Tru Tiên 2

Chương 117: Con khỉ thối


Tần Vô Viêm và Hạ Hầu Qua một trước một sau ngự không rời đi, phương hướng cũng không phải là Tây Lộc trong Man Sơn khiến cho Kim Bình Nhi cảm thấy kinh ngạc. Tuy nàng là Phó môn chủ Âm Ma Tông nhưng trước nay đều là tự chủ làm việc, tương trợ cho Tần Vô Viêm quá nửa cũng vì lợi ích của riêng mình, mặc dù Tần Vô Viêm nể trọng nàng nhưng cũng không có khả năng nắm bắt được tim gan của nàng.

Gió nhẹ từ phía thành Lương Châu thổi qua làm xiêm y màu vàng nhạt của nàng hơi lay động, tại một thời khắc này nhìn vô cùng động lòng người, mà sương lạnh trên mặt cũng dần tán đi, chỉ còn lại một chút mờ mịt và mệt mỏi. Nàng không phải phàm nhân, tuy là nữ tử nhưng tâm tính cứng cỏi của nàng hơn không biết bao nhiêu đấng mày râu. Nhìn loạn cục trong Thiên Linh Cốc kia, nghĩ tới ở đó sẽ có không biết bao nhiêu cao thủ cùng với nguy hiểm khôn lường, lấy năng lực của nàng hôm nay cũng không khỏi không lo lắng.

Bước tiếp theo nên làm thế nào đây?

Hai hàng lông mày đẹp hơi nhíu lại, nàng cũng không vội vã rời đi mà bồi hồi đứng suy nghĩ ở bìa rừng trong chốc lát. Sau một hồi trầm ngâm, sắc mặt của nàng dần hòa hoãn, giống như đã thông suốt một chút suy nghĩ, thân thể khẽ nhúc nhích muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng thân thể vừa động đã lập tức nghe được ở đâu đó trong rừng truyền tới một tiếng kêu to, như có một con vật nhỏ nào đó vừa ngáp một cái. Với đạo hạnh của nàng, chỉ cần nghe tiếng gió thôi cũng phân biệt được phương hướng, một mảng rừng lớn như thế, nhưng chỉ cần nàng muốn thì khó cái gì có thể qua được tai mắt của nàng. Đương nhiên, ngoại trừ cao thủ có đạo hạnh vượt qua nàng mới có thể âm thầm ẩn núp và tiếp cận, còn những cái khác thì không cần phải nói tới.

Bước chân Kim Bình Nhi thoáng dừng lại, thần sắc trên mặt không một chút biến hóa, đáy lòng hơi khẽ động, nghe như là tiếng của một con khỉ.

Nàng khẽ lắc đầu, không muốn để ý tới nữa, thân thể chuyển động đi ra phía ngoài rừng, đang tính toán có nên đi Thiên Linh cốc xem xét tình thế trước hay là trở lại thành Lương Châu tìm Từ Mộng Hồng dặn dò thêm vài điều. Nhưng nàng mới đi được hai bước, thân thể đột nhiên cứng đờ, dường như nghĩ tới điều gì nên sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.

“Con khỉ…”

Trong đôi mắt sáng ngời và thanh tú của Kim Bình Nhi hiện lên một tia duệ sắc, giờ khắc này như nhớ ra cái gì, hừ lạnh một tiếng, tự nhủ: “Con khỉ, chắc không phải nó đâu!”

Mặc dù nói vậy nhưng nàng lại không rời đi, thân thể chuyển hướng, nhìn thoáng qua phiến rừng cây tĩnh mịch sau lưng, sau đó chậm rãi tiến vào.

Nhìn từ bên ngoài thì phiến rừng này không lớn lắm, nhưng saukhi đi vào mới thấy những cây cao với tán rậm rạp, ánh sáng mặt trời không thể lọt xuống mặt đất. Rừng như sâu thẳm với những gốc cây lớn đứng vững vàng trên mặt đất, không khí vô cùng ẩm ướt. Trên mặt đất phủ đầy lá khô, lá khô xếp chồng lên nhau thành một lớp dày, khi dẫm chân lên có thể cảm giác được bên dưới vô cùng êm ái.

Một tiếng chim kêu từ một cành cây nào đó từ sâu trong rừng truyền ra làm cho rừng cây càng thêm u tĩnh.

Trừ lần đó ra, cũng không xuất hiện thêm tiếng động gì nữa.

