Một buổi diễn đèn chiếu trong đầu tôi, phát cảnh chàng trai nhận sợi dây thừng, leo lên cột buồm, buộc thòng lọng, siết quanh cổ, nói vài lời với người thân, lao vào khoảng không. Khi cậu lao qua màn đen, cậu đã cảm thấy bình yên hay sợ hãi? Tiếng gãy cổ.
Tôi không thể biết được! Tôi đã có thể giúp cậu ta trốn khỏi tàu, cãi lại ý trời như nhà Channing đã làm cho tôi, hoặc giúp cậu ta hiểu rằng không chế độ độc tài nào thống trị mãi mãi.
Prophetess đã kéo căng hết tất cả các cánh buồm & đang “lướt như một mụ phù thủy” (không hề vì lợi ích gì cho tôi cả, mà vì hàng hóa đang thối rữa rồi) & vượt qua 3 vĩ độ mỗi ngày. Tôi bây giờ ốm rất nặng & nằm một chỗ trong buồng. Tôi cho rằng Boerhaave tin là tôi đang lẩn trốn lão. Lão đã bị lừa, vì sự báo thù mà tôi muốn thực hiện với lão là một trong những ngọn lửa hiếm hoi chưa bị dập tắt bởi cơn bệnh mê man này. Henry bảo tôi hãy cứ viết nhật ký để làm đầu óc bận rộn, nhưng ngòi bút ngày càng khó cầm & nặng nề. Chúng tôi sẽ đến Honolulu trong ba ngày nữa. Ông bác sĩ trung thành của tôi hứa sẽ cùng tôi lên bờ, không ngại tốn kém để mua thuốc thật công phạt & ở bên cạnh giường tôi cho đến khi tôi hoàn toàn bình phục, ngay cả khi Prophetess phải lên đường đi California mà không có chúng tôi. Chúa phù hộ cho con người tốt bụng này. Hôm nay tôi không thể viết thêm nữa.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License