Vương Tông Cảnh theo phản xạ run lên một hồi, một nét sợ hãi hiện ra trên khuôn mặt, mãi lâu sau đó mới chợt tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Một mùi vị hôi thối lẫn chút ẩm ướt, xộc vào mũi, xông lên tận óc. Hình ảnh đầu tiên mà Vương Tông Cảnh nhìn thấy sau khi mở mắt ra là nền đất trải một lớp lá dày, có một số lá cây vẫn còn xanh, một số thì đã héo vàng, đang dần dần phân hủy. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện ra không biết bản thân từ lúc nào lại nằm trên mặt đất, giữa rừng cây dày đặc, những tán cây và cành lá gần như che phủ đi bầu trời ở phía trên, chỉ có một vài tia nắng lọt qua những kẽ lá chiếu rọi xuống, sương khói mờ ảo phủ quanh khắp rừng càng khiến cho nơi đây trở nên âm ưu và thần bí. Xung quanh cậu còn có rất nhiều nhánh rễ cây trồi lên mặt đất như những con rồng có sừng, và cũng có không ít dây leo quấn quanh những tảng đá và cây to, cỏ dại mơn mởn, rêu mọc xanh rờn. Từ trên những ngọn cây cao to không ngừng vọng đến tiếng ríu rít khe khẽ như đang âm thầm mời gọi, mà đây lại là âm thanh duy nhất tại nơi này.
Sương khói ảm đạm, mờ mờ ảo ảo bay là là trên nhưng bụi cây lùm cỏ xa xa, khiến cho tầm mắt không thể nhìn ra xa được. Trong không khí lan tỏa ra một mùi vị ẩm ướt. Vương Tông Cảnh vội đứng dậy, nhìn xung quanh, trên những phiến lá ngọn cỏ, vẫn còn đọng lại những giọt sương long lanh trong suốt, đến cả quần áo trên người cũng ẩm ướt từ bao giờ.
Có vẻ như trước đây không lâu, trong khu rừng dày đặc này đã từng có một trận mưa đổ xuống.
Tông Cảnh nhìn quanh bốn bề với vẻ lo lắng, rừng sâu thăm thẳm lại vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều mang một hương vị nguyên sơ và hoang dã. Cảm giác này khiến cho cổ họng của Vương Tông Cảnh như có chút khô rát. Đêm hôm trước trên đỉnh núi Ô Thạch, sau trận giao chiến kịch liệt ấy, cậu đã bị người thần bí kia bắt đi, lúc bay đến giữa không trung, cũng chẳng biết có phải là do tên thần bí ấy đã sử dụng thủ pháp gì khiến cho Vương Tông Cảnh đang liều mạng giãy dụa trong cơn hoảng loạn sơ hãi bỗng chốc ngất đi, đợi đến khi cậu bé tỉnh lại thì phát hiện ra mình ở trong cánh rừng nguyên sinh này.
Cậu chậm rãi lắc lắc cơ thể, quan sát động tĩnh xung quanh nhưng trong thâm tâm càng lúc càng hồi hộp và lo sợ, cố gắng nhớ lại tình hình tối hôm qua. Vương Tông Cảnh nhanh chóng nhớ ra sau khi người thần bí kia bắt mình đã bay ngược lại so với vị trí của Long Hồ, vậy cũng có nghĩa là người đó đã bay về phía nam.
Phía nam của Long Hồ là thập vạn đại sơn – nơi mà khiến ai nghe đến cũng đều cảm thấy khiếp sợ. Sắc mặt của Vương Tông Cảnh bỗng chốc trắng bệch ra. Trên thực tế, mỗi một đứa trẻ tại Ưu Châu từ nhỏ đến lớn đều được nghe kể chuyện về thập vạn đại sơn. Cánh rừng âm u sâu thẳm giờ phút này, trong ánh mắt của cậu đã trở thành nơi đầy rẫy nguy hiểm và đáng sợ. Một cậu bé mười một tuổi một thân một mình tại một nơi như vậy, trong đầu lúc nào cũng không ngừng hiện ra những con quái vật đáng sợ trong truyền thuyết, quả thực đây là một việc vô cùng đáng sợ và đau khổ.
Cũng may, Vương Tông Cảnh dù sao cũng xuất thân từ môt gia tộc lớn, hơn hẳn so với những đứa trẻ bình thường, chí ít là không lập tức hoảng loạn hay gào khóc ầm ĩ lên. Cậu bé vẫn đứng yên ở đấy, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi đang trỗi dậy trong lòng, rồi cậu hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó cẩn thận bước lên trước một bước.
“Rạt…”
Một âm thanh trầm và nhẹ vang vọng từ dưới chân, cậu bé vội nhìn xuống, dưới mặt đất là một lớp lá khô dày cộm, không biết đã có ở nơi quanh năm không một bóng người này tự bao giờ. Bàn chân đạp xuống y như đạp trên những tấm vải êm dịu. Một vài chiếc lá cây bị trồi lên, bên dưới có vài ba con sâu đen nhỏ bò ra, rồi sau đó lại nhanh chóng bò đi, chui xuống bên dưới lớp lá bên cạnh.
Tiếng bước chân rột rạt, từ từ vang lên trong rừng. Đôi mắt mở to, thân thể co rúm lại, Vương Tông Cảnh vừa đi vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, hai bàn tay tự động nắm chặt lại thành hai đấm tay. Chỉ có điều là đã đi được hơn hai trượng, nhưng cánh rừng vẫn khá là tĩnh lặng, những thân cây cao to xung quanh như những người khổng lồ đang lạnh lùng nhìn xuống cậu bé đột nhiên xuất hiện trong khu rừng này. Sương có vẻ đã tan đi được một ít, nhưng xem ra vẫn còn khá là dày đặc.
