Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 736: Sư tử và hồ ly


Arthur một tay cầm kiếm, một tay cầm tấm khiên, dáng vẻ không ung dung như trước nữa mà rất nghiêm túc, cẩn thận.

Khi cảm nhận được sức nóng vô cùng mãnh liệt từ phía dưới dâng lên, Arthur đem chiếc khiển đặt dưới thân người, trực tiếp đón
lấy những tia sáng kia.

Tuy tấm khiên này còn cao hơn ông ta cả mét nhưng lại không thấy nặng nề chút nào, hơn nữa các động tác còn được diễn ra
liên tục.

Một giây sau, mặt ngoài của chiếc khiên đã được mở rộng thêm thành một màn ánh sáng khổng lồ để tăng thêm diện tích tiếp
xúc.

– Ầmmm!

Dường như đã chuẩn bị xong, cơn thịnh nộ của Thần mặt trời đã hoàn toàn bị chiếc khiến hấp thụ, luồng năng lượng mặt trời
khổng lồ cùng với áp lực của tự nhiên chi vương đã biến tấm khiên thành một tấm màn chắn đỏ chói.

Arthur cắn răng kiên trì, rõ ràng là tiếp nhận một năng lượng khủng khiếp như vậy, lão ta cũng không thể thoải mái được.

Lão không ngừng dùng vương khí thần thánh để chống lại luồng sóng mạnh mẽ này, đồng thời lại không thể lập tức đem những
năng lượng đã hấp thụ vào trong chiếc khiến giải phóng ra ngoài.

Nhưng lão vẫn ném thánh kiếm vào trong không trung, thân kiếm bay trong không trung, lượn vòng vòng, tốc độ ngày một
nhanh, dần dần tạo thành một cơn lốc xoáy lưỡi kiếm.

Vùng trung tâm của cơn lốc xoáy lưỡi kiếm đó có một luồng vượng khí thần thánh xuyên qua, kết nối trực tiếp đến mắt phải của
Arthur:

Đây là “con mắt thần thánh”, một bí thuật của các thánh đường lưu truyền lại khi binh đoàn chữ thập đồng chinh một ngàn năm
trước.

Thời cổ đại không có kính viễn vọng, các võ sĩ thường thông qua khúc xạ ánh sáng để quan sát các mục tiêu ở cách họ rất xa,
quan sát hướng đi của kẻ địch.

Arthur đã tự mình cải tiến một chút, dựa vào vượng khí thần thánh, con mắt thần của Arthur sẽ nhìn được xa hơn, giống như là
thiên nhãn.

Lúc này, mắt phải của Arthur đã hoàn toàn chuyển thành màu bạch kim, sức nhìn rất mạnh có thể nhìn xuyên thấu tầng khí
quyển dây đến mấy chục km.

Sau khi nhìn thấy được quả bom nguyên tử, một tay Arthur giơ lên cao, sau khi điều chỉnh góc độ của tấm khiên, nó liền biến
thành một bức tường phản xạ, toàn bộ những tia sáng năng lượng cao đều đang băn về phía quả bom nguyên tử đang rơi xuống
kia.

Ở phía dưới Mộ Tử Mặc và Lâm Phi đều đang chăm chú quan sát, nhưng chỉ thấy một tia sáng bắn lên giữa khoảng không vô tận
rồi đột nhiên sinh ra một tia khúc xạ không tự nhiên, có góc độ khá lớn.

Đến lúc này, Lâm Phi mới có thể hiểu được đại khái là hai vị vương giả kia đang làm

Bởi ma thuật của Mai Lâm không thể nào phán đoán được chính xác vị trí mà quả bom sẽ rơi xuống, hơn nữa nếu có phát hiện
được thì lúc đấy cũng đã quá muộn, tầng khí bên dưới đã bị ô nhiễm quá mức rồi.

Cho nên Arthur muốn dùng đòn phản công thần thánh, giải phóng hết toàn bộ năng lượng của Mai Lâm, tiến hành phản xạ trên
không, nhân lúc quả bom còn chưa vào đến đại khí, tiêu hủy

nó.

Trong quá trình này, cần phải có đủ sức mạnh để đi thu nhận năng lượng của không gian vũ trụ, lại cần một người có thể hấp thụ
số năng lượng này rồi tiến hành giải phóng chúng.

