Hàn Nguyệt trong tay Hứa Vi bay về phía sau, bắt đầu xoay quanh giữa không trung, tán phát ra những luồng hàn khí kinh người.
Lưỡi đao bạc trắng lấp lánh trở nên trong suốt dưới ánh mặt trời, tựa như một mảnh thủy tinh. Nhưng mảnh thủy tinh này lại
đang tỏa ra những dòng máu đỏ tươi, giống như huyết dịch bên trong nó đang tuôn trào.
– Vi Vi, cậu làm sao thế?
Đám người Tô Ánh Tuyết vội vàng vây quanh người Hứa Vi. Lúc này cơ thể cô đang trở nên vô cùng lạnh giá, chân khí trong
người cũng tản mát tứ phía, giống như đang bị mất kiểm soát.
Hứa Vân thấy con gái đau đớn như vậy không kìm được nước mắt tuôn trào, luôn miệng hỏi mọi người bên cạnh nên làm thế nào
bây giờ.
Hàn Nguyệt trên không trung lúc này như đang bị hay luồng sức mạnh giằng co, lúc đi về hướng đông, lúc lại quay sang hướng
tây, vẻ như đang do dự điều gì đó.
Những vị khách đều đã quá sợ hãi, vội vàng chạy ra khỏi bãi cát của khách sạn. Lúc này chỉ còn lại người nhà Lâm Phi và đám
người Truyền Kỳ Thế Đại trên bãi cát nên không bị hỗn loạn như lúc trước nữa.
– Con… con không sao…
Hứa Vi kéo lệ cơ thể như đã đóng đá của mình bò từ dưới đất lên, chậm rãi giơ tay với lấy Hàn Nguyệt trên không trung.
Hàn Nguyệt được chủ nhân chạm vào dường như cũng muốn trở về, nhưng lại bị một luồng sức mạnh khác lôi kéo khiến nó cảm
thấy khó xử, không biết rốt cuộc nên theo hướng nào.
– Đến nước này rồi còn nói không sao à? Con gái, sao mặt con lại trắng bệch như thế cơ chứ?… Hứa Vân lo lắng gào khóc. Thiên
Diện liền bước đến, đột ngột ấn một chương vào lưng Hua Vi. Một luồng chân khí tiên thiên như sóng biển dâng trào, sinh cơ dào
dạt mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Hứa Vi, lan chảy vào khắp kinh mạch.
Cơ thể Hứa Vi lập tức trở lại bình thường hơn, hô hấp cũng bắt đầu đều đặn… Cô quay đầu lại nhìn Thiên Diện bằng ánh mắt cảm
kích. Rốt cuộc cô cũng đủ chân khi để khống chế Hàn Nguyệt trở lại bên cạnh mình rồi.
-Chị ơi, đây là tấm pháp Xuân Phong Hóa Vũ (*gió xuân hóa mưa) à? Lý Ủy Nhiên đứng bên cánh mắt chớp chớp, cô thấy hơi
ngạc nhiên khi Thiên Diện biết môn pháp này.
Thiên Diện khẽ gật đầu, bàn tay vẫn không ngừng truyền chân khí cho Ha Vi. Cô chỉ khẽ “Ừ” một tiếng trả lời câu hỏi của em gái.
– Đó là công phu gì thế? Bạch Hân Nghiên tò mò hỏi.
– Đó là một tấm pháp cổ võ gia truyền mà phái Võ Đang dùng để trị thương, có thể đưa cơ thể trở về trạng thái ban đầu, khí
huyết lưu thông, thanh tâm trừ ma. Nghe nói đây là tâm pháp do tổ sư khai sáng tạo ra đấy. Chỉ có đệ tử cốt cán cảnh giới Tiên
Thiên mới có cơ hội tiếp xúc. Em cũng chỉ được nghe sư phụ nói đến, còn chị em mới biết công phu
này.
Lý Uy Nhiên giải thích.
– Mẹ đã lấy công phu của các phái, có loại giết người, có loại cứu người, chị chỉ học được một chút ít thôi. Thiên Diện nhẹ nhàng
nói.
Tô Ánh Tuyết nhíu mày, nhìn Hàn Nguyệt đang lơ lửng trước mặt Hứa Vĩ, nói: – Vấn đề bây giờ là tại sao thanh đao này lại muốn
bay đi?
