– Sao cơ? Thím Giang chết rồi?
Ngay lập tức, gân xanh hiện lên trên cổ, trên cánh tay của Lâm Phi, trong đầu hắn lúc này là nụ cười đôn hậu của thím Giang,
một phụ nữ trung thành tận tâm như vậy mà lại chết thảm như thế, mắt hắn ứa lệ…
-Câm miệng!
Ánh mắt của Tô Ánh Tuyết lại biến thành màu máu, biểu hiện của cô lại lạnh lùng như trước.
– Lúc này không phải lúc cho loại tập vật như người lên tiếng. – Sau khi đoạt lại quyền khống chế, Lilith cười lạnh nói : – Scarpe,
ta cho ngươi 30 giây! Nếu ngươi không tự dâng máu của mình thì ta đành phải biến thân thể của Tô Ánh Tuyết thành một cái xác
khô. Ngươi yên tâm, cổ huyết thuật của thiếp thân sẽ hút cạn hết máu của cô ta, chỉ còn lại da bọc xương mà thôi.
Lâm Phi theo bản năng giơ nắm đấm lên, định một chiêu đấm nát đầu bà ta nhưng, khi đưa tay lên giữa không trung, mới ý thức
được đây là thân thể của Tô Ánh Tuyết, nên đành dừng lại.
-Ha ha ha ha … – Lilith đắc ý nói: – Thật ra đằng nào cũng chết cả thôi! Ngươi không phá bỏ được cái vòng vây mê muội này thì
chỉ có hai lựa chọn, hoặc là người chết, hoặc là Tô Ánh Tuyết chết!
Lâm Phi cảm thấy mình như bị sa vào vũng bùn, phần thân phía dưới truyền đến từng cơn đau nhức, hơn nữa, cơ thể Tô Ánh
Tuyết cũng gặp phải nguy hiểm, hắn chỉ có thể giữ cho mình tỉnh táo.
Thời gian từ từ trời, mỗi một phút giây trôi qua đối với Lâm Phi mà nói đều là một sự dày vò.
Sau khi đưa mắt nhìn huyết trận dưới bụng Tô Ánh Tuyết, khóe miệng Lâm Phi hiện lên một nụ cười kỳ lạ.
Lilith nhìn thấy biểu lộ này của Lâm Phi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
-Bà vừa mới nói … trận pháp này, chính là huyết thuật của bà? Ánh mắt Lâm Phi sáng lên.
– Scarpe, có vẻ như người đi sai đường rồi. Lilith có chút lo lắng.
Lâm Phi không nói gì nữa, dùng sức mạnh thôn phệ của huyết mạch kim sắc trong cơ thể, bắt đầu thôn phệ sức mạnh mà huyết
trận kia phóng ra.
Trong lúc đó, Phệ Huyết trận vốn đang điên cuồng lấy máu của Lâm Phi kia nhanh chóng bị tan biến.
Khi Lilith ý thức được tình hình có chút bất ổn, lập tức định hấp thụ máu của Tô Ánh Tuyết thay thế nhưng lúc này huyết trận đã
không còn nghe lời của bà ta nữa, giống như là một thùng nước bị thủng lô, vốn không thể nào dùng một cách bình thường được.
Lâm Phi vui mừng nói: -Thật phải cảm ơn bà đã nhắc nhở ta đây là huyết thuật của bà … Nếu là huyết thuật thì nó cũng chỉ là
một hình thái năng lượng, cho nên, ta có thể trực tiếp thôn phệ huyết thuật của bà, như thế chẳng phải là không còn chuyện gì
nữa rồi sao?
Lilith không cam tâm gào lên: – Màu dừng lại! Scarpe! Ngươi còn như vậy , thiếp thân sẽ giết chết linh hồn của Tô Ánh Tuyết!
– Ha ha! – Lâm Phi cười lớn nói: -Bà không thể! nếu như linh hồn của bà hiện giờ có thể loại bỏ được linh hồn của Ánh Tuyết thì
bà đã làm từ lâu rồi, sở dĩ bà vẫn chưa thể loại bỏ linh hồn của cô ấy là bởi vì hiện tại bà vẫn còn rất yếu, mà linh hồn của Ánh
Tuyết lại mạnh hơn bà nghĩ quá nhiều nhiều, đúng không?