Kim Bình Nhi đứng dưới một gốc đại thụ, lẳng lặng nhìn rừng cây, xiêm y vàng nhạt tại nơi u tĩnh này thật sự rất bắt mắt, nhưng nàng cũng không để ý tới điều đó, chỉ kiên nhẫn lắng nghe. Một lát sau, đầu của nàng đột nhiên nhúc nhích, dường như đã nghe được cái gì, trong mắt bừng sáng, lập tức không chút do dự mà đi về một phương hướng khác trong rừng.

Bước chân đạp lên lớp lá cây rừng mềm mại, nàng như hóa thành một con mèo cái uyển chuyển đáng yêu, một tiếng động cũng không phát ra, cứ thế lặng lẽ đi về phía trước.

Thân ảnh màu vàng đi qua vô số những gốc cây lớn, rừng cây vẫn trầm mặc như trước, nhưng dường như có ánh mắt vẫn không ngừng nhìn theo thân ảnh kia. Khi Kim Bình Nhi ngừng lại một chút để xác định phương hướng, trong rừng vốn vô cùng yên tĩnh, đột nhiên lại vang lên thanh âm trò chuyện, dường như là của hai đứa trẻ.

Thân thể Kim Bình Nhi sững lại, ngơ ngác một chút, định quay trở ra ngoài, nhưng sau khi trầm ngâm một lát thì lại tiếp tục lặng lẽ đi về phía có thanh âm truyền tới. Không lâu sau, âm thanh trò chuyện càng lúc càng rõ ràng hơn, đúng là có hai đứa trẻ đang nói chuyện phiếm với nhau thật.

“Tiểu Đỉnh, tại sao chúng ta lại phải trốn ở đây?”

“Nói nhảm, đây không phải là vì ngươi hay sao? Hôm qua ngươi bị kẻ thù uy hiếp nên suốt đêm chạy ra khỏi thành, bằng không bọn chúng sẽ giết ngươi còn gì.”

“Ách… Người kia, thật sự cũng không thể coi là kẻ thù của ta…”

“Thế thì coi như cái gì?”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ta muốn hỏi ngươi, ra khỏi thành là được rồi, tại sao không tới thôn xóm nào mà lại chạy vào trong rừng. Ở đây côn trùng nhiều muốn chết, ta bị cắn sắp chết rồi đây.”

“Ồ, ở đây có côn trùng sao? Sao ta lại không có cảm giác gì nhỉ?”

“…”

Thanh âm đối thoại bỗng nhiên ngừng lại, không biết có phải đứa trẻ bị côn trùng cắn triệt để bó tay với bạn của mình hay không nữa. Nhưng đúng lúc này, Kim Bình Nhi cũng đã tới gần, dựa vào một cây đại thụ sau lưng chúng. Nàng hơi thò người ra, liền thấy ở trên một khoảng đất trống, có hai đứa trẻ đang ngồi đối diện nhau, một đứa đầu tròn nhìn vô cùng đáng yêu mang vẻ mặt ngạc nhiên và đầy nghi vấn nhìn đồng bạn của mình. Mà đứa trẻ đồng bạn kia thì sắc mặt đầy đau khổ cũng đang liếc nhìn lại nó.

Bên người đứa trẻ đầu tròn đáng yêu còn có một con chó lớn màu vàng đang nằm sấp, mí mắt cụp xuống như đang ngủ, lười biếng tựa bên người đứa trẻ đó.

Kim Bình Nhi nhíu mày, chẳng lẽ vừa rồi là nghe nhầm thanh âm ngáp của con chó này, nhưng tại sao lúc đó lại nghe như thanh âm của một con khỉ vậy? Ánh mắt của nàng lợi hại, chỉ cần liếc nhìn qua hai đứa trẻ này cũng biết được đạo hạnh của chúng, những tu sĩ có thần thông kinh người chẳng bao giờ có hứng thú với chúng. Đang định quay người rời đi, đột nhiên hai hàng mi thanh tú nhíu lại một cái, ánh mắt lại nhìn tới con chó vàng, càng nhìn kỹ thì sắc mặt nàng càng thêm ngưng trọng.

Một con chó vàng có thân thể vô cùng lớn…

Quá khứ chưa từng gặp qua, nhưng nàng lại có cảm giác đã nghe nói ở đâu đó.

Kim Bình Nhi tập trung suy nghĩ đến thất thần, cũng cảm thấy hai tiểu quỷ này đạo hạnh thô thiển nên cũng không có nhiều cảnh giác. Dưới chân chuyển động, đạp lên một cái lá khô tạo ra một tiếng gãy vụn giòn tan.

