Tru Tiên 2

Chương 23: Hàng xóm mới


Núi Thanh Vân vào tháng sáu, phần lớn tháng ngày đều đắm mình trong cái nắng oi bức. Người qua kẻ lại, đa số nam nữ thanh thiếu niên từ các nơi của Thần Châu Hạo Thổ đều ôm giấc mộng tu tiên đến Thanh Vân sơn này.

Có người đến đây rồi nhưng lại phải ra về trong thất vọng, có người thì được giữ lại trong nổi vui mừng phấn khởi, để rồi được bước vào trong Thanh Vân biệt viện với bao ước mơ được ấp ủ.

Trong cái nắng gay gắt của mùa hạ, thời gian dần trôi tháng bảy rồi cũng đã đến.

Hội thi Thanh Vân tiếng tăm khắp thiên hạ, cuối cùng rồi cũng chính thức mở màn khai mạc.

Thanh Vân môn ngày thường vốn thảnh thơi thậm chí có cả chút nhàn hạ, nhưng vào ngày mùng một tháng bảy này, trong khoảnh khắc đã thay đổi bộ mặt. Những đệ tử Thanh Vân mặt mũi tươi cười thanh thản giờ đây nét mặt ai nấy cũng đều nghiêm túc, nhân lực cũng được tăng lên gấp bội, những người không phận sự đa số đều được mời ra khỏi bên ngoài núi Thanh Vân, còn phần lớn những đệ tử đến đây tham dự hội thi Thanh Vân, đều được bố trí ở trong biệt viện, rồi sau đó được tập hợp lại.

Trong không khí oi bức ấy, một thái độ nghiêm túc cùng với tâm trạng nặng nề tựa hồ như bắt đầu bao trùm lên tất cả.

Qui tắc, từng điều từng điều một được đọc to rõ ràng chính xác, không hề có một sự che giấu. Tại những nơi khác nhau của biệt viện, trong số đông những ánh mắt và gương mặt của những thanh niên được tập trung lại, và tất cả những gì của hội thi Thanh Vân gần như đều được công bố .

Không hề có một trưởng lão tiền bối Thanh Vân nào đến căn dặn, động viên hay khích lệ, không hề có một cảnh tượng tráng lệ, khái khái hay làm cho lòng người sôi nổi cả. Trong Thanh Vân môn bây giờ, những sự việc ấy gần như tan biến vào trong mây khói, mà cũng chính bởi như vậy, Vương Tông Cảnh đã biết được những gì mà mình nên biết:

“Năm nay, những thiếu niên có đủ tư cách tham gia hội thi Thanh Vân tổng cộng có chín trăm mười ba người.

Năm nay, sau khi kết thúc hội thi Thanh Vân này, sẽ thu nhận bốn mươi người làm đệ tử nhập môn.

Năm nay, sẽ không có bất kì vị sư trưởng nào truyền thụ đạo pháp tu hành cả, mà chỉ cấp cho một quyển pháp quyết cơ bản để tự mình tu luyện.

Năm nay, tất cả các đệ tử chỉ có thể đi lại xung quanh biệt viện trong một phạm vi nhất định, không được phép đi xa.

Năm nay….”

Vương Tông Cảnh đứng giữa đám người, xung quanh là những âm thanh đầy nhiệt huyết và phấn khởi của những thiếu niên, trên tay mỗi một người đều nắm chặt một quyển sách bìa vàng, trên bìa viết ba chữ “Thanh phong quyết”. Theo lời của vị sư huynh Thanh Vân môn lúc nãy đến đây tuyên bố mà nói, bộ công pháp này là đạo pháp cơ bản nhất do một vị tổ sư của Thanh Vân môn truyền lại, rất thích hợp cho những thiếu niên trẻ tuổi tu tập, có thể cường tráng cơ thể, củng cố nguyên khí. Sau khi tu luyện thành công mới bắt đầu tu luyện “Thái cực quyền thanh đạo”, đây là bộ đạo pháp căn bản trong truyền thuyết của Thanh Vân môn, và có hiệu quả vô cùng cao.

So với những thiếu niên đang vui mừng nhảy nhót như những con chim sẻ xung quanh kia, Vương Tông Cảnh xem ra có vẻ trầm tĩnh hơn, chỉ liếc nhìn qua quyển Thanh phong quyết đang cầm trên tay, trên mặt hắn cũng hé nở một nụ cười, bộc lộ vài phần sự vui mừng trong lòng. Trên đường về, đã có không ít người nhanh nhảu mở sách ra đọc ngay, còn nhiều người khác thì bước đi vội vã, đi nhanh về căn viện của mình, xem dáng vẻ như muốn càng sớm nghiên cứu ‘thanh phong quyết’ này càng tốt.

