Không biết từ lúc nào, bầu trời đêm đã chi chít ánh sao. Sao lốm đốm đầy trời như những viên bảo thạch lấp lánh khảm nạm trên tấm màn nhung đen tuyền, lại như những đôi mắt nhìn xuống nhân gian bao la mờ mịt, nhìn những thăng trầm không ngừng nghỉ diễn ra trên mặt đất.
Gió núi thổi qua làm áo trắng phất phơ, nữ tử lúc này mới cảm nhận được cái lạnh, hai tay ôm lấy người, bàn chân nhẹ nhàng bước đi. Cách đó không xa là nam tử vẫn một mực trầm lặng kia. Dưới những ánh sao đêm, dung mạo của hắn dần hiện rõ, là một nam tử bình thường, thần sắc ôn hòa, chính là Trương Tiểu Phàm của Đại Trúc Phong. Màn đêm xung quanh hắn giống như người đồng hành thân thiết, lặng lẽ buông xuống. Màn đêm vốn to lớn đang hòa với sông núi nhân gian, lúc này như hoàn toàn tiêu thất, chỉ còn có đôi mắt sáng trong của hắn đang lặng lẽ nhìn bạch y nữ tử kia.
Tóc đen mềm mại bị gió thổi tung trước trán, bạch y nữ tử đưa tay gạt chúng sang, động tác nhỏ đầy nhu hòa, chỉ một cử động nhỏ cũng làm cho kiều mỵ kinh tâm động phách phát ra. Trương Tiểu Phàm thu hết thảy vào trong mắt, lông mày hắn hơi nhíu lại, sau đó cười cười, đáp:
“Đã lâu không gặp.”
Bạch y nữ tử nhìn hắn, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, sau đó nói: “Xem ra mặt mũi của ta cũng rất lón, có thể mời ngươi rời khỏi Đại Trúc Phong cơ đấy.” Dừng lại một chút, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, giống như vui vẻ khi gặp lại thiếu niên hiền lành chất phác mà mình rất thích năm đó. Nàng cười hơi tinh nghịch, nói tiếp: “Mà không phải đây là lần đầu tiên trong mười năm gần đây ngươi xuống núi đấy chứ?”
Trương Tiểu Phàm đi tới gần nàng, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch có một chút lưu luyến đối với nữ tử tuyệt sắc nhân gian này, sau đó lại dời ánh mắt đi chỗ khác, đáp: “Không, ta đã xuống núi nhiều lần rồi.”
Tiểu Bạch ngơ ngác một chút, hoàn toàn không ngờ một câu trả lời như thế, khác hẳn với những gì mình vẫn nghĩ lâu nay. Nàng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Cái gì? Rất nhiều lần sao? Ta còn tưởng ngươi cả ngày đều trốn trên Đại Trúc Phong cơ chứ? Nhưng ngươi xuống núi làm gì vậy?”
Trương Tiểu Phàm chắp tay không nói.
Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc nhìn hắn.
Thần sắc Trương Tiểu Phàm vẫn như thường, thản nhiên đáp: “Xuống núi mua gạo, mua mì, mua thịt, thức ăn, dầu, muối, tương, dấm, các loại gia vị…”
Tiểu Bạch mở to mắt ngạc nhiên: “Ngươi nói cái gì?”
Trương Tiểu Phàm buông tay, nói: “Nàng nhìn thấy đấy, ta là một đầu bếp.” Sau khi dừng một chút, hắn lại bồi thêm một câu: “Lâu lắm rồi mà.”
Tiểu Bạch: “…”
Dưới ánh sao đêm, nữ tử trời sinh đã xinh đẹp cực điểm, chỉ có một không hai khắp thế gian này, chưa từng thay đổi vì thời gian, giờ khắc này như một tiểu cô nương oán hận trừng mắt với hắn: “Quả nhiên nam nhân đều học được cái xấu.”
Trương Tiểu Phàm vẫn ôn hòa, nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Phái một tiểu hồ ly tới tìm ta, lại đặt cho nàng ta cái tên đó, nàng cũng không tốt gì cả.”
Tiểu Bạch hừ một tiếng, lại bước tới mấy bước, khoảng cách giữa hai người cũng bị rút ngắn lại. Chỉ trong nháy mắt, nữ tử kiều mỵ vô hạn đã đứng trước mặt Trương Tiểu Phàm, chỉ để lại một khoảng trống nhỏ ngăn cách, dường như khoảng cách đối với nàng chẳng hề có ý nghĩa gì cả.
Trong bóng tối, mùi thơm xông vào mũi người ta, áo trắng khẽ bay, gương mặt kiều mỵ sát lại, Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Phàm ngay sát trước mặt mình, đột nhiên mở ra cặp môi đỏ mọng, để lộ hàm răng trắng bóng, cười hỏi: “Ta xấu xa như thế đấy, ngươi muốn sao đây?”
