Tru Tiên 2

Chương 119: Vây cốc


Man Sơn đứng vững trên vùng đất Lương Châu, tung hoành vạn dặm như một con cự long nằm nghênh ngang trên vùng đất hỗn loạn tàn khốc này, hùng vĩ vô cùng. Truyền thuyết từ xa xưa, có rất nhiều tổ tiên coi sơn mạch này là Thánh Sơn, ngày đêm tế bái không ngừng. Cho đến ngày nay đã không còn tình huống này nữa, nhưng trong nội tâm dân bản địa ở Lương Châu thì sơn mạch này vẫn có một địa vị không tầm thường.

Man Sơn chia Lương Châu thành hai miền nam bắc, nơi nào cũng là hiểm địa, lại được thiên nhiên ưu đãi nên linh khí dồi dào, có nhiều thiên tài địa bảo, tài nguyên khoáng sản quý hiếm, đồng thời còn là nơi sinh sống của vô số chim quý thú lạ ở sâu trong rừng núi, có thể nói nơi đây là nơi người tu đạo thích nhất. Từ xưa đến nay, có nhiều môn phái chọn Man Sơn làm nơi tọa lạc, nhưng Man Sơn vốn vô cùng lớn, hơn nữa ở Lương Châu trước giờ đều không có tuyệt đỉnh môn phái tồn tại, nhiều năm như vậy các môn phái đều chọn tiềm tu trong Man Sơn, đem cả sơn môn vào những nơi hẻo lánh nhất của Man Sơn gây dựng, không có 100 thì cũng phải có bảy, tám chục nhà như thế. Mặc dù là thế nhưng vẫn thua xa so với Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự. Phải biết rằng các danh môn đại phái này chiếm cứ những danh sơn thắng cảnh vô cùng rộng lớn, phải có khí phách thế nào mới có thể độc chiếm được những nơi như thế.

Cái này là phải có thực lực.

Tây Lộc ở trong Man Sơn, ở đây có một thâm cốc nằm sâu trong núi tên là Thiên Linh Cốc, mấy chục năm trước bị một môn phái mới xây dựng là Kim Ngưu Tông chiếm cứ làm sơn môn, cứ thế từ đó khai sơn lập phái, phát triển đến tận hôm nay cũng có một chút cục diện. Cao thủ trong môn không ít, thực lực không kém, ở Lương Châu cũng có một chút danh khí. Nhưng ngày thường bọn họ rất ít khi xuất hiện, chưa bao giờ có cử động giết người đoạt bảo nào.

Chỉ là trong một thời gian ngắn, đã không có bao nhiêu người biết tới danh khí của Thiên Linh Cốc, bởi vì tin đồn về sự xuất hiện của Bàn Cổ Đại Điện khiến nơi này trở thành nơi sốt dẻo nhất ở Lương Châu.

Trong mỗi cuộc nghị luận đều nói về điều này, nói về truyền thuyết liên quan tới Bàn Cổ Đại Điện, đoán chừng xem trong Đại Điện đó có đến bao nhiêu bảo bối kinh thiên động địa?

Về phần Kim Ngưu Tông, có không ít người cũng nói qua về môn phái này, nhưng trong lời nói thì đầy vẻ lạnh nhạt, thờ ơ. Trên thực tế, trong mắt đại đa số người, Kim Ngưu Tông ở một mức nào đó thì đã bị coi như Ba Gia thứ hai ở Lương Châu rồi, tự nhiên chẳng cần nói cũng biết kết cục.

Đối với cái loại nhìn nhận này, Kim Ngưu Tông hiển nhiên không đồng tình, nhưng hôm nay phong vân tế hội khắp Cửu Châu, cao thủ ùn ùn kéo tới đây khiến cho người ta không bỏ thời gian đi quan tâm một cái tiểu môn phái nhỏ nhoi như thế.

Hết thảy mọi người đều chờ đợi giờ khắc Bàn Cổ Đại Điện xuất thế.

Vào giờ Thân canh ba, bốn người Từ Mộng Hồng đã tới bên ngoài Thiên Linh cốc.

Trước khi đến đây, tất nhiên cả bọn đã chuẩn bị thỏa đáng, tinh khí thần đều sung túc tràn trề, dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón tràng chém giết hung hiểm khó lường sắp tới. Ngoại trừ những cơ quan hiểm ác ở bên trong Bàn Cổ Đại Điện, khiến bốn người lo lắng nhất vẫn là vô số địch nhân chen chúc bên ngoài.

Mặc dù cả bốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đứng ở bên ngoài Thiên Linh Cốc, cho dù người tỉnh táo nhất là Vương Tông Cảnh cũng không khỏi bị tình cảnh bên trong cốc chấn nhiếp một phát. Một khắc ấy, cả bốn không nhịn được mà phải há hốc mồm mà nhìn.

