Hơn 10h đêm, một chiếc Lamborghini màu đỏ đi từ xa đến, dùng trước cổng biệt thự.
Bước xuống khỏi xe là một cô gái mặc bộ âu phục đỏ, bên trong là một chiếc váy đen liền thân bó sát. Trên tay cô cầm một túi hồ sơ, nhưng hình như cũng không có nhiều tài liệu lắm, chân đi một đôi giày cao gót đỏ có đính đá, từ từ bước đến trước cửa. Cô gõ cửa mấy lần mà không thấy ai ra mở. Cô ngoái lại nhìn chiếc Aston Martin đang đỗ bên ngoài, ánh mắt có chút hoài nghi, khẳng định chắc chắn được bên trong nhà có người. Sau đó, cô ngẩng lên nhìn, quả nhiên trong phòng ngủ tỏa ra ánh đèn mờ ảo, cô không khỏi nở một nụ cười quyến rũ, khẽ nhảy lên ban công tầng hai.
– Thật là , còn chưa ngủ sao không có người mở cửa, các người đang ….
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị nghẹn họng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, hai tấm thân ngọc ngà với đường cong uốn lượn mềm mại đang nằm ngang trên giường, có vẻ như khá
mệt mỏi sau khi bị vắt kiệt tinh lực, nhưng vẻ quyến rũ mê người vẫn không thể che giấu được.
Còn gã đàn ông đang đắc chí ngồi giữa hai mỹ nữ kia cũng không mảnh vải che thân, ung dung nhả từng làn khói thuốc vấn
vương quanh phòng
Một trận chiến hoan lạc trong căn phòng này, vừa mới kết thúc không lâu.
– Cạch … Tạ Doanh Doanh đẩy cửa bước vào, nở một nụ cười đầy ẩn ý: -Phi Phi yêu quý, em mới đi có mấy ngày thôi mà anh
nhìn như đã đạt được thành tựu to lớn gì rồi nhỉ, em đã bỏ lỡ điều gì rồi?
Phương Nhã Nhu và Tô Ánh Tuyết đều biết Tạ Doanh Doanh đi vào nhưng hai cô đều quá mệt mỏi, hơn nữa chuyện hoang đường
và đáng xấu hổ vừa rồi mà để Tạ Doanh Doanh bắt gặp thì thật là không hay. Lâm Phi vấn về điếu thuốc lá trong tay một hồi rồi
ném vào thùng rác, hắn chống tay đứng dậy, nhảy xuống sàn.
Hắn nhìn túi tài liệu mà Tạ Doanh Doanh cảm trong tay cười nói: – Đã dịch xong hết rồi chứ?
Lâm Phi lấy toàn bộ tài liệu bên trong ra, tất cả đều đã được Tạ Doanh Doanh thông qua các sách cổ của Tạ gia, dịch xong xuôi
hết rồi, mấy ngày nay, cô ta không liên lạc với Lâm Phi là vì bận rộn ngày đêm với cái đống này.
-Cũng không hẳn, có điều, chắc chắn phải đúng đến chín phần! – Tạ Doanh Doanh cười nói. -Hơn nữa, em cũng đã xem qua, nội
dung giúp rất nhiều cho chúng ta, chắc là anh sẽ thích!
-Dần này vất vả cho em rồi, Doanh Doanh! Lâm Phi vuốt mái tóc cô, rồi nhân túi tài liệu từ tay cô.
Nhưng Tạ Doanh Doanh lại chu mỏ, đem ném túi tài liệu kia xuống đất, vòng tay ôm lấy cổ Lâm Phi.
Cô chủ động tiến đến, hôn lên đôi môi còn ướt của Lâm Phi, ánh mắt đưa tình nói: -Muốn cám ơn em … vậy làm em thỏa mãn đi
… Anh thì một giường hai cô gái xinh đẹp như vậy, còn em thì mấy hôm nay trốn trong thư viện, thật là cô đơn, thật là trống trải
…
Một cô gái xinh đẹp nói với hắn là cô ấy trống trải, cộng thêm vẻ mặt mong đợi, ý tứ trong đó đã quá rõ ràng, không cần nói
thẳng ra cũng biết.
Lâm Phi không khỏi lắc đầu cười cười, có điều hắn rất thích ý tiếp nhận đề nghị của một người đẹp như thế.