Phía trước mặt một làn khói trắng từ từ tản ra, Vương Tông Cảnh đột nhiên trông thấy có một thứ rất khác lạ, không phải cây cối, cũng chẳng phải đá tảng, càng không phải những yêu thú mà cậu bé sợ hãi, trông có vẻ giống như là tàn tích của một bức tượng điêu khắc vô cùng lớn, đổ sập trong khu rừng dày đặc này, và được che phủ bởi nhiều lớp cây rừng và cỏ dại.
Cậu bé lấy hết can đảm, từ từ bước đến bên bức tượng đấy, suốt chặng đường vẫn không có điều gì khác thường. Cậu đi đến gần, vén những bụi cỏ ra , rồi bước qua một vài tảng đá khá to nằm giữa rừng cây. Cuối cùng, cậu cũng trông thấy bức tượng đá nằm đổ nát dưới đất, vừa nhìn cậu đã hít vào một hơi.
Bức tượng được điêu khắc này không giống những loài chim thú thông thường, cũng chẳng phải là tượng thần phật thường thấy được mọi người tôn thờ, mà là một bức tượng điêu khắc với diện mạo cổ quái và dữ tợn. Nhìn từ xa, phần đầu của bức tượng này có một chiếc sừng quỷ, đang nhe răng trừng mắt, miệng đỏ như máu, trông giống như đang muốn nuốt sống ai đó, thân hình cũng rất là đáng sợ, có bốn đầu, tám tay. Tuy đã đổ sập trên đất, nhưng vẫn có một luồng sát khí từ đó bốc lên, xông đến trước mặt. Vương Tông Cảnh cả người run lên, bèn lùi lại hai bước.
Khóe miệng Vương Tông Cảnh có chút co giật, cậu bèn cúi đầu hít thở. Vài phút sau thần thái có vẻ ổn định, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn kĩ, phát hiện bức tượng điêu khắc trông giống như hung thần ác ma này đã đổ nát, bốn đầu tám tay cũng bị hư hỏng ít nhiều, trên thân bức tượng cũng có rất nhiều vết nứt, không biết là đã bị người ta bỏ lại trong khu rừng này cách đây bao lâu rồi. Nghĩ đến đây, trong đầu Vương Tông Cảnh như chợt lóe lên, trong lòng thầm nghĩ nếu như nơi đây có bức tượng đá này, có lẽ trước đây nơi này đã từng có người sinh sống. Tuy rằng bức tượng này có vẻ đã lâu đời nhưng biết đâu vẫn có chút hi vọng. Trong lòng Vương Tông Cảnh chợt suy nghĩ, cậu nhìn lại, bức tượng cũng không còn vẻ đáng sợ như ban nãy. Nhìn kĩ một hồi, cậu lại phát hiện bức tượng này tuy rằng điêu khắc có hơi cổ xưa, nhưng vết khắc lại rất dày dặn, có hồn. Tuy nét khắc trông không có vẻ phức tạp mà lại trông giống như thật, mang một khí khái uy nghiêm. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng bản năng cho cậu biết được người thợ điêu khắc ra được bức tượng đá này có lẽ phải là một người thợ tài ba.
Vương Tông Cảnh đứng đấy suy nghĩ một hồi, thế rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước bức tượng, đến khi đi lên trước được một đoạn, cậu bé mới phát hiện mình đã quá xem thường độ to lớn của bức tượng điêu khắc này. Mặc dù đã đổ sập xuống đất nhưng độ cao nằm ngang của nó cũng cao hơn gấp bội so với chiều cao của Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh lại nhìn ngó xung quanh một hồi, vẫn còn may là bức tượng đá này không nhẵn bóng dựng đứng, trải qua năm tháng mưa gió xâm thực, khắp chỗ đều bị bào mòn, cậu bé bèn dựa vào những khe hở tại những chỗ bị bể nát, coi đó như bàn đạp để trèo lên .
Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lấy bức tượng, nơi mà bàn tay chạm vào, lòng bàn tay có một cảm giác khô cứng và thô ráp. Bức tượng này được tạo thành từ những tảng đá lớn màu trắng xám. Vương Tông Cảnh hơi chau mày, trong lòng thầm nghĩ trên suốt đoạn đường đi đến đây cậu không hề thấy bất cứ loại đá nào trông giống như vậy cả, không biết người xưa khi điêu khắc bức tượng đá rốt cuộc đã làm cách nào để có thể di chuyển những tảng đá lớn hay là bức tượng lớn như thế này đến được nơi đây chứ?
Trong khi trong đầu cậu bé còn đang đặt ra một số câu hỏi, đột nhiên, từ phía bên kia của tượng đá vọng đến tiếng kêu gào khe khẽ. Âm thanh vừa lọt đến tai, Vương Tông Cảnh đột nhiên giật mình, một cảm giác không hay bỗng trào lên trong lòng. Cậu chưa kịp phản ứng, chỉ nghe vù một tiếng, một bóng hình khỏe mạnh bay vụt lên từ phía bên kia của tượng đá, gào lên một tiếng, miệng đỏ như máu, nhe ra những chiếc răng sắc nhọn, nhìn chằm chằm Vương Tông Cảnh từ trên không.
Đây là một con hắc yêu miêu ( mèo yêu màu đen), đôi tai nhọn hoắt, cơ thể to như một con trâu nước, nước dãi chảy ròng ròng từ miệng ra, ánh mắt hung tàn lăm le nhìn cậu bé đang đứng phía dưới bức tượng đá. Trong lòng Vương Tông Cảnh như trầm xuống, con yêu thú này e rằng còn lợi hại hơn bầy bạch bối yêu lang tối hôm trước. Tông Cảnh cũng chẳng kịp suy nghĩ nên làm gì vì con yêu thú này vốn không có ý đề phòng quan sát cậu, vừa thấy con mồi, nó bèn vồ đến không một chút do dự.
