Nhưng Phương Nhã Nhu lại không biết làm sao để đáp lại, hiện giờ, trong lòng cô đang có rất nhiều mối băn khoăn, có quá nhiều điều lo sợ, việc này khiến cô vô cùng hạnh phúc nhưng lại cũng lo sợ. Cô ngây người, cắn chặt môi nhìn Lâm Phi, không nói nên lời.
Lâm Phi thấy cô không đáp lại, hắn không đợi được nữa, bàn tay cầm viên đá quý của hắn đảm mạnh một cái vào trên thân máy
bay.
-Bộp!
Tấm thép trên thân máy bay vốn dĩ không chịu nổi một đấm của Lâm Phi. Sau khi Lâm Phi đã tạo ra một lỗ thủng trên thân máy
bay, hắn bắt đầu mở rộng lỗ thủng đó. Ngay lúc đó, không khí lạnh bên ngoài tràn vào trong máy bay, vô số mảnh vụn bay ra,
áp suất trong khoang ma bay bị giảm, máy bay bắt đầu xuất hiện cảnh báo.
Tuy nhiên Lâm Phi không để ý nhiều như vậy, sau khi đã mở được một lỗ hổng đủ lớn, hắn nhảy vào bên trong máy bay, mặc cho
Phương Nhã Nhu đang rất hoảng hốt, hắn vòng tay, ôm lấy eo cô.
-Linh không cho em đi! Lâm Phi lớn tiếng nói.
– Anh … Anh điên rồi à … Thân máy bay bị phá thế này máy bay sẽ rơi đó! Phương Nhã Nhu lấy lại tinh thần, hoảng hốt nói.
Lâm Phi cười ha hả, nhìn về phía người cảnh vệ và cơ trưởng trong phòng điều khiển, cả hai đang há hốc mồm, không nói được
câu nào. Hắn nói lớn: – Mấy người chắc đều trải qua huấn luyện nhảy dù rồi, trực tiếp nhảy dù đi, tổn thất của chiếc máy bay này
cứ tính hết cho tôi.
Viên cảnh vệ và cơ trưởng đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nếu không thì Phương gia đã không phải họ đến đón Phương Nhã
Nhu, cho nên, nhảy dù cũng không khó khăn gì với
ho.
Có kết luận một câu là Lâm Phi làm việc quá điên cuồng, vì đuổi theo một người phụ nữ mà sẵn sàng phá cả máy bay của người
ta.
– Đại … đại tiểu thư, cô hãy cẩn thận, bọn tôi xin phép đi trước! Viên cảnh vệ nói.
Sau khi đã thấy mấy người họ đều vội vàng lấy dù nhảy thoát khỏi máy bay, Phương Nhã Nhu đánh vào ngực Lâm Phi: -DRốt
cuộc là anh muốn gì chứ? Có điều muốn nói sao không đợi đến lúc em về đến nhà? Có cần phải khoa trương đến vậy không?
Lúc này Lâm Phi lại không vội chút nào, dù cho máy bay đang không ngừng rơi xuống, lắc lư rất mạnh nhưng hắn cũng không
thèm để ý.
– Anh không đợi được, đêm nay, nhất định anh phải nghe được câu trả lời từ miệng của em! – Lâm Phi đem Star of Dawn, đưa
đến trước mặt cô, vẻ mặt mong đợi nói: -Nhã Nhu, anh nhé!
Phương Nhã Nhu đỏ ửng mặt, các mạch máu trong người cô căng lên, Lâm Phi đang cầu hôn một cách không chủ đích, cảm giác
này giống như là đang ngồi trên cáp treo mà nghe nhạc của Chopin.
Rất kích thích và cũng rất kỳ dị.
-Em … em đã nói rồi, em không thể nào không đố kỵ, em cũng không thể nào không có những -suy nghĩ ích kỷ được … em sẽ
khiến anh thất vọng … Phương Nhã Nhu hai mắt ngấn lệ nói.
Lâm Phi thản nhiên cười nói: -Nhã Nhu, mấy ngày này, anh đã nghĩ rất nhiều, ngay từ đầu anh đã luôn mơ hồ, luôn do dự hết cái
này đến cái kia, nhưng cuối cùng anh phát hiện thật ra vốn chẳng cần nghĩ nhiều làm gì.
Anh lúc này, thật sự là muốn kết hôn với em, anh không quan tâm, em đố kỵ cũng được, ích kỷ cũng được, anh chỉ muốn được ở
cùng em thôi!
– Nhưng … nhưng người mà anh yêu nhất …
– Anh không biết là anh yêu ai nhất, có lẽ cả đời này cũng không tìm được đáp án, nếu như tình yêu cần nói đạo lý, cần phân chia
rõ ràng như vậy, thì coi như anh là người không biết nói đạo lý đi vậy, đâu có sao? – Lâm Phi cười gian xảo – Dù sao thì không
phải anh đang sống như vậy sao?