Thời gian một năm cũng không phải là nhiều. Tuy rằng Thanh Vân môn đã sớm nói rất rõ, sau khi kết thúc hội thi Thanh Vân, ngoại trừ việc đánh giá thành tựu cao thấp của các đệ tử trong môn, thì còn một cửa ải đặc biệt cuối cùng để thử thách tất cả những đệ tử, nhưng dù bất luận ra sao, có thể tu luyện ‘thanh phong quyết’ đến trình độ tốt nhất, thì cũng đã là không tồi rồi.

Nghĩ đến đây, những ý niệm trong đầu Vương Tông Cảnh cũng không khác những người khác là bao nhiêu, bước chân cũng bất chợt đi nhanh hơn. Thanh Vân biệt viện có diện tích rất lớn, bảy con đường lớn ngay tại cổng vào cứ thế mà trải dài, chiếm cứ cả một vùng thung lũng lớn, hai bên là tường cao, cũng được xây đến tận vách núi. Bên trong biệt viện, đình viện ở hai bên bảy con đường lớn ấy trùng trùng điệp điệp, cứ thế mà sắp xếp, chiếm gần hết ba phần tư vị trí của cả tòa biệt viện này. Chỉ có ở nơi gần với hậu sơn của Thanh Vân biệt viện, đã để trống một khoảng đất lớn, từ trong khu rừng rậm rạp ở trong hậu sơn chảy ra một dòng suối nhỏ trong vắt, uốn lượn chảy qua căn viện, xuyên qua phía dưới bức tường cao, rồi lại âm thầm chảy đến một nơi nào đó.

Mảnh đất trống ở hậu sơn này trồng rất nhiều trúc và tùng bách, cũng có nhiều loại kì hoa dị thảo nở rộ trước gió, thanh nhã và ưu mỹ hơn cả những vườn hoa của các đại tộc hào môn thế tục, là một nơi rất tốt cho việc tu tập. Càng đi về phía sau, là những vách núi cheo leo hiểm trở, trên những vách đá cao vài trượng ấy ngoại trừ một vài cây thông nhỏ ra, thì đều là những tảng đá trơn trượt khó mà đặt chân lên được, Phía trên của vách núi, là một sườn núi tương đối thoai thoải, nơi đó cây gỗ rậm rạp, những cây to trùng trùng điệp điệp, là một khu rừng bí mật và um tùm

Vương Tông Cảnh bước vội vài bước, quẹo sang con đường Ất ấy, căn viện thứ hai mươi ba mà hắn đang ở nằm ngay chính giữa của đường Ất, từ hoa viên của hậu viện đi sang đấy cũng phải mất một đoạn đường. Ngay lúc hắn đang ở giữa dòng người chuyển bị quay về, đột nhiên nghe thấy phía sau cách đó ko xa, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng gọi với lại:

“Huynh, huynh đợi một lát….”

Vương Tông Cảnh quay người lại, chỉ thấy đằng sau không xa có một tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn đang đứng đấy, không ngờ lại là Tô Tiểu Liên đã lâu không gặp. Kể ra, từ hôm đến Thanh Vân biệt viện này, sau lần trông thấy Tô Tiểu Liên trong cuộc tranh cãi đầy miễn cưỡng của người nhà Tô gia, Vương Tông Cảnh từng nghĩ đến việc đi tìm cô bé ấy. Nhưng hôm đó, sau khi Tô Tiểu Liên bị dẫn đi, trong mười mấy ngày nay thì không còn trông thấy xuất hiện nữa, Vương Tông Cảnh cũng không biết cô bé rốt cuộc đang ở tại khu nào của Thanh Vân biệt viện. Ngày tháng cứ thế qua đi, suy nghĩ ấy cũng dần dần mờ nhạt. Nào ngờ hôm nay, vào lúc này, không ngờ Tô Tiểu Liên lại trông thấy hắn trước, trong lòng Vương Tông có chút mừng rỡ, bèn vội bước đến cười và nói:

“Là muội đấy à, Tô cô nương.”

Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh, mỉm cười, sắc mặt có vẻ rất vui. Thế như khí sắc của nàng dưới cái nhìn của Vương Tông Cảnh, thì không được tốt lắm. Trông sắc mặt cô bé có vẻ trắng bệch, vẻ trầm uất giữa đôi mày có vẻ đậm hơn so với lần gặp trước đây, ở ngay đuôi mắt chân mày, trông có chút mệt mỏi, giống như bị thiếu ngủ vậy.

Vương Tông Cảnh hơi nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi thăm, Tô Tiểu Liên đã nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó khẽ nói:

“Muội vẫn chưa biết tên của huynh là gì?”

Vương Tông Cảnh ngẩn người, nghĩ kĩ lại quả thật đúng là vậy, mấy lần trước gặp nhau đều khá vội vã, hắn chưa hề nói tên của mình cho cô bé biết, nên chỉ cười và nói:

“Ta họ Vương, tên gọi là Tông Cảnh.”

Tô Tiểu Liên khẽ nói thầm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói:

“Vương đại ca, huynh đã giúp muội rất nhiều lần, đa tạ huynh.”

Vương Tông Cảnh lắc tay cười trừ, rồi trông thấy xung quanh có rất nhiều người, bèn ra hiệu cho Tô Tiểu Liên cùng đi vào bên lề con đường, nơi khá vắng vẻ, rồi sau đó cười và nói:

“Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Đúng rồi, Tô cô nương, lúc trước ở bên ngoài thành Lư Dương, sao muội lại đột nhiên….”

“Vương đại ca,” Tô Tiểu Liên chợt lên tiếng, ngắt lời của Vương Tông Cảnh, nét mặt có vẻ đắn đo, tiếp đó bèn khẽ nói:

“Chuyện đó có chút ẩn tình, một lời khó mà nói hết, đợi sau này khi có cơ hội, muội sẽ lại kể rõ ràng cho huynh nghe, có được không?”

Vương Tông Cảnh có hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn sắc mặt của Tô Tiểu Liên, nên cũng đành gật đầu và nói:

“Tùy muội thôi, nhưng mà Tô cô nương này, sao sắc mặt của muội trông kém như vậy, có phải bị bệnh rồi không?”

Tô Tiểu Liên dường như rất ngạc nhiên, ngước đầu nhìn Vương Tông Cảnh một lúc, rồi sau đó đưa tay sờ sờ mặt của mình, một lúc sau, bất chợt cười khổ và nói:

“Gần đây do muội ngủ không được ngon, cho nên sắc mặt mới có hơi khó coi đấy thôi.”

“Ha.” Vương Tông Cảnh cũng không nghi ngờ gì, lắc đầu cười nói:

“Muội có phải là vẫn chưa quen với chỗ này, như vậy thì cũng hết cách rồi, huynh thì không giúp gì cho muội được rồi. Cho nên mới nói con gái các muội tương đối yếu người. Muội xem, da huynh dày thô như vậy, đi đến đâu cũng ngả đầu ngủ được cả, chưa từng bị mất ngủ qua bao giờ.”

Tô Tiểu Liên không kìm được bèn “sặc” che miệng cười. Cô bé bị những lời nói giễu cợt của Vương Tông Cảnh chọc đến phát cười, nụ cười này trông khá xinh đẹp. Tô Tiểu Liên vốn là một tiểu mỹ nhân có dung mạo xinh xắn, chỉ có điều là do tuổi vẫn còn nhỏ nên vẫn chưa bộc lộ ra hết được, như đang ở trong giai đoạn nụ hoa chớm nở mà thôi. Nụ cười vừa rồi, ẩn hiện một nét đẹp khuynh thành, khiến cho Vương Tông Cảnh nhìn đến như ngây cả người.

Sau một hồi cười, tâm trạng của Tô Tiểu Liên tựa hồ như có vẻ tốt hơn, đôi mày như có chút giãn ra, vẻ u uất ban đầu cũng như tan biến được phần nào, cô bé nhìn Vương Tông Cảnh và nói:

“Vương đại ca, kì thực mấy hôm nay muội luôn đang tìm huynh, chỉ là không biết huynh đang ở khu nào?”

Vương Tông Cảnh cười và nói:

“Ồ, huynh cũng đang tìm muội đấy.”

Tô Tiểu Linh nhìn hắn, cắn nhẹ môi, rồi sau đó mỉm cười:

“Thật không?”

