Lần biến hoá kinh thiên động địa này khiến mọi người trên mặt đất đều cứng họng. Mộ Tử Mặc còn chưa xuất hiện mà đã có thanh thế như vậy rồi ư?
Ai nấy đều lo lắng cho Lâm Phi.
Một bóng người như chấm đen nho nhỏ từ trên không trung lao xuống với tốc độ cực nhanh. Bóng người xuống đến đâu, hào
quang bạch kim xuất hiện đến đó.
Những đám mây đen kịt lượn lờ trên bầu trời nhưng cũng không thể nào che lấp được ánh hào quang hừng hực như mặt trời trên
người y.
Tựa như một tia sáng hy vọng từ thiên đường chiếu xuống hạ giới, xuyên thấu trong sương mù đêm đông.
– Ai thế nhỉ? Sao chưa từng nghe nói thế giới ngầm lại có nhân vật như thế nhỉ? Diệp Tử Huyên kinh ngạc không nói lên lời.
– Là Thần Thánh Chi Vương…
Thiên Diện đứng trên mặt đất điềm tĩnh trả lời nghi vấn của mọi người.
Nhưng thực sự câu trả lời này khiến ai nấy đều cảm giác như tim mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thần Thánh Chi Vương là nhân vật tầm cỡ như thế nào cơ chứ? Đó chính là vương giả thứ hai đã thành danh từ hơn một trăm
năm mươi năm trước!
Từ khi loài người còn chưa có chiến tranh thế giới lần thứ nhất, Edison còn chưa phát minh ra đèn điện thì lão đã là nhân vật đỉnh
phong của thế giới rồi!
Trên Bảng Chiến Thần chỉ có vị trí của mười hai vị thần tướng. Từ hơn một trăm năm nay đã có hơn một trăm thân tướng đến rồi
đi, thay phiên nhau ghi danh trên bảng vàng. Nhưng bao năm qua, Thần Thánh Chi Vương vẫn sừng sững như ngọn Kilimanjaro
(*Ngọn núi đựng một . cao nhất thế giới và là ngọn núi cao nhất Châu Phi), ngạo nghễ đíng đó nhìn muôn dân trăm họ với ánh
mắt thánh khiết trang nghiêm.
Sau khi lão rời khỏi giáo đình, lão vẫn là cường giả của thế giới ngầm. Rất nhiều thánh chức giả của thế giới ngầm chỉ vì muốn
theo dấu bước chân lão đã bước chân vào giáo đình, coi lão là thần tượng suốt đời.
Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, khinh thường những vinh hoa phú quý phàm phu tục tử chính là một nguyên
nhân quan trọng khiến Thần Thánh Chi Vương được thế giới ngầm sùng bái, coi là biểu tượng cao quý của nhân loại!
Không ai dám nghi ngờ tính chính xác trong lời nói của Thiên Diện. Bởi thứ nhất, có chính là người phụ nữ điên đã từng đuổi giết
Thần Thánh Chi Vương; và thứ hai, uy thế xuất hiện như thế này mà nói lão ta không phải Thần Thánh Chi Vương thì tuyệt đối là
sự tồn tại biến thái cấp độ cao rồi.
Lâm Phi nheo mắt nhìn. Hắn cũng chẳng thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tầng mây biến hóa này. Thần Thánh Chi Vương có khả
năng tác động từ trường quá mức khổng lồ, vừa xuất hiện đã làm chuyển biến cực từ cả một vùng trời.
Vốn dĩ vị trí Lâm Phi đang đứng là trung tâm của thế giới nhưng Thần Thánh Chi Vương đã làm thay đổi cục diện này.
Tình huống trước mắt giống như đang tiến hành phân chia năng lượng lại lần nữa. Lâm Phi lúc này không thể nào nắm quyền chủ
động triệu tập từ trường như trước nữa.
Toàn thân Thần Thánh Chi Vương Arthur tỏa ra hào quang bạch kim, tựa như sao băng đang rơi x mặt biển. Luồng áp khí lão
mang tới khiến cột sóng mấy trăm mét dưới mặt biển cũng bị trùng kích dâng lên!