Phương Nhã Nhu cuối cùng cũng đã hiểu ý định của Bá Vương ngạnh thượng cung, đó chính là muốn lấy cô, mặc kệ cô nghĩ thế
nào, cũng không cần biết tương lai sẽ ra sao?
Loại tác phong thô lỗ và không nói đạo lý này của hắn khiến cho người ta có cảm giác giống như gọi con hươu đang chạy, nhưng
không thể làm gì được.
-Sao anh lại như vậy … Phương Nhã Nhu cảm thấy thật bất lực, nhưng lại có một âm thanh vang lên trong đầu cô, bảo cô không
cần nghĩ quá nhiều.
Lâm Phi cầm lấy viên đá quý đặt vào tay cô, rồi nắm thật tay cô: – Anh không cần biết, ít nhất anh chắc chắn được điều mà anh
muốn, em cầm nó rồi, mặc kệ em có đồng ý hay không, giờ phút này, em đã là vợ của anh rồi.
-V … vợ … Khuôn mặt cô đỏ ửng, đầu óc trống rỗng, cô quên mất là mình đang ở đâu.
Lâm Phi ôm chặt lấy cô, tay phải đánh ra một chưởng một chương này đã làm rộng thêm lỗ thủng trên thân máy bay vừa rồi.
-Vợ yêu, còn nhớ kỷ lục Guiness về nhảy máy bay chứ? Chúng ta sẽ lại đứng thứ nhất! Lâm Phi nói xong rồi, nhảy khỏi máy bay.
Phương Nhã Nhu hét lên một tiếng theo bản năng, cô không dám mở mắt nhìn, gió lạnh đang thổi bên ngoài, nhưng ở trong ngực
Lâm Phi, cô lại thấy rất ấm áp.
Ba người trên máy bay kia vốn là bộ đội, đã sớm nhảy dù ra khỏi máy bay.
Sau khi ra khỏi máy bay, Lâm Phi không hề kiêng nể gì, đánh một quyền để máy bay rơi xuống. Do vẫn chưa bay đến biển, chứ
nếu như cứ để máy bay bay lại như thế này nhất định sẽ làm loạn lên. Tinh Quyền của Lâm Phi tung ra làm khung máy bay trở
nên mềm nhũn, toàn bộ máy trở thành những mảnh vỡ sắt thép, theo gió cuốn về phương xa.
Lợi dụng gió đêm, Lâm Phi ôm Phương Nhã Nhu rơi tự do từ độ cao mấy nghìn mét, tim Phương Nhã Nhu đập thình thịch, hai gò
má ửng hồng, hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn xuống.
Lâm Phi mỉm cười, cúi đầu hôn lên đôi môi run rẩy của cô. Phương Nhã Nhu ngạc nhiên mở mắt, lúng túng nhìn hắn.
Điều khiến cho cô ngại hơn là dù đang rơi tự do trên không nhưng một tay của hắn vẫn đặt lên người cô, khiến cho cô vừa thẹn
vừa sợ.
Khi sắp rơi xuống đất, Lâm Phi dùng vương khí Huyết sắc của mình nhẹ nhàng đáp xuống mái của một ngôi nhà cao tầng.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này chỉ có hơn 10 giây, nhưng Phương Nhã Nhu lại cảm thấy đây giống như cả một thế kỷ dài đằng đẵng,
tất cả mọi sự thay đổi đều khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Khi Lâm Phi thả cô xuống, hai chân chạm đất, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, cúi đầu nhìn _xuống thì nhận ra, giày của cô đã rơi mất
từ lúc nào.
Nhìn đôi chân trần của mình, Phương Nhã Nhu hơi buồn phiền nhưng không thể làm gì được, phá một chiếc máy bay của Phương
gia thì không nói rồi, lại còn đem đôi giày Christopher đỏ hàng số lượng có hạn của cô ném đi mất luôn.
-Tôi thật là .. bọn họ nhất định nghĩ anh bị điên rồi, em thật sự cũng muốn điên lên luôn đây, anh cuối cùng có dùng não để nghĩ
trước khi làm mấy chuyện này không thế? Đợi em xuống máy bay rồi gọi điện nói là không được sao? Phương Nhã Nhu lườm hẳn
một cái.
Lâm Phi cười lớn: -Lúc trước chính vì anh nghĩ quá nhiều nên suýt nữa để em đi mất rồi, bây giờ anh không nghĩ gì nữa, thấy mọi
chuyện tốt hơn thật!
Lâm Phi nắm lấy bàn tay cô, chỉ viên đá The star of Dawn: -Nắm chặt vậy chắc hẳn là Nhã Nhu đã đồng ý làm vợ anh rồi!
– Hơ … nói vớ vẩn, em chỉ là … chỉ là … Phương Nhã Nhu muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không thể tìm thấy lý do.
