Tru Tiên 2

Chương 124: Mạch nước ngầm


Cùng lúc Vương Tông Cảnh bước vào đại điện cổ xưa, tại một địa phương xa xôi cách Lương Châu hơn ngàn dặm, ngọn Thanh Vân sơn danh chấn thiên hạ, ngạo thị quần hùng trong Trung Châu đang chìm trong yên tĩnh.

Những tiếng động ầm ĩ náo nhiệt ban ngày lặng dần, màn đêm bao phủ Ngọc Thanh điện hùng vĩ, có điều cảnh đêm nơi đây vẫn có điểm khác với Lương Châu. Đêm ở Lương Châu tối tăm cuộn gió, còn trên bầu trời đêm của Thanh Vân sơn có một vầng trăng khuyết nhu hòa sáng tỏ, như một tấm lụa mỏng khoác lên Thông Thiên phong.

Gần như mọi nơi bên trong Ngọc Thanh điện đã dập tắt đèn, chìm vào trong bóng tối, chỉ duy nhất một gian thư phòng ở nơi cao nhất vẫn còn leo lắt ánh sáng.

Đó là thư phòng của chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài.

Trong thư phòng, Tiêu Dật Tài ngồi dưới ánh đèn, trên bàn có mấy xấp thư tín thật dày, nhìn lại gần như cao tới đầu hắn. Dưới đèn cầy, hắn ngồi trầm ngâm đọc số thư tín này, từng bức từng bức một, thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng ở một phong thư nào đó một lát, lẳng lặng suy tư rồi đặt sang một bên, có khi nào nhấc chiếc bút lông trên bàn phác họa hình vẽ lên trang giấy nào đó, sau lại viết vài dòng chữ, trông không khác người đang xử lý công văn.

Một người một đèn cô độc nhưng cần mẫn, hắn làm việc thật lâu thật lâu, cho đến khi ngọn nến chỉ còn một đoạn nhỏ hắn mới buông lá thư cuối cùng, một lá thư rất đỗi bình thường, hơn nữa còn khá nhỏ nhắn, trên mặt thoáng toát lên vẻ khác thường, nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Ồ? Nhớ nhà sao…?”

Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói nốt mà chỉ nhẹ nhàng cuộn tờ giấy lại, sau đó lại do dự một lát, nhưng ánh mắt nhanh chóng điềm tĩnh trở lại, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, hắn tiện tay cầm trang giấy đến gần ngọn đèn trên bàn.

Ngọn lửa đung đưa rồi bùng lên, trang giấy đầy chữ viết nhanh chóng trở nên khô vàng, chỉ trong khoảnh khắc cả tờ giấy đã bén lửa, nó bốc cháy, chiếu sáng cả thư phòng.

Nhìn trang giấy trong tay từ từ bị thiêu cháy gần như không còn, dường như đôi môi của Tiêu Dật Tài cũng khẽ run rẩy, sau đó nhẹ nhàng bỏ qua. Trang giấy hóa thành tàn tro, lặng lẽ rơi xuống gạch xanh cứng chắc trên mặt đất.

Tiêu Dật Tài đứng lên, lắc lắc cái cổ hơi mỏi vì ngồi lâu, sau đó bước đến cạnh cửa sổ của thư phòng, đột nhiên vươn hai tay đẩy cửa sổ ra. Gió núi lạnh thấu xương ở bên ngoài lập tức cuồn cuộn thổi vào, gió làm ngọn nến trên bàn nghiêng sang một bên, leo lắt như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Tiêu Dật Tài đứng ngay đầu ngọn gió, tuy gió lạnh buốt thấu xương nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, trái lại còn nhìn về một ngọn núi xa ngoài cửa sổ, hít vào một hơi thật sâu.

Một luồng khí rét buốt tràn vào phổi, Tiêu Dật Tài khẽ nhíu mày, nhưng dường như cảm nhận được điều gì đó khác thường, hắn trầm ngâm một lát, trên mặt loáng thoáng vẻ đấu tranh, nhưng ngay sau đó hắn phất tay áo, xoay người rời khỏi thư phòng.

