Tru Tiên 2

Chương 123: Nhập điện


Giữa lưng chừng một ngọn núi cao cách khá xa Thiên Linh cốc, Trương Tiểu Đỉnh đang nằm trên một tảng đá lớn, mặt quay về phía Thiên Linh cốc mà quan sát chung quanh, khi những tia sáng chói chang kì diệu của thiên địa chiếu tới, ánh mắt chợt nhíu lại.

Một lát sau, một cái đầu lớn lông lá xồm xoàm nhảy chồm ra từ bên cạnh tảng đá, miệng phát ra những tiếng gừ gừ, chen đến bên cạnh đầu hắn, đó chính là Đại Hoàng chạy đến tìm người chơi với nó. Tiểu Đỉnh cũng không quay đầu lại, hắn khẽ vươn tay đẩy cái đầu của Đại Hoàng ra bên cạnh, miệng càu nhàu:

“Đừng ồn ào, tao còn chưa ngắm đủ.” Đại Hoàng chờ một lúc lại chạy đến, Tiểu Đỉnh đành đưa tay đánh nó để đẩy ra.

Lại một lúc sau, đầu chó lại xuất hiện, lại đẩy ra.

Một lát sau, lại đẩy ra.

Lại đẩy ra. . .

Lại đẩy ra. . .

“Ắt xì hơi…!” Một tiếng hắt xì vang lên từ phía sau tảng đá, Tiểu Đỉnh quay đầu nhìn lại thì thấy Ba Nhạc đang ngồi ở chỗ khuất gió của tảng đá, cả người cuộn tròn lại, vẻ mặt tái mét run bần bật, , dường như sắp chết vì lạnh vậy.

Tuy nơi bọn nó đang ngồi là trên sườn núi nhưng đỉnh núi này lại vô cùng cao, dù chỉ là sườn núi thì vẫn cao hơn chóp núi bên Thiên Linh cốc nhiều, hơn nữa phụ cận là nơi gió lùa, hàn phong lạnh thấu xương, vốn lúc vừa leo lên đến nơi người còn nóng nực nên không có cảm giác gì, kết quả là chỉ một lúc sau, Ba Nhạc cảm thấy rét lạnh cả người, còn có phần không chịu nổi.

So với nó, Tiểu Đỉnh lại hoàn toàn trái ngược, y phục trên người còn ít hơn Ba Nhạc nhưng tựa như không hề cảm nhận được khí lạnh ở xung quanh, trèo lên trèo xuống hoặc đứng ngay đầu ngọn gió để ngắm phong cảnh thì vẫn bình thường, điều này khiến Ba Nhạc vô cùng buồn bực.

Tuy vẫn còn lưu luyến cảnh đẹp hiếm thấy ở phía chân trời nhưng Tiểu Đỉnh vẫn rất nghĩa khí, vừa thấy vẻ mặt tái nhợt sắp đông thành đá của Ba Nhạc , hắn lập tức nhảy từ trên tảng đá xuống, chạy đến bên cạnh Ba Nhạc. Mà ngay phía sau hắn, khi thấy Tiểu Đỉnh nhảy xuống, Đại Hoàng cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ một cú nhảy đã chiếm được vị trí tốt nhất, mặt mày hớn hở hé miệng nhìn về phía bầu trời xa xa, nó thè lưỡi ra người, lúc quay trái khi lại quay phải không ngừng nhìn xung quanh. Về phần vị trí đầu ngọn gió gió lạnh thấu xương trên tảng đá này thì dường như Đại Hoàng cũng chẳng thèm để ý đến.

“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Đỉnh ngồi chồm hổm bên cạnh Ba Nhạc đang nằm co ro, nhìn dáng vẻ nó rồi lại đưa tay gãi gãi sau đầu, mặt tỏ vẻ thắc mắc: “Rất lạnh à?”

“Nói nhảm!” Ba Nhạc trừng mắt với nó, tức giận nói: “Đương nhiên là lạnh, ngươi không thấy lạnh sao?”

“Ta không lạnh.” Tiểu Đỉnh khẳng định.

Ba Nhạc ngây người một chút, đưa mắt đánh giá tên bạn này một cái, sau lại quay đầu đi không thèm nhìn nó nữa.