Hàm răng của con yêu thú nhọn hoắt lấp lánh ánh sáng trắng, Vương Tông Cảnh trong thế ngàn cân treo sợi tóc đã dùng hết sức mạnh nhảy vọt ra ngoài. Nhưng động tác của cậu bé lại quá chậm so với con yêu thú nhanh nhạy này, nó gào lên một tiếng, tấm áo sau lưng Vương Tông Cảnh đã bị cào rách vô số đường, trên lưng cậu hiện ra năm vết thương rất sâu, máu tươi phút chốc trào cả ra.
Dưới nỗi đau đớn này, Vương Tông Cảnh thống thiết thét lên một tiếng, loạng choạng chạy về phía trước, nhưng chạy chưa đầy hai bước, con yêu thú từ phía sau lại nhảy vồ tới. Vương Tông Cảnh đang quằn quại sợ hãi giữa sự sống và cái chết bị nó vồ ngã ra đất, sau đó con hắc yêu miêu bèn mở chiếc miệng to với những cái răng sắc nhọn cắn thẳng vào cổ của Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh lúc này chẳng còn biết sợ hãi gì cả, theo bản năng cậu bé dùng hết sức mạnh đưa cả hai bàn tay lên, nắm chặt lấy miệng của con yêu thú. Phút chốc cả bàn tay đã bị đâm thủng bởi những chiếc sắc nhọn của nó, máu tươi chảy ròng xuống tận cánh tay, thế nhưng bất luận như thế nào, cậu bé vẫn không có cách nào ngăn chặn được cái miệng đầy hãi hùng ấy.
Mùi tanh xộc đến, cái chết như cận kề trước mắt, ngay giây phút mà cậu bé tỏ ra tuyệt vọng, đột nhiên cánh rừng trở nên im lặng, sương mù bỗng tan đi. Sâu trong rừng thẳm dường như có một ánh mắt lạnh lùng đang lướt đến. Trong nháy mắt, chim chóc sợ hãi tung cánh bay lên, một luồng sáng trong như nước từ sâu trong cánh rừng âm u tĩnh mịch này, bay lướt đến, không hề có một tiếng động, nhè nhẹ như gió thổi qua.
“ Vù……..”
Vương Tông Cảnh đang tuyệt vọng chờ đợi cái chết, đột nhiên cảm thấy đôi tay như nhẹ đi, ngay sau đó trước mặt cậu, trông thấy một cảnh tượng mà có lẽ suốt đời này cậu cũng khó mà quên được: Vẻ mặt hung tợn của con hắc yêu miêu vẫn giữ trên mặt, nhưng vài giây sau, cơ thể đáng sợ ấy đột nhiên bị một luồng sức mạnh to lớn vây lấy và xé toạc ra, máu tươi bắn tung tóe. Rồi ánh sáng trong suốt kia tắt dần, cơ thể con yêu thú bị xé ra làm hai từ đầu đến đuôi, trông như lá nát cành khô, bay về hai phía. Dòng máu tươi đầy đáng sợ mang theo vô số những thứ kì quái và mùi tanh hôi nồng nặc, ầm một tiếng đổ ào xuống, nhuộm đỏ cả thân người Vương Tông Cảnh, máu tuôn như suối, chảy mãi không dứt.
Một bóng người ẩn mình trong đám khí đen từ từ xuất hiện bên cạnh một thân cây lớn cách Tông Cảnh không xa và đang nhìn cậu với ánh mắt lạnh băng. Cả người Vương Tông Cảnh như đông cứng tại chỗ giống như không ý thức được điều gì đã xảy ra. Một vài phút sau, có vẻ như đã hoàn hồn lại, cậu chầm chậm cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, trông thấy bản thân mình như trở thành một huyết nhân, còn cả những thứ tạp phẩm đầy mùi máu tanh rơi rãi ngang dọc khắp người, Tông Cảnh chợt cảm thấy tức ngực, không chịu nổi được nữa, bỗng chốc nhảy ra, vừa chạy vừa lắc thật mạnh để những thứ kì quái đang dính trên người rơi xuống, cậu chạy đến bên cạnh một gốc cây to, dưa vào thân cây nôn thốc nôn tháo.
Người thần bí nhìn Vương Tông Cảnh mà không một chút động lòng, vẫn đứng tại chỗ, một luồng sáng trong từ từ bay đến, hóa thành một thanh tiên kiếm sáng trong như nước suối mùa thu, nhấp nháy vài cái bên cạnh hắn, sau đó biến mất. Ngay lập tức, luồng khí đen bao quanh người cũng bắt đầu dần dần biến mất, giống như đang chui vào trong cơ thể của hắn. Thoáng chốc, khi dòng khí đen cuối cùng cũng biến mất, trong cánh rừng hoang dã nguyên sinh này, bên cạnh một thân cây lớn trông có vẻ cách xa với những cái cây xung quanh, một người đàn ông thân hình cao to, màu tóc trắng xám cuối cùng cũng lộ diện.
Vương Tông Cảnh cảm thấy đây là lần nôn mửa đáng sợ nhất trong đời, cậu nôn đến mức dạ dày bắt đầu quặn đau, co lại, nhưng cái cảm giác ghê tởm trong lòng cậu vẫn không tài nào hết được, càng không cần nói đến việc giờ đây cả người cậu từ đầu đến chân máu tươi chảy ròng ròng. Mãi cho đến khi Tông Cảnh cảm thấy không còn có thể nôn mửa được nữa, khi ấy cậu mới từ từ bình tĩnh trở lại. Vừa thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, Tông Cảnh quay người lại đưa mắt nhìn về người đang đứng phía sau lưng mình.
Cơ thể vẫn còn run rẩy, nhưng không biết vì sao, Vương Tông Cảnh không hề có ý định nói lời cảm ơn đối với cái người có ơn cứu mạng này, cậu chỉ nhìn người đàn ông cao to ấy với một ánh mắt ngạc nhiên, có vẻ như trải qua biến cố lần này, tâm tính cũng như lòng can đảm của cậu bé đều trở nên rắn rỏi hơn.
