Sao có thể?!
Trong lòng Lâm Thiên thầm than, trước nay hắn luôn tin tưởng vào độ dẻo dai khỏe mạnh của cơ thể mình, nhưng hiện giờ trước mặt Lilith lại không có sức lực chống cự lại.
Lilith tạo ra một thanh huyết kiếm bằng băng, rõ ràng là bà ta có vượng khí hóa rắn các vật thể, nhưng không ngờ là vương khí của bà ta lại mạnh và có sức công phá lớn đến vậy.
– Ngươi cho là người đã biết hết về vương giả?
Lilith nở một nụ cười lạnh lùng, không thèm để ý đến Lâm Phi mà bay về phía Hương Giang.
Bà ta muốn lấy lại vũ khí và trái tim Atlantis của mình, còn Lâm Phi thì bà ta muốn giết lúc nào cũng được.
Lâm Phi rơi xuống mặt đất, toàn thân run rẩy, hai tay dùng sức nắm chặt lấy đuôi của thanh băng kiểm, định rút nó ra khỏi cổ
họng của mình.
Nếu không phải thể chất hắn không giống với người bình thường thì đã chết từ lâu rồi, vốn không thể nào còn có thể cầm lấy
thanh kiếm mà rút ra.
Lâm Phi lòng nóng như lửa đốt, cố dùng hết sức lực nhưng không thể nào rút được thanh kiếm này ra.
Thanh kiếm này còn đang không ngừng hấp thu máu của Lâm Phi khiến cho hắn ngày càng suy yế
– Chết tiệt …
Lâm Phi cố gắng để giữ mình tỉnh táo, suy nghĩ, nếu như thanh kiếm này là vương khí ngưng tụ lại hóa rắn thì hắn có thể dùng
sức mạnh thôn phệ, có thể hấp thu và phân giải nó.
Nghĩ đến đây, Lâm Phi liền lập tức thi triển sức mạnh thôn tính, chống lại thanh kiếm kia.
Thanh huyết kiếm này định hấp thu hết máu của Lâm Phi nhung kim sắc huyết mạch của hắn lại bắt đầu hấp thu lại lượng máu
đó từ thanh kiếm.
Hai luồng sức mạnh không ngừng tranh đấu trong cơ thể hắn, cuối cùng thì kim sắc huyết mạch của hắn cũng mạnh hơn, từ từ
phân giải thanh huyết kiếm, thanh kiếm tan ra hóa thành thể lỏng rồi được cơ thể Lâm Phi hấp thu lại.
Phần cổ họng của Lâm Phi cũng được khôi phục lại như cũ, một thời gian dài không thể hỗ hấp khiến cho sắc mặt của Lâm Phi tái
xanh, hai mắt hiện lên đây những tia máu.
Sau khi luồng vượng khí kia tiến vào bên trong cơ thể Lâm Phi, hắn cảm thấy cơ thể mình không thể nào chịu đựng nổi, không
ngờ chỉ là một thanh huyết kiếm lại có nồng độ vương khí khủng khiếp như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Phi chỉ có thể bài trừ hết lượng vượng khí dư thừa kia ra ngoài cơ thể mình. Tất cả những chỗ bị vượng khí ăn mòn đều bị
bao phủ bởi một lớp băng sương đỏ thắm.
Lâm Phi không dám ngừng lại, dù hiện giờ, hắn không có cách nào đánh bại được Lilith, thậm chí còn không đủ sức đánh nổi một
trận nhưng hắn vẫn phải nhanh chóng đến Hương Giang.
Lúc chạng vạng tối, mọi người đều đã rời khỏi bờ biển Hương Giang và trở về khách sạn.
Sau khi Hứa Vĩ uống dung dịch dinh dưỡng liền uống thêm một chút nước chanh để giữ cho mình tỉnh táo và minh mẫn.
Lúc này mọi người đều đang vô cùng lo lắng, bởi cho đến giờ vẫn không thể liên lạc được với Lâm Phi, không biết đã xảy chuyện
gì. Trước đó, Lý Ủy Nhiên đã gọi video cho Lục Vũ Phỉ ở thủ đô.