Tiểu Đỉnh nghiêng nghiêng đầu, nhanh nhẩu nói: “Chờ một chút, ta sẽ lấy thêm áo cho ngươi.”

Ba Nhạc khẽ giật mình, lại thấy Tiểu Đỉnh đặt tay lên trên cúc áo như sắp cởi áo ra, trông vẻ dù phải cởi trần cũng sẽ đưa chiếc áo duy nhất cho hắn mặc, lập tức cảm thấy vô cùng cảm động, đồng thời trong lòng cũng khẩn trương, nhất thời quên đi cơn lạnh, vội vàng vươn tay kéoTiểu Đỉnh lại, lắc đầu nói:

“Đừng cởi, ngươi cũng chẳng mặc nhiều áo, vạn nhất bị rét cóng thì làm sao đây?”

Tiểu Đỉnh nhìn nó, trong mắt dường như có chút mê hoặc, lập tức cười nói: “Không sao đâu, ta không thấy lạnh.”

Ba Nhạc: “Bỏ đi, dù gì ta cũng sẽ không mặc áo của ngươi.” Nói xong giận dỗi ngồi lại như cũ.

Tiểu Đỉnh cảm thấy khó hiểu, nhìn Ba Nhạc vẫn còn run rẩy mà chẳng biết phải làm sao, may mà từ trước đến nay nó vốn cực kì thông minh, hai mắt lướt xung quanh một vòng, lập tức dừng lại tại phía trên tảng đá kia, khi thấy Đại Hoàng đang nằm nhoài bên trên chơi đùa, hai mắt chợt sáng ngời.

“Đại Hoàng, lại đây!”

Đại Hoàng quay đầu lại nhìn lướt về phía dưới tảng đá, chỉ thấy Tiểu Đỉnh đang liên tục ngoắc tay, nhưng nó chỉ chớp mắt rồi lại quay đầu lại.

Tiểu Đỉnh trừng mắt, chạy đến tóm lấy cái đuôi của Đại Hoàng kéo mạnh xuống, miệng hừ hừ: “Con chó chết tiệt, tao bảo mày xuống mà, muốn tạo phản sao!”

Đại Hoàng cũng không để ý tới Tiểu Đỉnh, nó nằm bẹp trên tảng đá, hất cằm nhìn bầu trời chói chang liên tục biến ảo ở phương xa, hai mắt nó long lanh như một con cún con luôn ao ước được nhìn bầu trời đầy sao đến phát ngốc.

Tiểu Đỉnh kéo cả buổi, Đại Hoàng vẫn không hề nhúc nhích.

Cuối cùng Tiểu Đỉnh đành đầu hàng, đứng dậy thở phì phò, miệng lầm bầm mắng vài câu rồi đưa chân đá mạnh vào mông Đại Hoàng. Không ngờ Đại Hoàng vẫy đuôi một cái, cả cơ thể khổng lồ trên tảng đá của nó chợt lùi lại làm Tiểu Đỉnh đá vào khoảng không, lảo đảo thiếu chút nữa ngã người. Nó tức giận chửi bậy hai tiếng, chỉ thiếu nước nhặt một tảng đá mà ném đến.

Có điều khi thấy Đại Hoàng vẫn còn đang làm bộ làm tịch ngắm bầu trời, Tiểu Đỉnh trầm ngâm một lát rồi cười nham nhở. Ba Nhạc ở bên cạnh thấy một người một chó tranh chấp với nhau mà trợn tròn hai mắt, đột nhiên trông thấy vẻ mặt hung ác của Tiểu Đỉnh, trong lòng chợt thấy hồi hộp, thầm nghĩ hay là Tiểu Đỉnh đang sắp dùng tuyệt chiêu nào đó?

Chỉ thấy Tiểu Đỉnh nghiêm mặt, quả thật phong thái hoàn toàn khác so với vừa rồi, tay phải luồn trong chiếc túi màu xanh lam vốn vẫn đeo ở thắt lưng, dường như vừa tìm được gì đó. Ba Nhạc cả kinh, ngay cả mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ để sót điều gì đó, sau đó Tiểu Đỉnh từ từ thu tay lại, quả nhiên trên bàn tay có xuất hiện một vật, vật đó là … một khúc thịt xương!

