Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 755: Đã ở ngay đầy rồi


Tạ Doanh Doanh lắc đầu:
-Em lại cảm thấy, cho dù gã có biết rõ cách điều chế các loại thuốc thì cũng chưa chắc đã luyện được viên thuốc nào bởi luyện đan cần có lò luyện thích hợp và phải có tu vi cao siêu nữa. Lò luyện cần dùng vật liệu đặc biệt để chế tạo, nhưng bất luận là kim loại hay một loại khoáng chất đặc biệt nào đó thì nếu trên trái đất mà có thì đều bị các vị tổ tiên lấy đi hết rồi! Hiện giờ chúng ta không có cách nào tạo ra được một cái lò luyện với vật liệu hỗn hợp được, lại càng không có lò luyện sẵn có nào cả. Hơn nữa luyện đan cũng không được hợp tác, chỉ có một người toàn tâm toàn ý, đem những gì tinh túy nhất bên trong những vật liệu, chắt lọc, rồi dung hợp chúng, đây là về cùng khó khăn. Tạ gia chúng em cũng có cách điều chế một số thuốc, tin là mấy gia tộc khác cũng có, có điều, không được lợi hại như mấy phương thuốc được ghi bên trong ngọc phù, tuy nhiên chắc cũng không thua kém nhiều. Tuy nhiên, sau năm đó, Long Ngũ giết gần hết các Vương giả thì đã không còn mấy người có thể luyện đan. Từ nhiều năm trước, trước khi truyền tống trận vị hủy hoại, đều là những cao thủ ở nước khác trên hành tinh khác, luyện được linh đan, sau đó, thỉnh thoảng, họ bỗng dưng từ bi gửi về trái đất một ít.

-Như vậy sẽ rất quý hiếm! – Lâm Phi hơi bất ngờ, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì mấy loại đan dược để tăng tu vi, tu luyện cũng rất dễ
nên nói: – Như vậy đi, để anh luyện chế thuốc giúp cho các em tăng tu vi, nhưng trước hết phải nghĩ cách chế tạo lò luyện và
phải tăng tu vi của anh đến cảnh giới nhất định mới được…

Lâm Phi cảm thấy đến lúc mình nên tranh thủ thời gian để luyện bí quyết ngọa long rồi, nhưng một khi không thể dùng tu vị của
mình thì rất khó để luyện đan.

Tạ Doanh Doanh hơi ngạc nhiên, chớp chớp mắt liên tục: -Honey à, anh … anh muốn luyện đan để bọn em tăng tu vi sao?

Lâm Phi khó hiểu: – Biểu lộ này là sao, cái này lạ lắm sao?

Tạ Doanh Doanh ánh mắt cảm khái nói: – Em nghĩ là …. Với thực lực của anh, sớm muộn gì cũng có ngày anh rời khỏi trái đất,
trở thành một cường giả ngao du khắp vũ trụ, đến lúc đó sẽ không còn sống cùng bọn em nữa … Cho nên, anh muốn luyện đan
giúp bọn em tăng tu vi, thật quá bất ngờ!

– Ngốc ạ, em nghĩ đi đâu thế, anh sao có thể đi du ngoạn rồi bỏ lại các em, hơn nữa, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, những hành
tinh khác, là phúc hay là họa vẫn còn chưa biết được, không bằng ở trái đất, sống một cuộc sống nhàn nhã và tu luyện, cho dù
phải đi đến hành tinh khác, mọi người cũng phải đi cùng nhau! Lâm Phi nói.

Hắn không phải là loại người tham lam sức mạnh, cũng không phải là một người say mê võ học, hắn chỉ muốn có được đủ sức
mạnh để bảo vệ cho người thân yêu bên cạnh mình.

Cho nên, không có lý do gì mà sau khi hắn có được sức mạnh rồi, lại bỏ lại người nhà và những người phụ nữ của mình.

Tạ Doanh Doanh như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, cười tươi nói: -Coi như là anh vẫn còn lương tâm … Đúng rồi … trong
đây có một chỗ rất khó hiểu, em xem rồi nhưng không hiểu gì hết, Phi Phi anh xem có hiểu không?

– Những cái đó chắc là cảm ngộ tu luyện, anh nghĩ là tu sĩ từ vương giả bước vào cảnh giới Tinh thần hoặc cảnh giới Tinh thần trở
lên, đã viết những cảm ngộ của mình, cho nên huyền diệu vô cùng.

– Như vậy thì, chiếc nhẫn không gian đó chỉ thuộc về đại cao thủ mà thôi! Tạ Doanh Doanh lo lắng nói. -Chúng ta lấy được những
vật này, không biết có bị kẻ đó phát hiện không?