Lilith mặt trắng bệch nhìn Lâm Phi.
Đúng vậy, bà ta không ngờ là, linh hồn của Tô Ánh Tuyết là do trái tim Atlantis sinh ra, vậy mà bà ta, là chủ nhân của trái tim
Atlantis, lại không thể nào loại bỏ được.
Thật ra, là vì Tô Ánh Tuyết đã từng hấp thụ một giọt huyết mạch kim sắc thần bí.
Lúc trước, khi cha Lâm Phi lưu lại bên trong chiếc nhẫn, có một giọt huyết mạch kim sắc, đã bị Tô Ánh Tuyết hấp thụ, cho nên
chiếc nhẫn đó sau khi trở lại tay Lâm Phi thì chỉ còn là một chiếc nhẫn bình thường. Giọt huyết mạch kim sắc đó không chỉ kích
thích tiềm năng trong Tô Ánh Tuyết, khiến cho thực lực của cô tăng lên mà còn tạo ra sự biến đổi thuộc tính trên trái tim Atlantis.
Ở một mức độ nào đó, tuy Lilith vẫn có thể khống chế trái tim Atlantis , nhưng thật ra nó không còn được như 2000 năm trước.
Đây cũng là lý do vì sao mà linh hồn của Tô Ánh Tuyết vẫn có thể xuất hiện mấy lần để nói chuyện với Lâm Phi.
-Cứ cho là vậy đi … thiếp thân vẫn sẽ lưu lại bên trong cơ thể này! – Lilith ngoan cố nói. – Ngươi nhẫn tâm giết chết Tô Ánh Tuyết
sao?
Lâm Phi nheo nheo mắt nói: – Bà vẫn còn chưa hiểu à, nếu huyết thuật của bà là một hình thái năng lượng thì linh hồn của bà
chẳng lẽ không phải thế?
Lilith sợ run lên, trong lòng bà ta lúc này đã nhận ra được ý đồ của Lâm Phi nhưng đã quá muộn!
Sức mạnh thôn phệ của Lâm Phi đã xuyên thấu thần thức, tập trung vào linh hồn đang ở trong cơ thể của Tô Ánh Tuyết của bà
ta.
Bởi Lilith không thể cùng với Tô Ánh Tuyết hợp lại làm một cho nên, lúc này, lại càng thuận lợi cho Lâm Phi phân chia linh hồn
của hai người.
Một cái bóng mờ ảo màu máu từ từ bị tách ra khỏi thân thể của Tô Ánh Tuyết, một tiếng thét vang lên trong phòng.
– Scarpe … xin … xin người … đừng …
Từng tiếng kêu rên vang lên, giọng nói của Lilith ngày càng yếu, linh hồn của bà ta đã bị -suy yếu, chỉ là một chút ý thức vẫn còn
sót lại. Trước sức mạnh thôn phệ của Lâm Phi, cuối cùng bà ta cũng biến thành hư không.
Khi mọi chuyện đã xong, Lâm Phi thở mạnh một cái, toàn thân hắn ướt sũng mồ hôi lạnh.
Hắn cúi đầu, nhìn cô gái nằm bên dưới, không một mảnh vải che thân, vui vẻ trấn an: -Tiểu Tuyết, em không sao chứ?
Lúc này, hai mắt của Tô Ánh Tuyết đã lấy lại sự trong sáng, cô nghẹn ngào, hai khóe mắt hồng hồng: – Là em … là em đã dùng
miệng mình cắn chết thím Giang.
– Đó không phải là em, thím Giang ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ không trách em đâu!
Lâm Phi khuyên nhủ.
-Em có lỗi với thím ấy … thím Giang vô tội mà..
Lâm Phi đau lòng nhìn cô, vội vàng nằm xuống ôm lấy cô, nhưng không chú ý là vật bên dưới của hắn vẫn còn trong người cô, lại
cũng động đậy, khiến Tô Ánh Tuyết hơi đau.
