa rồi Phó môn chủ nói cho ta biết.”

“Ách…” Ba người Vương Tông Cảnh tắt tiếng.

Sau đó Từ Mộng Hồng nhìn ba người, hạ thấp thanh âm, nói tiếp: “Nhưng tình thế lần này có chút biến hóa, người nhìn chằm chằm vào Bàn Cổ Đại Điện so với chúng ta tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều. Ngoại trừ các môn phái bản địa ở Lương Châu thì các danh môn đại phái ở Trung Thổ Cửu Châu đều đến cả.”

Tây Môn Anh Duệ hít vào một ngụm khí lạnh, Ngao Khuê ở bên cạnh thì cả kinh nói: “Đều đã đến? Wow, cái tràng diện này thật lớn đó.”

Từ Mộng Hồng hừ một tiếng, nói: “Cũng không hẳn, nhưng dù sao địch thủ đối đầu quá nhiều, vô cùng phiền toái. Mấy vị Môn chủ vốn đã tính toán bảo tàng này có giá trị liên thành, chúng ta phải dốc toàn lực tranh đoạt, nhưng hôm nay xem ra khó lòng mà đạt được rồi. Mấy ngày nay có không biết bao nhiêu người tu đạo đã tụ tập ở trong cốc, nhân thủ có nhiều hơn nữa cũng chỉ là tới chịu chết, còn hao tổn thực lực của bổn môn. Môn Chủ đã quyết định đại bộ phận đệ tử vẫn ở lại Quỷ Khốc Hạp, chỉ có một vài tinh anh được điều đến Thiên Linh cốc. Dưới tình huống này, đưa đội ngũ đông đảo tới cũng chỉ làm cái bia ngắm cho địch thủ lớn hơn mà thôi, có khi còn rơi vào kết cục như Ba gia. Đưa ít người tới có khi còn có chỗ thu hoạch.”

Lời phân tích này rất hợp tình hợp lý, bọn người Ngao Khuê khẽ gật đầu, đồng thời Tây Môn Anh Duệ mỉm cười, nói: “Nói như vậy thì chúng ta được coi là tinh anh đệ tử của môn phái rồi.”

Từ Mộng Hồng nhìn hắn một cái, mắng: “Nói nhảm, chuyện đó mà cũng cần phải nói sao.” Nhưng mắng xong, ngay cả chính nàng ta cũng không nhịn cười được, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Lúc này, Vương Tông Cảnh lại mở miệng hỏi: “Hồng tỷ, ngoại trừ bốn người chúng ta, còn những người khác nữa sao?”

Từ Mộng Hồng nghĩ nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu đáp: “Cái này Phó môn chủ cũng không nói tới, nhưng ta đoán sẽ có cao thủ do môn phái phái tới, nhưng nhân số chắc sẽ không nhiều lắm. Dù sao Phó môn chủ cũng đã bàn giao, nhắn nhủ rõ ràng, mấy người chúng ta có thể làm theo ý mình, tìm cơ hội lẻn vào Bàn Cổ Đại Điện là được.”

Ánh mắt Vương Tông Cảnh lóe lên, nói: “Thì ra là thế, vậy là Môn chủ và Phó môn chủ không tới sao?”

Từ Mộng Hồng nhướng mày, nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh nhún vai giải thích: “Bọn họ đạo hạnh cao hơn so với chúng ta, nếu ở trong Bàn Cổ Đại Điện có bảo vật bắt buộc phải lấy thì chẳng phải bọn họ tự mình đi sẽ nắm chắc hơn sao?”

Từ Mộng Hồng do dự một chút, đáp: “Ngươi nói rất có lý, nhưng việc này Phó môn chủ cũng không nói với ta, cũng chẳng tới phiên những người như chúng ta quản được. Nhưng ta đoán bọn họ sẽ không tới đâu, hơn nữa nghe nói quy mô của Bàn Cổ Đại Điện rất lớn, trong đó có những mê cung khổng lồ, cơ quan trùng trùng điệp điệp, có một chút nguy hiểm…”

Nói xong, Từ Mộng Hồng lại nói tới công việc lần này vào Bàn Cổ Đại Điện, xem ra vừa rồi Kim Bình Nhi nhắn nhủ với nàng không ít đồ vật cần đoạt, chỉ là không biết Kim Bình Nhi kiếm ở đâu ra những tin tức đó. Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê nghe chăm chú, còn Vương Tông Cảnh cũng im lặng không nói, một bộ chú ý lắng nghe, nhưng trong nội tâm lại không khỏi thất thần.

Hắn đang nghĩ tới vị Môn Chủ thần bí kia, cùng với vị Kim Phủ Tôn Giả Hạ Hầu Qua mà hắn rất cảnh giác. Ở bên kia, Từ Mộng Hồng sau khi nói qua một lượt liền lập tức nghiêm sắc mặt, nhìn ba người hỏi: “Những điều vừa rồi ta nói đã nhớ kĩ chưa?”

