Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 745: Tâm lý phức tạp


Sau khi hỏi thăm kỹ càng, mọi người biết được Lilith đã bị giết chết thì đều cảm thấy rất nhẹ nhõm. Trận phong ba vừa rồi gây ra ảnh hưởng khá rộng, bộ an ninh đã cắt cử quân đội và cảnh sát vũ trang của Hương Giang đến để cách ly trong phạm vi hai, ba dặm.

Trận đấu vừa kết thúc liền có mấy tên binh sĩ chạy đến, ai nấy đều trong ra vẻ mặt nịnh nọt, vui mừng nhưng cũng vẫn thận
trọng.

-Lâm tiên sinh, tôi là tổng chỉ huy quân đội đặc biệt đóng quân ở Hương Giang, Bộ trưởng Lục đã dặn dò, đợi sau khi ngài chiến
thắng, nhất định phải đến thăm hỏi ngài.

Một người mặc quân phục đại tá đi đến trước mặt Lâm Phi, trên tay còn cầm theo một thiết bị dạng đơn giản của quân đội, dùng
để trò chuyện video, không cần nói thì Lâm Phi cũng đã hiểu.

Lâm Phi nhìn thấy hình ảnh Lục Trường Minh xuất hiện trên, khẽ cười đầy thâm ý. Hắn phớt lờ rồi yêu cầu một người phụ nữ đưa
Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao cùng một số bạn bè thân thiết đi tìm một khách sạn gần đó nghỉ lại. Hôn lễ bị gián đoạn giữa
chừng, ngày mai nhất định phải làm bù.

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi cho người nhà xong, Lâm Phi mới quay ra nói chuyện với Lục Trường Minh trong chiếc máy: -Có
chuyện gì thế?

– Ha ha! – Lục Trường Minh cười vui vẻ. -Lâm Phi a, ta chỉ lo là cậu trúng phải bấy của ma nữ Huyết tộc đó, may mà ngươi có
thực lực mạnh, cuối cùng thì ta cũng không thể thắng nổi chính!

– Ta vốn cho là trong mắt các người ta chính là “tà” hóa ra vẫn được tính là “chính” sao? Lâm Phi châm chọc nói.

Lục Trường Minh không hề biến sắc nói: -Ta biết cậu không hài lòng về việc tứ đại gia tộc bọn ta không ra tay, nhưng thật sự là
không đến Hương Giang kịp, các vị trưởng lão của chúng ta đi đến nửa đường thì đã nghe được cậu đã giải quyết được đối thủ,
cho nên ta mới lập tức liên lạc với cậu, cảm ơn cậu đã loại trừ một mối họa lớn cho Hạ quốc.

Lâm Phi cười lạnh nói: -Ta thật sự cũng không mong các người sẽ ra tay giúp ta, chỉ cần không ở sau lưng đâm ta một nhát thì ta
đã cảm tạ trời đất rồi, nếu như không còn chuyện gì vậy ta đi đây!

Lục Trường Minh hình như vẫn còn định nói gì đó nhưng Lâm Phi căn bản không muốn nghe nữa, bóng người lóe lên một cái rồi
biến mất.

Trong phòng họp của bộ An ninh.

Lục Trường Minh tắt máy liên lạc truyền hình, nét mặt phức tạp nhìn ba tộc trưởng của ba gia tộc khác đang ngồi bên bàn hội
nghị.

Tạ Thiên Thuận và Long Khi vẫn còn tại vị nhưng Vương gia đã đổi thành một đệ tử ở nhánh khác, Vương Lượng, một người đã
ngoài 60.

– Thật không ngờ Lilith hai vạn năm trước đã giết hại vô số vương giả, nay hồi sinh lại bại dưới tay Lâm Phi! – Long Khi lắc đầu
cảm khái – Tốc độ phát triển của hắn quả thật là nằm ngoài dự đoán của nhân loại.

Lục Trường Minh cười lớn nói: – Đây cũng là một chuyện tốt, dù sao Lilith và tứ đại gia tộc chúng ta cũng có không ít thù hận.
Xem như lần này Lâm Phi đã giúp chúng ta tiêu diệt một mối họa lớn.