Sau lưng hắn, cánh cửa tự khép “sập” lại, rất nhanh gọn, dường như mang theo vài phần quyết đoán.

Trăng soi sáng Thanh Sơn, trăng theo bóng người đi.

Tiếng bước chân “sột soạt” vang vọng trên sơn đạo, thân ảnh Tiêu Dật Tài lướt qua rừng cây âm u cùng ánh trăng ôn nhu sáng ngời, lúc sáng lúc tối, khuôn mặt của hắn dường như cũng không ngừng biến ảo, thế nhưng tựa hồ trong một khoảng thời gian dài, vẻ mặt của hắn hoàn toàn không biến hóa gì.

Bình thản và lãnh đạm, trầm lặng và lạnh lùng.

Con đường phía trước phảng phất như kéo dài vô tận, dù hắn đi rất xa rất lâu nhưng trước sau vẫn cô độc một mình.

Từ Ngọc Thanh điện đến hậu sơn Thông Thiên phong vẫn còn một đoạn sơn đạo dài đằng đẵng, tại nơi bị cổ thụ xanh um che khuất, có hai địa điểm quan trọng nhất kể từ khi Thanh Vân môn lập phái hơn hai nghìn năm trước.

Một là Tổ Sư từ đường, một là Huyễn Nguyệt động phủ.

Gió đêm thổi qua, bóng cây đung đưa, sau cùng hắn đã có mặt tại ngã rẽ kia.

Cả ngọn núi chìm trong tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng gió thổi, dường như côn trùng cũng ngừng kêu, chẳng biết chúng đã ngủ rồi hay đây là nơi gần kế trọng địa Thanh Vân, trang trọng và nghiêm túc nên có thể chấn nhiếp yêu tà. Khoác đạo bào xanh thẫm trên người, Tiêu Dật Tài đưa mắt nhìn về lối rẽ hướng về phía Tổ sư từ đường, sau đó vô cùng chậm rãi và trịnh trọng thi lễ.

Gió ngừng thổi, trăng chợt tắt.

Thiên địa nhân gian, phảng phất như dừng lại, sau một lát lại khôi phục như ban đầu.

Tiêu Dật Tài xoay người, cũng không quay đầu lại, bước nhanh qua tấm bia đá bằng thanh ngọc, hướng về phía cấm địa quan trọng nhất của Thanh Vân môn.

Hang động cổ kính vẫn như trước cả ngoài lẫn trong, không có điều gì bị thay đổi, dường như thời gian tại đây bị dừng lại, chưa bao giờ biến động, Tiêu Dật Tài bước đến bên ngoài động phủ Huyễn Nguyệt, ánh mắt thoáng nhìn xung quanh rồi lập tức tiến vào.

Bên trong động phủ, cánh cửa ánh sáng như làn sóng nước kỳ quái kia vẫn trước sau như một, trừ điểm này ra, bên trong hang động rất đon giản và mộc mạc, hoàn toàn không xứng đáng với tiếng tăm lừng lẫy của một động phủ Huyễn Nguyệt ngàn năm qua. Tiêu Dật Tài tiến đến phía trước cánh cửa ánh sáng kia, hắn dừng lại một chút, nhìn thoáng qua một chỗ sâu bên trong cánh cửa, nơi đó ánh sáng âm u không ổn định, giống như đáy nước tối mịt sâu không lường được, lại vừa như có một sinh vật quái lạ đang lạnh lùng nhìn hắn dưới làn nước, có chút quỷ dị,

Khóe mắt hắn dường như khẽ giật giật.

Nhưng ngay lúc đó, hắn vẫn cất bước bước vào.

Một bước, bước qua cánh cửa như làn sóng kia.

Trong màn đêm u tối, dường như ở ngoài ngàn dặm, dưới đại điện cổ xưa, Vương Tông Cảnh một thân một mình nhẹ nhàng vượt qua ranh giới màu đen kia.

Trời đất quay cuồng, cảnh vật hỗn loạn, ánh sáng và bóng tối trước mắt đột nhiên luân phiên mà trở nên điên loạn, chúng hòa vào nhau cùng nhảy một điệu múa điên cuồng, những tiếng gào thét chói tai lũ lượt truyền đến bốn phương tám hướng, Tiêu Dật Tài nhắm hai mắt lại, như nước chảy bèo trôi, lặng lẽ hòa mình vào bóng tối của nơi tối tăm nhất kia.