Người đàn ông đứng dưới gốc cây ấy có thân hình cao lớn, mặt mày vuông vức, đôi mày rậm và cặp mắt sắc dường như tỏa ra một luồng uy lực nhè nhẹ, trông như tay đã từng nắm uy quyền, một phong thái trang nghiêm và cương nghị. Thế nhưng khuôn mặt đầy uy nghiêm ấy, phản chiếu trong ánh mắt của Vương Tông Cảnh lúc này, là một nửa gương mặt hiện lên màu đỏ sẫm cổ quái, khó coi trông giống như thịt heo bị hun chín và còn có chút ghê tởm, đồng thời những cơ thịt trên nửa gương mặt ấy gần như không thể khống chế, thỉnh thoảng lại không ngừng co giật.
Trông giống như một gương mặt âm dương, nhưng hình như có vẻ còn khó coi và đáng sợ hơn cả gương mặt âm dương nữa.
Nhưng Vương Tông Cảnh không hề bị gương mặt ấy làm cho sợ hãi, phản ứng của cậu bé thậm chí còn có chút ngây người, chỉ là thừ người ra nhìn người đàn ông ấy, không nói một lời.
Người đàn ông chầm chậm tiến đến, chân giẫm lên những lớp lá khô dày cộm giữa cánh rừng tạo ra những tiếng vang sàn sạt. Không biết từ khi nào, khu rừng huyên náo ban nãy giờ lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hai con người một lớn một nhỏ, đang từ từ tiến đến gần nhau.
Hắn đi đến trước mặt Vương Tông Cảnh, nhìn lướt qua cậu bé, gương mặt lạnh tanh, dùng một giọng nói lạnh băng không một chút sinh khí nói với Vương Tông Cảnh:
“Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Trong Long Hồ thành, thành lũy Vương gia nhìn bề ngoài tuy không có gì khác so với thường ngày, nhưng bầu không khí bên trong phủ lúc này đang vô cùng căng thẳng. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở ngoại thành núi Thạch Ô mấy ngày trước đã chấn động đến các bậc trưởng thượng của cả gia tộc.
Cả bầy có tới mấy chục con bạch bối yêu lang trước đột nhiên xuất hiện và vây lấy núi Ô Thạch, người cháu trai thuộc Trưởng phòng Vương Tông Cảnh thì mất tích, nhưng việc này cũng không đáng là gì so với việc Phương trưởng lão chết bất đắc kì tử, một cao thủ do Thanh Vân môn phái đến để đàm phán liên minh lại chết ngay bên ngoài thành Long Hồ thành!
Sự việc này đã chấn động cả Vương gia. Gia chủ Vương Thụy Vũ lại càng kinh ngạc lẫn phẫn nộ, sau khi nhận được tin báo đã phái ra toàn bộ nhân lực, cố gắng hết sức để tìm kiếm và điều tra, thế nhưng không những không tìm thấy tung tích của hung thủ mà ngay cả một chút manh mối về đứa cháu Vương Tông Cảnh cũng chẳng có.
Tỉ tỉ của Vương Tông Cảnh là Vương Tế Vũ sau khi biết được việc này suýt chút nữa thì ngã quỵ. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ hai tỷ đệ đã sống nương tựa vào nhau, có thể nói nàng như vừa là một người chị vừa là một người mẹ, ngày thường luôn rất mực yêu thương đệ đệ mình. Bây giờ đột nhiên hay tin Vương Tông Cảnh lành ít dữ nhiều, làm sao mà nàng không đau lòng thắt ruột được. Đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có chút tin tức, người trong Vương phủ cũng đã bắt đầu chấp nhận sự thật đau lòng này, chuẩn bị lo liệu việc hậu sự. Tuy rằng Vương Tế Vũ vẫn không cam lòng, nhiều lần đến trước mặt gia chủ nài khóc cầu xin, hi vọng có thể tìm kiếm kĩ càng thêm một lần nữa, thế nhưng gia chủ Vương Thụy Vũ cũng đã tìm đến bưu đầu sứt trán nên giờ đây đành phải từ chối trong sự tuyệt vọng.
Trong mắt của gia chủ Vương gia, giờ phút này, sự việc của Vương Tông Cảnh e rằng chưa chắc hơn hẳn với cái chết của Phương lão đầu. Bất luận là như thế nào, Vương Tông Cảnh tuy rằng xuất thân là trưởng phòng nhưng cha mẹ cũng đã mất. Vương Tế Vũ mặc dù rất có tài năng, đã được sắp xếp đến Thanh Vân môn để tu tập, nhưng hiện tại hai chị em này trong gia tộc quả thực chẳng còn bao nhiêu phân lượng cả. Điều khiến Vương Thụy Vũ đau nhất chính là Thanh Vân môn sẽ nói sao về sự việc ngoài ý muốn này. Vào ngày thứ hai sau khi xảy ra sự việc, Vương gia đã nhanh chóng đưa tin đến Thanh Vân môn tại Trung châu, nhưng do đường sá xa xôi, Thanh Vân môn đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Tiếng khóc đầy ai oán vang vảng từ đằng xa vọng đến, gia chủ của Vương gia Vương Thụy Vũ đang ngồi trên đại đường, sắc mặt trầm ngâm, lặng lẽ không nói một lời. Tiếng khóc ấy là của Vương Tế Vũ – tỉ tỉ của Vương Tông Cảnh. Cách đây không lâu, nàng lại đến cầu xin Vương gia chủ, chỉ có điều là Vương Thụy Vũ cũng đã làm hết khả năng của mình rồi, hiện tại không biết phải làm sao nên chỉ đành bảo cô quay trở về. Nghe thấy tiếng khóc đầy thương tâm ấy, lại nghĩ đến việc Thanh Vân môn có lẽ sẽ giáng một trận lôi đình xuống, tâm trạng của ông phút chốc trở nên rối bời. Long Hồ Vương gia tuy là một thế gia vừa mới hưng vượng, còn Thanh Vân môn tuy đã bị tổn hao nguyên khí rất nặng trong trận đại chiến thú thần năm ấy, nhưng thực lực giữa hai bên vẫn có chênh lệch rất lớn. Vương Thụy Vũ tuy rằng có hoài bão lớn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chỉ dám đặt mục tiêu đấu tranh với các gia tộc có thế lực lớn khác tại Ưu Châu này mà thôi, chứ chẳng muốn xảy ra tranh chấp với một đại môn phái như Thanh Vân môn.