Sau khi xem xong, Lục Vũ Phỉ biết được có thể là Lilith của Huyết tộc đã hồi sinh, cũng rất ngạc nhiên, tứ đại gia tộc cũng thông
qua nhiều luồng thông tin biết được đoạn lịch sử hai vạn năm trước kia.
– Lục sư tỷ! Mau cho người đến Hương Giang, đợi khi con dơi vừa già vừa xấu đó đến để cướp đao thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!
Ông chú kia không biết đã đi dâu, cũng không biết hắn còn sống không nữa! Lý Úy Nhiên bĩu môi nói.
Lục Vũ Phỉ hơi khó xử, cau mày nói: – Để chị báo chuyện này với ông nội đã , còn cụ thể làm như thế nào thì phải đợi tứ đại gia
tộc bàn bạc mới có thể quyết định được, nếu như quả thật là Lilith đã hồi sinh thì chỉ có các vương giả hợp sức lại mới có thể chế
ngự được bà ta, nếu không chẳng ai có thể chiến đấu với bà ta được.
– Đợi bàn bạc xong thì chị Hứa Vĩ và chị Ánh Tuyết đều chết trôi chết nổi hết rồi! Lý Ủy Nhiên tức giận giậm chân.
Sắc mặt của Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi đều rất khó hiểu, nói thế khác gì bây giờ họ đang “chết trôi chết nổi” rồi.
Lục Vũ Phỉ cười gượng: – Chị sẽ cố hết sức, Lý sư muội, chuyện này thật sự vô cùng nghiêm trọng … chị cảm thấy tốt nhất là em
nên liên lạc với Kiếm Thánh tiền bối, có lẽ ông ấy có thể giúp được.
-D Em biết rồi!
Lý Ủy Nhiên liền tắt ngay cửa sổ đang mở trên máy tính, tức giận lấy ra một chiếc điện thoại không biết là của ai, bắt đầu ấn một
dãy số.
– Úy Nhiên, em định gọi điện cho sự phụ của em sao? Tô Ánh Tuyết hỏi.
Lý Úy Nhiên gật đầu: -Vâng!
– Kiếm Thánh có điện thoại di động sao? Bạch Hân Nghiến ngạc nhiên hỏi, thấy có hơi kỳ lạ.
Lý Ủy Nhiên sau khi nhập xong dãy số, liền nói: – Tất nhiên rồi, trong điện thoại của sư phụ em còn có cả số của Linh Tố thiền sư,
Huyền Không đạo nhân nữa! Khi muốn vay tiền cũng có người mà liên lạc chứ!
Mọi người cũng không biết là nên khóc hay nên cười, không hiểu bình thường vị cao nhân này chơi cái gì nữa?!
Mới đợi có một chút mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Uy Nhiên đã biến thành cái bánh bao hấp rồi.
– Aaaaaa! Tiếc chết ta rồi! – Lý Uy Nhiên giậm chân, – Lão già đáng ghét này! Điện thoại lại ngoài vùng phủ sóng rồi!!
– Có phải lại đi Florida cho nên không gọi được? Tô Ánh Tuyết nhớ có lần Lý Nhị Cẩu đến Mỹ đánh bạc.
– Không phải, em bấm mã vùng của Mỹ mà, số của ông ấy dùng toàn cầu được mà, nhưng sao lại không gọi được? – Lý Úy Nhiên
vẻ mặt đau khổ – Thời khắc quan trọng lại không thấy đâu, đồ đệ bảo bối duy nhất chết rồi thì ông ta làm sao chứ!
Mọi người nghĩ thầm, có người tự gọi mình là “đồ đệ bảo bối” được cơ à, nhưng lúc này thật sự không thể nào cười nổi.
Trong lúc này, mọi người đều đang lo lắng bất an. Hứa Vĩ lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, đến mức lăn lộn. Hàn Nguyệt cũng
càng lúc càng không ổn định, tự mình bay lên không trung, xoay vòng vòng, phát ra tiếng “vù vù”.