Trương Tiểu Phàm ho khan hai tiếng, lui về sau một bước, đáp: “Ta chẳng muốn cái gì cả… Được rồi, nàng hao tâm tổn trí mời ta tới nơi này, cũng không phải vì nói mấy lời ong bướm chứ? Có chuyện gì vậy?”
Thân thể hơi đổ về phía trước của Tiểu Bạch lại đứng thẳng lên, áo trắng mềm mại ôm lấy thân hình đẫy đà động lòng người như ẩn như hiện, xuân sắc hòa vào bóng đêm làm người ta có cảm giác không biết phải làm thế nào. Nàng cười rộ lên, cười một cách xinh đẹp, cười trước mặt nam tử này, như chợt nhận ra người trong lòng mình chính là hắn.
“Tìm ngươi đến thì đương nhiên là có chuyện rồi.” Nàng cười đáp.
“Chuyện gì?”
Tiểu Bạch không trả lời ngay, ngược lại hỏi Trương Tiểu Phàm: “Ta phái Tiểu Si tới tìm ngươi thì chắc ngươi cũng đã gặp nàng ta rồi, cảm thấy nàng ta thế nào?”
Lông mày Trương Tiểu Phàm cau lại một cái, dường như khá mẫn cảm với cái tên mà Tiểu Bạch vừa nói ra. Hắn nhìn gương mặt đầy tươi cười của Tiểu Bạch, than nhẹ một tiếng, đáp: “Gặp rồi, người nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng tu chất tu chân thì hơi kém…”
Tiểu Bạch gật đầu, thần sắc hơi kỳ quái. Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, cau mày nói tiếp: “Ngày đó ta nghe nàng ta nói về nàng, giống như hậu bối của nàng vậy. Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì lúc ta và nàng mới gặp nhau ở Phần Hương Cốc, nàng đã từng nói hậu nhân đều đã qua đời hết rồi mà?”
Thần sắc Tiểu Bạch hơi ảm đạm, sau đó lại lập tức cười cười, gạt bỏ đi sự phiền muộn, gật đầu đáp: “Ngươi nói không sai, nhưng ông trời xem ra cũng có mắt. Những năm gần đây ta đi chu du khắp Thần Châu, hơn mười năm trước ở tại một chỗ hoang vu ở Lương Châu lại phát hiện vẫn còn có hậu duệ của tộc Thiên Hồ sinh sống.”
Lông mày Trương Tiểu Phàm nhíu lại, trịnh trọng nhìn Tiểu Bạch, nói: “Còn có chuyện này sao, vậy thì chúc mừng nàng.”
Tiểu Bạch cười cười, buồn bã nói: “Năm đó tộc Thiên Hồ bởi vì chuyện của ta mà gặp tai họa ngập đầu, ta vốn đã hết hy vọng, không ngờ năm ấy lại có người may mắn trốn thoát được. Khi ta phát hiện những hậu bối này thì trong nội tâm vô cùng mừng rỡ, cho nên quyết định nhất định phải giúp đỡ những hậu bối cuối cùng này. Hôm nay ta mời ngươi tới đây cũng là có một chuyện nhỏ muốn nhờ ngươi.”
Trương Tiểu Phàm chậm rãi gật đầu: “Năm đó nàng đã giúp ta rất nhiều, ta có thể sống yên ổn những năm này cũng một phần là nhờ nàng. Nói đi, nàng cần ta giúp chuyện gì?”
Tiểu Bạch do dự một chút, trên mặt bỗng nhiên xẹt qua một chút chần chừ, nhìn như chuyện khó có thể nói. Trương Tiểu Phàm thấy thế thì cũng hơi nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ việc Tiểu Bạch sắp nhờ mình lại là một chuyện quan trọng rất khó làm sao?
Sau khi suy nghĩ một chút, Tiểu Bạch mở miệng, nói: “Ách, kỳ thật thì Tiểu Si mà ngươi đã gặp có tư chất tốt nhất trong cả trăm hậu duệ của tộc Thiên Hồ ta rồi…”
Trương Tiểu Phàm gật gật đầu: “Cũng không tệ… Hả?” Hắn đột nhiên cứng người, lập tức nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch hỏi: “Nàng vừa nói cái gì?”
Tiểu Bạch cười khổ một tiếng, thở dài thườn thượt, đáp: “Ngươi không nghe nhầm đâu.”
Trương Tiểu Phàm im lặng tới nửa ngày cũng không nói thành lời.
