Tối ngày 24 tháng 10 năm 2002.
Sắc đêm ảm đạm u tối.
Dưới một gầm cầu ở nơi vắng vẻ, nước sông bẩn thỉu, các loại rác rưởi hôi thối chất đầy ở chỗ nước nông, tỏa ra thứ mùi kinh khủng khó mà chịu đựng nổi. Đây là một góc đã bị lãng quên trong cái thành phố ồn áo náo nhiệt này, cho dù là kẻ ăn mày đói rách chán nản nhất cũng không muốn lưu lại thêm giây phút nào ở chốn này.
Hơn mười năm nay, họ lại luôn lựa chọn gặp gỡ nhau ở những nơi như thế này. Lý do duy nhất là họ không muốn bị người khác làm phiền.
Bầu không khí trong cuộc gặp lần này lại không giống như những lần trước đây.
Trong mắt người trẻ tuổi sáng long lanh, hình như anh ta đang quá kích động. Còn người nhiều tuổi hơn thì đang cố gắng làm giảm bớt thứ tâm trạng đó của đối phương.
“Ta cần phải đi rồi…” Anh ta phát ra giọng nói khản đặc chát sít, “Những điều ta cần nói thì đã nói rõ rồi.”
Ánh trăng được phản chiếu qua nước sông, đang lấp lánh lay động giữa đêm đen, thấp thoáng chiếu rọi khuôn mặt tàn khuyết kinh dị như ma quỷ của người đang nói.
Người trẻ tuổi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm nén được, lên tiếng hỏi: “Lần sau chúng ta sẽ gặp mặt ở đâu ạ?”
“Ha,” tiếng cười của quái vật cũng chói tai như vậy, “Con cần gì phải hỏi thêm câu này? Con biết rồi mà, không có lần sau nữa.”
Trong mắt người trẻ tuổi thoáng lướt qua sự mơ màng, mặc dù anh ta biết đây là kết cục sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng khi thực sự phải đối diện thì lại vẫn khó có thể thanh thản được.
“La Phi đã ngửi thấy tung tích của ta, ta bắt buộc cần phải làm một cuộc cắt đứt hoàn toàn với cậu ấy.” Quái vật nhìn khuôn mặt người trẻ tuổi, “Còn con thì không cần sợ hãi, con đã trở nên đủ mạnh, con không cần ta chỉ dẫn nữa.”
Người trẻ tuổi do dự một chút, khẽ nói. “Con không nhìn rõ được đường đi trước mắt cho lắm.”
“Ta hiểu cảm giác của con. Nhưng con chắc chắn phải đi tiếp, đây là số mệnh của con – mười tám năm trước đã được định sẵn rồi.” Quái vật chậm rãi nói, đôi môi anh ta vẹo vọ tách nhau ra, lộ ra hàm răng trắng ởn.
“Nhưng…” Người trẻ tuổi vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng quái vật đã nhanh chóng ngắt lời anh ta.
“Có một số sự việc, con luôn muốn được làm… Sau khi ta đi rồi, con hãy làm đi nhé.” Khi nói những lời này, quái vật trông có vẻ hơi thương cảm, sau đó anh ta quay người đi, khó nhọc lê bước vào phía sâu trong con đường sông.
Ánh mắt người trẻ tuổi dõi theo bóng lưng quái vật đó. Trong lòng anh ta tràn ngập sự lưu luyến, nhưng anh biết mình không có khả năng để thay đổi điều gì.
Bất luận quái vật đó đi về hướng nào, đều không có ai có thể ngăn cản được anh ta.
Khi quái vật bước ra khỏi khoang gầm cầu, ánh trăng thê lương chiếu thẳng tới, bóng anh ta kéo dài lê thê phía sau, trông cô độc bi thảm…
Cuối cùng, ngay cả bóng đen này cũng bị ẩn vào giữa màn đêm đen dày đặc, người trẻ tuổi cố gắng mở to mắt ra cũng không thể nào nhìn ra được bóng dáng của đối phương nữa.
Và tư duy của anh ta tương tự cũng bị sương mù dày đặc bao phủ.
Thầy ấy là ai? Và mình là ai?
Tại sao chúng ta lại ở đây?
Những câu hỏi này đã giày vò anh ta suốt mười tám năm qua.
Bây giờ chính là lúc để đi tìm ra đáp án cho những câu hỏi đó rồi!