Ba người Vương Tông Cảnh gật đầu. Từ Mộng Hồng nói tiếp: “Tốt, cuối cùng mọi người phải nhớ thêm một điều, đó là lần này chúng ta đi Thiên Linh Cốc, nếu có thể thuận lợi tiến vào trong Bàn Cổ Đại Điện, nhiệm vụ quan trọng nhất mà Môn Chủ bàn giao cho chúng ta đó là phải tìm được một pháp bảo có tên là Tinh La Tán.”

Tim Vương Tông Cảnh đập mạnh một cái, lặp lại một lần: “Tinh La Tán?”

Từ Mộng Hồng nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, chính là bảo vật này, mọi người phải nhớ kỹ vì bảo vật này vô cùng quan trọng. Trong Bàn Cổ Đại Điện có vô số pháp bảo, nhưng chúng ta có thể bỏ qua, cốt yếu phải lấy được Tinh La Tán này.”

Ngao Khuê ở một bên nhanh mồm nhanh miệng, không nhịn được hỏi:

“Hồng tỷ, bảo vật này có ý nghĩa gì, tại sao Môn Chủ lại coi trọng nó như thế?”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ cũng ngẩng đầu nhìn Từ Mộng Hồng. Từ Mộng Hồng do dự một chút, sau đó lắc đầu, đáp: “Lai lịch của bảo vật này ta cũng không biết, nhưng phó môn chủ nói rất kỹ là nó vô cùng quan trọng, nhất định không phải phàm vật. Dù sao chúng ta cũng chỉ cần dốc sức tìm kiếm nó là được.”

Lúc này Tây Môn Anh Duệ lại thình lình xen vào một câu: “Hồng tỷ, Tinh La Tán có hình dạng thế nào, lớn nhỏ ra sao, màu gì, trên mặt có đồ án gì hay không? Những cái này chắc Phó môn chủ phải nhắc tới chứ?”

Từ Mộng Hồng ngây ngốc một chút, thấy ba người mắt sáng ngời nhìn mình thì cảm thấy rối tinh lên, chỉ cười khổ đáp: “Cái này… phó môn chủ cũng không biết.” Dừng một lát, Từ Mộng Hồng lại nói tiếp: “Từ danh tự có thể đoán nó là một cái dù, chắc giống dù che mưa thôi, cụ thể thế nào thì lúc đó hành sự mới biết được.”

Ba người còn lại đều im lặng.

Từ Mộng Hồng nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Nghe nói dị tượng Bảo Quang ban đêm mới xuất hiện trong Thiên Linh Cốc, chúng ta cũng không cần tới đó sớm làm gì. Như vậy đi, buổi sáng các ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, ra ngoài cũng được, sau giờ Ngọ hoặc giờ Thân chúng ta tụ tập ở đây, cùng nhau đi tới Thiên Linh cốc.”

Bọn Vương Tông Cảnh đáp ứng một tiếng, nhưng bọn hắn vừa xoay người định rời đi thì sau lưng lại vang lên tiếng gọi của Từ Mộng Hồng. Bọn hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy tấm lụa che trên mặt Từ Mộng Hồng rung nhẹ, ánh mắt dừng lại trên thân ba người, sau đó nàng nói:

“Những điều vừa rồi đều là chính sự, nhưng ngoài ra ở trong Bàn Cổ Đại Điện còn có một bảo vật mà ta rất muốn có, chính là Hoa Minh Nhan, các ngươi có thể giúp ta không?”

Ba người Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn nhau, Ngao Khuê là người đầu tiên đáp ứng, sau đó Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ cũng yên lặng gật đầu.

Từ Mộng Hồng cười cười, ánh mắt vui vẻ như vừa trút được một chút tâm tư, cũng không nói thêm gì nữa.

***

Hôm nay là một ngày tương đối bình thường, so với những ngày khác thì không có gì thay đổi, trên đường người đi đi lại lại, sắc mặt mỗi người khác nhau, ai nấy đều sống cuộc sống của riêng mình.

Tửu quán nhỏ nằm trong ngõ, lão chưởng quầy ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ, ánh mắt nhìn lũ gà vịt ở hồ nước bên ngoài, kinh ngạc tới xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bây giờ vẫn là sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, chiếu lên người của lão khiến cho lão không hiểu sao càng có thêm vài phần cảm khái về tuổi tác của mình.

Vương Tông Cảnh đi vào, lập tức nhìn thấy một màn này.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có một chút bực bội khó nói, nhưng cũng chỉ chớm xuất hiện trong lòng hắn, không để lại bất cứ rung động gì.