Lâm Phi thật ra trong lòng cũng đang lo nghĩ, hắn còn nhớ, hôm đó, lúc hắn mở nội dung bên trong ngọc phù ra, quả thật đã có
ánh mắt hiện lên trong thần thức của hắn.

Nhưng hắn không muốn Tạ Doanh Doanh biết điều này, tránh cho cô lại lo lắng quá, mà lo lắng cũng không có tác dụng gì.

– Ai biết được, giặc đến thì đánh, nước đến thì đắp bờ! Lâm Phi thờ ở đáy, loại bỏ sự lo lắng trong lòng Tạ Doanh Doanh.

Cô gật đầu, quay người nhìn hai người kia vẫn còn đang nằm trong phòng ngủ: -Tiếp theo thì sao?

Lâm Phi hiểu rõ ý của cô, nhưng so với chuyện quan hệ nam nữ thì hắn còn một chuyện quan trọng hơn.

Hắn đứng dậy đi về phòng ngủ, đi đến bên giường, đưa tay khẽ vuốt nhẹ má Tô Ánh Tuyết.

Người cô khẽ động đậy, hiển nhiên là đang giả vờ ngủ, không muốn mở mắt đối diện với tình cảnh ngượng ngùng này.

– Đừng ngủ nữa! – Lâm Phi cười có phần cay đắng. -Chuyện của chúng ta để sau này từ từ nghĩ, nhưng chuyện hậu sự của thím
Giang thì phải mau chóng làm đi!

Cơ thể Tô Ánh Tuyết khẽ cử động, cuối cùng cũng chịu mở mắt, vẻ mặt đau buồn, mím môi, khẽ “Ừ” một tiếng.

Phương Nhã Nhu lúc này cũng đã ngồi dậy, vẻ mặt thương tiếc nhìn Tô Ánh Tuyết, bọn cô đều biết, trong nhà, chỉ có thím Giang
là toàn tâm toàn ý đối tốt với Tô Ánh Tuyết.

-Chuyện gì vậy? Thím Giang làm sao rồi?

Lâm Phi cười gượng: -Vừa đi vừa nói, mặt đồ vào trước đã …

Sau khi xử lý ổn thỏa mọi chuyện, Tô Ánh Tuyết và mẹ cô là Lục Uyển Dung cũng đi đến nghĩa trang, chôn cất tro cốt của thím
Giang.

Thời gian thím Giang tử vong quá lâu, não bộ chết hoàn toàn, dù Lâm Phi có chất cải tử hồi sinh cũng không thể nào cứu được
bà.

Biết được thím Giang đã mất, Lâm Đại Nguyên và mấy người khác đều mặc đồ đen đến nghĩa trang đưa tiễn.

Lâm Đại Nguyên, Hứa Vân và mấy vị trưởng bối khác đều thấy thương tiếc thay cho Tô Ánh Tuyết, liền thay nhau đến động viên
an ủi cô.

Hứa Vĩ là người hiểu rõ hơn ai hết tình cảm của thím Giang và Tô Ánh Tuyết, hai mắt đẫm lệ, khuyên nhủ Tô Ánh Tuyết, không
để cho cô tự trách mình.

Sau khi mọi người đi khỏi, Tô Ánh Tuyết hai mắt sưng đỏ, nhưng trong mắt cũng không còn nước mắt để khóc nữa, trước đó cô
đã khóc quá nhiều, lặng lẽ quỳ trước ngôi mộ không muốn rời đi.

Lâm Phi cũng không chưa có đi về mà im lặng đứng đằng sau cổ, lặng lẽ cùng cô đứng đến tận đêm.

Màn đêm buông xuống, ánh sao lấp lánh trên bầu trời, mặt trăng soi tỏ, Lâm Phi không nói câu nào, dường như chỉ muốn đứng
cùng cô như vậy là đủ.

– Anh về trước đi! Tô Ánh Tuyết độ nhiên lên tiếng, giọng rất bình tĩnh.

Nhưng Lâm Phi lắc đầu: – Trừ phi em về cùng anh, nếu không thì anh sẽ không rời mắt khỏi em đâu.

-Em sẽ về sau! Tô Ánh Tuyết nói.

-Vậy thì về cùng anh … Lâm Phi không tin, hắn biết chắc là cố nhất định muốn một mình bỏ đi.

Tô Ánh Tuyết yên lặng một hồi lâu, dường như không biết làm thế nào để thuyết phục được Lâm Phi.