Cũng may hắn khỏe như trâu, vừa mới vui vẻ với Phương Nhã Nhu và Tô Ánh Tuyết xong, khiến họ không còn chút sức lực nào
nữa, vậy mà giờ hắn lại định cùng Tạ Doanh Doanh chiến đến đêm khuya.
Tuy nhiên, Tạ Doanh Doanh vô cùng hưng phấn, cô uốn éo cơ thể, sau khi đã trút bỏ quần áo liền nhảy lên giường, đè lên người
Phương Nhã Nhu!
– Ah! Đồ chết tiệt! Cô làm gì thế …
Phương Nhã Nhu hơi ngạc nhiên, cô vốn ngủ một giấc, cô không muốn nhìn thấy cảnh Lâm Phi và Tạ Doanh Doanh thân mật với
nhau, nhưng ai ngờ, Tạ Doanh Doanh lại không để cô yên.
-Nhã Nhu cuối cùng thì cô cũng phải ngủ cùng giường với ta, nào, để ta hôn cô! Tạ Doanh Doanh bộc lộ bản tính ham muốn và sự
hoang dại của mình, nhìn Phương Nhã Nhu đạn lúng túng, cúi đầu hôn Phương Nhã Nhu.
Phương Nhã Nhu phát ra tiếng kêu ú ớ, nhưng cô vốn không phải đối thủ của Tạ Doanh Doanh, thêm vào đó, thể xác và tinh thần
của cô đều đã rất mệt, nên đành ngoan ngoãn nằm im.
Cô không ngờ là mình mới bị người đàn ông kia “hành hạ”xong, lại bị một cô gái “chơi” như vậy, thật là tủi thân đến phát khóc.
Tạ Doanh Doanh còn không hề kiêng nể, lấy tay, sờ soạng những nơi nhạy cảm trên người cô, đúng là con gái vẫn hiểu con gái
hơn, khiến cho Phương Nhã Nhu nháy mắt đã lại bay lên trời xanh!
Lâm Phi nhìn thấy cảnh này, liền cảm thấy Tạ Doanh Doanh chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho mình, có một người
đàn bà như vậy, thì hắn mới vui càng thêm vui.
-Honey à, anh còn chờ gì nữa?!
Tạ Doanh Doanh quay đầu nhìn Lâm Phi, mái tóc đen của cô xõa xuống, che lấy khuôn mặt cô, tạ ra một cảnh giới đặc biệt mê
người, điện quang đang phóng ra khắp nơi.
Cô khẽ lắc eo, cặp mông tròn trịa đầy đặn rung lên, thung lũng ướt át kia như có dòng nước từ trên thác cao đang muốn ao
xuống bất cứ lúc nào. Con bên dưới thung lũng kia của cô là hồ nước mát rượi của Phương Nhã Nhu.
Lâm Phi không thể tiếp tục đứng đó thưởng thức mà đi đến, từ từ đi vào trong “rừng hoa”.
Trong lúc này, thân thể Lâm Phi dường như đang đồng thời đè lên cả hai cô gái xinh đẹp, rong ruổi trên cánh đồng dạt dào
“xuân” ý, vô cùng sảng khoái, hận không thể ngẩng mặt lên thét lớn.
Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh vốn đã ngủ say, cô cũng mới bị Lâm Phi “hành hạ” suốt ba tiếng đồng hồ, nếu không phải thể chất của
cô còn tốt hơn Phương Nhã Nhu thì thật sự là không chịu nổi.
Tuy nhiên, lúc này, nhìn thấy Lâm Phi cùng hai người bên cạnh, càng lúc càng hăng, giống như là chiếc Hamburger, bánh chồng
bánh, người đè lên người, cô nhìn thấy vậy liền đỏ mặt, -định nghiêng đầu đi lại không kiềm được nghiêng mắt nhìn trộm.
Có một số việc, trước khi làm thì cảm thấy không thể nhưng trong một vài tình huống lại không hề có cảm nhận không thể trước
đó.
Thật ra thì giữa việc làm và lời nói cách nhau đến cả ngàn dặm.
Qua nửa đêm, trời dần sáng, lúc này Lâm Phi mới từ bên dưới ba người nhỏm dậy, nhìn thấy cả 3 người phụ nữ đều nằm song
song nhau trên giường, Lâm Phi nhếch miệng cười tự đắc.
