Tru Tiên 2

Chương 113: Tâm thuật


Thông Thiên Phong trên Thanh Vân Sơn.

Trải qua vô số năm tháng vẫn không có gì thay đổi, Thông Thiên Phong vẫn yên ả, bên trên là trời xanh, dưới là mây trắng, cầu vồng vắt ngang Vân Hải, như nhân gian tiên cảnh đang đắm chìm trong ánh nắng mặt trời ôn hòa, tiên cầm bay lượn, quang cảnh trong sáng.

Ngọc Thanh Điện ở tại nơi cao nhất trên Thông Thiên Phong, điện khổng lồ, cổ xưa toát lên một cỗ uy nghiêm, trang trọng. Từ đây có thể bao quát đất đai nhân gian bên dưới, lại để cho người đứng ở nơi này có cảm giác nhỏ bé vô cùng.

Nhưng loại cảm giác này không phải ai cũng có, ít nhất đối với những người quyền cao chức trọng trong môn phái này thì nơi này chỉ là nơi tập trung quyền lực của Thanh Vân Môn. Sau cảm giác của những lần đầu tiên, về sau người tới đây cũng chỉ có cảm giác chết lặng mà thôi.

Lúc này, trên điện chủ Ngọc Thanh Điện, nhóm đạo đồng hầu hạ đã rời đi, lúc này trong điện chỉ còn có ba người. Hai trong ba người đó ngồi đối diện nhau, chính là chưởng giáo Tiêu Dật Tài và một trong năm trưởng lão Tăng Thư Thư. Người thứ ba chính là Minh Dương đạo nhân, lúc này đang đứng sau lưng Tiêu Dật Tài, sắc mặt lạnh nhạt, thong dong nghe hai người kia nói chuyện.

Không biết trước đó Tiêu Dật Tài đã nói gì mà lúc này trên mặt Tăng Thư Thư hiện ra vẻ kinh ngạc, lại có chút nghi hoặc, hỏi Tiêu Dật Tài ngồi ở đối diện:

“Tiêu sư huynh, ý của huynh là để đệ tới Lương Châu một chuyến sao?”

Tiêu Dật Tài nhẹ gật đầu, năm năm qua, dung nhan hắn cũng không có nhiều thay đổi, đạo pháp tiên gia có nhiều loại có thể giúp dưỡng thân trú nhan, Thanh Vân Môn là Huyền Môn chính tông, đạo pháp trấn phái Thái Cực Huyền Thanh Đạo cũng là đệ nhất tiên thuật của Đạo môn, danh chấn thiên hạ đã trăm ngàn năm nay, bản thân nó có nhiều thần hiệu cũng chẳng có gì lạ. Tiêu Dật Tài nhìn Tăng Thư Thư, vẻ mặt ôn hòa, đáp: “Thư Thư, Lương Châu mấy ngày gần đây có động tĩnh khá lớn, chắc hẳn đệ cũng biết một chút ít tin tức rồi chứ?”

Tăng Thư Thư gật đầu, hắn là một trong năm trưởng lão của Thanh Vân Môn, lại là tâm phúc của chưởng giáo chân nhân, tất nhiên là rất linh thông tin tức. Trong năm trưởng lão, ngoại trừ Tiêu Dật Tài không tính, Tống Đại Nhân thì trước nay đều ít xuất hiện, Lục Tuyết Kỳ cao ngạo không quản sự, còn Tề Hạo là nhân tài xuất chúng, mọi người đều biết, là trưởng lão đứng đầu trong năm trưởng lão, có thể dưới một người trên vạn người, vô cùng lợi hại, nhưng những năm gần đây, Tề trưởng lão tuy có quản sự nhưng cũng dần rút lui, danh tiếng cũng giảm đi khá nhiều.

Điều này làm cho nhiều kẻ nghị luận sau lưng, nhưng bên ngoài chẳng ai dám lắm miệng, dù sao mọi người đều biết, hôm nay trong Thanh Vân Môn, ở dưới chưởng giáo chân nhân thì vị trưởng lão Tăng Thư Thư này chính là người năng nổ nhất, thanh danh ngày càng tăng, ngày càng có xu thế ngang hàng với địa vị của Tề Hạo trưởng lão.

Không nói với việc đáy lòng Tăng Thư Thư nghĩ gì, nhưng với địa vị hắn luc này tất nhiên là nắm không ít thông tin về sự tình trong thiên hạ. Chỉ nghe Tiêu Dật Tài nói một câu này, lông mày hắn khẽ nhíu lại, sau đó hiểu được ý của Tiêu Dật Tài, lại hỏi ngược lại: “Ý sư huynh là tin đồn gần đây ở Lương Châu xuất hiện bảo tàng Bàn Cổ Đại Điện?”