Thanh âm nhỏ vốn không thể nào nghe thấy, hai đứa trẻ ranh đang nói chuyện kia cũng không phát giác ra điều gì, nhưng con chó vàng đang ngái ngủ đột nhiên giật mình, sau đó ngẩng phắt đầu dậy, cái mũi hít hít không khí mấy cái, sau đó lập tức nhìn về phía Kim Bình Nhi đang ẩn náu. Nó lập tức nhảy dựng lên, ngăn trước người một đứa bé, nhe răng trợn mắt, lộ ra cái răng nanh trắng hếu, yếu hầu phát ra mấy tiếng gầm gừ trầm thấp.

Dị tượng này khiến cho hai đứa trẻ quay đầu lại, Kim Bình Nhi cũng ngơ ngác một chút, không nghĩ con chó vàng này nhạy bén như thế. Trong lòng nàng cũng chẳng có ý sợ hãi nào, dứt khoát bước ra, trong đầu vẫn xoay quanh một câu hỏi, con chó này chưa từng thấy qua nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?

Hai đứa trẻ kia, hầy, đương nhiên chính là Trương Tiểu Đỉnh và Ba Nhạc rồi. Suốt đêm hôm qua bọn nó chạy khỏi thành Lương Châu, Ba Nhạc bị Trương Tiểu Đỉnh một đường kéo tới nơi này, vẫn một mực ở đây đợi đến giờ. Vừa thấy Kim Bình Nhi, trong đầu Trương Tiểu Đỉnh thầm hô nguy rồi, chẳng lẽ là kẻ thù của Ba Nhạc tìm đến?

Nó vụng trộm kéo Ba Nhạc, thấp giọng hỏi: “Ba Nhạc, người này có phải là kẻ bắt ngươi mấy ngày trước không?”

Ba Nhạc liếc nhìn Kim Bình Nhi, dứt khoát lắc đầu, đáp khẽ: “Không phải, người này xinh đẹp quá, không giống với cái người bắt ta. Người đó mang khăn che mặt.”

“Hả?” Kim Bình Nhi lập tức nghe rõ lời thoại của hai đứa trẻ này, nhất thời lông mày nhíu lại, liếc nhìn Ba Nhạc một cái, nhưng vẫn âm thầm đề phòng con chó vàng kia. Nàng có thể nhìn ra, mặc dù con chó đó thần thái hung ác nhưng rõ ràng chỉ muốn bảo vệ đứa trẻ đáng yêu sau lưng nó, còn về phần đối với Ba Nhạc thì, a, nếu theo Phật gia mà nói thì chính là ‘phóng sinh’ rồi. Kim Bình Nhi nhìn con chó vàng, không hiểu sao hai mắt càng lúc càng sáng, đồng thời ánh mắt xoay chuyển, rơi trên người Trương Tiểu Đỉnh, bộ pháp nhúc nhích, hơi tiến về phía trước một bước. Nhưng ngay lúc đó, Kim Bình Nhi đột nhiên cảm giác được trên đầu xuất hiện một đạo kình phong, tiếng gió rít xông tới, chỉ trong chốc lát cả rừng cây như bị thủy triều mãnh liệt tràn tới. Kim Bình Nhi sắc mặt biến hóa, không thấy rõ động tác của nàng, toàn bộ thân hình yểu điệu hơi chuyển đã nhẹ nhàng tránh về sau. Sau một lát chỉ nghe một tiếng ‘phốc’ vang lên, một bóng đen hướng về nơi nàng đứng bay tới, trực tiếp đáp xuống cành cây sau lưng nàng.

Cây lớn rung lên kịch liệt, cành lá va vào nhau xào xạc, vô số lá như mưa rơi xuống.

Qua màn mưa lá, Kim Bình Nhi liền trông thấy một cái hột quả dại bay tới, trực tiếp lún sâu vào một cái thân cây.

Sắc mặt của nàng trở nên lạnh lẽo, khẽ hừ một tiếng, thoáng cái đã đứng thẳng người dậy. Cùng lúc đó, một cái bóng xám từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng và linh hoạt tạo thành một đường vòng cung, sau đó lập tức rơi xuống bên cạnh con chó vàng, kêu to vài tiếng “Chi chi chi chi” với Kim Bình Nhi, thanh âm vô cùng không khách khí.

Nó là một con khỉ lông xám.

Kim Bình Nhi trừng mắt nhìn con khỉ lông xám này, thần sắc hơi kỳ quái, lại có chút tức giận, một chút nghiêm nghị, sau đó sắc mặt ngơ ngẩn, phảng phất như đang nhớ tới chuyện cũ. Cuối cùng, nàng oán hận nhìn chằm chằm vào con khỉ lông xám vô cùng không thành thật, cực kỳ càn quấy đang đứng trên mặt đất, tức giận mắng:

“Ta biết ngay mà, quả nhiên chính là con khỉ thối tha nhà ngươi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.