“Ôi chao.”

Một tiếng thở nhẹ vang lên từ bên cạnh, khiến Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng đang nằm trên tảng đá giật nảy mình, cả hai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết vì sao Ba Nhạc lại té ngã trên đất, đang chật vật đứng lên.

Tiểu Đỉnh vừa nhìn bên kia vừa thắc mắc, chợt nghe sau lưng có tiếng gió nổi lên, hắn liền mừng thầm trong bụng, chân lui lại từng bước, đảo mắt lại nhìn thì quả nhiên Đại Hoàng từ trên tảng đá đang nhảy chồm xuống, nhanh như chớp lao đến bên cạnh nó, hai tai rũ xuống, cái đuôi nghoe ngẩy, không ngừng cọ cọ đầu vào người Tiểu Đỉnh.

“Ha ha ha ha, dù mày có gian manh hơn nữa thì vẫn là bại tướng dưới tay miếng xương của ta … à không, của cha ta!”

Tiểu Đỉnh cười ha hả, ôm đầu Đại Hoàng sờ soạng một hồi, sau đó dưới ánh mắt chờ mong thèm nhỏ dãi của Đại Hoàng, hắn nhét khúc thịt xương đầu vào miệng nó, sau đó kéo người nó đến bên cạnh Ba Nhạc. Có khúc thịt xương đầu trong miệng, Đại Hoàng đã ngoan hơn trước rất nhiều, thành thành thật thật đi theo, tiếp đó Tiểu Đỉnh đẩy nó đến bên người Ba Nhạc, cười nói:

“Ba Nhạc, ngươi hãy ôm Đại Hoàng, người nó rất ấm, có nó thì ngươi sẽ không sợ lạnh nữa.”

Ba Nhạc thoáng ngây người, hơi sợ hãi khi nhìn lướt quá cơ thể mập mạp màu vàng của con chó, Đại Hoàng cũng liếc mắt nhìn thiếu niên này một cái nhưng không có phản ứng gì, nó chỉ nằm nhoài xuống bên cạnh, hăm hở gặp khúc xương của mình. Ba Nhạc nuốt nước miếng một cái, cố lấy can đảm dựa lên người Đại Hoàng, chỉ trong chốc lát quả nhiên cảm thấy được một luồng khí ấm áp từ trên người Đại Hoàng truyền đến, hơi lạnh trên người giảm đi, vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều.

Tiểu Đỉnh quan sát toàn bộ phản ứng của Ba Nhạc, cười ha hả, đúng lúc đang định nói gì thì đột nhiên ở xa xa phía sau, trong rừng cây bên cạnh vang lên những tiếng “Chi chi chi”. Nó lập tức xoay người, sau một lát quả nhiên có một bóng xám lao như chớp ra khỏi cánh rừng, đảo mắt một cái đã ở phía trước mắt, không phải là con khỉ con lông tro Tiểu Hôi thì còn ai nữa?

“Ha ha, Tiểu Hôi.” Tiểu Đỉnh phấn khởi ôm lấy nó, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua cánh rừng bên kia, một nam tử mỉm cười bình thường mà ấm áp bước đến, Tiểu Đỉnh nhếch miệng cười: “Cha, cuối cùng cha cũng quay lại, cha nhìn kìa, trên bầu trời quả nhiên có ánh sáng rất kì quái… Ồ?”

Lời còn chưa dứt, cả người Tiểu Đỉnh bỗng nhiên run lên, hắn mở to hai mắt, có phần kinh ngạc nhìn về phía sau lưng Trương Tiểu Phàm. Chỉ thấy dưới màn đêm, ở rìa cánh rừng vắng vẻ, một tia sáng đan xen giữa sự rực rỡ và thăng trầm lướt đến, trong sự tĩnh lặng, một bóng người chậm rãi bước ra.

Áo trắng như tuyết.

Vô cùng thanh tú.

Trong giờ khắc này, ngay cả rừng cây tĩnh mịch cũng trở nên rạng ngời.