Phía nam xa xôi, tại một nơi hoang vắng bên trong vùng đất Thần Châu bao la, ở một địa điểm núi non trùng điệp, màn đêm tại đây nhìn như yên bình nhưng nhưng dòng chảy ngầm đã bắt đầu chuyển động.

Vốn là một dãy núi liên miên không dứt, nguy nga hùng vĩ, chẳng biết vì sao giữa muôn trùng núi non lại thiếu đi một ngọn núi, khiến đường uốn lượn lên xuống kia bị cắt đứt.

Rất nhiều năm trước đây, nơi này vốn không phải như thế.

Khi đó tại đây có một ngọn núi xanh cao vút trời, phong cảnh tú lệ, vừa có thác trời đá lạ, rừng hoang cổ thụ, tùy ý có thể nhìn thấy chim bay cá nhảy, cảnh vật không khác gì chống bồng lai tiên cảnh.

Khi đó ngọn núi này được trời xanh ưu ái tạo hóa nên có linh khí bức người, truyền thuyết kể rằng có hồ tiên tu luyện thành tinh, hóa thành hình người. Vì vậy có lẽ từ rất lâu từ trước, tại nơi đây từng có một ngọn núi, nó được người ta gọi là “Hồ Kì sơn”.

Về sau, thời gian biến đổi, năm tháng tang thương, có người đến, có người đi, có người sinh ra, có người qua đời, có người khóc, có người cười, núi xanh tồn tại, núi xanh sụp đổ.

Núi đổ, núi sập, người tản, người đi.

Chuyện xưa chưa thấy đã mờ nhạt, chỉ còn vết thương trước mắt.

Vẫn còn đó một cái hố sâu vô cùng, và đỉnh đầu của cái hố khổng lồ này có hình dạng như nửa ống kính đảo ngược, nó có màu đỏ như máu rất kì dị

Rất nhiều năm trước, vì một nguyên nhân nào đó mà Hồ Kì Sơn sụp đổ, cả ngọn núi sụt lún vào lòng đất, dưới những chấn động rung trời lở đất, nơi này xuất hiện một chiếc hố khổng lồ, mà cùng lúc đó, hố sâu bị bao phủ bởi một tầng hào quang màu đỏ rất quỷ dị. Hào quang đỏ tươi bao trùm hố sâu không để lại bất cứ khe hở nào, đồng thời chỉ cần đến gần nơi đây lập tức có thể ngửi được mùi máu tanh vô cùng đậm đặc tràn ngập không khí.

Nhiều năm trôi qua, dị tượng tại đây đã từng hấp dẫn rất nhiều tu đạo sĩ tò mò, chớ nói chi năm xưa Hồ Kì sơn này chính là nơi tọa lạc của tổng đường Quỷ Vương tông lừng lẫy một thời của Ma giáo, dù hiện giờ vì mưa rơi gió thổi mà dần biến mất nhưng nghe kể bên dưới phế tích của ngọn núi này có chôn dấu rất nhiều bảo tàng của Quỷ Vương tông năm xưa.

Truyền thuyết này lưu truyền rất nhiều năm, cũng có rất nhiều người đến đây thám hiểm, dù cho hào quang đỏ tươi có nguy hiểm hơn nữa cũng không thể hoàn toàn ngăn cản lòng tham của con người.

Song hơn mười năm, những người tiến vào bên trong hào quang đỏ tươi này chưa bao giờ quay trở lại.

Dường như bọn họ vô thanh vô tức trở thành những bọt sóng trên dòng trường giang, chỉ le lói trong nháy mắt rồi chìm vào hư vô.

Lưu lại, đương nhiên là tầng hào quang kì dị đỏ thắm như máu kia.