Hứa Vĩ thở hổn hển, trán vã mồ hôi, lắc đầu nói: – Mình cũng không biết có chuyện gì nữa, hình như đang có người đang tranh
giành với mình, muốn lôi Hàn Nguyệt đi. Nhưng Hàn Nguyệt liên kết chặt chẽ với huyết mạch của mình, nó cũng khắc ghi tinh
thần ký ức của mình. Theo lý mà nói thì không ai có thể cướp nó khỏi người mình được, trừ phi giết chết mình đi.
Tô Ánh Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói: – Có lẽ… có người có thể.
Hứa Vi sững sờ. Cô cũng lập tức nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: – Cậu nói là Lilith?
– Lilith là ai thé? Lý Ủy Nhiên tò mò.
– Là chủ nhân đầu tiên của Hàn Nguyệt, kẻ mạnh nhất trong huyết tộc đời thứ hai, người phụ nữ duy nhất. Hàn Nguyệt vốn dĩ
được tạo ra cho bà ta. Nếu là bà ta thì có lẽ có thể gây ảnh hưởng tới Hàn Nguyệt. Tô Ánh Tuyết nói.
Thiên Diện thấy hô hấp của Hứa Vi đã bình thường trở lại liền thu công pháp Xuân Phong Hóa Vũ lại, sắc mặt không hề thay đổi,
nói: – Có lẽ là Lilith đã sống lại. Nếu Ám Ảnh nói không sai thì thực lực của bà ta gần đến cảnh giới Tinh Thần… Scarpe sẽ rất
nguy hiểm.
Sắc mặt mọi người đều trở nên u ám, mà một số người trong Truyền Kỳ Thế Đại còn mơ hồ không biết khái niệm cảnh giới Tinh
Thần là gì.
Tại sơn trang Thiên Lan Lâm An.
Sự phục sinh của Lilith mang theo một vòng xoáy năng lượng, phá hủy cả tòa nhà cao cấp, gạch ngói rải đầy trên mặt đất.
Mấy chiếc siêu xe của Lâm Phi cũng không thể sống sót qua đợt tấn công mang tính hủy diệt này được, toàn bộ đều đã trở thành
phế liệu.
May mà chiếc Aston Martin hắn mua cho Phương Nhã Nhu vài ngày trước đã được chuyển đến thủ đô cho cô qua đường hàng
không, nếu không có lẽ tổn thất ngày hôm nay khó mà thống kê được.
Đôi mắt đỏ rực của Lilith nhìn về bầu trời bao la phía Tây Nam, giọng nói u buồn: -Xem ra không lấy mạng của con bé này thì
không lấy được Hàn Nguyệt về rồi.
Lâm Phi nghe xong mới biết Lilith không thể triệu hoán Hàn Nguyệt về bên bà ta. Chuyện này đối với hắn mà nói quả là trong
họa có phúc. Thực không thể tưởng tượng được Hàn Nguyệt từng khiến chủ nhân phải nhờ vào đao mổ để tăng cường sức mạnh
kia khi rơi vào tay Lilith sẽ trở nên cường hãn đến mức nào.
Nhưng khi nghe Lilith nói muốn đi giết Hứa Vi, Lâm Phi làm sao có thể đứng yên được nữa. Dù không thể biết được sức mạnh của
kẻ địch đến đâu, hắn cũng phải khống chế được bà ta!
-Ngươi muốn giết thiếp thân? – Lilith dường như cảm nhận được sát khí của Lâm Phi, bà ta quay đầu lại nhìn hắn rồi nở nụ cười
khuynh thành: – Hai vạn năm trước hàng trăm vương giả đều không thể giết chết thiếp thân, Scarpe. Người nghĩ là người còn
cách cảnh giới Tinh Thần bao xa nữa?
Lâm Phi tập trung tư tưởng, thản nhiên nói: – Ít nhất là bây giờ bà vẫn còn thiết Hàn Nguyệt, cũng không có trái tim Atlantis, nếu
chẳng may ta thằng bà thì sao?
– Ồ, ngươi lại nhắc nhở thiếp thân rồi. Còn trái tim Atlantis nữa. Cái con bé đó tên là Tô Ánh Tuyết, nó cũng đến lúc với trở về với
đá sinh mệnh rồi. Lilith nói xong liền nhẹ nhàng bay lên trời cao, hướng về phía Hương Giang.
Nhung Lâm Phi sao có thể để bà ta đi dễ dàng như thế được. Hắn dùng giày phản trọng lực phi với tốc độ cực hạn, lao thẳng về
phía sau Lilith.
Hắn tung một đòn Tinh Quyền, phối hợp với vượng khí Ám Ảnh vừa hấp thu được, tạo thành những đám mây đen cuồn cuộn, bay
nhanh như gió, cuồng mãnh như sấm.
