Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 748: Thế giới rộng lớn như thế đấy


Hôm sau, hôn lễ bị gián đoạn bởi đại chiến cuối cùng cũng được chuẩn bị đơn giản lại từ đầu, đã kết thúc một cách tốt đẹp và ngọt ngào.

Khi nhìn thấy đôi vợ chồng mới cưới Diệp Tử Huyên và Trần Khải Luân trên sân khấu hôn nhau, những người dưới khán đài ai ai
cũng xúc động vô cùng, ai có thể ngờ cô nàng tomboy của chúng ta cũng có ngày xuân này.

Natasha mất cả đêm đến đây cũng bị đám bạn nhìn đến nỗi mất cả tự nhiên, cô không có ý muốn tìm người yêu, đối với cô mà
nói, thật là phiền phức.

Và điều nổi bật không kém là Lâm Phi trong lúc tham gia hôn lễ hình như luôn nắm tay Phương Nhã Nhu, hoàn toàn không hề né
tránh ánh mắt mọi người.

Thực ra tối qua khi hắn chạy như điên ra sân bay để giữ người con gái này ở lại thì rất nhiều người đã nhìn ra tâm tư của Lâm
Phi.

Lâm Đại Nguyên rất vừa lòng về quyết định của cháu trai mình. Lâm Dao cũng vui cho anh cả, cô cũng gọi Phương Nhã Nhu là
“chị dâu” được một thời gian rồi, nếu tự nhiên bảo đổi có lẽ cũng có phần chưa thích ứng được.

May mắn là sự lựa cuối cùng của Lâm Phi vẫn không hề thay đổi, mặc dù có chút sóng gió và khúc mắc.

Phương Nhã Nhu lúc đầu còn phản kháng, dẫu sao vẫn còn có những người phụ nữ khác của hắn ở đây. Nhưng Lâm Phi hình như
không muốn để ý điều này, hắn không muốn nghĩ quá nhiều về phụ nữ và chuyện tình cảm nữa.

Phương Nhã Nhu cũng chỉ biết ngượng ngùng mà ngọt ngào chấp nhận quyết tâm của người đàn ông này. Cô đứng nép vào người
Lâm Phi như một chú chim nhỏ đáng yêu.

May mà những người phụ nữ kia cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần. Thực ra lúc Lâm Phi ở nhà hồn vía cứ ở trên mây, lúc nào cũng
nhắc tên Phương Nhã Nhu là mọi người đã nhìn ra được rất nhiều manh mối, có ngày này cũng không có gì là lạ.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Lâm Phi chào tạm biệt mọi người. Ai cũng còn phải đến những nơi khác trên thế giới.

Lâm Phi thì theo như đã đồng ý với Phương Nhã Nhu lúc trước, trở về hoàn thành cuộc phẫu thuật trước.

Ca mổ rất thuận lợi, kì thực đối với trình độ kĩ thuật của Lâm Phi mà nói, loại phẫu thuật độ khó cao cấp thế giới này, tất cả đã
được tính trước kĩ càng rồi, quá trình làm chỉ khác nhau chỗ nhanh hay chậm mà thôi.

Từ phòng phẫu thuật của bệnh viện quân khu đi ra, Lâm Phi từ chối lời mời nhiệt tình của

máy chuyên gia bến bệnh viện, định cùng với Phương Nhã Nhu về Phương gia, tạm biệt bố mẹ cô ấy

Thực ra, Phương Nhã Nhu đã đồng ý thu xếp xong xuôi công việc bên này rồi chuyển về Lâm An.

Mặc dù phòng bên đó đã bị Lilith phá huỷ hết, nhưng Lâm Phi rất vui vẻ để Eva mua hai toà biệt thự cạnh biển. Một căn để bác
trai ở, một căn làm phòng tân hôn của bọn họ ở Lâm An.

Lâm Phi cũng không phải không thích ở cùng bác cả, nhưng sau này những người phụ nữ bên cạnh nhiều rồi, trong nhà có vị
trưởng bối, để ảnh hưởng đến cũng không tiện lắm, chỉ khiến trưởng bối ngứa mắt thôi.

Nhưng đúng lúc Phương Nhã Nhu muốn cùng Lâm Phi đến bãi đỗ xe để đi, Lục Vũ Phỉ đột nhiên xuất hiện trước mặt, người cô dựa
vào một chiếc xe không phân biệt là màu gì, người mặc bộ quân trang, vẻ mặt u sầu.