Trên đại đường còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi đấy, khoảng độ bốn mươi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt tinh anh, người đó không ai khác chính là cha của Tiểu Sơn mập tên là Nam Thạch Hầu, đồng thời cũng là cố vấn tâm phúc của Vương Thụy Vũ. Vương Thụy Vũ vô cùng tín nhiệm ông và tin tưởng ông còn hơn cả những con cháu khác trong gia tộc Vương phủ.
Lúc này Vương Thụy Vũ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy thần thái sắc mặt Nam Thạch Hầu khá nặng nề, có vẻ như đầy tâm sự, bèn thở dài và nói:
“Thạch Hầu, ông đang nghĩ gì vậy?”
Nam Thạch Hầu ngẩng đầu lên, sau một hồi im lặng, bèn nói:
“Tôi đang nghĩ, nếu tính toán ngày tháng, người bên Thanh Vân môn có lẽ cũng sắp đến rồi.”
Vương Thụy Vũ cười khổ một tiếng đáp:
“Vậy theo ông thấy, Thanh Vân môn sẽ có phản ứng ra sao, họ có trách tội Vương gia chúng ta không?”
Nam Thạch Hầu chau mày lại:
“Sự việc này quả thực rất khó nói. Nếu bình tâm nhìn nhận vấn đề thì việc này chẳng liên can gì đến Vương gia chúng ta cả. Chỉ sợ là hai chữ mà Phương trưởng lão trước khi chết đã viết lại trước ngôi miếu nhỏ, không biết có vì thế mà sẽ xảy ra bất trắc gì nữa hay không?”
Vương Thụy Vũ hừ một tiếng và nói:
“Ông nói rất đúng, ta suy đi nghĩ lại, đích thực là không liên quan đến Vương gia chúng ta. Mà cho dù người của Thanh Vân môn có đến đi chăng nữa, ta sẽ nói cho họ biết hai chữ được viết trên nền đất ấy…..”
Nam Thạch Hầu lắc đầu, Vương Thụy Vũ thấy vậy bèn nhíu mày và hỏi:
“Sao vậy?”
Nam Thạch Hầu trầm ngâm một lúc, hạ giọng nói:
“Cái người mà hai chữ trong huyết thư nói đến, chúng ta đều đã từng có nghe qua. Tuy rằng mấy năm nay đã sớm yên bình, nhưng trong giang hồ truyền miệng rằng người này có can hệ dây mơ rễ má trong trận đại nội loạn ngày trước ở Thanh Vân môn. Thuộc hạ nghĩ rằng, chuyện này chúng ta có lẽ nên giả vờ không biết đến thì tốt hơn, cứ để họ tự lên núi tìm hiểu một phen, có lẽ bản thân họ sẽ tự hiểu.”
Vương Thụy Vũ thầm lặng một lúc, gật gật đầu và nói:
“Ông nói rất có lí, thôi thì cứ như vậy đi.”
Nói xong Vương Thụy Vũ lại nhìn Nam Thạch Hầu một hồi và lại nói tiếp:
“Đúng rồi, nghe nói tối qua ông lại đánh con trai ông nữa phải ko?”
Sắc mặt Nam Thạch Hầu trở nên khó coi, hậm hực nói:
“Cái thằng nghịch tử khốn nạn ấy, đầu tiên là dụ dỗ Cảnh thiếu gia đi nhìn trộm phụ nữ tắm. Trông thấy Cảnh thiếu gia đánh cược với người khác đi vào chỗ nguy hiểm cũng không ngăn lại, kết quả là gây nên chuyện động trời này. Tôi, tôi chỉ hận là không đánh chết cái thằng súc sinh ấy.”
Nói xong, Nam Thạch Hầu lại thở dài một hơi, đứng dậy thi lễ với Vương Thụy Vũ, mặt đầy vẻ đau khổ, nói:
“Gia chủ, Nam mỗ không biết cách dạy con, nghịch tử không nghe lời, quả thực hổ thẹn với gia chủ, không còn mặt mũi ở lại đây nữa, hay là cứ để thuộc hạ dọn khỏi Vương gia này, để mà….”
Vương Thụy Vũ quơ tay, ngắt lời của Nam Thạch Hầu, cười khổ, đáp:
“Thôi đi, thôi đi, Thạch Hầu à, tình chủ tớ giữa ông và ta cần gì phải nói những lời như vậy. Chuyện đó ta cũng có hỏi qua bọn trẻ, quả thực cũng không thể trách Nam Sơn, Tông Cảnh tính tình ngang bướng, nên nó cũng có lỗi vài phần. Về nhà ông cũng đừng có trách mắng con mình nữa nhé!”
Nam Thạch Hầu cảm thấy hổ thẹn, bèn gật đầu và ngồi xuống. Cả hai ngồi thừ ra đấy không nói một lời, trong lòng đầy ắp tâm sự. Đúng lúc này, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng chạy đến, một gia đinh chạy vào nói:
“Gia chủ, Nam quản gia, bên ngoài có vài vị đạo trưởng đến đây, nói là tiên trưởng của Thanh Vân môn.”
Vương Thụy Vũ và Nam Thạch Hầu cùng lúc đứng dạy, đồng thanh nói:
“Mau mời vào!”