Vì vậy không biết từ lúc nào, thiên hạ lại bắt đâu lưu truyền một lời đồn, nói rằng năm đó Quỷ Vương tông của Ma giáo không khống chế được Tứ Linh huyết trận, từ đó khiến tà lực của tà trận tuyệt trận kia điên cuồng phản phệ, dẫn đến việc cả ngọn núi Hồ Kì này hóa thành hung thần tử địa, mà hào quang đỏ bao phủ nơi đây chính là sát khí kịch độc nếu chạm vào hẳn phải chết, dù là tu đạo sĩ có đạo hạnh cực cao cũng không cách nào dễ dàng ngăn cản.

Sau khi lời đồn này xuất hiện, cuối cùng Hồ Kì sơn cũng dần yên bình trở lại, lại qua nhiều năm, cuối cùng mọi người cũng hết hy vọng với nơi đây, không còn người nào đặt chân đến vùng đất hẻo lánh này nữa. Vì vậy giữa dòng thời gian tịch mịch mà yên ả, rốt cuộc nơi đây chỉ còn lại tầng hao quang đỏ thẫm quỷ dị, lặng lẽ lóe lên.

Tất cả mọi thứ đều nằm trong sự yên bình như vậy cho đến một ngày, một tháng, một năm nào đó, ở nơi nào đó cách Lương Châu hơn ngàn dặm, một tòa đại điện cổ xưa đã bị vùi lấp sâu bên trong lòng đất vô số năm ầm ầm xuất thế.

Đêm nay yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Dưới ánh trăng, tầng hào quang đỏ như máu vốn đã chìm vào dĩ vãng lặng lẽ bảo vệ cái hố sâu khổng lồ kia. Thoạt nhìn, mọi việc sẽ vĩnh viễn tiếp tục như vậy, nhưng, ngay tại buổi đêm mà mọi âm thanh đều trở nên tịch mịch, sâu bên trong tầng hào quang màu đỏ vẫn yên bình kia mọi thứ đột nhiên chấn động, một luồng quang mang vô cùng mãnh liệt và có phần chói mắt bỗng xuất hiện từ sâu bên trong hố, hình dạng như một thanh cự kiếm màu đỏ đâm lên bầu trời tạo thành một cột sáng khổng lồ màu đỏ, tại giờ phút này, nó tựa như vũng nước đọng trong ao tù đột nhiên hóa thành một dòng nước xiết cuộn trào mãnh liệt, tầng hào quang đỏ bắt đầu chấn động mạnh mẽ, mùi máu tanh trong kông khí đột nhiên đậm đặc hơn gấp trăm ngàn lần, ban đầu bên ngoài quang quyển còn có một cánh rừng xanh tốt, nhưng ngay tại lúc này từng mảng rừng bắt đầu khô héo đến chết với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như là tinh khí của chúng đã bị cắn nuốt trong nháy mắt.

Hào quang màu đỏ giao thoa, liên tục nhấp nháy, đặc biệt là vùng trung tâm lại càng chói mắt, chấn động cũng mạnh nhất. Dòng nước lặng vốn yên bình từ xưa đến nay chẳng biết bị sức mạnh nào quấy nhiễu.

Thời gian dần qua, sâu bên trong hồng quang kia, giữa không trung chậm rãi ngưng tụ một bóng mờ, đó là một chiếc đỉnh khổng lồ có kiểu dáng vô cùng cổ xưa. Trong hồng quang quỷ dị, hư ảnh đại đỉnh cổ xưa này khẽ chuyển động, dường như bị cái gì đó kêu gọi, như một vật thể quỷ dị có sinh mệnh, hồng quang xung quanh nó phập phồng như hô hấp.

Thiên địa xa tắp, sâu bên trong hồng quang, tựa như có tiếng chuông gió lanh lảnh du dương lặng lẽ vang vọng tại nơi xa xôi tiêu điều, bị bao phủ bởi quang mang tanh mùi máu này.

Dưới ánh trăng, cảnh tượng quỷ dị không ai chứng kiến này kéo dài thật lâu mới biến mất.

Cách đó hơn vạn dặm xa, tại Man Sơn ở Lương Châu.

Trương Tiểu Phàm đứng bên cạnh tảng đá lớn trên sườn núi, vẻ mặt lãnh đạm đưa mắt nhìn sơn cốc xa xa kia, nơi đó đã bị bao phủ bên trong màn đêm tối tăm, nhưng ngay cả bóng tối cũng không thể che đậy được cung điện cổ xưa hùng vĩ nọ.

