Trước mắt, Lilith không còn là đối thủ của Lâm Phi nữa, đã có được kiếm Thái Sơ thì phòng ngự của Lilith căn bản không còn giá trị gì nữa. Điều hắn phải làm đó là chỉ cần dùng những kỹ xảo chiến đấu của hắn để thắng bà ta, đâm thẳng vào tim hoặc đầu của bà ta, vậy là xong.
Lilith nhìn cánh tay trái của mình rơi trên mặt đất, vẫn còn chưa hoàn hồn. Cánh tay bị đứt lìa của bà ta nhanh chóng khô lại, làn da trắng nõn trơn bóng nay như vỏ cây bị sấy khô như là cánh tay của một người già trên 80 tuổi.
Bà ta không đành lòng, liếc nhìn cánh tay, bởi nó đã nói rõ tuổi thật của bà ta, bà ta đã rất già rồi, tất cả đều là nhờ vào vượng khí để duy trì tuổi trẻ của mình.
– Ngươi … ngươi đã dùng cái gì? Lilith hỏi, giọng run run, tuy cánh tay đã bị đứt, nhưng nó sẽ nhanh chóng mọc lại.
Quan trọng là bà ta không thể giải thích được tại sao trên trái đất lại có thứ vũ khí quái dị như thế!?
Lâm Phi nhẹ nhàng giơ thanh kiếm Thái Sơ lên: – Bà nói đến thanh kiếm màu vàng này à …. Người ta gọi nó là “cuống rốn”, là
một trong những loại năng lượng nguyên thủy nhất trong vũ trụ, tuy nhiên, thật ra nó là gì không quan trọng, … quan trọng là
bà có ngăn được nó hay không!
Lâm Phi nói xong liền nhanh như cắt, rút kiếm xông lên, đi về phía Lilith.
Thanh trường kiếm ngoằn ngoèo như một cây roi dài vàng rực phi thẳng ra, mang theo những cua phong rực rỡ!
Lilith vốn dĩ không dám đối đầu với thanh kiếm Thái Sơ này nữa, hiện giờ, bà ta đã rơi vào thế yếu hơn, không thể nào lại gần
Lâm Phi, chứ đừng nói đến đâm một nhát kiếm qua đầu hắn, bay giờ bà ta còn không thể chống lại uy lực một kiếm của Lâm Phi.
Sau khi liên tục phải chạy thục mạng, ánh mắt Lilith chợt lóe sáng, nhìn về phía Tô Ánh Tuyết đang thẫn thờ cách đó không xa.
Bà ta liên tiếp phân thân ra thêm ba cái huyết anh phân thân, để làm rối Lâm Phi, thừa cơ lại gần Tô Ánh Tuyết.
Lâm Phi đã nhận ra mục đích của bà ta nhưng không ngăn kịp.
Lilith bắt lấy Tô Ánh Tuyết lấy cô làm lá chắn trước người mình, cười lạnh nói: – Scarpe, ngươi có thể dùng một nhát kiếm, đâm
xuyên qua Tô Ánh Tuyết, như vậy có thể giết được ta, ngươi có dám không?
Lâm Phi cười lạnh một tiếng, không hề chần chừ, nhảy lên cao, thân thể hắn trên không trung giống như một cái đinh ốc, còn
thanh kiếm trên tay thì giống như một trận cuồng phong, sau đó đột ngột lao xuống, giống như muốn bổ đôi núi Hoa Sơn vậy.
Chiêu kiếm này, Lâm Phi từ nhỏ đã thấy Long Ngũ dùng, nhưng do trước nay hắn chưa bao giờ dùng kiếm nên đây là lần đầu tiên
sử dụng chiêu này.
Tuy không quá tinh xảo nhưng so với những chiêu thức mà Lilith đã dùng thì cũng hơn hẳn.
Lilith thấy Lâm Phi đã điên rồi! Dù có phải giết cả Tô Ánh Tuyết thì cũng phải giết được bà ta tư!?
Trong lúc bối rối, bà ta đã sơ ý nên Tô Ánh Tuyết tranh thủ cơ hội để thoát ra.
Lúc này, Lâm Phi đột nhiên thu kiếm lại, rơi xuống trước mặt Tô Ánh Tuyết, không hề có chút lực sát thương nào.