-Có lẽ chuyện không chỉ đơn giản như vậy? – Tạ Thiện Thuận cười như không cười nhìn Vương Lượng. -Lão Vương, ông mới lên
đảm nhiệm chức vị gia chủ của Vương gia, áp lực chắc cũng không ít. Thực lực hiện giờ của Lâm Phi e là đã vượt ra khỏi cấp độ
vương giả rồi, Vương gia của ông cũng có không ít oán thù với hắn đó.

Vương Lượng cầm chén trà, nhấp một ngụm, thản nhiên nói: -Đó là do sai lầm do cha con Vương Chính lưu lại, lão tổ tông cũng
đã dạy bảo rồi, từ nay về sau, phải dùng thái độ hoàn toàn khác đối với Lâm Phi, đã mắc sai thì phải sửa, đây chính là điều quan
trọng của một gia tộc đã truyền thừa hơn ngàn năm nay.

-Ừm? Cũng không biết Lâm Phi có chịu bỏ qua hay không nữa! Tạ Thiên Thuận ra vẻ thương tiếc.

Vương Lượng trong mắt lóe lên tia nhìn lạnh lùng, cười nói: -Thiện Thuận huynh, ta biết đứa nhóc của Tạ gia các ông ở bên cạnh
Lâm Phi rất có địa vị, thật sự ông cho là Lâm Phi sẽ vì một người phụ nữ mà coi Tạ gia các người như người trong nhà sao? Hơn
nữa, ta nghe nói đứa bé đó cũng không hài lòng với gia tộc các ông cho lắm, ta khuyên ông tốt hơn hết là cũng không nên buông
lỏng cảnh giác …

Tạ Thiên Thuận khẽ hừ một tiếng, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì, chỉ lặng im, không nói thêm gì nữa.

Bốn vị tộc trưởng đều im lặng, mỗi người đều có tâm tình rất phức tạp.

Thật sự mà nói, khi hay tin Mộ Tử Mặc đã hồi sinh Lilith, bọn họ đã nghĩ đến tình huống nếu như Lilith đánh thắng Lâm Phi, điều
này đối với bọn họ hoàn toàn không phải là một chuyện tốt, mà rất có thể còn là đại họa cho tứ đại gia tộc bởi vì, không còn
nhiều vương giả có thể chống lại ả.

Tuy nhiên, với thực lực của Lâm Phi lại có thể giết chết được Lilith cũng khiến cho họ lo sợ trong lòng, thế có nghĩ là bọn họ cũng
phải cúi đầu nghe theo Lâm Phi, không bao giờ có thể cùng Lâm Phi so tài ngang hàng.

Kết quả tốt nhất tất nhiên là cả hai bên cùng tổn hại, có cơ hội cho các trưởng lão của họ ra tay, làm ngư ông đắc lợi.

Đáng tiếc… Lâm Phi không hiểu sao lại có thể phát triển nhanh như vậy, không để cho bọn họ được như ý.

Sau khi tìm được một khách sạn gần bờ biển để nghỉ tạm, tất cả những người tham gia hôn lễ lại chuẩn bị lại một lần nữa.

Bởi trận đấu này không thích hợp để công bố tin tức cho người dân, cho nên quân đội đã tiến hành phong tỏa khu vực này. Như
vậy cũng tốt, mấy người Lâm Phi có thể ở đây tiếp tục hoàn thành đám cưới mà không bị quấy nhiễu.

Lâm Phi đi vào đại sảnh của khách sạn thì đột nhiên nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp, vẻ mặt lo lắng đang đứng trước sảnh.

– Nhu Nhu?

Phương Nhã Nhu hai tay đều xách túi, đang cắn môi đứng ở đó chờ gì đó.

Nhìn thấy Lâm Phi đi vào, cô như trút được gánh nặng, vội bước đến trước Lâm Phi, nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân.

-Anh không sao chứ? Có bị thương không vậy? Phương Nhã Nhu ân cần hỏi.

Lâm Phi ngẩn người, chần chừ một lát mới lắc đầu tỏ vẻ không sao, nói: -Sao em vẫn còn ở đây, không phải đã trở về rồi sao?

Phương Nhã Nhu có vẻ tránh né, cúi đầu nhìn xuống đất, rồi mới ngẩng lên nói: -Có vài chuyện chưa xử lý xong, cho nên trùng
hợp chứng kiến được trận đấu lúc nãy, em muốn lại gần để xem tình hình nhưng quân đội đã phong tỏa nơi này, không cho lại
gần, em chỉ muốn xem mọi người có việc gì không, nếu như không có chuyện gì, vậy em cũng có thể yên tâm trở về.