Vương Tông Cảnh gật đầu:

“Thanh Vân biệt viện này lớn thật, mà người thì lại vô cùng đông, chẳng trách chúng ta không gặp được nhau. Huynh ở đường Ất viện thứ hai mươi ba phòng Hỏa tự, còn muội?”

Tô Tiểu Liên “ồ” một tiếng và nói:

“Chẳng lẽ huynh không gặp được muội sao, muội ở phía gần cuối tân đạo, căn viện thứ mười bảy, cũng là phòng Hỏa tự đấy.” Nói xong, đôi môi của cô bé nở một nụ cười nhạt, có vẻ tiếc, tựa hồ như cuộc gặp mặt tình cờ nho nhỏ này cũng khiến cho cô bé cảm thấy có chút vui mừng.

Vương Tông Cảnh gật đầu, tâm trạng cũng khá tốt, nên cười và nói:

“Vậy sau này muội thường xuyên ghé qua chỗ huynh nhé, lúc nào đến cũng được, à…” Nói giữa chừng, hắn đột nhiên dừng lại một lúc, như có vẻ nhớ ra điều gì đó, thần sắc có vẻ hơi ngượng ngùng, nhìn Tô Tiểu Liên.

Tô Tiểu Liên cũng là một cô bé thông mình nhạy bén, thoáng chốc đã nhận ra thần sắc bất thường của hắn, bèn hỏi:

“Sao vậy, Vương đai ca.”

Vương Tông Cảnh do dự một lúc, cười khổ và nói:

“Trong căn viện ấy của huynh, còn có một người của Tô gia thành Lô Dương ở, chính là Tô Văn Thanh cô nương .”

Sắc mặt của Tô Tiểu Liên bỗng căng ra, tựa hồ hoàn toàn không ngờ đến lại có sự trùng hợp như vậy, nhưng vài phút sau đó cô hít thở sâu một hơi, lắc đầu và nói:

“Vương đại ca, chuyện này không can hệ gì đến huynh cả, huynh không cần phải để trong lòng. Sau này nếu tiểu muội có rãnh rỗi, thì sẽ ghé thăm huynh, lúc ấy huynh không được từ chối đấy. Mà nếu như Vương đại ca muốn một lòng tu đạo không muốn bị người khác quấy rầy thì tiểu muội đây hiểu…..”

Vương Tông Cảnh phẩy tay:

“Làm sao mà có thể một ngày mười hai canh giờ đều tu luyện cả chứ, không sao, không sao, muội muốn sang chơi thì cứ việc đến.”

Tô Tiểu Liên nhìn hắn một lúc, gật đầu và nói:

“Được, sau này muội sẽ tìm cơ hội đến gặp vương đại ca, bây giờ không làm phiền huynh nữa, tiểu muội cáo từ.”

Nhìn Tô Tiểu Liên dần dần đi xa. Nhìn từ phía sau, bóng hình của cô bé có vẻ đơn chiếc, mỏng manh. Không hiểu vì sao, trước mắt Vương Tông Cảnh luôn hiện lên thần sắc trầm uất giữa đôi mày của cô bé, một thần sắc mà ở độ tuổi cô bé vốn không nên có. Sau gương mặt xinh đẹp ấy, phải chăng có chuyện đau lòng gì đấy mà không thể nào quên được?

Vương Tông Cảnh lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, quay người bước vội đi, cứ thế đi theo con đường lớn thẳng về căn viện thứ hai mươi ba. Cửa viện nửa mở, hắn hai bước một nhảy lên bậc thềm, đi vào trong. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt vẫn là hai cây liễu màu xanh trong đình viện, những cành lá lúc này vẫn lung đưa trước gió. Bên trong viện không ồn ào như bên ngoài, rất yên tĩnh. Cửa sổ của những căn phòng khác đều đóng kín, chỉ có duy nhất cửa số của phòng chữ thủy là mở toang, Tô Văn Thanh không biết về phòng từ khi nào, lúc này nàng đang ngồi bên cửa sổ, đang yên lặng đọc quyển sách cầm trong tay.

Ánh mắt Vương Tông Cảnh nhìn tới, quyển sách nàng cầm trên tay có bìa mỏng màu vàng, có lẽ đó là quyển “Thanh Phong quyết” vừa mới được phát cho.

Nghe thấy có tiếng bước chân trong viện, Tô Văn Thanh quay đầu lại. Nhìn thấy Vương Tông Cảnh đang đứng trong viện, bèn mỉm cười với hắn, rồi nhè nhẹ gật đầu. Nụ cười ấy thật dịu dàng và đầy ôn hòa, giống như tên của quyển sách trên tay nàng vậy, như một làn gió mát nhẹ nhàng thổi đến, khiến cho lòng người cảm thấy rất thanh bình.