Lilith nhìn thấy cảnh vừa rồi, lại càng kinh ngạc, bà ta tuyệt đối không ngờ được, Lâm Phi có thể thu phóng thanh kiếm Thái Sơ
một cách tự nhiên như vậy, tuy không thể thu lại chiêu thức nhưng vẫn có thể thu lại sức mạnh của thanh kiếm.
Lâm Phi ôm Tô Ánh Tuyết một cái, kiểm tra để chắc chắn cô không sao rồi mới quay đầu lại nói với Lilith: – Lão yêu tinh như bà
sao có thể đem so sánh với tính mạng của Ánh Tuyết. Bà vốn cũng không dám chết cùng Ánh Tuyết, cho nên, bà có uy hiếp cũng
không có tác dụng!
– Câm miệng!
Lilith thẹn quá hóa giận, cánh tay trái của bà ta đã mọc trở lại, hai tay dang rộng, hơn mười quả cầu vượng khí màu máu hiện lên
trước mặt bà ta. Những quả cầu năng lượng này xoay tròn, bắn ra từng luồng vượng khí như những con thoi, tần suất, tốc độ rất
nhanh, như là những tia laser của súng máy.
Lâm Phi không hề sợ hãi, tiếp tục dùng kiếm Thái Sơ, những đường kiếm đan vào nhau, chặt khít không có khe hở, chống lại
những đòn tấn công vượng khí mạnh mẽ.
Vương khí huyết sắc băng hàn ngưng kết trong không khí tạo ra thực thể huyền băng, va chạm với thanh kiếm Thái Sơ, gây ra
những tiếng nổ nhỏ.
Lâm Phi tùy ý vung vẩy thanh kiếm đã được khống chế trên tay, những đường kiếm quang uốn lượn như rồng cuộn, tiến thoái rất
tự nhiên theo tay của Lâm Phi.
Trên bầu trời, những luồng năng lượng màu vàng và màu máu hòa lẫn vào nhau, tạo nên những luồng sóng xung kích khiến cho
toàn bãi cát đều là hố, giống như bề mặt của mặt trăng.
Lilith tấn công rất mãnh liệt nhưng lại không chiếm được tru thế, còn kiếm quang của Lâm Phi đã phá tan màn sương, lao thẳng
về phía bà ta. Bà ta suy nghĩ trong đầu, biết rõ không trốn nhanh thì sẽ mất mạng nên cũng không dám ham chiến, đành dùng
Huyết Anh phân thân, làm xuất hiện thêm vài ảo ảnh, định nhân cơ hội ông bay đi mất!
Nhưng Lâm Phi sao có thể để bà ta được toại nguyện, tốc độ của những luồng kiếm quang vốn dĩ đã nhanh rồi, đột nhiên lại
nhanh hơn, trong nháy mắt đã tăng từ mười mấy thước lên hai mươi rồi ba mươi thước!
Giống như một con rồng từ trong đầm rồng thoát ra ngoài, hung mãnh phá hủy hết những ảo ảnh mà Lilith tạo ra, rồi lao về phía
bà ta.
Lúc này, Lilith mới biết là Lâm Phi cố tình mê hoặc bà ta, khiến bà ta nghĩ tốc độ của kiếm quang chỉ như vậy nhưng thật ra tốc
độ của nó còn khủng khiếp hơn nhiều.
Nhưng khi biết được thì đã quá muộn.
– Không!!!
Lilith không cam lòng, vừa hét lên một tiếng chói tai thì đã bị “con thú” khổng lồ kia nuốt chửng. Trong luồng xoáy của luồng
năng lượng màu vàng, cơ thể của bà ta dần dần tan biến thành tro bụi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Sau khi trận cường quang qua đi, bãi biển lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh của nó, dường như luồng ánh sáng đủ để chiếu sáng đến
tận chân trời kia chỉ là ảo giác.
Khi gió biển thổi đến mặt Lâm Phi, Lâm Phi liền há miệng thở hổn hển, bỗng nhiên cảm thấy, chút sức lực cuối cùng cũng đã bị
lấy hết đi, đầu óc mệt mỏi, ngã khuỵu xuống.
Kiếm quang đã tiêu tán, nó lại khôi phục về hình dáng của một thanh đoản côn bình thường.
– Sao có thể … mệt mỏi thế này … Lâm Phi khó hiểu, thể lực và tinh lực của hắn đều đã bị lấy hết.
