Sắc mặt Ba Thiên Bằng lộ vẻ sầu thảm, khàn giọng nói: “Vĩnh Hòa, hai người các ngươi hàng ngày được Ba gia chúng ta đối đãi như thế nào, hôm nay lại muốn bỏ đá xuống giếng sao?.”
Đạo sĩ có bộ râu quai nón nhe răng cười một tiếng, nói: “Chỉ trách Ba gia các ngươi thời vận không được tốt, cho dù coi hôm nay chúng ta không đến, tự nhiên cũng có những người khác tới giết cac ngươi, hay là ngươi nhanh chóng đem mảnh nhỏ của cuốn bí kíp kia giao ra đây cho chúng ta đi.”
Ở bên trong phủ ánh lửa vẫn bốc lên hừng hực, tròng mắt Ba Thiên Bằng phảng phất như muốn nứt nứt ra, song giống như đã được nhận mệnh lệnh từ trước đó, y hung hăng, cắn răng nói: “Có thể để cho mẹ con bọn chúng rời đi được không, mạng của ta tất nhiên sẽ do các ngươi tự định.”
Nghe đến đó, nữ nhân phía sau y nhất thời khóc òa lên, đứa nhỏ cũng hét lên một tiếng, mang theo giọng điệu nức nở hô lên một tiếng “Cha”, thanh âm kia thật thê lương tựa như tiếng khi đốt than đỗ quyên, để cho chân mày của Vương Tông Cảnh đang ẩn núp ở bên cạnh cũng phải nhíu lại, trong lòng tự dưng dấy lên một tia phức tạp.
Chẳng qua nếu đem hắn so sánh với ba vị đạo sĩ Lưỡng Nghi Quan kia thì khác nhau một trời một vực, trên tay họ không biết đã dính bao nhiêu vết máu tanh, hiển nhiên tâm địa cũng cứng rắn hơn rất rất nhiều. Hôm nay họ đã đại khai sát giới, sát tâm đã định, căn bản không quan tâm tới chuyện thê lương của một gia đình ở thế gian, ngược lại còn khiến bọn họ cười lên ha hả, trong tiếng cười tràn đầy vẻ đắc chí lẫn sự thõa mãn. Đạo sĩ có râu quai nón được gọi là Hòa Vĩnh kia cười lạnh nói: “Lưu tạp chủng này lại để cho nó trong tương lai tìm ta báo thù hay sao? Thật là si tâm vọng tưởng!” Dứt lời, sắc mặt gã trầm xuống, nhìn chằm chằm Ba Thiên Bằng quát lên “Giao mảnh bí quyển ra, nếu không ta sẽ dùng một đao chém chết mẹ con chúng ngay trước mặt ngươi, xem ngươi còn chịu được rồi hay không!”
Thân thể Ba Thiên Bằng run lên một cái, biết hôm nay vận may sẽ không đến, y quay đầu nhìn hai mẹ con một cái, hai mắt bỗng trở nên mơ hồ rưng rưng. Người phụ nữ kia ôm lấy đứa bé, vẻ mặt buồn bã nhìn về phía y, tại thời điểm đang muốn nói gì đó, thì bỗng nhiên Ba Thiên Bằng quát to một tiếng, đồng thời đưa tay một nắm lấy hai người bọn họ ném về phía cửa hông nơi xa, trong miệng hô lớn: “Chạy!”
Sau đó Ba Thiên Bằng giống như nổi điên, bảo đao trong tay tỏa ra ánh sáng chói lóa, xông về phía đạo sĩ Lưỡng Nghi Quan đánh tới, khí thế của đao rất sắc bén, thế không thể phá, chỉ công chứ không thủ, mỗi một đao dường như muốn cùng mấy người kia đồng quy vu tận.
Hòa Vĩnh cùng với ba đạo sĩ lấy làm kinh hãi, rối rít tế pháp bảo ra ngăn cản. Thật ra công bình mà nói, đạo hạnh của Ba Thiên Bằng còn hơn ba người bọn họ, chỉ vì giờ khắc này Ba Thiên Bằng thân mang trọng thương, đạo hạnh thi triển ra tối đa cũng không tới ba thành lúc bình thường, Hòa Vĩnh cùng đám người kia lấy nhiều đánh ít, lại càng nắm chắc phần thắng. Cục diện đang nghiêng về phía bọn họ, ba đạo sĩ tự nhiên sẽ không nguyện ý mạo hiểm cùng với con thú dữ liều mạng khi lâm vào tuyệt cảnh, trong lúc nhất thời, ba người bị khí thế của Ba Thiên Bằng chặn lại, đành lùi một bước.