Diện tích của lối vào Thiên Linh cốc khá lớn, quá nửa đều là những khe núi cực lớn, ngoại trừ cửa vào sơn cốc khá bằng phẳng thì ba mặt còn lại đều có núi bao quanh, nhìn cũng có thể thấy là một chỗ dễ thủ khó công. Núi như thành trì, khí thế hùng hồn, bởi vì đây là mặt phía nam của Man Sơn nên nửa là rừng, nửa là vùng đồng cỏ, nhìn lên trên chỉ thấy một màu xanh mướt mắt, lại có mây trắng lượn lờ như sương sa, bay mù mịt, là một nơi có phong cảnh vô cùng tốt và linh khí rất sung túc, khó trách Kim Ngưu Tông lại chọn nơi này để mở sơn môn.

Nhưng ở dưới cảnh tiên này, bên ngoài sơn cốc, dù là ở trên lối vào bằng phẳng hay tại các khe núi hiểm trở, trong rừng rậm, chỉ cần liếc nhìn cũng thấy đông nghịt người, sơ sơ cũng có đến không dưới vạn người khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp vía, không thể biết được ở đâu ra mà lại có nhiều người tu hành như thế.

Bọn người Từ Mộng Hồng cũng không đi tới lối vào sơn cốc đang dầy đặc người, chỗ đó thật sự quá mức đông đúc. Dù sao cũng không thể khác được, ai cũng biết chỗ đó có vị trí tốt nhất, khi cần xông vào cốc đoạt bảo thì ở vị trí đó là thuận lợi nhất. Trong vạn người ở đây thì có tới một nửa là đứng ở bên dưới chỗ bằng phẳng đó.

Môn phái lớn thì kéo tới nguyên một đám đệ tử chiếm một chỗ lớn, người nào độc hành thì còn có thể kiếm được một chỗ đứng, nếu là môn phái có môn đồ cực lực cường đại thì cũng chiếm được một không gian không nhỏ. Tại Lương Châu hỗn loạn, không ai đếm được có bao nhiêu kẻ đối đầu nhau, hiện tại cũng đều đã ở hết nơi này, tất nhiên sẽ rơi vào tràng cảnh giương cung bạt kiếm, có kẻ oán hận nhẹ một tiếng, có người quát lớn mỉa mai vài câu, thâm cừu đại hận càng lúc càng lớn. Mặc dù đã có không ít người nỗ lực nhắc tới bảo tàng nhưng về sau cũng không ngăn cản nổi các phương tranh chấp. Cho nên trong đám người, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng mắng chửi, chém giết.

Đã nổi lên tranh đấu, đều là người tu đạo nên mỗi người đều có thủ đoạn giết người vô cùng lớn, chỉ thoáng chốc đã thấy máu chảy, có kẻ còn mất mạng tại đây, nhưng phần đông người xem vẫn mang biểu tình lạnh nhạt, có kẻ thì lớn giọng tham gia đàm tiếu, không phải chỉ là người chết thôi sao, ở Lương Châu này còn có ai chưa thấy qua chứ?

So với ở dưới chân núi hỗn loạn ầm ĩ thì ở ba mặt của các sườn núi, tình huống lại yên tĩnh hơn nhiều. Nhân số mặc dù cũng không ít hơn nhưng khoảng cách giữa các đám người đều xa một chút. Đại đa số người ở đây đều bình an vô sự, mặc dù vẫn có ý đề phòng lẫn nhau nhưng so với bên dưới thì tốt hơn nhiều.

Bốn người Từ Mộng Hồng sau khi tới Thiên Linh Cốc thì trực tiếp đi thẳng tới dốc núi phía đông cốc, dừng trên một tảng đá lớn cách lối vào một quãng khá xa, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía, đánh giá tình hình một lượt rồi nhỏ giọng bàn luận với nhau.

“Wow, thật không ngờ lại có nhiều người tới như vậy, chẳng lẽ đều là ăn no rỗi việc nên tới xem náo nhiệt sao?” Người đầu tiên lên tiếng cảm thán là Ngao Khuê, nhìn hắn một bộ sợ hãi thán phục, Từ Mộng Hồng trừng mắt một cái, Ngao Khuê lập tức rụt đầu lại, xem ra rất sợ hãi vị đại tỷ này.

Từ Mộng Hồng cũng chẳng hơi đâu nói lại, dù sao trong mắt cả ba người còn lại thì cũng phải rung động trước cảnh này. Ở Thần Châu bao năm rồi không thấy tràng diện lớn như thế chứ? Nếu ngược dòng tìm hiểu, chỉ sợ không thua gì tràng cảnh Thanh Vân đại chiến mấy chục năm về trước đâu.