Ngay sau đó, Nam Thạch Hầu lại quay sang nói với Vương Thụy Vũ:
“Gia chủ, hay là để tôi đích thân ra đón họ.”
Vương Thụy Vũ gật đầu, Nam Thạch Hầu bèn vội bước ra ngoài.
Khoảng hơn sau nửa nén nhang, bên ngoài sảnh lại có tiếng bước chân vang lên, Nam Thạch Hầu đi trước dẫn đường, mặt mũi tươi cười dẫn theo bốn vị tu sĩ trên người đạo bào của Thanh Vân môn bước vào. Vương Thụy Vũ vội bước ra đón, chỉ trông thấy bốn vị này đều còn khá trẻ, chỉ có người dẫn đầu là có vẻ lớn tuổi hơn, xem chừng chỉ ngoài ba mươi, phong thái cũng nghiêm nghị hơn so với ba người đứng phía sau. Vương gia chủ bèn thi lễ với họ, bốn vị đệ tử của Thanh Vân môn cũng đáp lễ. Vị tu sĩ đứng đầu bèn mở lời:
“Vị này đây có lẽ là gia chủ của Vương gia Vương Thụy Vũ?”
Vương Thụy Vũ gật gật đầu, mắt nhìn mấy vị đệ tử của Thanh Vân môn và nói:
“Chính là tại hạ, không biết các vị đạo trưởng đây xưng hô như thế nào?”
Vị đạo trưởng đứng đầu mỉm cười và nói:
“Bần đạo là Minh Dương, ba sư điệt phía sau đây là Vân Chân, Vân Diệp và Vân Phương. Chúng tôi phụng lệnh của Trưởng giáo Tiêu chân nhân đến Long Hồ Vương gia, một là đến điều tra cái chết bất ngờ của Phương sư thúc bổn môn, hai là để xác nhận việc liên minh giữa hai nhà chúng ta. Ngày trước Vương gia chủ đích thân đến Thanh Vân môn bàn chuyện với Tiêu chân nhân, Tiêu chân nhân chúng tôi đã đồng ý, không biết ý của Vương gia chủ như thế nào?”
Vương Thụy Vũ vô cùng mừng rỡ, làm gì còn biết nói thế nào nữa, nên bèn liên tục nói:
“Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.”
Nói đoạn đích thân bước lên trước nắm lấy tay của Minh Dương và nói:
“Không giấu gì đạo huynh, sau khi Phương lão tiên sinh của quý phái xảy ra chuyện, ta đây ăn không ngon ngủ không yên, cũng may giờ có Minh Dương đạo huynh đến chủ trì đại cuộc, như vậy ta đây cũng bớt lo được phần nào.”
Minh Dương đạo nhân lại lắc đầu và nói:
“Gia chủ có điều không biết, kì thực Minh Dương không phải là người chủ trì trong chuyến đi này.”
Vương Thụy Vũ ngở ngàng, đưa mắt nhìn ba vị đạo nhân trẻ đứng ở phía sau Minh Dương. Ông có thể đảm đương chức gia chủ của một thế gia đương nhiên là cũng có chút ít bản lĩnh, và con mắt nhìn đời cũng không đến nổi nào. Ba vị đạo sĩ trẻ kia tuy rằng bản lĩnh cũng không tồi, nhưng chưa chắc giỏi bằng Minh Dương đạo nhân, cho nên nhất thời có chút kinh ngạc.
Minh Dương khẽ cúi đầu, đưa.một tay lên trước ngực, điềm đạm nói:
“Không giấu gì gia chủ, đoàn người chúng tôi đến nơi đây, ngoại trừ bốn người ở đây ra, còn thêm một vị sư huynh. Huynh ấy mới thực sự là người chủ trì việc truy tìm hung thủ. Chỉ có điều tính tình huynh ấy có hơi cổ quái, sau khi đến Long Hồ thành đã đi thẳng đến núi Ô Thạch ở bên ngoài thành để điều tra, nếu có chỗ thất lễ, mong gia chủ lượng thứ cho.”
Vương Thụy Vũ “ hả” một tiếng, gật gật đầu:
“Thì ra là vậy, không biết tôn danh của vị sư huynh quí phái là gì?”
Minh Dương đạo nhân mỉm cười và nói:
“Sư huynh này của tôi họ Lâm, tên gọi là Kinh Vũ.”
Ngày hôm nay quả thật là một ngày xuân trong sáng, ánh nắng chan hòa sưởi ấm muôn nơi. Mặt nước Long Hồ rộng lớn, sóng bạc lấp lánh. Nước hồ màu xanh ngọc bích in bóng màu trời xanh thẳm cùng mây trắng lượn lờ, bên bờ hồ là một dãy núi đá, phong cảnh quả thật tuyệt đẹp. Xa xa, cánh đồng xanh ngắt một màu, từng ngọn cỏ nhè nhẹ lắc lư theo gió. Những ngọn núi nguy nga sừng sững đứng giữa đất trời, mây che khói phủ, gợi cho con người một cảm giác thần bí.
Gió xuân khẽ thổi, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, những con thủy cầm kêu vang bay lượn, tung tăng vui đùa bên bờ hồ. Qua sườn núi bên này là đến ngay được đỉnh Ô Thạch. Một ngôi miếu nhỏ đổ nát lặng lẽ đứng dưới nắng xuân, tượng thần bên trong miếu vẫn đờ đẫn ngồi đấy, mặc kệ năm tháng trôi qua. Một vài cụm đá đen xung quanh miếu đã vỡ tan, mùi máu tanh hôm ấy giờ đã không còn, chỉ thấy một vệt máu khô ẩn hiện trên mặt đất trông khá đáng sợ.