Thấy hai người Lâm Phi tới, Lục Vũ Phỉ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: – Chúc mừng chị, Nhã Nhu, đến lúc uống tượu mừng
thì cũng đừng quên đưa thiệp mời cho em

nhé.

Phương Nhã Nhu mặt tửng hồng, cô không ngờ chuyện của mình và Lâm Phi lại truyền đi nhanh như thế.

–Cảm ơn em, Phỉ Phỉ – Cô vẫn cười thoải mái: – Em đang đợi bọn chị à?

Lục Vũ Phỉ hơi khó xử, khẽ nhếch cặp môi mỏng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phi, yếu ớt nói:

– Thực ra, em muốn tới để bảo với mọi người một tin xấu, Lô Bân và Andariel đã chạy trốn rồi.

Lâm Phi cau mày, nhìn bộ dạng xấu hổ của Lục Vũ Phỉ, cũng không tức giận, suy cho cùng tức giận cũng chẳng có lợi gì, thở dài:
– Tình hình cụ thể thế nào?

Lục Vũ Phỉ thấy Lâm Phi không tức giận, thở phào nhẹ nhõm, kể lại toàn bộ sự việc và những suy đoán của mình.

-Bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của bọn chúng, tôi thực sự muốn củi đầu xin lỗi , là tại chúng tôi sơ suất. Lục Vũ
Phỉ thành khẩn cúi đầu.

Lâm Phi lắc đầu: – Căn bản không cần tìm nữa, Lô Bân lúc trước có lẽ còn có thể tìm thấy, nhưng bây giờ còn có pháp lực tinh
thần và năng lực biến hoá, tìm y giống như mò kim đáy bể. Trừ phi đợi ý tự lộ diện, không còn cách nào khác đâu…Nếu y thức
thời, thì sẽ nhân cơ hội này bỏ trốn, nếu không chúng ta sẽ trực tiếp giết bọn chúng.

Lâm Phi đối với việc này không có quá nhiều biểu cảm kích động. Lô Bân và Andariel hoàn toàn không thể tạo ra khả năng uy
hiếp, chỉ cần lưu tâm một chút là được.

Điều khiến hắn rất để tâm là, bóng hồng vẫn trốn đằng sau đang làm cái gì. Hắn luôn cảm thấy cô ta giấu giếm làm nhiễu loạn
tin tức, kế hoạch thực sự của cô ta vẫn đang là một ẩn số.

Tại sơn trang Bắc Tú, Lâm An.

Buổi sáng thứ ba Tô Ánh Tuyết trở về nhà, vẫn là thói quen hằng ngày chạy bộ, tắm rửa xong, mặc bộ quần áo ở nhà, xuống
tầng dùng bữa sang cùng thím Giang.

Thấy dưới tầng có một chiếc túi du lịch, vẻ mặt thím Giang hơi phức tạp:

-Tiểu thư, thực ra trong lòng cô không thoải mái cũng là chuyện bình thường, đi nghỉ 1 thời gian cũng là 1 cách tốt. Thím Giang
cười nói với cô.

Tô Ánh Nhã đặt chiếc thìa xuống, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói: – Thím Giang, không phải thím nghĩ đâu. Thực ra
trải qua nhiều chuyện như vậy, cháu cũng đã nhận ra nhiều điều.

–Thật sao? Thím Giang hơi lo lắng, dù sao theo như bà thấy, Lâm Phi và Phương Nhã Nhu đã kết hôn rồi, đối với một Tô Ánh
Tuyết kiêu ngạo mà nói, sẽ có ít nhiều đả kích.

– Lâm Phi nói đúng, có lẽ trong lòng anh ấy, cháu là người đặc biệt, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn cháu thích hợp để trở
thành vợ chồng. Đối với cháu mà nói anh ấy là

một người đàn ông có thể dựa vào, cháu thích mọi thứ thuộc về anh ấy, nhưng lại không thể kết hôn cùng anh ấy.

Nếu đã như vậy cháu chỉ cần chúc anh ấy và bác sĩ Phương, sau đó, sống cuộc sống mà cháu muốn vậy là tốt rồi. Nếu như chúng
cháu thực sự không có duyên, cuộc sống còn dài, còn nhiều thời gian, cũng không cần vội.