Nước biển phát ra những tiếng gầm gừ, sóng dâng lên thành những cột xoáy cao vút trời, đánh mạnh vào bờ biển!
Đám người trên bờ biển ngạc nhiên hét ầm lên. Cũng may là những cơn sóng này thì nhào tới bờ cát, không đánh tới khách sạn
nên không ai bị cuốn vào trong biển cả.
Hào quang của Thần Thánh vượng khí dần dần tản đi, thân ảnh Arthur xuất hiện trước mặt mọi người. Mặc dù cách rất xa những
đại đa số người có mặt ở đây đều không phải người bình thường, đương nhiên có thể thấy rõ.
Những ai thấy rõ khuôn mặt Arthur đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, như nuốt phải con gián vậy…3
Thiên Diện bình tĩnh vô cùng, cô sớm biết hình dạng Thần thánh chi vương như thế nào, nhưng em gái Lý Ủy Nhiên liền cười tới
mức nằm xuống mặt đất, cười nắc nẻ, tay liên tục đập lên mặt đất.
– Ha ha ha ha! Hắn ta là Thần thánh chi vương?! Ha ha! Chị không lừa em chứ!!
Thành viên Truyền Kỳ Thế Đại như Khải Sơn, Enzo cũng lặng im nhìn Thiên Diện, nhưng bộ dạng chắc chắn 100% của cô, chắc
bọn họ chớt quá!
Đừng nói trên mặt đất không chịu được, Lâm Phi cách hơn mười mét khi nhìn thấy Arthur cơ mặt cũng run run.
Một tên mập mặc quần da áo hoa văn vằn báo màu hồng, trước khi ra ngoài hình như đã keo gôm đầy đủ, hớt tóc lên, nhưng
kiểu tóc khí phách này không cách nào che dấu khuôn mặt trắng mập, thân thể đây thịt là thịt, quần áo như muốn xé rách quần
áo.
– Khụ khụ…
Arthur ho khan vài tiếng, một tay cầm thanh kiếm sắt rỉ đen như mực,
m thanh kiếm sắt rỉ đen như mực, cánh tay thì tạo thành hình Lan hoa chỉ, khẽ che miệng.
Vừa ho khan hắn vừa lẩm bẩm: – Đáng ghét… Ngay cả trong mấy cũng bị ô nhiễm nặng như vậy, thiếu chút nữa thì tắc thở. Sớm
biết vậy trước tiên ta đánh nát đám mây rồi mới ra.
Thầm nói mấy cao, Arthur phát hiện Lâm Phi đang ngơ ngác nhìn mình, lúc này mới hắng giọng một cái, ưỡn bộ ngực còn lớn hơn
ngực con gái, đặt chuối trường kiểm hoàn toàn không thích hợp với thân hình “thon thả” của hắn lên vai.
– Mi là Scalpel?
Lâm Phi cố gắng không để mình bật cười: – Không hổ là Thần thánh chi vương, vừa xuất trận đã thấy khí thế phi phàm.
Arthur nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở, uy nghiêm giả bộ không còn lại chút gì: – He he, mi cũng thấy ta xuất hiện vô cùng uy
phong sao?
– Rất uy phong, đặc biệt phối hợp với trang phục tiền vệ này. Lâm Phi đương nhiên là ám chỉ chiếc áo hoa văn báo màu hồng
nhạt kia.
– Không ngờ mi lại thời thượng như vậy! Đây chính là do ta tự thiết kế: Arthur càng vui vẻ hơn, nói xong hắn còn nhón tay, có
chút thẹn thùng: – Đáng ghét, miệng ngọt như vậy… Có rảnh thì tới tiệm của ta, khẳng định mi sẽ rất được các cô nương hoan
nghênh…
– Trong tiệm? Cô nương? Lâm Phi buồn bực, có ý gì vậy.
Dường như Arthur vừa phát hiện mình nói sai, chép miệng nói: – Dù sao mi có thể nhìn thấy được ta rất lợi hại là được rồi. Dù sao
nhiều năm không đi ra ngoài, đây là sân khấu ta dùng tái xuất, ta đã phải thiết kế rất kỹ phương thức phủ xuống đó.