Một bóng người chầm chậm đi lên đến đỉnh núi Ô Thạch, lặng nhìn xung quanh. Từng cơn gió mát lạnh nhè nhẹ thổi đến từ hồ nước đằng xa khiến cho vạt áo của người ấy tung bay trong gió, toát lên một phong thái thanh cao tự nhiên. Người này mày nhọn mắt sáng, tướng mạo anh tuấn, chỉ có điều vẻ mặt và thần sắc lạnh như băng. Sau lưng đeo một thanh kiếm dài, thân kiếm màu xanh lục phát ra ánh hào quang nhè nhẹ khiến người khác có cảm giác như nó là một con rồng đang say giấc. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trên thân thanh tiên kiếm này tỏa ra một uy áp vô hình lại ẩn ẩn có chút sát khí bên trong.
Vệt máu đã mờ phai, mùi vị cũng đã mất, ánh mắt của người đàn ông ấy liếc nhìn xuống vệt máu trên mặt đất, dọc theo con đường mà hôm ấy Phương lão đầu đã từng bò qua, chậm rãi bước đi. Gió núi cứ thổi từng đợt, sắc mặt người ấy dần dần lạnh đi, thanh tiên kiếm xanh lục sau lưng lấp lánh hào quang, có vẻ như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân nên ánh sáng xanh trên thân nó dần dần mạnh lên.
Chẳng lâu sau, người ấy cũng đã đi đến phía trước ngôi miếu và dừng lại.
Vết máu trên đất kéo dài đến đây, đột nhiên đậm hơn, trông như đang muốn tái hiện lại cảnh giao chiến ác liệt và con người gục chết tại đây vào ngày đó. Sau đó, ánh mắt của người ấy ngó nghiêng, rồi bỗng trông thấy hai chữ được viết bằng máu phía trước ngôi miếu nhỏ.
Nét chữ có hơi nghiêng, có hơi run, nhưng vết máu sắc bén như dao, cứ như một lưỡi kiếm mang đầy mùi máu tanh, ngay tức khắc đập vào mắt của người đàn ông ấy.
Cơ thể của người ấy nhè nhẹ run lên nhưng ngay lập tức lại khôi phục trạng thái lạnh băng lúc đầu, chỉ có điều là đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hai chữ máu của bức huyết thư ở dưới chân ấy:
Thương ……Tùng………
Thanh lục tiên kiếm sau lưng đột nhiên phát ra ánh sáng xanh cực mạnh, như rồng vừa tỉnh giấc muốn kêu vang giận dữ, từ trong chuôi gươm phát ra một âm thanh vang nhẹ vô cùng thanh thoát, và cứ thế mà vang vọng lên mãi!
Không biết sau bao lâu, trên đỉnh núi Ô Thạch, có thêm một bóng người nữa từ đằng xa vác kiếm đi đến, trong chốc lát đã đi đến trước mặt, người đó chính là Minh Dương đạo nhân. Hắn ta đảo mắt nhìn xung quanh khắp một lượt, sau đó lại lướt nhìn xuống vệt máu dưới đất và có hơi chau mày, rồi sau đó đi đến sau lưng người đàn ông ấy và gọi một tiếng:
“Lâm sư huynh.”
Lâm Kinh Vũ vẫn nhắm nghiền đôi mắt, trầm lặng vài phút rồi quay người lại, thần sắc trở nên điềm tĩnh, lục tiên kiếm trên lưng cũng trở nên yên lặng. Minh Dương đạo nhân nói tiếp:
“Đệ đã gặp mặt gia chủ Vương gia, những việc mà trước khi đến đây Tiêu chân nhân giao phó đều đã lần lượt nói với ông ta rồi. Vương gia chủ cũng chẳng có ý kiến gì, và đã sắp xếp nơi ở cho chúng ta ở trong phủ, giờ chỉ còn chờ sư huynh đến đấy, ông ta có thể sẽ tiếp đãi chúng ta một bữa.”
Lâm Kinh Vũ gật gật đầu, không nói lời nào, chỉ là bước tránh sang một bên, để lộ ra vị trí phía sau lưng mình, cũng nhờ thế mà Minh Dương đạo nhân mới nhìn rõ vũng máu đặc dưới nền đất và hai chữ lớn viết bằng máu. Vẻ mặt hắn có hơi biến sắc, sau đó lại đưa mắt nhìn lên Lâm Kinh Vũ, thở dài một tiếng và nói:
“Tuy rằng trước khi từ Thanh Vân môn đến đã biết trước chuyện này, nhưng giờ đây trông thấy hai chữ máu do chính tay Phương sư thúc viết, quả là có một cảm giác không nói nên lời.”
“Cái người này….” Giọng nói của hắn có vẻ chần chừ, do dự một lúc, rồi mới nói tiếp:
“Năm xưa không phải từng nói rằng hắn đã chết rồi hay sao?”
“Xem ra hắn vẫn còn sống.” Lâm Kinh Vũ ảm đạm nói, trong lời nói như ẩn chứa một cảm giác khác lạ mà không biết nên nói như thế nào: “Nếu không Tiêu chân nhân cũng không gọi ta từ từ đường của tổ sư ra rồi sai ta đến tận Nam Cương Ưu Châu để xử lí việc này.”
Minh Dương đạo nhân lùi về sau một bước, không nói gì, sắc mặt có vẻ ngượng ngùng. Vị Lâm sư huynh trước mặt này tuyệt thế kì tài, tư cách xuất chúng, đạo hạnh nghe nói cũng vô cùng cao siêu, thậm chí còn có người âm thầm bàn tán rằng huynh ấy có thể phân cao thấp với trưởng giáo Tiêu chân nhân hiện giờ, bao năm nay rất có tiếng tăm trong Thanh Vân môn. Chỉ có điều là tại sao tuổi tác của huynh ấy cũng không lớn lắm, nhưng lại phải đến từ đường của tổ sư tại hậu sơn của đỉnh Thông Thiên trên núi Thanh Vân để trông coi linh vị của các tổ sư đời trước, mãi cho đến khi phát sinh chuyện này, Tiêu chân nhân mới bất ngờ mời vị Lâm sư huynh này hạ sơn, để đến đây xử lí việc này? Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lại âm thầm nhìn sang hai chữ lớn viết bằng máu. Nếu như hắn nhớ không lầm, trong số những chủ đề cấm kị của Thanh Vân môn, trong đó có một mục là không được bàn tán tên của một kẻ phản đồ gọi là Thương Tùng, cũng chính là ân sư của Lâm sư huynh.
