Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 750: Mầm họa


Lục Vũ Phỉ nghe thấy Lâm Phi nói chuyện này phải giữ bí mật, tất nhiên thấy không được vui, nhưng cô cũng biết nếu dựa vào bộ An ninh của Hạ quốc thì không thể nào bắt được Lô Bân.

Khỏi cần nói đâu xa, ngay như chuyện mấy người bên dưới kia làm việc chỉ đến việc với vét tiền đầy túi mình, một khi đã có lòng
tham thì tất nhiên sẽ có chuyện tắc trách, nếu không thì Lô Bân cũng không thể cách nào thoát khỏi phòng thí nghiệm.

– Nếu như lần này anh bắt được Lô Bân thì giết y luôn đi! Lục Vũ Phỉ lạnh lùng nói.

Lâm Phi mỉm cười: – Đây không phải là ý của tứ đại gia tộc đấy chứ?

-Là ý của tôi! – Lục Vũ Phỉ nói – Chỉ đơn giản là xuất phát từ góc độ của một người phụ nữ, tôi không muốn nhìn thấy loại người
này thêm một lần nào nữa.

Lâm Phi mỉm cười cúp máy, thật ra nếu Lục Vũ Phỉ không nói thì lần này hắn cũng không có ý định giao Lô Bân cho bọn họ
nghiên cứu.

Lúc này, ở dưới lầu, Phương Nhã Nhu đang mặc tạp để đứng bên bàn ăn, cô đã dọn xong bữa sáng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm
Phi đang đứng trên ban công, cô tươi cười, dịu dàng nói:

-Xuống ăn sáng đi nào!

Lâm Phi quay người, nhảy từ trên tầng hai xuống, đáp xuống bên người Phương Nhã Nhu, rất tự nhiên hôn lên má vị hôn thê của
mình.

– Đợi sau khi anh đi nước ngoài làm một mấy việc xong, anh sẽ đến chỗ bác, bảo bác đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư của
anh, em cũng nên chuẩn bị đi nhé! Lâm Phi nói

Phương Nhã Nhu không hiểu hỏi: -Sổ hộ khẩu? Có chuyện gì sao?

Lâm Phi khóc dở mếu dở, đưa tay véo má cổ: -Cưng à, trước khi kết hôn, dù sao chúng ta cũng nên đi đăng ký chứ. Tuy một tờ
giấy không thể thay đổi nhiều, nhưng chắc em cũng không từ chối anh chứ?

Phương Nhã Nhu nghe vậy, khuôn mặt liền đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh sự vui mừng cùng ngượng ngùng, lời nói của hắn khiến cho
cô cảm giác như đôi chân đi lạc của cô đã trở về hiện tại.

-Em … em biết rồi, buổi chiều em sẽ về sớm một chút, tranh thủ lúc Cục Dân chính chưa đóng cửa …

Lâm Phi cười như không cười nói: -Anh còn định mai mới đi cơ, xem ra vợ anh còn nôn nóng hơn cả anh nữa, cứ như là sợ anh
chạy mất ấy!

-Đâu … đâu có … Phương Nhã Nhu định cãi lại nhưng tim cô lại đập loạn xạ, càng lúc càng nhanh, không làm sao được đành chu
mỏ một cái chấp nhận.

Lâm Phi nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô không khỏi phì cười.

Người phụ này cũng có không ít tâm cơ, hắn nghĩ lại thì cũng không lường trước được khá nhiều, nhưng dù sao thì cô vẫn rất hiền
lành, cho nên nội tâm của mình đều đem bộc lộ ra hết.

Cô không ngốc nhưng cũng không quá thông minh.

Có điều, chính là bởi vì như thế nên Lâm Phi cảm thấy, ở chung với Phương Nhã Nhu, mọi chuyện đều rất tốt, hắn không khỏi có
ý nghĩa tốt đẹp về cuộc sống hôn nhân sau này.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm Phi lấy từ trong tầng hầm ra đôi giày phản trọng lực làm bằng titan đã được Eva sửa chữa lại..
hắn đeo giày vào rồi chạy về phía Tây Nam với tốc độ nhanh nhất.

Nơi hắn đi đến không phải là nơi nào khác mà chính là – thung lũng Kalahari – Bảo khố của Đại Sảnh.