Hắn đi tới, lão chưởng quầy cũng đồng thời cũng là đồng bọn duy nhất của hắn ở thế giới hắc ám này, tên là Hắc Ngũ. Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh lão, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lão chưởng quầy quay đầu nhìn hắn, sau đó nhếch miệng cười, nói: “Không có gì, ngẩn người mà thôi. Sao ngươi lại tới đây rồi?”

Ánh mắt Vương Tông Cảnh cũng dừng lại ở quan cảnh bên ngoài, thanh âm trầm thấp, nhưng lời nói cực kỳ rõ ràng, truyền vào trong tai lão chưởng quầy: “Ta gặp Môn chủ Âm Ma Tông rồi.”

Thân thể lão chưởng quầy chấn động, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, hỏi: “Lúc nào? Hắn là ai?”

Vương Tông Cảnh đáp: “Ngay sáng nay, nhưng người đó chắc chắn là lần đầu tiên ta gặp, độ ngoài ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, còn lại thì ta cũng không biết.”

Lão chưởng quầy trầm ngâm một lát, nói: “Tên kia từ trước tới nay thần bí, ngươi không nhận ra cũng là bình thường.” Sau đó lão liếc nhìn Vương Tông Cảnh, nói tiếp: “Nhưng hắn đã xuất hiện trước mặt ngươi tức là thân phận của ngươi đã được bọn chúng thừa nhận.”

Vương Tông Cảnh im lặng không nói.

Lão chưởng quầy nhìn hắn, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói tiếp: “Sự tình khẩn yếu nhất là ngươi phải tìm ra vị trí của Thánh Điện ở sâu trong Man Hoang kia. Ngoại trừ điều đó, nếu không phải vạn nhất thì không nên để lộ thân phận của mình. Còn đám ma giáo này, nếu có cơ hội thì…” Lão cũng không nói gì nữa, chỉ làm động tác như dao cắt ngang cổ một cái.

Khóe miệng Vương Tông Cảnh hơi nhúc nhích, nhìn bàn tay già nua biến thành chưởng đao, chậm rãi gật đầu.

Lão chưởng quầy nhìn bộ dạng của hắn, lông mày càng nhíu chặt hơn nữa, sau một chút trầm mặc thì hỏi: “Nhìn bộ dạng của ngươi hơi lạ, sao thế?”

“Ta không sao.” Vương Tông Cảnh đáp một câu, sau khi dừng lại một chút mới nói tiếp: “Đúng rồi, lần này Ma giáo tiến vào Bàn Cổ Đại Điện dường như muốn tranh đoạt một kiện bảo vật là Tinh La Tán.”

Lão chưởng quầy ngơ ngác, sau đó hỏi lại: “Tinh La Tán, đây là vật gì? Ta chưa từng nghe qua.”

Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu, nói: “Ta cũng chưa từng nghe nói tới pháp bảo này, nhưng theo ý của bọn chúng, các pháp bảo khác trong Bàn Cổ Đại Điện có thể không lấy cũng không sao, nhưng bắt buộc phải lấy được Tinh La Tán này.”

Lão chưởng quầy trầm ngâm, sau đó khẽ nói: “Việc này ta sẽ báo cáo về nhà. Khi nào ngươi tới Thiên Linh cốc?”

“Chuẩn bị đi đây.”

Lão chưởng quầy nhíu nhíu mày, nói: “Vội như vậy sao? Thế thì ngươi phải cẩn thận một chút. Còn về bảo vật này, trong nhà sẽ sớm cho chúng ta câu trả lời thuyết phục thôi. Nhưng nếu đã là vật mà Ma giáo coi trọng thì chắc chắn có công dụng lớn, nếu có cơ hội thì ngươi cứ quấy rối một chút, không cho bọn chúng lấy được pháp bảo này.”

Vương Tông Cảnh yên lặng, nhẹ gật đầu.

“Lần này Lương Châu nổi lên sóng gió, trong nhà đã tới không ít người. Nghe nói ngoại trừ những đệ tử trẻ tuổi kia thì còn có ít nhất một vị trưởng lão Thanh Vân cũng tới áp trận.”

Lông mày Vương Tông Cảnh hơi nhíu, nghe lão nhân nói vậy thì hỏi: “Ít nhất? Là vị trưởng lão nào? Ai sẽ tới đây?”

“Chắc là trưởng lão Tăng Thư Thư. Còn những người khác thì…” Lão đầu cười khan một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Vương Tông Cảnh hơi suy nghĩ, cũng không hỏi thêm gì, cả người trở nên thẫn thờ.

Lão chưởng quầy nhìn hắn, trong lòng lo lắng, không nhịn được lại hỏi: “Hôm nay ngươi làm sao vậy? Nhìn sao lại mất tinh thần thế kia?”

Ánh mắt Vương Tông Cảnh hốt hoảng, sau nửa ngày hán mới than nhẹ một tiếng, trong giọng nói có thêm vài phần mờ mịt: “Lão già, đột nhiên ta cảm thấy hơi nhớ nhà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.