Sau lưng vang lên âm thanh líu ríu cùng vài tiếng cười khẽ, đó là Tiểu Đỉnh đang nói chuyện với mẫu thân tú lệ vô song như tiên tử trên trời của nó, luôn miệng kể về những câu chuyện phát sinh trên đường cho nàng nghe, nhân tiện cũng đưa trọng điểm về Ba Nhạc, sau cùng nói về ý định đưa Ba Nhạc trở về Thanh Vân sơn, tiếp đó lại hơi dè chừng một chút, cười hắc hắc, tuy chưa hỏi nhưng đã rụt rụt đầu, rồi nở một nụ cười lấy lòng với Lục Tuyết Kỳ, hì hì cười nói:

“Mẹ, mẹ thấy có được không?”

“Không được.” Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Đỉnh cùng Ba Nhạc đều cảm thấy đầu óc choáng váng, tiếng từ chối này quả nhiên gọn gàng đến trình độ đoạn băng thiết tuyết, khiến Tiêu Đỉnh không có chút cơ hội nào để làm nũng, miệng “A a a” vài tiếng, sau cũng không nói ra lời, nghẹn họng nhìn trân trối. Theo bản năng, nó quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.

Song Trương Tiểu Phàm đang quay lưng lại, còn chưa xoay người lại, Tiêu Đỉnh chưa kịp nói lời nào thì đột nhiên khuôn mặt nhỏ biến sắc, miệng liên tục thốt lên:

“Á ui da… Mẹ, mẹ, nhẹ nhẹ thôi, con sai rồi, con sai rồi, buông tay, ui da, buông tay…”

Vẻ mặt Lục Tuyết Kỳ bình tĩnh kèm theo chút lạnh lùng, khẽ liếc mắt nhìn con trai, tay phải không biết từ bao giờ đã nhéo lấy lỗ tai của tên tiểu quỷ này, thấy bộ dạng nghiến răng đau đớn của Tiêu Đỉnh, khóe miệng nàng khẽ mấp máy, nói: “Đừng giả bộ.”

Tiêu Đỉnh sững người, vẻ mặt quay ngoắt, đầu co lại, hai tay ôm lấy bàn tay khi sương thắng tuyết của Lục Tuyết Kỳ, vẻ mặt cười khổ, lễ phép thưa: “Mẹ, con sai rồi.”

“Hừ.” Lục Tuyết Kỳ khẽ hừ một tiếng, đưa mắt nhìn Tiêu Đỉnh nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng ta không cho con xuống núi, kết quả là con lại dám lén đi theo cha đến đây, trên đường đi con đã gây ra bao nhiêu rắc rối rồi?”

“Đâu có, con chưa bao giờ gây ra…” Tiểu Đỉnh buột miệng vài lời, kết quả bị Lục Tuyết Kỳ khẽ liếc mắt, lập tức ngừng cãi, ủ rũ: “Có, có vài lần, á, nhiều hơn một chút…”

Vẻ mặt Lục Tuyết Kỳ trầm xuống, đang định nói gì thì chợt thấy Trương Tiểu Phàm ở đằng trước đã xoay người lại, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa nhìn mình, ánh mắt ấm áp nhưng lại khẽ lắc đầu. Lục Tuyết Kỳ im lặng một chút rồi trừng mắt với Tiêu Đỉnh, nàng buông lỏng tay: “Sau này còn như vậy thì xem ta trừng phạt con như thế nào.” Tiểu Đỉnh như được đại xá, nhanh như chớp trốn khỏi tầm tay Lục Tuyết Kỳ lẻn đến bên cạnh Ba Nhạc, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

Ở bên cạnh chứng kiến mọi việc, lòng Ba Nhạc đã không ngừng nhảy loạn, khi thấy Tiêu Đỉnh chạy đến, trên mặt vẫn còn vương ý cười, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Tiêu Đỉnh lén ra hiệu với nó, cười hì hì thì thầm:

“Không có việc gì, ngươi yên tâm, ta biết có cha ta ở đây chắc chắn sẽ thuyết phục được mẹ.”

