Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 737: Hiến tế


Vừa nói dứt lời, thân thể Mộ Tử Mặc đột nhiên phát ra một luồng sức mạnh áp chế mạnh mẽ, giống như tất cả vượng khí ám ảnh của lão sẽ phát nổ trong nháy mắt.

Lâm Phi chăm chú quan sát, không biết lão muốn làm gì đó nhưng làm như vậy thì lão sẽ không phải chịu chút tổn thương nào, bởi vì nếu quả bom trước mặt lão phát nổ, lão chỉ cần tránh mặt đi là được.

Tuy nhiên, chính Mộ Tử Mặc sẽ vì tiêu hao quá nhiều vương khi mà nhanh chóng suy yếu.

Nhưng có một điều chắc chắn là lúc này, Lâm Phi không thể lại gần khu vực xung quanh Mộ Tử Mặc, chỗ đó nồng độ vượng khí
quá cao, dù Lâm Phi có thể thôn phệ một phần nhưng cũng sẽ bị lượng vượng khí khác làm bị thương.

Theo bản năng, Lâm Phi bay ngược lại hơn chục thước, thi triển năng lực thôn phệ, hấp thụ vượng khí Ám Ảnh vào trong cơ thể.

Địch không ra tay thì ta cũng không ra tay. Lâm Phi chỉ có thể yên lặng theo dõi biến động, lần này, không thể để cho lão thừa cơ
chạy đi được.

Đợi khi vượng khí của Mộ Tử Mặc suy yếu, hắn có thể tiêu diệt đối thủ một cách dễ dàng, nhưng có điều, Lâm Phi cảm thấy
chuyện này có chút không bình thường.

Về lý thuyết thì Mộ Tử Mặc sẽ không dùng thủ đoạn tấn công hết sức điên rồ như thế này … Trừ phi đây vốn dĩ không phải tấn
công.

Trong khi Lâm Phi đang suy nghĩ ý đồ của đối phương thì thân thể đang lơ lửng trong vương khí ám ảnh của Mộ Tử Mặc, đột
nhiên trở nên mơ hồ, sau đó toàn bộ quần áo trên người lão nát vụn, để lộ ra cơ thể lão.

Thân thể của y đang dần chuyển thành màu đỏ tươi.

Giống như là một người bị dính phải thuốc nhuộm, thân thể y cũng bắt đầu mềm dần, như là đang chuyển thành trạng thái lỏng.

Ba thánh khí của huyết tộc mà Mộ Tử Mặc mang trên người là kiểm Pereus, cây súng Longinus, thánh kiếm Noble Arms … đều
đang lơ lửng trên không trung.

– Scarpe, bản vương chưa hề nói cho bất kỳ ai biết, muốn hồi sinh vợ của ta, ngoài việc sử dụng trái tim của Atlantis, thì còn có
một cách khác … Với tư cách là đời thứ hai của Huyết tộc. tính mạng của bản vương có thể coi như một vật tế phẩm, một mạng
đổi một mạng để làm Lilith sống lại … Dù bản vương không còn tồn tại trên đời nhưng Lilith sẽ kế thừa ý chí của ta, ý chí của
thánh tộc, sẽ tiêu diệt hết tất cả loài người đáng xấu hổ các ngươi!

Lâm Phi hốt hoảng, vẫn còn có cách như vậy để hồi sinh Lilith?

Tên Mộ Tử Mặc này, đến cuối cùng, thà từ bỏ tính mạng của mình cũng nhất quyết muốn hoàn thành mục tiêu phục hưng Huyết
tộc, thật đúng là khiến cho người ta đau đầu.

Đúng là vì muốn đạt được mà không từ thủ đoạn.

Lâm Phi không dám chần chừ nữa, dù phải liều một phen cũng phải ngăn y lại.

Hai chân từ từ bước đến, đánh một quyền về phía cơn lốc xoáy vương khi quấn quanh Mộ Tử Mặc, đột nhiên xuất hiện một khe
hở, Lâm Phi nhảy vào đó chuẩn bị đánh thêm một -quyền, từ từ lại gần.

Tuy nhiên vừa mới lại gần được chục bước thì liền bị lốc xoáy vượng khí đánh bay ra bên ngoài, giống như là một tảng đá đâm
vào một lớp bông dày, dù đã có nhọn đến đâu cũng không thể nào phá rách nối lớp bông.