Nhưng Lilith không quay đầu lại. Bội kiếm Pereus lơ lửng sau lưng bà ta căng ra thành một tấm khiển đỏ rực.
Đây chính là thánh khí huyết tộc dùng để “cố thủ”. Khi thi triển một lần nữa sẽ có khả năng phòng ngự gần như vô địch, khi ở
trên tay nguyên chủ Lilith, khả năng này lại càng đạt tới đỉnh cao.
Lâm Phi dốc toàn lực thi triển Tinh Quyền, đánh thẳng vào tấm khiên đỏ rực kia. Một tiếng “Bùm” vang lên, Lâm Phi suýt chút
nữa bị đánh bay ngược về phía sau!
Nhưng hắn đã sớm chuẩn bị chiếu Thạch Sùng vịn tường, toàn bộ lực dồn về phía cánh tay, thi triển một đòn La Hán quyền!
Binh!
Lại là một tiếng vang cực lớn nổ ra, bầu không khí tạo thành những gợn sóng, san bằng toàn bộ núi non phía dưới thành đồng
bằng, ngay cả những cây đại thụ che trời cũng bị đánh tan!
Lâm Phi thấy da đầu mình giật giật, tấn công liền mấy đòn mà vẫn không thể phá được tấm khiên này!
Hắn bay người lên cao, toàn thân như gió cuốn, nhanh chóng xoay người tung một cú nện thẳng _xuống!
Binh!
Tấm khiên đỏ rực kia vẫn không hề dao động, dường như nó đã được đóng kín, không hề có bất cứ khe hở nào. Nó có thể chặn
được toàn bộ sự tấn công của Lâm Phi!
Lâm Phi thấy trong xoang mũi, mắt và cả lỗ tai mình đều rỉ ra những tơ máu. Hắn tấn công mấy lần đều bị bắn ngược trở lại, gây
thương tổn cho cơ thể.
Cũng may cơ thể hắn có khả năng phục hồi rất nhanh nên không gặp trở ngại gì.
Cuối cùng Lilith cũng quay người lại, lạnh lùng khinh thường nói: -Lũ Loài người ngu ngốc. Hai vạn năm trước các người dựa vào
lực lượng vương giả đông đúc, có thể khiến thiếp thân e ngại vài phần, nhưng thế giới ngày hôm nay đã không thể ngăn được
thiếp thân rồi!
Nói xong, trên tay Lilith liền ngưng tụ ra một luồng khí tức bằng hàn đỏ tươi, giống như huyết dịch trên tay bà ta đang ngưng kết
thành băng. Ngay sau đó, luồng khí tức này nhẹ nhàng chảy thành một thanh kiếm sắc bén!
Lilith khẽ quay người, chĩa thắng thanh kiếm kia vào phía mi tâm Lâm Phi, khi khoảng cách chỉ có đúng một ngón tay, bà ta đột
nhiên tấn công!
– Cổ Huyết Thuật, Phá Anh!
Thân thể Lilith bỗng nhiên trở thành một đám mây màu máu. Khi bà ta xuất hiện trở lại, thân ảnh thoáng hiện trên không trung
rồi lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Phi trong gang tấc!
Lâm Phi vừa mới kiểm tra thấy người đàn bà Huyết tộc kia thì bà ta đã xuất hiện trước mặt hắn, thanh kiếm màu màu sắc bén
đang đâm thẳng về phía trán hắn!
Lâm Phi gần như dốc toàn lực né tránh theo bản năng nhưng không thể nào thoát khỏi mũi kiếm đang đâm thẳng vào mình!
Phập!
Thanh kiếm màu máu này đâm thẳng vào cổ họng Lâm Phi! Cơ thể cường tráng mạnh khỏe dẻo dai của hắn không thể đỡ nổi
một nhát kiếm!
Thân ảnh Lâm Phi như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất.
Ở lưng chừng trời, Lâm Phi vẫn không thể tin nổi việc cổ họng mình đã bị đâm xuyên qua. Thanh kiếm màu máu đỏ ngòm đó vô
cùng sắc bén, xuyên qua cổ hắn, khiến hắn cảm tưởng như mình không thể chịu nổi sự đau đớn này.
Mà điều khiến Lâm Phi sợ hãi hơn cả chính là thanh huyết kiếm hàn băng này đang bắt đầu hút huyết dịch trong cơ thể hắn!
Thanh kiếm màu máu này giống như một vật sống, đang muốn hút máu khiến hắn thành xác khô!