Đứa bé trai kia cùng người phụ nữ ngã ngay ở cạnh cửa, hai người cũng không tu luyện nên không có chút đạo hạnh nào, chịu đau đứng lên, tự tất nhiên họ cũng thấy được cảnh chiến đấu phía trước. Ánh mắt của tiểu hài tử kia đỏ lên, quay đầu chạy về phía Ba Thiên Bằng, nhưng ngay sau đó, nó bị người phụ nữ phía sau giữ chặt lại. Vẻ mặt người phụ nữ kia trông rất buồn bã, hiện lên vẻ muốn liều mạng, nhưng lúc này, nàng lại đang cố gắng ôm lấy hài tử, gạt nước mắt chạy về phía cửa hông.
Trong bụi hoa hòa cùng bóng đêm, ánh mắt Vương Tông Cảnh chợt lóe, thân thể khẽ nhúc nhích một chút, nhưng không biết tại sao lại dừng lại, mà ở trong giây lát này, hắn cũng cảm giác được ở mấy chỗ mà ba đồng bạn của mình đang ẩn nấp tựa hồ cũng khẽ lay động.
Trong nháy mắt, hai mẹ con kia đã chạy đến cửa, con ngươi Vương Tông Cảnh hơi co lại, thân thể vẫn không động đậy, nhưng ở bên kia hoa lá đột nhiên đung đưa, thân ảnh cao lớn của Ngao Khuê đã lộ ra bên ngoài một nửa thân thể , ở trong bóng đêm nhìn như một con cự.
“A!” Một tiếng kêu sắc lạnh, the thé rống to, mang theo vẻ không cam lòng chút nào, lại đầy phẫn uất từ phía sau lưng truyền đến, thân thể hai mẹ con kia đại chấn, chắc là không tự chủ được liền dừng bước rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong điệu múa của biển lửa, trong ngọn lửa hừnng hừng, lam quang không ngừng tan đi, ba lưỡi dao sắc bén đang cùng nhau chém vào thân thể của Ba Thiên Bằng, máu tươi bắn ra, y từ từ ngã lên trên mặt đất.
“Cha……” Đứa bé trai kia vùng vằng một chút thân thể liền thoát khỏi vòng ta của người mẹ, định chạy ùa về chỗ cha nó ngã xuống, nhưng phảng phất như… bị kích thích quá lớn trong khoảng thời gian cực ngắn, nên thân thể run lên hai cái đi được nửa bước, rồi bỗng ngất đi, nghiêng người gục xuống. Tiếng kêu kia đồng thời cũng nhắc nhở kia ba đạo sĩ Lưỡng Nghi Quan, Hòa Vĩnh đạo nhân hừ một tiếng, phất tay một cái, đem thi thể của Ba Thiên Bằng hất văng ra phía, sau đó nhe răng cười một tiếng, nói: “Vĩnh Chí, ngươi đi chặn lại hai người kia, lục soát đồ vật chúng cho tốt, nói không chừng mảnh bí kíp kia đang ở trên người bọn chúng.”
Dứt lời, gã ra dấu cho đạo sĩ còn lại, hai người cùng tiến lên trước, cũng lục soát không bỏ sót chỗ nào trên thi thể Ba Thiên Bằng. Vĩnh Chí đạo sĩ xoay người lại, nhìn thoáng qua người phụ nữ mang vẻ mặt buồn rười rượi kia, nàng vẫn uể oải ngồi trên mặt đất mà ôm chặt đứa con trai, giống như đã đánh mất tia hi vọng sống sót cuối cùng; gã cười ha ha, đi nhanh tới, nhìn hai người này từ trên cao xuống, kiếm trong tay trên đang chậm rãi nhỏ xuống từng giọt máu.
“Ai đang giữ mảnh bí quyển?” Gã cười lạnh, ánh mắt rơi vào trên người người phụ nữ, trong đó ẩn chứa sự dữ tợn xen lẫn sát ý, lại thêm mấy phần hèn mọn, bỉ ổi của bọn tiểu nhân làm người ta ghét cay ghét đắng. Gã vươn một cánh tay ra, sờ soạng khắp người người phụ nữ kia, cũng hoàn toàn không có chú ý ở phía sau cách gã không xa, một thân ảnh đột nhiên nhoáng lên một cái.