Liên tiếp thử đến ba lần nhưng không thể vượt qua nổi 20m, Lâm Phi chỉ có thể đứng đó trơ mắt đứng đó nhìn Mộ Tử Mặc biến
thành một dòng máu, chảy vào bên trong cỗ quan tài bằng đá kia.

Cỗ quan tài vốn có màu xanh đen nay đã biến thành màu màu đỏ, những vầng sáng màu đỏ lấp lánh.

Nhưng điều khiến cho Lâm Phi hoảng sợ là luồng uy lực mạnh mẽ tỏa ra từ bên trong cỗ quan tài.

Ba món thánh khí đang không ngừng rung động trong không trung, phát ra tiếng leng keng khiến người ta khiếp sợ.

Dường như sau cả vạn năm chờ đợi, những món thánh khí này rốt cuộc đã chờ được chủ nhân của chúng tỉnh lại.

Cùng với âm thanh “ầm ầm”, nắp quan tài đang từ từ được mở ra, màu đỏ cũng dần dần biến mất, giống như đã được người ngủ
say trong chăn kia hấp thụ.

– Vù …

Một tiếng thở dài của một người phụ nữ vang lên, từ trong cỗ quan tài, một cánh tay nhỏ nhắn, mềm mại thon dài vươn lên, mỗi
một ngón tay đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, điều khiến người ta chú nhất đó chính là bộ móng tay màu đỏ chói mắt,
đỏ đến mức khiếp sợ.

Khí lạnh từ trong quan tài tản ra, sương mù tỏa ra mờ mịt, dường như người đàn bà này chính là nữ thần băng giá, một khi xuất
hiện sẽ khiến cho thời tiết mùa hè cũng biến thành ngày đông lạnh giá.

Tiếp sau cánh tay vươn lên là một thân thể nữ nhân, hoàn mỹ như bạch ngọc, từ từ đứng thẳng lên trong cỗ quan tài.

Người đàn bà này có một mái tóc dài vàng óng, hàng mi dài cong vút, con ngươi đỏ màu máu kỳ lạ.

Lâm Phi không khỏi ngẩn người ra trong chốc lát, ngoại trừ Thiên Diện ra thì hắn chưa thấy ai có dung mạo tuyệt mỹ như vậy.
Ngay cả Eva, là người đẹp nhất Tây phương cũng vẫn còn kém xa người phụ nữ này.

Không chỉ là vẻ bên ngoài của bà ta khiến cho người đời khiếp sợ, còn vương khí tỏa ra từ người bà ta cũng có sức hấp dẫn vô
cùng, có thể khiến cho chúng sinh điên đảo.

– Lilith? Hay vẫn là Mộ Tử Mặc? Lâm Phi trầm ngâm một hồi mới lên tiếng hỏi.

– Ah … ngươi có thể nhìn thấy thiếp thân (*Đây là cách xưng hô khiêm nhường của phụ nữ thời cổ đại), nhưng ngươi là đàn ông?
Lilith khẽ chớp chớp đôi mắt màu đỏ, nhìn thấy Lâm Phi cách đó không xa, dường như bà ta có trí nhớ của Mộ Tử Mặc cho nên
không thấy xa lạ gì, mỉm cười, từ từ bay lên, lơ lửng trong không trung.

– Nói vậy là Mộ Tử Mặc đã thực sự chết rồi, bà đã sống lại?

Lâm Phi cũng không biết làm thế nào, khí tức của Mộ Tử Mặc đã hoàn toàn biến mất, vương khí ám ảnh cũng đã không còn sót lại
một chút nào, chỉ có hàn khí đang lan tỏa khắp nơi

này.

Chỉ dựa vào cảm giác thôi thì người đàn bà này đã mạnh hơn Mộ Tử Mặc không chỉ một phần.

Có thể dùng 4 chữ để hình dung: thâm sâu khó đoán!

– Không cần phải nôn nóng, rất nhanh thôi, ngươi sẽ được chôn cùng với y, Scarpe! Lilith nhẹ nhàng nói.