Trong đầu hắn, một giọng nói thần bí vang lên: “ Kiếm thuật của ngươi quá kém, thanh kiếm tốt nhất, chỉ ra khỏi vỏ một lần!
Người dùng kiếm Thái Sơ như dao bầu như vậy, đúng là bôi nhọ nó!
“Cuống rốn” không phải sử dụng như vậy, người phải móc nối nó với tu vi của ngươi. Tu vi của ngươi còn quá yếu, không thể duy
trì được việc sử dụng sức mạnh huyết mạch quá lâu, trận đấu còn chưa kết thúc thì chính mình đã bị kiệt sức rồi, tốt nhất là
người hãy luyện kiếm thuật cho tốt đi!
Lâm Phi cười ngây ngốc, lẩm bẩm : – Ngươi không nói sớm … May mà Lilith đã bị ta xử lý rồi, nếu không, kéo dài thêm một lúc
nữa, chẳng phải ta đã kiệt sức mà chết rồi sao?
Người thần bí kia không nói gì nữa, hắn dường như không còn nhiều năng lượng để nói chuyện nữa rồi.
Đầu óc Lâm Phi đã bị bóng tối bao trùm.. Người thần bí kia nói y sắp tiêu tán rồi, lần này tuy có thể nói là Lâm Phi đã tiêu diệt
được kẻ địch mạnh nhưng, cung không thể nào vui vẻ trở lại được.
Hắn lấy ra một ít dung dịch dinh dưỡng, bổ sung lại thể lực của chính mình, cái này vốn -định để cho Hứa Vi dùng, nhưng hắn cần
dùng trước đã
Tuy nhiên, Lâm Phi không thể không khâm phục loại dung dịch này của mình, sau khi uống hết hạ chai dung dịch dinh dưỡng, cơ
thể của hắn đã khôi phục đến sáu, bảy phần tinh lực, xem ra sau này hắn phải mang theo bên người nhiều một chút, dù một giọt
thôi cũng rất có giá trị, Lâm Phi cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi đã cất giữ thanh kiếm Thái Sơ cẩn thận, hắn lẳng lặng đến bên Tô Ánh Tuyết.
Cô đã sớm tỉnh lại nhưng lại ngồi trên bãi cát, ôm hai đầu gối, lặng lẽ khóc, hai vai khẽ run lên.
– Sao lại khóc? Anh có quen một Tô Ánh Tuyết yếu đuối như vậy sao? Lâm Phi cười, ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô nói.
Tô Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, nức nở nói: – Em rất sợ … em trơ mắt nhìn chính mình đánh Lý Uy Nhiên bị thương,
nhìn thấy anh thiếu chút nữa bị giết chết, nhưng lại không làm được gì… Ngoài việc mang lại cho anh phiền phức ra thì không
giúp được gì cả…
Lâm Phi cười vuốt ve mái tóc của cô: – Vậy coi như em nợ anh một ân huệ, sau này đối tốt với anh một chút là được, đừng có hở
chút là nói anh ngốc, hở chút là nổi cáu với anh là anh đã cảm ơn trời đất rồi!
– Anh vẫn còn giỡn được … đúng là đồ đáng ghét mà … Tô Ánh Tuyết bĩu môi nói, cảm giác linh hồn đã trở lại thật giống như ra
khỏi cơn ác mộng dài đằng đẵng.
Lâm Phi thu hồi lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm nghị nói: – TEm nhớ nhé, anh đã nói rồi, em không cần sợ, vì đã có anh ở đây rồi!
Tô Ánh Tuyết ngắm nhìn người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt trở nên long lanh, cô khẽ gật đầu.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua trước mặt hai người, dần dần thổi khô những giọt nước mắt.
Ở phía xa, nhìn thấy trận đấu đã kết thúc, những người trong Truyền Kỳ Thế Đại và những người phụ nữ khác liền chạy đến, nét
mặt ai cũng vui mừng rạng rỡ, ngay cả Thiên Diện, sắc mặt tuy không thay đổi nhưng trong mắt cũng ánh lên niềm vui. Lâm Phi
đỡ Tô Ánh Tuyết đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười đi về phía mọi người.
Nhưng không một ai chú ý đến, một cái bóng màu đỏ ở trong nước biển, lạnh lùng quan sát hết mọi chuyện….