Chính hắn ngày trước đã lo nghĩ quá nhiều, hoặc có lẽ là sau khi mất đi ký ức, hắn luôn muốn bình tĩnh, luôn, muốn là người bình
thường, cho nên luôn sợ sự được mất trong tình cảm.
Thật ra mỗi người đều có một cách sống riêng, hắn không cần phải tuân theo tuyệt đối một thứ quy củ nào.
Cũng giống như bây giờ, mọi chuyện đều đã được rõ ràng.
Lâm Phi cũng không còn định ngủ tiếp, hắn còn đang nghĩ về tập tài liệu mà Tạ Doanh Doanh đã dịch từ bên trong ngọc phù kia.
Lâm Phi nhặt túi tài liệu lên, đi đến ban công, ngồi trên một cái bàn tròn, lần lượt xem từng thứ một.
Thị lực của Lâm Phi không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng, cộng thêm đại não của hắn cũng siêu việt hơn người bình thường, hắn đọc
rất nhanh, tốc độ như gió vẫn còn là chậm.
Tuy nhiên, nội dung của mấy thứ này có rất nhiều chỗ cần phải suy ngẫm thêm, thậm chí, có không ít nội dung, Lâm Phi trước
mắt không thể giải thích được, khiến hắn thỉnh thoảng đang đọc lại phải dừng lại.
Dù sao thì Lâm Phi vẫn hiểu được nội dung tổng thể, khiến hắn thấy rất vui mừng.
Đột nhiên, trên bầu trời phía đông lấp lánh những ánh sao.
Một người phụ nữ mang theo mùi hương hoa lan đi đến phía sau Lâm Phi.
Đôi tay trắng muốt vòng qua cổ Lâm Phi, thân thể Tạ Doanh Doanh nhẹ nhàng mơn trớn, giống như một cơn gió biển khẽ thôi qua.
-Không ngủ được sao? Lâm Phi quay đầu, bế cô ngồi lên lòng mình.
Tuy Tạ Doanh Doanh nhìn qua có vẻ tưng tửng nhưng chuyện của Lâm Phi giao cho cô, cô đều đặc biệt chú ý, trong lòng Lâm Phi
cũng rất thầm biết ơn người phụ nữ này.
-Dù sao em cũng là một võ giả Tiên thiên, tiêu hao một chút như vậy, hồi phục nhanh thôi! – Tạ Doanh Doanh mỉm cười, chỉ vào
hai cô gái vẫn còn nằm trong phòng: -Thật ra hai người họ cũng tỉnh rồi, chẳng qua là ngượng ngùng chuyện tối qua, nếu em
không xuống dưới lầu chắc là hai người họ hôm nay sẽ nằm im trên giường mất.
-Chúng ta cùng đi xuống lầu, để họ nằm yên trên đấy. Lâm Phi đùa giỡn nói.
Tạ Doanh Doanh cười lớn: -Cái tên “hôn quân” này, còn muốn mở một hậu cung nữa sao? Lại còn để các phi tử không mặc quần
áo nữa!
Lâm Phi xoa xoa mũi, thầm nghĩ, hôn quân thì hôn quân chứ sao, có được dù sao cũng tốt hơn là mất đi!
– Phải rồi, nội dung bên trong ngọc phù anh đã xem rồi chứ? -Sắc mặt Tạ Doanh Doanh đột nhiên trở nên nghiêm túc. – Bây giờ
đã có thể xác định, chiếc nhẫn không gian kia tuyệt đối không phải là của Hành Kiến Vũ, đây là một vật đặc biệt quan trọng mà
các cao thủ trong sư môn của hắn năm giữ.
Lâm Phi gật đầu, đồng ý nói: -Trong này cũng có không ít cách điều chế các loại thuốc, chỉ cần anh có thể đọc được thì đã rất tốt
rồi, đối với cảnh giới Tiên thiên khi bước vào cảnh giới Quy nguyên, cảnh giới Quy nguyên khi bước vào tu luyện vương giả, đều
có sự giúp đỡ rất nhiều. Nếu như Hành Kiền Vũ biết thì không cần đến thời gian dài như vậy, dù sao có không ít tài liệu, trên trái
đất là có thể tìm thấy được rồi!