Từ xưa đến nay, tộc Thiên Hồ là một yêu tộc cực kỳ thần dị, số lượng tuy ít nhưng lại tồn tại vô cùng lâu trong lịch sử Thần Châu. Thiên Hồ thiên sinh mỵ cốt, ai nấy đều là kỳ tài tu luyện, trong tộc Thiên Hồ có vô số kẻ thanh danh hiển hách, mà người có thành tựu lớn nhất chính là Tiểu Bạch đang đứng trước mặt Trương Tiểu Phàm này.
Cửu Vĩ Thiên Hồ trong tộc Thiên Hồ trước nay chưa từng xuất hiện nhân vật đỉnh phong nào có thanh danh lớn hơn Tiểu Bạch, mà nguyên do cũng liên quan tới sự tình của Phần Hương Cốc năm đó. Năm ấy tộc Thiên Hồ đối mặt với họa diệt tộc đã khiến cho tính tình Tiểu Bạch thay đổi lớn. Có nhiều thay đổi liên quan tới Trương Tiểu Phàm nên hắn biết rõ, đồng thời cũng hiểu rất rõ tư chất thiên phú cường hãn của tộc Thiên Hồ.
Nhưng mà lúc này, hắn có cảm giác mình đang nghe về một chủng tộc khác vậy. Do dự một lát, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch, hỏi: “Nàng nói nhân số của tộc Thiên Hồ hậu duệ này… Có hơn trăm người sao?”
Tiểu Bạch gật đầu nhìn hắn, đáp: “Xem ra ngươi cũng đã nhận ra.”
Trương Tiểu Phàm im lặng một hồi lâu, sau đó nói tiếp: “Tộc Thiên Hồ từ xưa tới nay rất cường đại tại Yêu tộc, đặc biệt là nàng.” Hắn đưa mắt nhìn nữ tử, hơi ngừng một chút, thản nhiên nói: “Dù hôm nay ta và nàng giao thủ ta cũng chưa chắc sẽ thắng được.”
Ánh mắt Tiểu Bạch lóe lên.
Trương Tiểu Phàm vẫn tiếp tục nói: “Nếu những hồ ly này là tộc nhân của tộc Thiên Hồ thì tư chất làm sao lại kém tới mức độ thế này. Trừ lần đó ra, nếu như ta nhớ không lầm, tộc Thiên Hồ mặc dù cường đại nhưng nhân số lại ít ỏi vô cùng, chưa từng nghe nói sinh sôi nảy nở tới cả trăm người. Chẳng lẽ trong đó còn nguyên do gì?”
Tiểu Bạch bất đắc dĩ cười cười, đáp: “Năm đó chạy tới đây chỉ có một tiểu Thiên Hồ, đã sợ hãi lại càng thêm không quen với nơi này, vì thế đã cùng một con chồn đen…” Nói đến chỗ này, sắc mặt nàng trở nên xấu hổ hiếm thấy, lại nói khẽ: “A… cái này… Từ đó, huyết mạch hơi lộn xộn, tốt xấu đan xen. Chỗ xấu là hậu duệ của bọn chúng thiên phú tu luyện rất kém, nhưng chỗ tốt là không hiểu tại sao bọn chúng giống lại sinh sản rất…”
Lấy lịch duyệt và định lực của Trương Tiểu Phàm bây giờ, chỉ cần nghe đến đó cũng hiểu rồi, sau nửa ngày mới cười khan một tiếng, nói: “Thì ra là thế.”
Tiểu Bạch thở dài: “Lúc đầu ta tìm thấy bọn chúng thì đã như thế rồi nên ta cũng không quản được. Dù sao thì huyết mạch của bọn chúng cũng không hoàn toàn có thể coi như một mạch của tộc Thiên Hồ, nhưng vẫn là hậu nhân của ta, ta không thể không quan tâm.”
Trương Tiểu Phàm nhẹ gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi, nhưng với bản lãnh của nàng hiện tại thì dưới gầm trời này còn có chuyện gì không làm được mà cần tới sự hỗ trợ của ta?”
Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn nam tử trước mặt, trầm mặc không nói. Trương Tiểu Phàm cũng không thúc giục, chỉ yên lặng đứng đấy, kiên nhẫn chờ đợi.
Gió đêm càng lạnh lẽo, đôi mắt sáng ngời như sao, nàng đứng trên vách núi, phiêu nhiên như tiên tử không dính chút bụi thế gian.
Giữa hai người bỗng nhiên xuất hiện một khoảng lặng.
Một lúc sau, cả hai đều như cảm thấy cái gì, đều quay đầu nhìn về một phía xa xa trong Ma Sơn. Chỉ thấy một đạo ánh sáng sáng bừng lên trong đêm đen, bảo quang cực kỳ chói mắt.
Tiểu Bạch nhìn thấy hào quang không giống bình thường đó, cười nói: “Việc ta muốn nhờ ngươi là ở đó.”