“Oanh!”
Đột nhiên, một tiếng nổ thật lớn vang lên giống như sấm nổ ngang trời, truyền từ trong biển lửa đang hừng hừng thiêu đốt tới chỗ này, hai đạo sĩ đang khám xét thi thể Ba Thiên Bằng đột nhiên cảm thấy một cổ khí tức làm cho lông tóc người ta lạnh lẻo xuất hiện, rồi trong nháy mắt trải rộng toàn thân, nhất thời quát to một tiếng, lộn người một vòng lao ra ngoài.
Một thanh đao cái toàn thân đen nhánh, phảng phất muốn đem toàn bộ bóng đêm thê lương mà vô tận này hút vào trong đó, nó bỗng nhiên từ trong biển lửa kia bổ tới, mang theo tầng tầng âm phong, trong nháy mắt làm cho nhiệt độ chung quanh thấp xuống, ngay cả biển lửa đang cuồng dã thiêu đốt cũng phảng phất như thất sắc, bị nó ngạnh sanh sanh đè ép xuống.
Hòa Vĩnh đạo nhân xem như may mắn, hiểm hiểm tránh thoát một đao kia, ngã nhào gần như chó gặm bùn, chật vật vạn phần, song thời điểm khi hắn ngẩng đầu, vừa hay lại nhìn thấy một đạo sĩ khác, đã bị thanh đao màu đen chém thành hai đoạn rất gọn gàng, trong nháy mắt huyết vũ bay toán loạn, thê lương vô cùng, hồn đã xuống hoàng tuyền.
Một toàn thân ảnh mặc y phục dạ hành ngay cả diện mạo cũng bị che bởi một miếng vải đen, thanh quỷ đao màu đen xuất hiện chính ở phía sau lưng y, trong đôi mắt lạnh như băng lộ ra phía bên ngoài lóe lên một tia quỷ dị, nhìn Hòa Vĩnh đạo nhân.
Hòa Vĩnh vô cùng hoảng hốt, không biết từ nơi nào đột nhiên lại chui ra một tên địch thủ quỷ dị lại cường ngạnh như vậy, vội vàng quay đầu lại gọi Vĩnh Chí đạo nhân tới đây sóng vai ngăn địch, chỉ là vừa mới há mồm ra, bỗng nhiên lại giống như rơi xuống hố sâu, Vĩnh Chí tựa hồ còn đang nhe răng cười với người phụ nữ đang uể oải ngồi dưới đất, nhưng Hòa Vĩnh thấy rõ ràng, dưới bóng đêm, ở sau lưng Vĩnh Chí, giờ phút này đã có một thân ảnh quỷ dị áp sát vào phía sau lưng của hắn, theo ánh sáng bạch quang lóe lên, một thanh cốt kiếm màu trắng xuất hiện, sau đó vô thanh vô tức đâm sâu vào lưng Vĩnh Chí.
Đâm xuyên qua lồng ngực.
Giống như đang đâm một tờ giấy mỏng.
Không có nửa tiếng động, không có nửa phần động tĩnh, cũng không có chút nào máu tươi nào bắn ra, Hòa Vĩnh đạo nhân thật sự cảm thấy sợ hãi, miệng vết thương trước ngực Vĩnh Chí, da dẻ trong nháy đã khô lại bắt đầu rũ xuống, giống như là tinh hoa của cả thân thể, ở trong nháy mắt bị một con yêu thú hút hết, sau đó vô thanh vô tức một cái sọ người rơi xuống đất, lúc đó mới hoàn toàn chết đi.
Bóng cây lay động, Từ Mộng Hồng, Tây Môn Anh Duệ cùng Ngao Khuê cũng đi ra, đứng ở bên cạnh Vương Tông Cảnh. Nơi xa, vị Hắc y nhân thần bí quỷ dị cầm trong tay Hắc Đao, chỉ hướng nơi này nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng ở lục soát thân thể Ba Thiên Bằng một lần, nhưng hiển nhiên cũng không tìm được gì, một lát sau nói y đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, nhìn về phía bên này.