Ba Nhạc ngạc nhiên: “Chẳng lẽ mẹ ngươi rất sợ cha ngươi sao?”

Tiểu Đỉnh ngơ ngác một chút, lắc đầu nói: “Không phải đâu, bình thường cha ta luôn nghe lời của mẹ, có điều… Ồ, thật kì lạ, nói thế nào nhỉ, ta có cảm giác chung quy thì mẹ, ồ, dù sao chỉ cần có mặt cha ta, mẹ dễ nói chuyện đến lạ thường.”

Nói đến đây nó lại cười hì hì, tỏ vẻ rất đắc ý, Ba Nhạc nghe xong vẫn không hiểu được, có chút hồ đồ, đồng thời hơi lo lắng mình không được đến Thanh Vân sơn. Mà mẹ của Tiêu Đỉnh lại vô cùng thanh lệ, tuy nó chỉ là một đứa trẻ nhưng sau khi nhìn vài lần cũng có cảm giác hoa mắt thần mê khác thường, trong lòng nhất thời trở nên mù mờ.

Áo trắng bay phấp phới, tóc đen lướt nhẹ, Lục Tuyết Kỳ bước đến bên cạnh Trương Tiểu Phàm, cùng đứng sóng vai với hắn.

U quang trên thanh Thiên Gia khẽ nhấp nháy, như một bàn tay bé nhỏ uyển chuyển ôm lấy bóng lưng bọn họ.

Núi không động, gió thổi áo trắng.

Bóng cây dao động, ngưng mắt như nước.

Trương Tiểu Phàm nhìn nàng mỉm cười, khẽ nói: “Tại sao lại hù dọa hai đứa nhỏ?”

Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ lấp lánh, khóe mắt liếc về phía hắn một cái, nhưng lại ngẩng đầu không nói lời nào.

Trương Tiểu Phàm mỉm cười, bước lại gần nàng, chợt nghe bên cạnh vang lên vài tiếng “Chi chi chi chi”, Tiểu Hôi vốn vẫn ngồi trên vai Trương Tiểu Phàm chậc lưỡi như muốn biểu hiện điều gì đó. Đột nhiên khỉ con cảm thấy người nhẹ hẳn, nó giật mình kêu lên nhưng đã bị Trương Tiểu Phàm thản nhiên ném về phía rừng cây xa xa sau lưng. Một lát sau trong rừng vang lên một tiếng rơi đùng xuống đất, chẳng biết có trúng cành cây nào hay không, lập tức vang lên những tiếng chi chi tức giận kêu loạn.

Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn thoáng về phía thê tử, chỉ thấy ánh mắt trong suốt của Lục Tuyết Kỳ cũng đang nhìn mình, hai người nhìn nhau cười, Lục Tuyết Kỳ khẽ giọng: “Chàng luôn nuông chiều làm hư con rồi.”

Trương Tiểu Phàm mỉm cười lắc đầu, nói: “Có nàng là tốt rồi.”

Lục Tuyết Kỳ khẽ thở dài, dung nhan thanh lệ phảng phất như có thêm vài phần quyến rũ.

Sau một khắc, bọn họ giương mắt nhìn về nơi xa, tại một sơn cốc tối tăm xa xa có một cung điện cổ xưa.

“Chính là ở đó?” Lục Tuyết Kỳ nhìn một lạt rồi hỏi Trương Tiểu Phàm.

“Ừ.” Trương Tiểu Phàm đáp lời, do dự một chút rồi nói tiếp, “Năm đó Tiểu Bạch đã giúp chúng ta mấy lần, chúng ta xem như nợ cô ấy một cái nhân tình, lần này coi như trả lại cô ấy.”

Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu, vẻ mặt tựa hồ như đang nhớ lại chuyện cũ, nói: “Năm đó chàng trở về Thảo Miếu thôn mà lòng như đã chết, nếu không phải Tiểu Bạch tỷ tỷ đến đây thông báo, ta cũng không thể tìm thấy chàng. Thế nhưng mà…”

Không đợi nàng nói hết lời, giống như đã hiểu rõ tâm ý của nàng, Trương Tiểu Phàm mỉm cười: “Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.”