Lâm Phi nhìn khuôn mặt đang đỏ lựng lên của cô. Hắn cũng không định trêu có thêm nữa, mà dang hai tay ôm cô vào lòng, ngửa
đầu lên trời nhìn ánh trăng sáng cảm khái nói: -Có em bên cạnh anh thật là tốt, bây giờ anh sẽ không để cho em rời xa nữa, vợ
yêu à!
Toàn thân Phương Nhã Nhu lại cứng ngắc, run rẩy một hồi, rồi lại mềm nhũn, dựa đầu vào ngực Lâm Phi, từ từ ôm lấy eo hắn.
Viên đá quý trên tay cô phát sáng, chiếu rọi khung cảnh trong thành phố, tỏa ra ánh sáng chói mắt trong không trung.
Lúc này, ở phòng thí nghiệm bí mật của bộ an ninh đang nồng nặc mùi máu tươi.
Lục Vũ Phỉ dẫn theo một nhóm đặc công của đội đặc nhiệm và người phụ trách phòng thí nghiệm đang làm thí nghiệm trong
phòng, nhìn vị chủ nhiệm, khoang bụng bị rạch ra, toàn thân bị cắt vụn, mọi người không khỏi thấy buồn nôn.
Trong phòng thí nghiệm đều là xác của những người tham gia nghiên cứu, máu thịt lẫn lộn, nhìn rất thê thảm.
Người tổng phụ trách do lúc đó không ở đây nên may mắn thoát nạn, những sắc mặt vẫn vô cùng khiếp sợ.
Sau khi những viên lính đặc công kia lục soát toàn bộ căn cứ xong, liền chạy đến trước mặt Lục Vũ Phỉ để báo cáo.
– Lục chủ nhiệm, tất cả đều đã được lục soát, không thấy bóng dáng Lô Bân và Andariel , toàn bộ căn cứ chỉ có một người còn
sống duy nhất là một nữ thí nghiệm viên có số hiệu 071 nhưng thần chí của cô ta hiện giờ rất mơ hồ, giống như đã chịu đả kích
rất lớn dẫn đến tâm thần, không hỏi được gì, hiện giờ đã đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra rồi.
Lục Vũ Phỉ cắn chặt hai hàm răng, không kiềm chế được là phóng ra một luồng chân khí làm sập một bàn thí nghiệm.
Cô lạnh lùng nhìn người tổng phụ trách kia chất vấn: – Không phải ta đã nói không được giam chung Lô Bân và Andariel sao? Tại
sao bọn họ lại được nhét chung một phòng giam?
Người phụ trách thở hốt hoảng quỳ sụp xuống đất, khóc lóc nói: -Lục đại tiểu thư, chúng … chúng tôi cho rằng bọn chúng đã
được tiêm thuốc làm mềm cơ bắp, căn bản không làm gì được, nghĩ là sẽ không có chuyện gì, cho nên … cho nên …
-Cho nên để cắt bớt chi tiêu, bỏ đầy túi mình, ông đã chỉ dùng một phòng giam cao áp? Lục Vũ Phỉ cười lạnh nói.
Người phụ trách nuốt nước miếng một cái, vội vàng lắc đầu quây quậy: -Không …. Không phải , là … là bọn họ thấy như vậy tiện
hơn …
Lục Vũ Phỉ hận không thể rút súng, một phát bắn chết lão ta: -Ông có biết Andariel lúc trước là đi theo ai? Ông có biết chú của ả
từng là một pháp sư sử dụng ma thuật tinh thần, các người cho là thân thể ả không thể làm gì được thì không thể làm được gì, à
không biết dùng tinh thần vô pháp để phản kháng sao?
Người phụ trách mồ hôi lạnh vã ra như tắm, dập đầu trên mặt đất, không có chút sức lực nào đều bò dậy, chuyện này đã khiến
lão ta không thể nào yên ổn về hưu được rồi.
Lục Vũ Phỉ hít thật sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, quay đầu nói với hai nhân viên: -Thông báo cho toàn bộ người trong bộ, đi tìm
Lô Bân và Andariel, không được bỏ sót bất kỳ một chỗ nào.
-Rõ! Hai người đặc công lập tức chạy ra ngoài. Lục Vũ Phỉ trầm ngâm, cô cũng biết không thể nào dễ dàng tìm được hai kẻ đào
phạm này, bởi họ có thể biến đổi gen, thiên biến vạn hóa. Cô đột nhiên nghĩ đến Lâm Phi lúc này đang ở Hương Giang, trước đó
là nhờ Lâm Phi giúp nghĩ kế bắt bọn họ, bây giờ, ngay đến giam giữ cũng không làm được lại còn để họ chạy mất.
Lần này thật sự không biết đối mặt với Lâm Phi như thế nào nữa, thật là mất mặt.