Ánh mắt của gã lúc quét qua người Vĩnh Chí đạo nhân căn bản không có dừng lại, tựa hồ nhìn qua là một người chết, ngược lại nhìn kỹ nơi bốn người bọn Từ Mộng Hồng đang đứng. Sau khi ánh mắt của hắn ngang qua Vương Tông Cảnh , bỗng nhiên hơi chậm lại, dừng chỗ đó lâu hơn một chút, thân thể tựa hồ cũng bị chấn động.
Người phụ nữ dù rũ rượi nhưng vẫn ôm thật chặt con trai, vốn tưởng rằng chắc chắn phải chết, nhưng trong lúc đấy dị biến thay nhau phát sinh, trước đây không lâu ba đạo sĩ Lưỡng Nghi Quan như sát thần, trong nháy mắt liền đã chết hai người, một người còn lại cũng như chó nhà có tang hoảng hốt không ngừng, chẳng qua là trong nháy mắt khi những người này hiện thân, bọn họ cũng không có bất kỳ ý nghĩ bỏ qua cho hai mẹ con nàng, khiến cho nàng một chút hi vọng cuối cùng cũng tan biến.
Đến lúc này, nàng lại không tiếp tục sợ hãi nữa, biết rằng dù như thế nào cũng phải chết, liền ôm đứa con trai đang bất tỉnh, một bước một bước, cố hết sức đi về phía thi thể Ba Thiên Bằng, có lẽ nàng muốn cả nhà mình được chết chung một chỗ.
Dưới ánh lửa, trong tiểu hoa viên, ở nơi này tràn đầy huyết khí, không khí bỗng nhiên trở nên có chút vi diệu, đám người Từ Mộng Hồng giống như bị người phụ nữ tay trói gà không chặt kia, mang một vẻ mặt tuyệt vọng nhưng lại rất kiên định kiên trì bước tới phía trước làm chấn động, nhất thời không có tiến lên, mà bên cạnh thi thể Ba Thiên Bằng, Hắc y nhân đang cầm trong tay thanh quỷ đao màu đen, đạo hạnh cực cao, thế nhưng cũng không xuất thủ với hai người.
Mọi người cứ giương mắt nhìn hai người còn sống cuối cùng của Ba gia ở Lương Châu, từ tiến từng chút một đi về phía cỗ thi thể kia.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhào tới, dùng một tay một, bắt lấy hai mẹ con kia, đồng thời lưỡi đao sắc bén trong tay cũng quay ngược lại, sắc mặt dữ tợn, kể ở cổ của bọn họ .
Hòa Vĩnh đạo nhân!
Đám người Từ Mộng Hồng, Vương Tông Cảnh cùng hắc y nhân kia thân thể đều bị chấn động, nhất tề bước về phía trước một bước, Hòa Vĩnh đạo nhân có bộ râu quai nón ngẩng đầu lên, trừng mắt quát to: “Đứng lại, ai dám lên trước, ta sẽ giết hai người này ngay.”
Hắc y nhân cùng bốn người bọn Vương Tông Cảnh bên này cũng ngơ ngác một chút, dừng bước lại, Tây Môn Anh Duệ cười lạnh một tiếng, nói:
“Ngươi bị điên à, chẳng lẽ cho rằng chúng ta sẽ quan tâm sinh tử của hai người này?”
Hắc y nhân kia ở sau miếng vải đen che mặt cũng cười lạnh một tiếng, tựa hồ rất khinh thường, cước bộ khẽ nhúc nhích định tiến lên.
Hòa Vĩnh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, hình dáng như hổ điên, kêu lên: “Trên người các tộc nhân Ba gia khác, cũng không tìm được mảnh bí kíp kia, như vậy hy vọng cuối cùng ở trên hai người này, nếu các ngươi không để cho ta sống rồi rời đi thì ta cũng không để cho ai chiếm được đâu!”
Trong khi đối thoại, hắn liền bộc lộ bộ mặt hung ác, vừa lúc này đứa bé trai kia khó khăn lắm tỉnh lại, đột nhiên nhưng thấy một đạo sĩ hung ác như quỷ dữ, nhất thời bị làm cho sợ đến la hoảng.
Tâm tình Hòa Vĩnh đạo nhân nhất thời bị kích động cho hoảng hốt, bị đứa trẻ này đâm cho một phát, cơ hồ là theo bản năng liền giơ kiếm bổ xuống. Người phụ nữ kia hét lên một tiếng, rồi nhào người tới che chở cho hài tử kia, chỉ nghe “PHỐC” một tiếng, mũi kiếm nhanh chóng đâm phía sau lưng của nàng, xuyên qua lồng ngực đi ra ngoài.