Ánh chiều tà lãng mạn, một người tóc vàng, váy đỏ, xuất hiện ở vùng trời bên trên khách sạn. Một luồng uy áp như thiên thần
giáng thế bao phủ lấy toàn bộ không gian. Tất cả mọi người ở phía dưới đều cảm thấy áp lực đột ngột tăng cao, tâm trạng hoảng
loạn.
– Bà ta …. Bà ta đến rồi! Hứa Vi cố chịu đựng, đứng dậy khỏi giường, muốn trấn áp Hàn Nguyệt nhưng không làm nói.
Lilith đứng giữa không trung, nhếch miệng cười lạnh, bàn tay trắng nõn khẽ hất nhẹ một cái, một tia sáng màu đỏ từ từ hướng về
khách sạn hơn 50 tầng kia. Sợi tơ máu kia xuyên qua những bức tường bê tông cốt thép của tòa cao ốc, nhẹ nhàng cắt nhỏ tòa
cao ốc thành các mảnh vụn!
– Ầm Ầm!
Một nửa tầng trệt của khách sạn đã bị sập,
Những người có năng lực đều chạy trốn, tranh thủ đưa theo Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân – hai người bình thường không có tu vi,
nhảy ra khỏi khách sạn.
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trên không trung, ai nấy đều nín thở, trong lòng nghiêm nghị.
–
Lilith?!
Không cần người phụ nữ kia giới thiệu, mọi người đều đã có thể đoán được là ai.
Tô Ánh Tuyết lúc này cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, máu trong cơ thể giống như đang sôi trào, tim đập loạn, nhìn thấy
Lilith, thì giống như có một luồng áp lực bẩm sinh, khiến cho toàn thân cô như bị rút kiệt, không có chút sức lực nào.
Hứa Vĩ cắn chặt hai hàm răng, dùng toàn lực khống chế tinh thần của mình, đồng thời cũng giữ cho Hàn Nguyệt ở lại bên cạnh
mình những căn bản không thể dùng Hàn Nguyệt để tấn công được.
Trong mắt Lilith, ngoại trừ khu vực phía Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi ra thì những người khác hoàn toàn không lọt vào mắt bà ta, đối
với bà ta thì những người đó không khác gì những con sâu con kiến, có thể giết chết bất cứ lúc nào, thậm chí chết ra sao bà ta
cũng không quan
tâm.
– Hừm, cũng ngoan cố đấy, nhưng thật đáng thương, Hàn Nguyệt cuối cùng cũng không thuộc về ngươi! Lilith nói xong, bàn tay
khẽ hất nhẹ.
Hàn Nguyệt như một con ngựa hoang bị mất cương, vội vàng bay về phía Lilith.
-Quay lại!
Hai mắt Hứa Vĩ long lên, cả người giống như hàn đao được rút ra khỏi vỏ, điên cuồng hét lên.
Hàn Nguyệt dường như cảm nhận được quyết tâm và sự tức giận của chủ nhân, dừng lại giữa không trung một hồi, giãy dụa rồi
lại bay về bên cạnh Hứa Vi.
Lilith tái mặt, đây quả thực là một điều nhục nhã đối với ả.
-Ta hiểu rồi, ngươi có đạo cốt trời sinh, thanh đao này đã tìm thấy “niềm vui mới” rồi, cho nên không cần ta nữa! Lilith cười, nụ
cười lạnh lẽo.
Thân thể Hứa Vĩ đang run lên, cô cảm thấy là mình chỉ mới khống chế không để cho Hàn Nguyệt bị lấy đi thôi đã gần như tiêu
hao hết sức lực của cô.
Nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, cô muốn đợi đến lúc Lâm Phi xuất hiện, giúp bọn họ thoát khỏi cảnh này, nếu trước đó mà Hàn
Nguyệt bị Lilith lấy mất thì nhất định sức chiến đấu của bà ta sẽ càng mạnh hơn nữa.
Nhưng, Lilith không cho cô có thời gian để giảng co nữa.
Bóng của bà ta lóe lên, rồi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hứa Vi, bà ta đưa tay ra, xuyên vào lồng ngực của Hứa Vĩ một cách dễ
dàng.
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn, lại giống như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm xuyên qua quả tim của Hứa Vi.