Cũng may hai vị cường giả này phối hợp với nhau rất ăn ý, không có ai bị lỡ nhịp.

Bên ngoài tầng khí quyển, quả bom hạt nhân chuẩn bị tiến vào tầng khí quyển bị luồng năng lượng kia hấp thụ, phát nổ ngay lập
tức.

Ánh sáng lóe lên một cái nhưng không hề có một vụ nổ mang tính chất phá hủy nào cả, mà chỉ giống như một đợt bắn pháo hoa
bên trong vũ trụ.

Sau khi Lâm Phi nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cũng bớt lo lắng phần nào, như vậy thì Mộ Tử Mặc cũng không có cách nào trả
thù.

Lâm Phi đang mừng thầm trong lòng thì đột nhiên phát hiện ra có điều không ổn …

Mộ Tử Mặc đâu mất rồi?

Lâm Phi thầm than, không xong rồi, hắn vừa rồi quá chăm chú quan sát sự phối hợp của Mai Lâm và Arthur nên đã không để ý
đến Mộ Tử Mặc, để lão len đi mất.

Trước tiên, Lâm Phi bay xuống dưới, nhìn thấy mọi người trên bãi biển không có nguy hiểm gì, chắc chắn Mộ Tử Mặc không có ra
tay với người nhà của hắn.

Lâm Phi không khỏi băn khoăn, không biết lão ta đã đi đâu, lần này lão ta đã chọc giận hai vị vương giả. Chạy trốn cũng không
phải là cách, với thủ đoạn của Tự Nhiên Chi Vương thì lão ta có chạy đến đâu cũng không thể trốn được.

Lúc này, bông hoa hướng dương rực rỡ vừa rồi đã như than cốc, nhanh chóng héo úa, rơi xuống biển.

Sau khi đã phóng hết năng lượng, cây hướng dương được trồng bằng ma thuật kia cũng nhanh chóng tàn lụi.

Trên bầu trời Arthur như một ngôi sao băng đang lao xuống trái đất, lão ta đã tiêu hao quá nhiều vượng khí thần thánh , lại thêm
phải phản kích luồng sức mạnh kia, mãi cho đến tận khi gần rơi xuống biển thì mới miễn cưỡng dùng một chút vượng khí, giữ cho
thân người lơ lửng trên mặt biển.

Mai Lâm không biết lấy đâu ra một cái lá sen khổng lồ, bập bềnh trên mặt nước, hình như lão cũng rất mệt mỏi.

– Nhóc con, qua đây!

Lâm Phi lập tức chạy đến trước mặt Mai Lâm, chân thành hỏi: – Pháp sư Mai Lâm, ông không sao chứ?

Mai Lâm nhếch miệng cười cười: -Yên tâm đi, bộ xương già này tuy không bằng được lúc còn trẻ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một lúc
là có thể hồi phục. Có điều, ta và Arthur hiện giờ đều không thể đối phó lại với bọn người Huyết tộc kia được nữa.

Arthur lúc này cũng đáp xuống lá sen, khôi phục lại dáng vẻ mập mạp. Lão vừa đặt mông ngồi xuống, lá sen suýt nữa là bị chìm.

-Mệt chết ta rồi … phù phù … – Arthur thở hổn hển nói. – Tên Ám Ảnh chết tiệt, bao nhiều năm không dùng đến Vạn đạo vương
luân rồi, nay vừa ra tay đã phản xạ năng lượng lớn đến vậy, nhưng mà cuối cùng cũng đã giải quyết được vấn đề rồi!

Lâm Phi nhìn hai vị vương giả đang vô cùng mệt mỏi, cười gượng, mới vừa rồi kinh thiên động địa như vậy mà họ lại không có
việc gì, vẫn có thể truy đuổi Ám Ảnh được thì đó mới gọi là dọa người.

– Scarpe, tuy bọn ta không thể giúp cậu truy đuổi tên Ám Ảnh nhưng ta có thể nói cho cậu biết hướng đi của y, nơi y đến là một
sườn núi có nhiều cây cối, có thể cảm nhận được khí tức của y. – Mai Lâm từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang cảm nhận vị trí
cụ thể, sau đó, chỉ ngón tay về hướng Đông Bắc, – Y đi về phía đó rồi.