Đứa bé trai kia ngây người, thân thể đứng đờ ngay ở tại chỗ run rẩy mấy cái, trơ mắt nhìn thân thể mẫu thân ngã xuống ở ngay trước mặt mình.
Cảnh thảm khốc xẩy ra trước mặt, nhất thời khiến mọi người lại lần nữa bị rung động, cũng kìm lòng không được đành dừng bước. Tây Môn Anh Duệ nhìn Hòa Vĩnh đạo nhân như một con chó điên, bỗng nhiên “Phi” Một tiếng, cả giận nói: “Kẻ cặn bã lão tử nhìn đã nhiều, nhưng là giống như ngươi con mẹ nó thật đúng là lần đầu mới thấy.”
Hòa Vĩnh đạo nhân nhe răng cười , căn bản không để ý ánh mắt khinh miệt ở xung quanh, hắn lại dùng đứa bé trai đe dọa mọi người, hai bên lại đành giương mắt hổ mà nhìn địch thủ bỏ đi. Người phụ nữ kia vì hài tử mà bị chết thật quá mức thảm thiết, ngay cả lúc trước xuất thủ vô tình như Hắc y nhân cũng không muốn tôtn thương tới đứa bé kia, trong khoảng thời gian ngắn, cũng là không ai ngăn cản Vĩnh Hòa đạo nhân.
Mắt thấy Hòa Vĩnh mang theo hài tử muốn đi đến bên cạnh biển lửa, một khi chui vào đó sẽ khó tìm ra gã, Hắc y nhân như có ý động thủ, Từ Mộng Hồng cũng hừ lạnh một tiếng, cổ tay khẽ đảo từ trong bảo khố cái móc hiện thân, mắt thấy sẽ phải liều mạng, lưu lại Hòa Vĩnh rồi hãy nói.
Nhưng Ai ngờ vào lúc này, dị biến đột nhiên lại sinh ra, mắt thấy sắp thoát được ra ngoài, một tia hưng phẫn xuất hiên trong mắt của Hòa Vĩnh đạo nhân, nhưng lúc này toàn thân gã cứng đờ, vẻ mặt cũng đọng lại.
Một đạo kiếm quang u nhã, từ trong biển lửa nhẹ nhàng đi ra ngoài, như một luồng gió mùa xuân thổi qua, như quấn quanh một thiếu nữ, như lướt qua nhân gian trong những năm tháng dài đằng đẵng, làm cho người ta nhất thời vong tình.
Kiếm quang kia xinh đẹp là thế, nhưng chỉ chốc lát sau khi bộc phát ra uy lực chân chính, thật sự làm cho người ta sợ hãi không thôi. Nơi kiếm quang đi qua, Hòa vĩnh đạo nhân đầu tiên là cứng đờ, tựa hồ không có xảy ra chuyện gì, sau đó trước cái nhìn soi mói của mọi người, khuôn mặt hung ác của tên đạo sĩ, toàn bộ thân hình nứt ra, từ đỉnh đầu thẳng vào ngực bụng, một cái khe hẹp đột nhiên xuất hiện, hẳn là đã chém gã đạo sĩ thành hai mảnh, một cơn gió thoảng qua, một tiếng nổ nhỏ vang lên, bỗng những vòi máu bắn lên phun đầy trời, chỉ để lại một đứa bé trai kinh ngạc đứng ở tại chỗ.
Biển lửa cuồn cuộn bùng lên từng ngọn lửa, như một vũ giả đầy say mê cuồng đắm, một lát sau dường như tách ra sang hai bên chút ít, một bóng người cầm trong tay trường kiếm lấp lánh như nước, từ trong biển lửa đi ra, mắt quét qua toàn trường, hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như toàn bộ mọi người ở đây, đều đã bị kiếm quang và dung nhan của nàng làm cho kinh sợ.
Vương Tông Cảnh bỗng nhiên ngây dại, trong ánh mắt không chớp kia xen lẫn vài phần không thể tin được, gắt gao nhìn nữ tử thần bí, dung mạo xinh đẹp ở trong ngọn lửa rực rỡ như phượng hoàng, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác không thể tới gần, có lẽ nhiều năm trước kia, hắn cũng là đã từng thấy qua.
Hai lần.
Chính là dưới đáy nước.
Hồ Thanh Vân Sơn.