-Anh …
Tô Ánh Tuyết nhíu mày, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra, tư thế của Lâm Phi và cô lúc này quả thật là có chút “kích thích”…
Lâm Phi thấy hơi xấu hổ, thật ra, bên dưới được bỏ khít như thế khiến hắn vô cùng thoải mái, nhưng lúc này cô đang đau lòng,
hắn cũng không thể nào làm chuyện này luôn được.
Vì vậy, hắn liền rút ra khỏi người cô, kéo cái chăn đắp lên cho cô, sau đó đi xuống khỏi giường nói: – Em đợi một chút, để anh
sang phòng của Nhã Nhu lấy quần áo cho em!
– Um .. Dáng vẻ lúc này của cô không còn đau thương nữa mà có chút ngại ngùng, khẽ gật đầu.
Lâm Phi cũng không để ý đến hình tượng của mình, đi đến phòng của Phương Nhã Nhu, lấy một bộ quần áo cho Tô Ánh Tuyết,
cũng may, vóc dáng hai người không khác nhau nhiều, nên cũng không có vấn đề gì.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của chiếc siêu xe Aston Martin ..
– Thôi chết!
Lâm Phi trong lòng hơi lo lắng, Nhã Nhu về rồi! Không sớm không muộn lại về đúng lúc này!
Hắn liền vội trở về phòng của mình, lúc này Tô Ánh Tuyết nghe thấy tiếng động cũng đang đứng dậy khỏi giường.
Dù trước giờ Tô Ánh Tuyết vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này, cô không thể bình tĩnh được!
-Làm sao bây giờ?Tô Ánh Tuyết vội hỏi.
Lâm Phi cười gượng, hắn cũng biết phải làm thế nào, vốn định ôm Tô Ánh Tuyết đi khỏi, nhưng trên giường vẫn còn sót lại dấu
máu, vậy chả khác nào đã trộm được gà lại còn định cướp thêm chó?
Hắn cũng không muốn khiến Tô Ánh Tuyết cảm thấy hắn và cô có quan hệ là một chuyện vô cùng hổ thẹn.
Tô Ánh Tuyết thì như đang băn khoăn chuyện gì, thấy Lâm Phi lặng im, cô cũng cắn chặt môi, không nói.
Trong giây phút yên lặng này, Phương Nhã Nhu đã từ bên dưới đi lên, đi tới cửa phòng Lâm Phi.
Lâm Phi quay người lại, liền nhìn thấy ánh mắt của Phương Nhã Nhu, nụ cười trên mặt cô liền trở nên cứng đờ, rồi sau đó chuyển
thành kinh ngạc , rồi hoang mang, tiếp đó là một chút xấu hổ và tức giận.
– Nhã Nhu, anh biết em đang rất giận, nhưng anh không muốn nói dối em … em có thể cho anh một phút, để anh giải thích? Lâm
Phi vô cùng bình tĩnh nói.
-Còn cần giải thích gì nữa! – Phương Nhã Nhu nhìn vết máu trên giường rồi ngẩng đầu hít một hơi thật sâu nói: -Thật ra, nếu
trong lòng anh đã nghĩ vậy, cũng đâu cần gạt em … em biết anh không thể nào quên được chị ấy, nhưng sao anh lại chọn cuộc
sống như vậy … ít nhất cũng phải cho em chuẩn bị tâm lý trước chứ…
– Không phải đâu, vừa rồi là ….
Lâm Phi còn chưa nói xong, Phương Nhã Nhu đã không thể nào kiềm chế được cảm xúc, vội vàng chạy xuống dưới lầu.
-Nhã Nhu!
Lâm Phi gọi với theo, rồi quay đầu lại nhìn Tô Ánh Tuyết.
Trong ánh mắt Tô Ánh Tuyết cũng tràn đầy sự áy náy: -Mau đuổi theo đi.
Lâm Phi lúc này mới nghiến răng, nhảy thẳng từ ban công xuống. Vừa tiếp đất đã thấy Nhã Nhu đi ra từ cửa chính, định là nắm
được tay cô.
-Nhã Nhu à! Nghe anh giải thích!