Lâm Phi có thể cảm nhận được là cô đang nói dối mình nhưng nhất thời cũng không thể nghĩ ra được tại sao cô lại làm thế, gật
đầu nói: – Anh không sao, đánh cả buổi cuối cùng cũng loại bỏ được một mầm họa lớn.

-Ừm, em cũng vừa mới gặp bác trai và mọi người, tuy có mệt mỏi nhưng không có bị thương.

Phương Nhã Nhu cười điềm tĩnh.

Hai người nói đến đây thì đột nhiên rơi vào im lặng, cả hai đều không biết phải nói gì tiếp.

Mải theo đuổi tâm tư của mình một hồi, Phương Nhã Nhu nhẹ nhàng nói: – Mọi người đều bình an vô sự, em cũng có thể yên tâm
trở về rồi, sau khi đám cưới ở đây kết thúc, anh có thể về thủ đô để giúp làm phẫu thuật chứ?

Lâm Phi gật đầu: -Chắc chắn rồi, giờ em đi luôn sao?

-Vẫn còn công việc mà. – Phương Nhã Nhu khẽ cười, nhìn Lâm Phi vẫy tay – Tạm biệt!

Lâm Phi trong lòng có chút khó chịu, giống như có cái gì đó nghẹn lại ở cổ, mãi mới nói ra được: -Tạm biệt.

Sau khi Phương Nhã Nhu đi ra khỏi khách sạn, cô bước lên một chiếc xe được quân đội chuẩn bị sẵn, đi về sân bay, nhanh chóng
biến mất trong màn đêm

Lâm Phi đang ngày người ở đại sảnh một hồi lâu, rồi với vội lắc đầu, gạt bỏ hết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, đi vào phòng
tìm Hứa Vi.

Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân đều đang ở trong phòng, lo lắng nhìn Hứa Vi.

Tuy thân thể Hứa Vi đã cơ bản hồi phục những nguyên khí bị tổn thương nặng, Lâm Phi đem tất cả dung dịch dinh dưỡng còn lại
trên người cho cô uống, cuối cùng sắc mặt cô cũng dần hồng hào trở lại.

Mọi người thấy Hứa Vi cuối cùng đã hồi phục thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Lâm Đại Nguyên chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Lâm Phi: -Tiểu Phi, lúc nãy con bé Nhã Nhu có chờ dưới đại sảnh, cháu đã
gặp chưa? Nó nói muốn gặp cháu rồi mới trở về thủ đô.

-Gặp được rồi, cô ấy cũng đi rồi. Lâm Phi gật đầu nói.

-Vậy rốt cuộc là hai đứa … – Lâm Đại Nguyên định gì đó nhưng lại dừng lại, cuối cùng thở dài nói: -Mà thôi, lão già này vẫn là
không nên xen vào chuyện của mấy đứa trẻ các cháu!

Lâm Phi biết rõ, trong lòng bác chắc chắn là vẫn mong muốn mình và Phương Nhã Nhu kết hôn, xây dựng gia đình, trong lòng
hắn cũng đang rất hoang mang, hắn cũng không biết tại sao mình lại chọn được một cô gái tốt như vậy.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, vốn tưởng là Natasha đã đến nên gọi tìm hắn, nhưng số điện thoại hiện
lên lại là của mẹ Phương Nhã Nhu, Lưu Oánh Oánh.

-Bác gái. Lâm Phi tuy thấy hơi phiền nhưng vẫn bắt máy.

Đầu dây bên kia giọng của Lưu Oánh Oánh vang lên vô cùng sốt ruột: -Lâm Phi, Nhã Nhu đâu rồi, nó không sao chứ? Tình hình
bên đó sao rồi?

Bà nói liên tục một trang, không để cho Lâm Phi kịp nghĩ – Nhã Nhu ạ? Cô ấy mới đi khỏi, lúc này chắc cũng đã ra đến sân bay
rồi.

-Ôi cảm ơn trời đất .. con bé ngốc này, thật sự là khiến ta lo muốn chết, không có chuyện gì cũng không biết gọi điện về! Ở Lưu
Oánh Oánh nghẹn ngào nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.