Người đứng sau xây dựng lên Đại Sảnh là Ám Ảnh Chi Vương và Huyết tộc tuy đã chết và cũng lụi bại rồi nhưng phần lớn Đại
Sảnh đều do người của thế giới ngầm cai quản nên công việc của Hội Tham nghị sẽ vẫn được tiếp tục.

Bao Khố của Đại Sảnh vẫn là nơi yên tĩnh giống lúc trước, xung quanh là những cây xanh, giống như những tinh linh thần kỳ
trong bãi cát vàng.

Người trồng rừng tất nhiên chính là Tự Nhiên Chi Vương Mai Lâm, ông ta vẫn như trước, mặc một bộ áo choàng cũ nát màu tro,
đang ở đằng kia đào cát lấy đất trồng cây.

Lần trước Lâm Phi đến đây, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể Mai Lâm ẩn giấu một luồng sức mạnh vô cùng mãnh liệt, nhưng thật
sự không đoán được thân phận của ông ta, cho nên mới lặng lẽ đến bắt chuyện.

Lần này đến thì đã không còn xa lạ gì nữa rồi.

-Khà khà, tên nhóc đại nạn không chết kia, sao lại đến đây tìm ta? Mai Lâm gãi gãi đầu, cát rơi xuống lả tả. Lão vứt cái xẻng
xuống nhìn kẻ vừa rơi từ trên trời xuống – Lâm Phi.

Lâm Phi trầm ngâm, lão già này quả nhiên có âm thầm quan sát trận quyết đấu của hắn và Lilith, nhưng lại không thèm ra tay
giúp, có điều, cũng hết cách rồi, các vương gia, có thể không mạo hiểm thì sẽ không mạo hiểm, giống hệt Kiếm Phá Thiên kia.

– Mai Lâm tiên sinh, tất cả những người bên trong hiệp hội pháp sư ma thuật, ông đều có thể kiểm soát chứ?

-Sao, người muốn tìm pháp sư ma thuật nào? Mai Lầm nhìn từ trên xuống dưới Lâm Phi: -Muốn ta giúp cũng được nhưng ngươi
sẽ phải trả một cái giá đắt đấy.

Lâm Phi cười cười: -Cũng không hẳn, chỉ là có một tên tù nhân, có thể trong thời gian tới, y sẽ ẩn nấp và gia nhập hiệp hội pháp
sư ma thuật, lấy trộm những cuốn sách cổ liên quan đến ma thuật tinh thần, y có thể biến đổi được hình dạng, những pháp sư
ma thuật bình thường e là không phải là đối thủ của y, sẽ khó lòng phòng bị.

Ta nghĩ là Mai Lâm tiên sinh với tư cách là hậu duệ của Đại ma pháp sư, chắc cũng không cam tâm tình nguyện để những cuốn
sách quý giá của hiệp hội pháp sư ma thuật bị một tên điên đem ra sử dụng đâu ?!

Mai Lâm nhíu mày, nói thầm: -Đúng là phiền phức mà, ta sẽ để một con rối ở trong hiệp hội, nhóc con, chuyện này ta biết rồi,
ngươi còn chuyện nào khác nữa không? Không thì đừng quấy rầy ta trồng cây … À đúng rồi, đừng có đem chuyện của ta nói cho
Ô Lỗ Lỗ biết, nó đã mệt nhiều rồi, hãy để nó ngủ thêm đi…

Lâm Phi nhìn thời gian trên điện thoại di động, cười nói: – Không có chuyện gì nữa, ta cũng phải chạy về đăng ký kết hôn, đến lúc
đó, nếu như tiên sinh rảnh, mời ông đến uống chén rượu chung vui. ..

– Mau biến đi, ai muốn tham gia hôn lễ gì đó chứ … uống rượu sao? Ngươi có biết là một chén rượu dùng hết bao nhiêu thực vật
mới sản xuất a được không?

Mai Lâm khoát tay, quay đầu lại, tiếp tục công việc chăm sóc những cây giống nửa sống nửa chết kia.

Lâm Phi không khỏi cảm thán, những kẻ có những thành tựu đặc biệt về một lĩnh vực nào đó đều là những kẻ điên rồ cố chấp.
Lão già Mai Lâm toàn lấy ma thuật của mình đi làm mấy chuyện vớ vẩn trồng cây thế này, nhưng lại giả vờ như trồng cây theo
cách thông thường, đúng là một điển hình của bệnh chết vì sĩ.