“A. . . Mẹ? Sao người cũng đến đây?” Tiểu Đỉnh ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, trên bầu trời đêm ở phương xa, hào quang chợt tắt.

***

Bên trong Thiên Linh cốc, Vương Tông Cảnh đứng im lặng hồi lâu, giờ đây tòa cung điện xuất thế kia trong mắt hắn vẫn vô cùng hùng vĩ, đủ để khiến người ta cảm thấy máu huyết sục sôi, thế nhưng phía sau bức tường của cung điện khổng lồ này, sâu bên trong cánh cửa, trong bóng đêm thăm thẳm mà mắt thường không thể nhìn thấu, một vài bóng ma đen tối vô cùng nguy hiểm đã xuất hiện.

Hắn bắt đầu chậm rãi bước quanh tòa đại điện cổ xưa này, vừa đi vừa suy nghĩ về bên ngoài sơn cốc, đồng thời ánh mắt không ngừng đảo qua tòa cung điện và những địa điểm đã trở thành phế tích trên sơn cốc này, thỉnh thoảng trên mặt lại toát lên vẻ chăm chú suy tư. Mà ở xung quanh tòa cung điện cổ xưa này không chỉ có duy nhất một người như hắn, tính sơ qua cũng có ít nhất mấy trăm người vẫn còn đang ở bên ngoài, chưa cùng đám đông xông vào bên trong.

Trên đời này, không bao giờ thiếu những nhân vật thông minh và cẩn thận.

Chậm rãi đi qua hơn nửa sơn cốc, cuối cùng Vương Tông Cảnh vẫn theo hướng đi qua bốn cửa cung ban đầu, từ hướng chính đông đi về phía mạn bắc, sau đó hắn chợt dừng bước, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kiên quyết, sau khi cắn chặt răng, hắn tiếp tục đi về phía cửa vào tòa cung điện ở trước mặt.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, mặc dù có vài phần nguy hiểm nhưng đã không thể lùi bước nữa rồi.

Cho đến bây giờ, cung điện cổ xưa này đã xuất thế được khoảng nửa canh giờ, dưới cửa cung khổng lồ đã không còn bóng người nào. Những kẻ có gan tranh đoạt đã liều mạng xông vào ngay từ đầu, ngay cả những người còn lại, với sự vĩ đại của cung điện cổ xưa, trong vòng nửa canh giờ này cũng đã có thể tiến vào.

Cho nên dọc theo con đường này, Vương Tông Cảnh bước đi trong yên lặng, đằng trước không có bóng người, sau lưng cũng chẳng có người nào đuổi theo.

Có điều khi càng đến gần, tòa cung điện cổ xưa trước mắt hắn càng ngày càng tạo cho người ta áp lực cực lớn, có lẽ là cảm giác hô hấp kho khăn khi mình là con kiến con sâu đứng trước một con voi khổng lồ.

Mà trong màn đêm, cả tòa cung điện lại im lặng đến lạ thường.

Vương Tông Cảnh nhìn cánh cửa cung khổng lồ càng lúc càng gần, khóe mắt thoáng giật giật.

Mấy vạn người, phần lớn đều là những tu đạo sĩ có thần thông đạo hạnh cao cường, cho dù đại điện cổ xưa có vĩ đại hơn nữa, nhưng với vô số người xông vào, dưới tình huống bình thường, sao có thể im lặng đến thế được?

Vương Tông Cảnh từ từ bước đến cạnh cửa khổng lồ, hoa văn trên cửa phát ra hào quang chiếu sáng cả một vùng đất bằng phẳng ngoài cửa nơi hắn đứng, mà bên hông cửa lại có một đường ranh giới kì dị do bóng tối tạo ra, dù là hào quang cũng không có cách nào len lỏi vào, vô biên vô hạn, chính là một vùng hắc ám không thể thấy dù là năm ngón tay.

Vương Tông Cảnh hơi ngẩng đầu, khi nhìn thấy đại điện đứng sừng sững tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ đến kì dị, vẻ mặt hắn trở nên tái nhợt.

Sau một lúc lâu, hắn cất bước vượt qua ranh giới màu đen kia, bước vào tòa cổ điện ngàn năm trong truyền thuyết này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.