Vương Tông Cảnh cười đáp lễ, sau đó quay đầu đi về phòng mình. Ngày tháng này, trong căn viện thứ hai mươi ba này, ngoại trừ hắn và Tô Văn Thanh ra, còn có hai người nữa vào ở. Người đầu tiên là thiếu niên trầm lặng mà ngày trước hắn đã từng gặp qua, tính tình có vẻ khá cô quạnh, rất ít khi xuất hiện. Hơn nửa tháng nay, Vương Tông Cảnh ở cùng với y trong một căn viện mà cùng lắm chỉ gặp gỡ nhau bốn năm lần, có thể coi như là quen mặt nhau, biết được y tên là Cửu Điêu Tứ. Còn một thiếu niên khác là mấy ngày sau này mới vào Thanh Vân biệt viện, ở trong phòng chữ thổ, là một tên mập lớn hơn Vương Tông Cảnh một tuổi nhưng lại thấp hơn Tông Cảnh hẳn một cái đầu, thân hình đặc biệt béo với chiếc bụng to hơn Vương Tông Cảnh hai ba vòng, tên gọi là Ba Hùng.

So với Cửu Điêu Tứ mà nói, tính tình của Ba Hùng tốt hơn nhiều, nhiệt tình hòa đồng, vừa đến căn viện thứ hai mươi ba này chưa kịp bỏ hành lý xuống, bèn cười ha ha đến viếng thăm những người hàng xóm cùng chỗ, và còn nhét cho mỗi người vài món, nói là đặc sản của quê nhà hắn tại Lương Châu ở phía bắc. Ngoại trừ Cửu Điêu Tứ tính tình cổ quái ra, chỉ sau cánh cửa vâng dạ hai tiếng, còn Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh thì nhanh chóng quen thuộc với y, đi đi lại lại đều nói cười. Tính tính Tô Văn Thanh thì rất hiền hòa, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi, nên có chút ngăn cách, cho nên mãi đến bây giờ trong căn viện này, chỉ có Vương Tông Cảnh và Ba Hùng hai người là có giao tình tốt nhất, gặp mặt nhau đều nói với nhau vài câu.

Lúc này, phòng chữ kim của Cửu Điêu Tứ và phòng chữ thổ của Ba Hùng cửa sồ vẫn đóng kín, cũng chẳng biết hai người họ đã về hay chưa. Vương Tông Cảnh bèn liếc mắt nhìn sang phòng cả hai, rồi định quay về phòng mình. Nhưng đột nhiên thấp thoáng tại một nơi nào đó trong căn viện này, chợt vang lên tiếng chó sủa.

Vương Tông Cảnh dừng bước, lắng tai nghe qua với chút ngạc nhiên, nhưng lần này lại chẳng nghe thấy gì, chẳng lẽ mình nghe nhầm sao? Nên biết là sau khi hội thi Thanh Vân bắt đầu, quy tắc trong Thanh Vân biệt viện càng trở nên nghiêm ngặt, thường là không thể trông thấy ai đó nuôi vật nuôi hay thú cưng gì cả. Nhưng mà mới lúc nãy, trong đầu cậu thấp thoáng lướt qua một ý nghĩ, hôm trước trên Thông Thiên Phong, Tiểu Đỉnh đã từng nói rằng muốn tham gia hội thi Thanh Vân. Tuy rằng đó chẳng qua chỉ là lời nói trẻ con, nhưng nghĩ đến gia thế của Tiểu Đỉnh thì chưa chắc là không thể được.

Nhưng mà rốt cuộc vẫn không thể để đứa bé này gây rối được, trong lòng Vương Tông Cảnh nghĩ như vậy, rồi lắc đầu cười khổ, đi vào phòng chữ hỏa của mình. Vừa đang định đưa tay đẩy cửa phòng ra, nào ngờ lại nghe thấy có tiếng ồn ào trong viện vọng đến:

“Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu gâu….”

“Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc….”