Đúng lúc này, Lâm Phi đột nhiên tiến lên hai bước, nhìn tấm ảnh trên bia mộ nói: – Xin lỗi, thím Giang, khi thím còn sống, tôi
không có cơ hội để nói với thím, nay nếu như linh hồn của thím vẫn còn quanh quẩn nơi đây, tôi xin cam đoan với thím, tôi nhất
định sẽ bảo vệ Ánh Tuyết, đến lúc tôi chết …

Tô Ánh Tuyết lắc đầu, khẽ nói: -Thật ra anh đâu cần như vậy …

Lâm Phi quay đầu nhìn cô cười nói: -Những lời này anh nên nói với em thì đúng hơn.

-Tại sao? Tô Ánh Tuyết khó hiểu nhìn Lâm Phi.

Lâm Phi đáp: – Ánh Tuyết, anh vẫn là thích Tô Ánh Tuyết trước kia, mặc cho là đúng hay sai, em vẫn dùng cách của riêng mình
để đi về phía trước, không cần phải để ý người khác nhìn em như thế nào? Nhưng thật ra em không cần phải quá kiên cường,
không cần cái gì cũng tự mình đối mặt … Lạnh thì nói cho em biết em cần thêm quần áo, bị thương thì phải nói cho anh biết em
bị thương ở đâu, ai bắt nạt em thì dẫn anh đến xử lý họ, có anh ở đây, em không cần phải kiên cường một mình như thế. Anh
biết, nếu như hôm nay để em rời khỏi tầm mắt, nhất định em sẽ một mình xách vali đi khỏi Lâm An, thậm chí là đi ra nước ngoài,
đi đến một nơi hẻo lánh nào đó. Nhưng em cảm thấy anh sẽ thật sự để cho em đi sao, anh nhất định sẽ tìm được em, bất kể em
đi đến đâu, anh đều có thể tìm được em, cho nên, đừng làm cái trò trẻ con này nữa, cứ mềm yếu một lần thôi, dựa vào anh đi,
được không?

Mắt cô long lanh nhìn hắn, cô khẽ nuốt yết hầu, tuy có chút chua xót, nhưng vẫn để lộ ra một chút vui vẻ, giống như là một giọt
sương đọng lại trên bông hoa sen.

-Vậy bây giờ, nếu người khinh thường em chính là anh thì phải làm sao?

Lâm Phi hơi ngạc nhiên nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói: -Vậy thì em có thể trừng phạt bằng cách bắt anh làm nô lệ trên giường!

Tô Ánh Tuyết ngẩn ra một hồi mới hiểu được ý của Lâm Phi, cô lấy tay đánh liên tiếp và ngực hắn cười mắng: -Vô lại!

Lâm Phi nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ôm vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô nói: – Không cần biết là vô sỉ hay không nhưng, mà ít nhất
anh vẫn thật lòng, ngoan, cùng anh về nhà được không?

-Em về với anh vậy bác sĩ Phương thì sao? Tô Ánh Tuyết cười như không cười nói.

Lâm Phi thản nhiên nói: -Mọi người sống cùng nhau không được sao, dù sao được ngủ chung với các em rất thích.

Ánh mắt của Tô Ánh Tuyết sáng lên, hừ nhẹ nói: -Chẳng phải anh còn định cô ấy đi đăng ký kết hôn sao?

Lâm Phi cười lớn nói: – Anh đã nghĩ rồi, chẳng qua là một tờ giấy thôi mà, đem viết tên của các em viết lên đó, đóng dấu một cái,
chẳng lẽ người của tứ đại gia tộc lại vì một tờ giấy mà gây chiến với anh?

Tô Ánh Tuyết liếc hắn một cái, người đàn ông này đúng là hết thuốc chữa, có điều, cô cũng biết chuyện đời khó đoán, sống chết
khó lường, cô cũng đâu cần phải quá coi trọng một tờ giấy đăng ký kết hôn.

Danh phận, giấy chứng nhận, tất cả đều không thể so được với chuyện sống chết, cô cần gì phải bỏ gốc lấy ngọn, để ý so đo làm
gì.

Nhưng cái người đàn ông dám đem chuyện này ra đùa kia, cũng khá là thú vị.

Trên đường trở lại biệt thự, hai người khoác tay nhau, Tô Ánh Tuyết hào hứng hỏi Lâm Phi: -Trên tờ giấy đăng ký đó, ghi tên em
trước hay tên Nhã Nhu trước

Lâm Phi biết rõ là cô đang trêu đùa hắn, liền nói: -Tất nhiên là Thiên Diện trước rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.