Thời gian trôi đi, nếu như tình cảm giữa chúng cháu nhạt dần, thì điều đó chứng minh rằng, lựa chọn của chúng cháu bây giờ là
chính xác

Tô Ánh Tuyết khẽ cười: – Từ sau khi mẹ cháu mất, cháu luôn cố gắng vì công ty, vì sự nghiệp, vì để bản thân có chỗ đứng trong
xã hội mà không ngừng bắt bản thân mình trở nên bận rộn.

Bây giờ, đám người Huyết tộc muốn giết cháu cũng đã bị Lâm Phi tiêu diệt rồi, cháu có thể tự do đến nơi mà cháu muốn, cháu
cũng thấy nên chăm chỉ ra ngoài, hưởng thụ những gì chưa được hưởng trước đây. Ít ra cháu kiếm nhiều tiền như thế thì cũng
nên tiêu một chút chứ.

Gần đây không phải đang thịnh hành câu “thế giới to như vậy, tôi muốn đi thăm thú xem sao” sao ạ.

– Thế công ty phải làm sao?

–Vi Vi sẽ giúp cháu giải quyết, năng lực của cô ấy muốn phát triển ở nơi khác không phải dễ, nhưng cứ ở trong gia nghiệp của
cháu chắc không vấn đề gì. Tô Ánh Tuyết nháy mắt cười nói.

Thím Giang nhìn vẻ thuần khiết trong ánh mắt cô gái, không khỏi ngẩn người.

Một lúc sau, bà gật đầu , xúc động nói: – Tiểu thư, xem ra cô thực sự trưởng thành rồi, tôi cũng yên tâm, nhưng cô đi lần này, tôi
lại phải cô đơn rồi.

-Vậy cháu để thím nghỉ dài ngày, về nhà mẹ nửa năm thì sao? Tô Ánh Tuyết cười nói.

Giang Thẩm dáng vẻ bất đắc dĩ: – Đành vậy thôi, bị chủ nhà đuôi, về nhà làm ruộng.

Tô Ánh Tuyết đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh thím Giang, cúi người xuống ôm người phụ nữ trước mặt, không nói gì.

Thím Giang xúc động ôm cô gái, nước mặt lưng trọng, không nói nên lời.

Đợi đến khi dùng bữa sáng xong, Tô Ánh Tuyết vào nhà vệ sinh, định tút tát lại nhan sắc một chút, sau đó ra sân bay.

Trong gương, cô gái càng lớn càng xinh đẹp, gương mặt trắng nõn không tì vết.

Toàn thân thả lỏng, sau khi trút bỏ được gánh nặng công việc và tình cảm, nhìn cô có vẻ rạng rỡ hơn, làn da sáng như ngọc.

Tô Ánh Tuyết nở một nụ cười tươi hiếm thấy, dường như để tự động viên mình để bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới.

Nhưng đột nhiên một bóng đen xuất hiện sau lưng Tô Ánh Tuyết.

Bóng đen đó hình như là dáng của nữ, hơn nữa còn hơi quen.

– ….. trái tim Atlantis, người thuộc về thiếp thân, người cho rằng thiếp thân sẽ cam lòng để có một mình cô đơn nơi chân trời góc
bể sao? Nào… để thiếp thân giúp cô giày và Scarpe sống không bằng chết.

Lilith?

Tô Ánh Tuyết nghe trong đầu truyền tới âm thanh của bóng nữ, liền biết ngay đó là ai.

Cô ta không phải chết rồi sao? Lâm Phi lừa mình?

Tô Ánh Tuyết biết tình hình không ổn, nhưng đúng lúc cô xoay người chạy ra khỏi cửa, bóng đen của huyết sắc, như một làn
khói, chui vào các giác quan của Tô Ánh Tuyết.

Đôi đồng tử đen láy của cô bỗng trào lên một màu máu lạnh lẽo đỏ rực… Lập tức, khoé miệng Tô Ánh Tuyết nở 1 nụ cười lạnh
lùng, bước từng bước quyến rũ động lòng người, lắc cặp mông đầy đặn, đi về phía nhà vệ sinh, mái tóc mềm mại quyến rū.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.