Cả người Vương Tông Cảnh đơ ra, tay đưa ra cũng dừng lại, vài phút sau bèn quay đầu lại, nét mặt nở một nụ cười khổ, chăm chú nhìn đi. Quả nhiên trông thấy phía cổng của căn viện thứ hai mươi ba này, Đại Hoàng cõng Tiểu Hôi vù một tiếng chạy xộc thẳng vào, ngay sau đó là Tiểu Đỉnh mập mạp với cái đầu tròn tròn và chiếc túi vải nhỏ đeo sau lưng cũng đang hi hi chạy vào, vừa nhìn đã trông thấy Vương Tông Cảnh đang đứng đấy, lập tức vô cùng vui mừng, vẫy tay gọi:

“Vương đại ca, Vương đại ca.”

Vương Tông Cảnh bước ra với vẻ ngạc nhiên, nhìn qua một lượt Tiểu Đỉnh, chần chừ một hồi, bèn hỏi với vẻ không dám tin:

“Tiểu Đỉnh, sao đệ lại ở đây, không lẽ là, không lẽ đệ thật sự muốn…?”

“Đệ cũng muốn tham gia hội thi Thanh Vân.” Tiểu Đỉnh trả lời với rất đắc ý, rất nghênh ngang và rất to tiếng.

“Í?” ở một phía của căn viện, Tô Văn Thanh đang ngồi bên cửa sổ cũng chú ý đến bên này, nghe Tiểu Đỉnh nói xong, cũng cảm thấy ngạc nhiên và kì lạ nên bèn đưa mắt nhìn sang. Đôi mắt nàng nhìn qua một lượt cậu bé chỉ mới hơn bốn tuổi này, và cũng gần như cùng lúc cửa sổ của phòng chữ kim cũng mở ra. Tên Cửu Điêu Tứ tính tình cô quạnh, vẻ mặt trầm ngâm, trông như tất cả mọi người đều thiếu hắn một món nợ lớn ấy cũng ló đầu ra, chau mày nhìn sang phía bên này, sau đó ánh mắt nhìn vào Tiểu Đỉnh, đuôi mắt co giật vài cái, rồi lạnh lùng “hừ” rồi “Rầm” một tiếng dùng hết sức đóng cửa sổ lại.

Đây đương nhiên không phải là biểu hiện nhiệt tình gì, nhất thời trong viện có chút yên tĩnh. Sau đó Tô Văn Thanh ho nhẹ một tiếng, cười với Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh, và đứng dậy rời khỏi cửa sổ. Vương Tông Cảnh chau mày nhìn sang phòng chữ kim, trong lòng có vẻ khó chịu, nhưng bất luận ra sao thì hắn vẫn rất yêu mến cậu bé Tiểu Đỉnh này. Mà tình cách của hắn lúc còn nhỏ nghịch ngợm không nói, sau này lại bị bắt đến thập vạn đại sơn vùng vẫy giành giật sự sống trong suốt ba năm trời, ngày ngày đều phải đánh giết với bọn yêu thú hùng tàn bạo ngược, nên làm sao mà biết bình tĩnh mềm yếu chứ?

Nhưng trước mắt vẫn chưa đến nổi bị mất mặt, huống hồ trong qui tắc của biệt viện Thanh Vân này, cũng cấm không được cá nhân đánh nhau, Vương Tông Cảnh cũng chỉ lạnh nhạt nhìn sang bên ấy một lúc, rồi sau đó bèn nén sự không vui trong lòng xuống, quay sang Tiểu Đỉnh, trên mặt nở một nụ cười.

Tiểu Đỉnh cũng là một cậu bé thông minh, lúc này đang ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh, nói với vẻ ngạc nhiên:

“Vương đại ca, người đó không thích đệ sao?”

Vương Tông Cảnh cười nhạt rồi ngồi xổm xuống, cười và nói:

“Không sao, đệ lại không quen biết với hắn, mặc kệ hắn đi. Mà đệ thật sự muốn tham gia hội thi Thanh Vân sao?” Trong lòng hắn vẫn có vẻ không tin, rồi sau đó vẫn cười hỏi:

“Mẹ của đệ vẫn đồng ý cho đệ đến đây gây rắc rối hả?”

Tiểu Đỉnh cười cười, nét mặt có vẻ đắc ý và nói:

“Ai nói đệ gây rắc rối hả, đệ nói thật đấy. Sau ngày hôm đó đệ về nhà nói việc này, mẹ đệ quả nhiên không đồng ý, mà còn mắng đệ vài câu nữa.”

Nói đến đây, cái cổ của Tiểu Đỉnh chợt co rút lại, xem ra cậu nhóc không sợ trời không sợ đất này, bình sinh lại sợ nhất là người mẹ có tình tình lạnh lùng ấy.