Khi hắn trở lại Lâm An, trời đã nhá nhem tối, Phương Nhã Nhu vẫn còn chưa về nhà.

Tuy nhiên, Lâm Phi lại nhìn thấy trên bãi biển trước ngôi biệt thự một bóng người quen thuộc, đang ngồi ôm gối trên bãi cát,
ngẩn người nhìn sóng biển.

-Ánh Tuyết? Sao em lại ở đây? Lâm Phi ngạc nhiên đi đến bên cạnh cô, không ngờ là vẫn có thể thấy cô ở Lâm An này.

Bởi trước đó, Tô Ánh Tuyết đã gọi điện nói cho hắn biết là cô sẽ đi du lịch thế giới một thời gian, trong vòng nửa năm có thể
không liên lạc được.

Tô Ánh Tuyết hôm nay ăn mặc cũng không giống ngày thường. Cô mặc một chiếc váy liền siêu ngắn, bó sát lấy cơ thể, hiện lên
những đường cong tuyệt mỹ của cô, thiết kế xẻ trước ngực khiến cho bộ ngực của cô càng thêm hấp dẫn.

Còn phần dưới chiếc váy là lớp vải tơ ren, thấp thoáng làn da trắng muốt phía dưới. Đôi giày cao gót màu sắc chót mắt phía dưới
lại càng khiến cô trở nên quyến rũ.

Tô Ánh Tuyết đứng dậy, quay đầu nhìn Lâm Phi, ánh mắt lấp lánh.

Cô đột nhiên lao đến, ôm chặt lấy cổ Lâm Phi.

Lâm Phi bị ốm đột ngột, không phản ứng kịp, luôn cảm thấy có chỗ không hợp lý nhưng lại không thấy trên người Tô Ánh Tuyết
có chỗ nào đặc biệt .

Tình trạng cơ thể của Tô Ánh Tuyết rất tốt, chân khí trong cơ thể cũng rất có trật tự, không có chỗ nào là không thoải mái.

Lâm Phi cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của Tô Ánh Tuyết đang kề sát lấy người hắn, thậm chí đôi chân dài của cô cũng đang
chạm vào chân của hắn,

Dáng người của Tô Ánh Tuyết đã là rất “nguy hiểm” đối với người khác rồi, bất luận là vô tình hay cố ý tiếp xúc thân mật thì phần
thân dưới của Lâm Phi cũng rất nhanh chóng có phản ứng.

-Lâm Phi … em không muốn đi. Tô Ánh Tuyết ghé vào tai Lâm Phi, nghẹn ngào nói.

– Tiểu Tuyết, em sao vậy? Không phải là muốn đi du lịch sao? Lâm Phi cố giữ tỉnh táo, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

Tô Ánh Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn Lâm Phi, sau đó khẽ hé môi, hôn Lâm Phi.

Ngay lập tức, Lâm Phi liền cảm nhận được mùi hương tươi mát trên người Tô Ánh Tuyết, tuy hai người không phải lần đầu hôn
nhau, nhưng cũng đã từ lâu rồi, Lâm Phi cũng đã quên mất mùi vị này.

Hơn nữa lúc này, không hiểu sao Tô Ánh Tuyết lại chủ động, kỹ thuật hôn của cô cũng rất thành thục, nhanh chóng khơi dậy cái
bản năng nguyên thủy trong hắn…

Lâm Phi cảm thấy người mình nóng dần lên, nhưng hắn tự nói mới mình rằng, chuyện này có gì đó không bình thường.

Huống chi hắn còn phải cùng Phương Nhã Nhu đi đăng ký kết hôn, nếu như Phương Nhã Nhu trở về nhìn thấy cảnh này, cô ấy sẽ
nghĩ sao? Sao không phải lúc khác mà lại đúng ngày bọn họ định đăng ký kết hôn thế này?

– Tiểu Tuyết, em đừng như vậy? – Lâm Phi vội vàng đẩy Tô Ánh Tuyết ra khỏi người mình, nhìn cô hỏi: – Sao lại thế này? Có
chuyện gì sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.