Chỉ có điều là hiện giờ không phải là lúc để là bàn luận chuyện này, Minh Dương đạo nhân nhìn Lâm Kinh Vũ và nói:
“Lâm sư huynh, hay là chúng ta cứ quay về trước, Vương gia chủ còn đang chờ chúng ta tại Long Hồ thành đấy.”
Lâm Kinh Vũ không hề có chút phản ứng, chỉ là vững bước quay đi, đi về phía bờ núi Ô Thạch sơn, phóng tầm mắt ra xa, chỉ trông thấy trước mắt là một mảnh màu xanh rộng lớn. Long Hồ đồ sộ ở ngay phía trước mặt, mặt nước lặng tăm, rừng cây in bóng trên mặt nước, trời xanh mây trắng chập chờn, chốc chốc lại có những con thủy cầm bay vút qua, tạo nên một đợt sóng trên mặt hồ. Màu đen của núi, sắc xanh của hồ, chỉ có thể nói là như vậy mà thôi.
“Nghe nói lần này Phương sư thúc đến đây, Vương gia cũng sắp xếp cho thúc ấy ở trong thành, nhưng chỉ là không hiểu vì sao, Phương sư thúc lại cố ý muốn ở lại trên núi Ô Thạch này, phải vậy không?”
Minh Dương đạo nhân gật gật đầu, bước đến bên cạnh Lâm Kinh Vũ và nói:
“Không sai, đệ đối với việc này cũng đã từng suy nghĩ qua nhưng vẫn không hiểu được tại sao, chỉ có điều là ngày ấy Phương sư thúc không hề nói nguyên do với bất kì ai, người của Vương gia cũng tôn trọng quyết định của lão nhân gia người. Hơn nữa với đạo hạnh của sư thúc, cũng chẳng sợ gì lũ yêu thú ở bên ngoài thành này, cho nên cũng theo ý của thúc ấy. Nhưng không ngờ chỉ sau hai ngày đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lâm Kinh Vũ điềm đạm trông ra hồ nước xinh đẹp đằng xa dưới chân núi, im lặng một hồi, rồi đột nhiên nói:
“Ta nghe nói rằng Phương sư thúc ngoài đạo pháp của bổn môn ra, còn tinh thông thuật phong thủy địa lí phải không?”
Minh Dương đạo nhân có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật gật đầu và nói:
“Không sai, kì thực hôm đó Tiêu chân nhân phái Phương sư thúc đến nơi này, cũng là vì xem trọng bản lĩnh của thúc ấy, chúng ta sở dĩ liên minh với Long Hồ Vương gia., một là vì để bổn môn có được chỗ đứng tại địa giới Ưu châu này, hai là để có thể tìm kiếm thứ ấy ở nơi này.”
Ánh mắt Lâm Kinh Vũ lóe sáng và nói:
“Minh Dương, đệ xem địa thế nơi này ra sao?”
Minh Dương đạo nhân không hiểu hàm ý của Lâm Kinh Vũ, nhưng vẫn nhìn qua sơn thủy nơi đây, vài phút sau bèn nói:
“Tiểu đệ không có hiểu biết nhiều về phong thủy địa lí, nhưng nơi đây bao bọc bởi núi sông, tàng phong tụ khí, có thể nói đây là một nơi có phong thủy rất tốt.”
Lâm Kinh Vũ ngẩng đầu nói:
“Ta cũng thấy như vậy. Ngày trước Phương sư thúc đến nơi này chắc cũng có cảm giác tương tự như vậy.”
Minh Dương đạo nhân bỗng nhíu mày, quay mặt nhìn sang Lâm Kinh Vũ và nói:
“Lâm sư huynh, ý của huynh là……”
Lâm Kinh Vũ không trả lời hắn, chỉ nhìn ngắm sắc màu núi hồ, một lúc sau mới điềm đạm nói:
“Sư đệ, đệ về Long Hồ thành nói với Vương gia chủ một tiếng, bốn người đệ cứ ở lại trong thành, ngoài ra nhờ ngài ấy sửa sang lại ngôi miếu này, để ta ở tạm tại đây là được.”
Minh Dương đạo nhân chau mày lại, bước lên trước một bước, có vẻ như định nói gì, nhưng Lâm Kinh Vũ lại chỉ cười cười và nói:
“Không sao đâu, đệ không tin tưởng ta sao?”
Minh Dương đạo nhân nhìn hắn một hồi, bèn gật đầu cười và nói:
“Vâng, sự đệ đã hiểu.”
Nói xong, bèn quay người bỏ đi. Tiếng bước chân sau lưng cứ nhỏ dần đến khi mất hẳn, nụ cười trên mặt Lâm Kinh Vũ từ từ biến mất. Hắn lại đưa mắt nhìn về phương xa, gió núi nhè nhẹ thổi làm áo bào của hắn bay phấp phới. Một lúc sau, hình như có một giọng khe khẽ len lỏi trong gió, người đàn ông ấy hình như đang lẩm bẩm một câu:
“Sư….”
Nhưng không hiểu vì sao, âm thanh này đột nhiên đứt đoạn, chữ thứ hai, rốt cuộc vẫn không hề được thốt lên.
==================
Lạc chốn lạ rừng hoang nước độc
Sinh tử một đường cầu độc mộc ta đi
==================
Cố hết sức Vương gia tìm hung thủ
Từ Thanh Vân Kinh Vũ tới Long Hồ
==================
Một chữ “Sư” thốt ra rồi nín chặt
Chuyện khi xưa lặng lặng tái hiện về
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!