“Nhưng mà, tiểu nhân ắt có diệu kế….”

Tiểu Đỉnh trông có vẻ rất tự đắc, đang lúc định nói tiếp,Vương Tông Cảnh nghe thấy bèn ngơ người, hỏi với vẻ kì lạ:

“Cái gì mà tiểu nhân ắt có diệu kế? À…có phải đệ định nói là “cao nhân ắt có diệu kế” phải không?”

Tiểu Đỉnh bỗng dừng lại, xem ra có vẻ thẹn thùng, đưa tay xoa xoa đầu, cười ha ha và nói:

“Ừm ừm, chính là câu ấy, đệ đã tính diệu kế, đệ bèn đi tìm cha đệ. Lúc đầu cha đệ cũng nói rằng đệ gây rối, nhưng mà đệ đã cầu xin ông thêm vài lần, thì ông bèn mềm lòng. Cũng phải thôi, nơi đây chẳng phải là Thanh Vân sơn sao, đâu đâu cũng là đệ tử Thanh Vân, chẳng lẽ còn sợ đệ xảy ra chuyện? Cho nên cuối cùng ông ấy cũng đành đồng ý.”

Vương Tông Cảnh trầm mặc một lúc, nhìn Tiểu Đỉnh, lòng thầm nghĩ vị Lục Tuyết Kì sư cô mà tỉ tỉ kể ấy là nhân vật như thế nào, nên vội hỏi:

“Vậy còn mẹ của đệ thì sao, chẳng phải bà ấy không đồng ý sao?”

Tiểu Đỉnh bèn phủi tay, xem ra nói với vẻ rất vô tư:

“Không sao, cha đệ đồng ý là được. Huynh còn không biết, chỉ cần cha đệ nắm lấy tay của mẹ đệ…này, Đại Hoàng, ngươi làm gì vậy?”

Cậu bé đột nhiên đưa mắt nhìn về phía trước, gọi một câu. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn đi, chỉ thấy Đại Hoàng với thân hình khổng lồ và bộ lông màu vàng tươi đang chạy một vòng trong viện, lúc này đang chạy phía dưới cây dương liễu, ngửi ngửi nơi này, đánh hơi nơi kia, sau đó đưa một chân sau lên, và thế là tè ra gốc cây.

Tiểu Đỉnh chạy sang, vỗ vào đầu Đại Hoàng, tỏ ra vẻ không vừa ý, tức giận nói:

“Đại Hoàng, sau này ta sẽ ở nơi đây, mi không được tè bậy ở đây, nếu không thì hôi chết đi được.”

Đại Hoàng bèn ngồi bịch xuống, miếng “ứ ứ” hai tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Tiểu Đỉnh. Tiểu Đỉnh xem ra hiểu ý của nó, bèn xoa xoa đầu nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói:

“Không được, không được tè bậy ở đây, sau này nếu như mi muốn đi vệ sinh, thì hãy chạy sang những căn viện khác, có biết không?”

Đại Hoàng và chú khỉ Tiểu Hôi đang ngồi bên cạnh kêu “khẹc khẹc khẹc khẹc” bới lông chó đều cùng lúc ngơ cả ra, nhìn chăm chăm Tiểu Đỉnh. Vài phút sau, trong miệng Đại Hoàng ấm ứ vài tiếng, rồi cúi đầu xuống, có vẻ như chịu thua Tiểu Đỉnh rồi.

Tiểu Đỉnh quay lại cười hi hi với Vương Tông Cảnh và nói:

“Vương đại ca, mấy hôm trước đệ đã nói qua với Mộc sư huynh rồi, bảo huynh ấy dành ra một phòng ở trong căn viện này của huynh cho đệ đấy, bây giờ chắc là có rồi chứ?”

Vương Tông Cảnh lúc này mới hiểu tại sao phòng chữ mộc trong căn viện này lại luôn để trống, thì ra là do Tiểu Đỉnh đã đặt trước. Có lẽ vị Mộc sư huynh mà đệ ấy nói chính là vị Mộc Hoài Chính Mộc sư huynh thường xuyên lui tới biệt viện này, thân phận có vẻ không tầm thường. Cậu nhóc này quả thật là thần thông quảng đại, ai cũng phải nể mặt nó, Vương Tông Cảnh cười khổ, rồi chỉ tay về căn phòng chữ mộc và nói:

“Có một căn phòng trống đấy, chính là phòng chữ mộc.”