Cùng ba người kia đứng ở một chỗ, Từ Mộng Hồng đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy chung quanh cũng có người, nhưng vì dốc núi lớn nên khoảng cách giữa các nhóm cũng không gần, sau đó mới thấp giọng lẩm bẩm: “Nhiều người thế này, biết làm sao bây giờ?”

Tây Môn Anh Duệ và Vương Tông Cảnh không giống Ngao Khuê, hỉ nộ ái ố đều lộ ra ngoài, nhưng giờ phút này sắc mặt cả hai cũng rất khó coi. Mặc dù trước khi đến đây đã phỏng đoán không ít, nhưng tràng diện bây giờ lớn như vậy vẫn là nằm ngoài dự liệu của mọi người. Tây Môn Anh Duệ thở dài, nói:

“Hồng tỷ, người ở đây quá nhiều, cho dù Bàn Cổ Đại Điện có xuất thế lúc này, nếu tất cả cùng xông vào trong… Cho dù có nhiều bảo bối hơn đi chăng nữa, chỉ sợ cũng khó lòng mà cướp đoạt được.”

Từ Mộng Hồng hừ một tiếng, nhìn thoáng qua dưới sơn cốc, khăn lụa che mặt hơi nhúc nhích, lãnh đạm nói: “Theo truyền thuyết, bên trong Bàn Cổ Đại Điện có cơ quan trùng trùng, mê cung vô số, cho dù người ở đây có nhiều hơn nữa thì cũng ta vẫn không phải không có cơ hội. Tiểu Vương, ngươi nói xem thế nào?” Nói xong, nàng quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh, nhíu mày hỏi.

Sắc mặt Vương Tông Cảnh ngưng trọng nhưng trong nội tâm lại rất nhẹ nhàng, nghĩ thầm ta chỉ ước gì Ma giáo các ngươi không chiếm được cái kỳ bảo Tinh La Tán kia, càng khó khăn ta càng cao hứng đấy. Nhưng hắn không thể đáp lời như thế, vẻ mặt nghiêm túc hơi trầm ngâm một chút, sau đó cười khổ một tiếng, đáp lời Từ Mộng Hồng: “Hồng tỷ, tình huống thế này, chúng ta cũng chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh mà thôi.”

Từ Mộng Hồng im lặng quay đi, nửa ngày sau cũng chẳng nói gì. Thật sự đúng là phải hành sự theo hoàn cảnh, nhưng đây cũng đồng thời là một câu nói suông, lại có chút ý tứ ở trong đó. Lúc này thì mọi người đều phải nhìn vào cơ duyên và vận may, vận khí tốt thì có thể tiến vào Bàn Cổ Đại Điện, tốt hơn nữa chính là mèo mù vớ được chuột chết.

Thuyết pháp này đương nhiên Từ Mộng Hồng rất không thích, nhưng dù nàng là người kinh nghiệm đầy mình thì trong hoàn cảnh này thì cũng đành bó tay mà thôi. Đang đau khổ suy nghĩ, bỗng nhiên Tây Môn Anh Duệ ở bên cạnh “Ồ” lên một tiếng, sau đó nói: “Đứng bên kia có phải là ngươi của Linh Tiêu Môn?”

Ba người còn lại đều hướng hắn nói nhìn thoáng qua, chỉ thấy ở trên một sườn núi cao hơn, có mấy người mặt đạo bào trắng xanh đang đứng, người nào cũng tập trung nhìn tình hình bên dưới sơn cốc.

Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày không nói gì, Từ Mộng Hồng và Ngao Khuê thì đều đồng thời hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Linh Tiêu Môn là một môn phái tu chân bản địa, thực lực không tầm thường, danh khí không nhỏ, cao thủ trong môn phái có mấy người, đồng thời trước nay đều tự xưng là trụ cột chính đạo ở Lương Châu.

Chuyện trụ cột này có được chấp nhận hay không thì không ai dám nói, nhưng nguyên nhân làm cho Linh Tiêu Môn danh khí không nhỏ chính là môn phái này thực sự toàn những kẻ mặt người dạ thú, bên ngoài quân tử chính khí, bên trong lại toàn làm những chuyện xấu hổ, nhưng hết lần này tới lần khác đều ngụy trang là thay trời hành đạo khiến người người đều khinh bỉ không thôi.

Ở bên người có một môn phái như thế, bọn Từ Mộng Hồng hiển nhiên chẳng vui vẻ gì. Sau một lát, có phải vì Linh Tiêu Môn có cảm giác bị bọn hắn chỉ trỏ nên một đạo nhân của bên đó cũng bỗng nhiên đưa mắt qua bên này, sau một lát dừng lại ở trên thân ảnh yểu điệu động lòng người của Từ Mộng Hồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.