Lục Tuyết Kỳ im lặng một lát, trên khóe miệng khẽ nở một nụ cười, nàng không nói lời nào, chỉ ôn nhu nhìn nam tử phía trước.

Mấy lọn tóc đen vắt qua khuôn mặt mĩ lệ của nàng, thời gian lặng lẽ trôi qua ở vùng trời này, song vẻ đẹp của nàng vẫn trường tồn cùng năm tháng.

Hắn mỉm cười ôn hòa, đứng sóng vai cùng nàng, rồi vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng.

Từ lòng bàn tay, hắn cảm nhận được sự ấm áp truyền đến.

Sự ấm áp đến từ bàn tay, và cũng là từ trái tim nàng.

Sau đó nàng nghe hắn thì thầm, dường như cũng mang theo vài phần tưởng niệm, nói: “Không biết vì sao khi nhìn đại điện cổ xưa này, trong lòng ta lại nhớ đến Thiên Đế bảo khố năm xưa.”

“Thiên Đế bảo khố…” Lục Tuyết Kỳ thì thầm, nàng ngẩn ngơ một chút, sau đó nàng cảm thấy bàn tay rộng ấm áp kia hơi siết lại, rồi lại buông lỏng ra.

“Ta đi đây.” Trương Tiểu Phàm mỉm cưới nói với nàng, sau đó đi thẳng về phía trước.

Lục Tuyết Kỳ dõi theo bóng lưng của hắn, muốn nói nhưng lại thôi, nhưng dường như cảm nhận được điều gì đó, Trương Tiểu Phàm chợt dừng bước, sau đó xoay đầu cưới nói với nàng:

“Nàng yên tâm đi, ta sẽ trở lại.”

Biểu cảm đầu tiên của Lục Tuyết Kỳ là ngẩn người ra, nhưng lập tức như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt nàng thoáng đỏ lên, sau đó nàng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nam tử kia, gật đầu thật nặng nề.

Trương Tiểu Phàm cười to, nhún người bay về phía sơn cốc có tòa cung điện cổ xưa kia, còn Lục Tuyết Kỳ thì vẫn đứng trên ngọn núi, áo trắng tung bay, nàng dõi theo bóng dáng nam tử đang xa dần kia, nhất thời phảng phất như ngây ngốc.

“Chàng trở lại đi…”

Nàng thì thầm một câu, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ như bông hoa giữa cảnh xuân tươi đẹp, “Chàng trở lại rồi!”

***

Đây là một địa phương lạ lẫm, hình như trên tế đàn cổ, chín cây trụ lớn tạo thành một vòng tròn, chúng vẫn luôn đứng vững giữa không gian hoang dã vô biên vô hạn.

Mà vào lúc này, Tiêu Dật Tài lại đặt chân đến đây một cách thần bí, bộ đạo bào xanh thẫm bay phấp phới vì bị cuồng phong nơi hoang dã không ngừng thổi qua, cùng lúc đó, trên đỉnh đầu hắn là màn đêm u ám dường như đã ngưng tụ ở đó suốt vạn năm không tiêu tan. Ở phương xa, những tia chớp lóe lên trên bầu trời đêm, tiếng sấm ầm ầm, biểu hiện rằng đây chính là một nơi tà ác đã bị người ta quên lãng.

“Ầm!”

Một tiếng sấm chớp như nổ bên tai, thiên địa biến sắc, tia chớp xé rách cả tầng mây, thanh thế không gì bì kịp. Nhưng đối mặt với thiên uy hung hãn vô song, thần sắc Tiêu Dật Tài lại lạnh lùng như băng, không hề thay đổi chút nào, hắn đứng ở bên trong chín cây trụ khổng lồ, phía bên trên tế đàn cổ xưa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía vật được cung phụng trên tế đàn.

Đó là một thanh thạch kiếm cắm ngược xuống đất!

Một thanh thạch kiếm cổ xưa, mà cũng rất đỗi bình thường!

Từ xưa đến nay, thanh kiếm cường đại nhất đồng thời cũng hung hãn nhất!

Tru Tiên!
=================
ĐÃ TẠM DỪNG (HẾT QUYỂN 4)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.