Tiểu Đỉnh hoan hô một tiếng, vù một cái chạy về phía bên đấy. Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng chạy theo sau. Vương Tông Cảnh lắc đầu, nhưng khi nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng vẫn rất yêu mến cậu bé, chỉ cần trông thấy bộ dạng vui vẻ ấy, trong lòng hắn bỗng cảm thấy trong sáng hơn, bèn nở một nụ cười.

Tiểu Đỉnh đẩy cánh cửa phòng đóng hờ ra, chạy vào bên trong, đồng thời nhìn khắp một lượt, sờ sờ chỗ này, xoa xoa chỗ kia, tuy rằng dụng cụ bài trí trong phòng không khác gì so với phòng của Vương Tông Cảnh, cũng đều rất đơn sơ mộc mạc, nhưng Tiểu Đỉnh xem ra rất phấn khởi, thậm chí còn vui mừng nhảy tọt lên giường lăn vài vòng.

Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng trẻ con ấy thầm nghĩ đứa nhóc này làm sao nghiêm túc tu hành được, trong lòng thầm lắc đầu, nhưng nghĩ dù sao cũng là đương nhiên. Tiểu Đỉnh chẳng qua chỉ mới bốn tuổi, cha mẹ cậu bé chắc cũng rất nuông chiều nên mới cho cậu bé xuống đây chơi vui, chứ làm gì thật lòng muốn nó một lòng một dạ tu tập đạo thuật gì chứ?

Nghĩ đến đây, hắn bèn cười và nói với Tiểu Đỉnh:

“Tiểu Đỉnh à, lần này đệ tham gia hội thi Thanh Vân, có thật là sẽ chuẩn bị ở đây đúng một năm không?”

Tiểu Đỉnh nhảy khỏi giường, cười hi hi nói:

“Đúng vậy.”

Vương Tông Cảnh không nhịn được bèn cười:

“Vậy cũng tốt, thế là trong suốt năm nay huynh có bạn rồi. Đúng rồi, quyển ‘thanh phong quyết’ mà hồi sáng các sư huynh trong môn đã phát, đệ đã có chưa, đó chính là đạo thuật cần tu hành trong hội thi Thanh Vân lần này đấy?”

Tiểu Đỉnh cười ha ha:

“Đệ đã lấy từ sớm rồi, huynh xem.”

Nói đoạn bèn đưa tay ra sau lưng lục tìm bên trong chiếc túi vải nhỏ, một lúc sau quả nhiên từ trong túi lấy ra một quyển sách bìa vàng, trên đấy quả nhiên có viết ba chữ ‘thanh phong quyết’.

Vương Tông Cảnh cười và gật gật đầu, vừa định nói chuyện, bèn nghe Tiểu Đỉnh đứng bên đấy cười và nói:

“Đệ lấy sớm hơn cả huynh nữa đấy, tối hôm qua là đệ lấy được rồi, huynh có muốn xem quyển này của đệ không?”

Vương Tông Cảnh bèn cười, lắc đầu nói:

“Sách của mọi người đều giống như nhau, huynh cũng có một quyển.”

Tiểu Đỉnh nhún vai, rồi tiện tay đặt quyển ‘Thanh phong quyết’ lên bàn. Đột nhiên một cái bóng xám chợt nhảy lên bàn, đó chính là Tiểu Hôi, cầm quyển sách lật ra xem, vài phút sau không thấy hứng thú nữa, bèn tiện tay quăng xuống.

Tiểu Đỉnh cũng mặc kệ nó, cậu bé chạy đến bên cửa sổ và mở cửa ra, sẵn tiện bèn nói:
“Ừm, có lẽ cũng tạm được. Nhưng mà tối qua khi đệ đưa quyển sách này cho cha đệ lúc ấy đang xào cơm xem, ông xem qua một hồi, bèn nói trong quyển sách này có vài chỗ không đúng, sau đó giúp đệ sửa lại một số chữ bên trên, nói rằng như vậy mới đúng.”

Trong lòng Vương Tông Cảnh bỗng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Đỉnh vẫn đang vô tư ngắm nhìn xung quanh qua ô cửa sổ. Trên chiếc bàn đặt bên trong nhà, quyển sách bìa vàng ấy vẫn nằm yên lặng trên bàn, một trận gió nhè nhẹ từ bên ngoài thổi vào, khiến cho từng trang sách như bị ai đó lật lên, sau đó lại từ từ rơi xuống.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.