Lâm Phi sững sờ, đoán ngay ra được mục đích của tên Ám Ảnh, thầm nói không xong rồi!

Đó không phải là hướng nhà hắn sao? Cỗ quan tài bằng đá sinh mệnh kia vẫn còn để ở tầng hầm nhà hắn.

Có điều, Ám Ảnh lại chưa bắt Tô Ánh Tuyết đi, chắc hẳn y định cướp cỗ quan tài về trước rồi mới lại đến bắt Tô Ánh Tuyết đi.

– Hử, nhóc con, sao còn ngây người ra đấy? Mặc kệ y muốn làm gì, hãy mau đi cản y lại, nếu lại thêm một quả bom nguyên tử thì
bọn ta không còn sức để ngăn chặn nữa đâu! –Arthur mệt mỏi nói – Nói cho y biết … gây sự với lão nhân gia ta thì hậu quả sẽ vô
cùng nghiêm trọng!

Lâm Phi thầm nghĩ, hai người này tuy tuổi tác đều không nhỏ nhưng vẫn trẻ hơn Ám Ảnh.

Tuy nhiên hắn cũng không có rảnh rỗi nói mấy chuyện không đầu với hai vị vương giả, Lâm Phi không nói thêm câu nào, lập tức

Trên đường đi, Lâm Phi cũng đã gọi điện cho Eva, nói rằng hắn không có thời gian giải thích nhiều, phải đuổi theo Ám Ảnh rồi cúp
máy

Lâm Phi dùng tốc độ nhanh như chớp để trở về sơn trang Thiên Lan ở Lâm An, quả nhiên lúc này Mộ Tử Mặc đã đang ở dưới tầng
hầm.

May là trong nhà không còn ai ở nhà, Ô Lỗ Lỗ cũng không có trong nhà, mà đã đi nơi khác du ngoạn, nếu không thì e là sẽ phải
chịu độc thủ của y, dù sao sư phụ lão cũng mới làm hỏng chuyện tốt của Mộ Tử Mặc.

Trong tầng hầm, Mộ Tử Mặc đặt một tay trên cỗ quan tài, vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt say đắm pha lẫn chút phức tạp.

– Thật không may, tuy kế hoạch của ông rất hay nhưng, nó đã bị đổ bể rồi! – Lâm Phi bước từng bước đến gần – Ông đã thua rồi,
Mộ Tử Mặc!

Mộ Tử Mặc nhếch miệng cười vẻ mặt ung dung nói: – Scarpe, ta rất thích một tác phẩm của con người các cậu, cậu có biết là gì
không?

– Bất luận là thứ gì thì cũng không thể nào cứu vãn được thất bại của ngươi!

– Là “Quân vương” của nhà chính trị tư tưởng người Italia – Machiavelli, với trình độ cao thâm của cậu chắc không còn xa lạ gì với
quyển sách này! Mộ Tư Mặc cười nói.

Lâm Phi nhíu mày, hắn tất nhiên không còn lạ lẫm với tác phẩm kinh điển này. – Dựa vào một chính trị gia để phục hưng lại
Huyết tộc, như vậy thất bại của ông cũng có thể hiểu được.

-Trước hết, ta phải thật sự thất bại cậu mới có thể nói vậy – Mộ Tử Mặc cười cười nói. – Bên trong đó có nói, một vị vua phải biết
vận dụng những phương pháp của dã thú, tốt nhất nên đồng thời làm theo cả hồ ly và sư tử.

Bởi vì sư tử không thể đề phòng được việc chính mình bị rơi vào bẫy, còn hồ ly thì không thể chống lại được sài lang (*sói). Chính
vì thế, một vị vua vừa phải là hồ ly để tự mình không bị mắc bẫy, đồng thời lại vừa là một con sư tử để khiến loài sài lang khiếp
sợ.

Là một vị vua thì không thể nhìn vấn đề từ một phía, Machiavelli nói rất đúng, “Chỉ cần một mục đích chính xác, có thể không từ
thủ đoạn … hôm nay ta đã đem quan điểm này quán triệt triệt để!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.