Một luồng sáng màu đỏ rực chạy dọc theo người bà ta, chớp mắt một cái đã thấy trên người bà ta có một chiếc váy dài, che đi bộ
ngực và cặp mông.

Lilith khẽ hất mái tóc vàng dài đến mông của mình, cũng không để ý đến Lâm Phi, mà bàn tay trắng nõn vây nhẹ một cái, ba
môn Vu & thắng nãn vẩy nhe một cái ba món vũ khí kia bay đến trước mặt, từ từ xoay tròn.

– Hình như còn thiếu một thứ – Lilith nghĩ một chút rồi tự nói với mình, – Ah … Nghĩ ra rồi, chính là ở chỗ của Hứa Vĩ …

Bà ta nhìn về lên bầu trời hướng Tây Nam, giống như đang gọi Hàn nguyệt trở lại, trở về bên cạnh chủ nhân ..

Hương Giang. Sau trận đại chiến trên biển, Mai Lâm và Arthur đều đang ngồi trên tàu lá sen.

Dáng vẻ hiện giờ của hai người và lúc trước mà Lâm Phi nhìn thấy hoàn toàn khác nhau, nhưng đều không có gì mệ mỏi hay
không có tinh thần cả.

Arthur sửa sang lại trang phục da báo của mình, lẩm bẩm nói: – Lão già kia, lúc nãy ở trước mặt Scarpe ông cố ý không sử dụng
phép thuật “Hồi xuân” để khôi phục thực lực có phải là quá đáng quá không hả? Để cho một mình hắn đi đối phó với tên quái vật
kia, ông có vẻ quả chủ quan rồi đấy!

Mai Lâm thì thầm đáp : – Nếu không phải y nghĩ đến chuyện lợi dụng ta, ta cũng không thèm để ý đến chuyện tranh đấu giữa họ,
kế hoạch hôm nay của y đã thất bại rồi, ta cũng đã xả được giận, đấu cần để ý đến việc y có chết hay không? Huống chi ta còn
muốn về sa mạc để trồng cây, đánh nhau với lão quái vật kia thì không biết phải dây dưa đến lúc nào, trong lúc đó thì cây giống
của ta đã bị phơi nắng chết hết rồi, ngay đến chuyện này mà ông còn không hiểu sao?

– Ha ha, nói cũng phải, đánh tới đánh lui, ai thua thì cũng đều liên quan gì đến chúng ta, ông về với cây của ông, ta về chỗ của
ta,100 năm trước, Long Ngũ đã giết chết hơn trăm vương giả, cũng đã không còn thấy được thế gian này như thế nào nữa, chúng
ta vẫn nên tranh thủ thời gian chạy là thượng sách!

Arthur nháy mắt ra hiệu: – Chúng ta mau đi thôi, miễn đừng để cho người ta thấy chúng ta đang giả bộ, Mai Lâm, dùng phép
thuật của ông tiên ta một đoạn đi!

– Ông vừa nói chính ông cũng đang giả vờ suy yếu, còn nói ta coi thường người khác, hừ, tự ông cút về đi, lão đầu ta đi trước!

Mai Lâm nói xong, lấy tay vẽ một vòng tròn trên không trung, các nguyên tố tự nhiên gợn sóng, đem thân thể của ông bao bọc
lấy, sau đó cơ thể lão dần dần bị vỏ cây bao bọc.

Sau khi toàn thân đều đã bị vỏ cây bao bọc, thì lớp vỏ cây lại vỡ ụ ra, còn thân thể của Mai Lâm thì đã biến mất, trở về sa mạc
Châu Phi.

Arthur lầm bầm chửi lão bạn già keo kiệt, lắc đầu, đành phải tự bay về, có điều ông ta vẫn phải diễn bộ dạng mệt mỏi, đợi đến
khi không ai nhìn thấy mới bay thẳng vào trong những đám mây.

Thật ra thì mọi người trên bãi biển đều không còn lông dạ nào để tâm đến hai vị vương giả bởi sự chú ý của họ đều đã đổ dồn lên
người của Hứa Vĩ và sự biến đổi của cô.

Vốn dĩ mọi người còn đang lo lắng không biết Lâm Phi đã đi đâu, nhưng lại không hiểu vì sao Hứa Vĩ đột nhiên ngã lăn xuống đất
một cách đau đớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.