Lâm Phi cứng ngắc gật đầu, còn tưởng đối phương xuất hiện như vậy nhằm tạo áp lực cho hắn, hóa ra là vì “hiệu quả” này.
Mộ Tử Mặc cách đó không xa không nhịn được khi thấy tên béo này lảm nhảm nhiều như vậy, xanh mặt, nói: – Arthur! Rốt cục
ngươi còn đang nói hươu nói vượn gì vậy? Merlin đâu? Mau ra tay.
– Merlin? Không phải là hắn sau lưng ngươi sao. Arthur chép miệng.
Mộ Tử Mặc ngạc nhiên, đột ngột phát hiện có một thân ảnh mặc áo choàng chùm xanh, không nhìn rõ mặt, trôi nổi sau lưng cách
hắn hơn mười thước.
Lâm Phi và những người khác lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào có một quái nhân mặc áo choàng xuất hiện.
Lâm Phi cười nói: – Có thể thần không biết quỷ không hay tiếp cận khoảng cách này, không hổ là Tự nhiên chi vương.
Mọi người lặng ngắt như tờ, vừa rồi là một Thần thánh chi vương, giờ lại thêm cả một Tự nhiên chi vương?!
Vô cùng thần bí, vương giả lâu năm nhất, hậu duệ của đại ma pháp sư Merlin trong truyền thuyết lại chỉ là một quái khách áo
choàng thoạt nhìn không có gì lạ sao?
So với Thần thánh chi vương quái lạ xuất hiện khoa trương kia, Tự nhiên chi vương xuất hiện quá khiêm tốn.
Thậm chí trong tất cả mọi người có mặt chỉ có Arthur cảm nhận được, Merlin giống như không tồn tại!
Mộ Tử Mặc thấy hai tên vương giả hàng lâm, tự tin mười phần nói: – Scalpel, nhìn đi, đây là người mà bổn vương tìm tới để giúp
đỡ, người cảm thấy mình còn cơ hội sống sao.
– Hai vị, tôi không cừu không oán với hai người, hai người tội gì mà giúp lão già Huyết tộc này đối phó với tôi? Hơn nữa Merlin các
hạ, đệ tử Uluru của ngài là bạn tốt của tôi, chúng ta đối địch thì không thích hợp. Lâm Phi cười nói.
Tiếng cười già nua của Merlin vang lên: – Con trai, nếu như con chết có thể đổi lấy tính mạng của toàn bộ sinh mệnh trên địa cầu
vậy thì con chết là sự lựa chọn là chính xác.
– Sao cái chết của tôi lại có liên quan tới tính mạng của thế giới? Lâm Phi vẻ mặt nghi hoặc.
– Con không cần biết, nhưng vì con là bạn của Uluru đệ tử của ta, ta sẽ tạm thời không ra tay, để con và Arthur giao hữu trăm
chiêu đã.
Lâm Phi híp mắt lại, cười quái dị: – Nếu trong trăm chiếu tôi không thua trong tay giảo hoàng Arthur?
Thần thánh chi vương là giáo hoàng vinh dự suốt đời của giáo đình, Lâm Phi gọi Arthur là giáo hoàng cũng không quá phận.
– Vậy chứng minh con đáng giá để ta và Arthur liên thủ, bởi vì con là một cường giả chân chính. Merlin thản nhiên cười nói.
Lâm Phi thời dài, bất đắc dĩ nói: – Tuy rằng tôi không hiểu vì sao hai người lại giúp tên kia, chỉ có điều nếu chỉ có đánh nhau mới
có thể giải quyết vấn đề, vậy tôi chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.
Hình như Arthur có chút không vui, nhếch miệng, thân thể béo mập run lên vài cái.
– Trăm chiêu… Merlin, mi quá xem thường ta rồi. Thằng nhóc này mới hơn 20 tuổi, hắn có thể đỡ được hai mươi chiêu của ta mà
không chết ta sẽ gọi hắn là ông nội!