Tiêu Dật Tài mỉm cười, đáp: “Không sai.”

Tăng Thư Thư trầm ngâm một lát, nói: “Theo đệ được biết, có không ít môn hạ của chúng ta ở Lương Châu, trong đó không thiếu những người có tiếng nhiều năm gần đây. Nếu như ta nhớ không lầm thì hai đệ tử của sư huynh là Quản Cao, Phong Hằng cũng ở đó, mà không ít đệ tử bái sư cùng năm với họ cũng đã đi tới Lương Châu.”

Tiêu Dật Tài gật đầu: “Đệ nói không sai.”

Tăng Thư Thư nhìn hắn, nói tiếp: “Sư huynh lo sợ những đệ tử này không thể ứng phó sao?”

Ngón tay Tiêu Dật Tài nhẹ điểm lên lan can ghế, trầm ngâm một hồi mới nói tiếp: “Nếu là phân tranh tầm thường thì cũng chẳng có gì, cho đám đệ tử này xuống núi cũng là để chúng rèn luyện một phen. Nhưng lần phong ba này không giống với những lần trước đây, ngoại trừ tin tức bên trong Bàn Cổ Đại Điện có vô số trân bảo, thu hút vô số cao thủ vốn ẩn danh trong thiên hạ…” Lông mày hắn hơi rướn lên, thanh âm thấp xuống, nhìn Tằng Thư Thư, thản nhiên nói tiếp: “Ngoài ra ta còn thu được một tin tức đó là ở vùng Lương Châu có dư nghiệt của Ma giáo cũng muốn nhúng tay vào chuyện Bàn Cổ Đại Điện.”

“Sao?” Sắc mặt Tăng Thư Thư lập tức biến đổi, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc. Ở trong Thanh Vân Môn ai mà không biết hai chữ ‘Ma Giáo” có ý nghĩa như thế nào, sau khi Tăng Thư Thư nghe Tiêu Dật Tài nói tới đây thì lập tức hiểu ra, nhẹ gật đầu: “Đệ hiểu rồi, đệ sẽ lên đường ngay.”

Dứt lời, hắn lại hơi ngừng lại, trên mặt xuất hện vẻ trào phúng, cười lạnh, nói: “Vở hài kịch yêu ma này bao nhiêu năm rồi mà chưa dứt, lúc nào cũng có thể gây họa được.”

Tiêu Dật Tài hừ một tiếng, trong ánh mắt xẹt qua duệ sắc, nói: “Sau đại chiến Thanh Vân năm đó, cơ nghiệp của Ma giáo gần như đã bị tiêu hủy hết, cao thủ trong phái cũng bị tiêu diệt nên Cửu Châu Trung Thổ mới được yên bình mấy chục năm, nghỉ ngơi lấy sức nên mới có được cục diện hôm nay. Chỉ hận chúng ta không thể xâm nhập được vào Man Hoang, tìm ra trọng địa căn nguyên của Ma giáo, không thể tiêu diệt tận gốc bọn chúng, nên bây giờ chúng mới như tro tàn lại cháy.”

Tăng Thư Thư liên tục gật đầu, nói: “Sư huynh nói đúng, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác. Man Hoang là tuyệt địa hiểm yếu, hung hiểm vô cùng, chỉ có yêu nhân Ma Giáo mới có thể đi vào địa phương yêu ma đó để mở ra Thánh Điện gì đó. Dù sao lần này chúng ta đi tới Lương Châu, nếu không gặp Ma Giáo thì thôi, một khi gặp gỡ nhất định tiêu diệt tận gốc.”

Tiêu Dật Tài nghe vậy thì gật đầu mỉm cười, nhưng sau đó như nhớ ra cái gì lại lập tức nhíu mày, trầm ngâm trở lại. Sau đó hắn lại dặn dò Tăng Thư Thư: “Thư Thư, tâm tư của đệ ta rất hiểu, nhưng nếu găp đám tiểu tốt thì cũng không nên quá mức để ý, không thể ném đi thân phận của đệ được. Lần này tới Lương Châu, đệ hãy triệu tập các đệ tử ở đó lại, chủ trì đại cục, xem bảo tàng Bàn Cổ Đại Điện kia thực hư thế nào…”

Tăng Thư Thư đột nhiên cười, trên mặt xẹt qua một tia quái dị, cắt ngang lời của hắn: “Sư huynh, nếu như ở đó thật sự có một bảo tàng có vô số trân bảo tuyệt thế, chúng ta phải làm thế nào?”

Tiêu Dật Tài hết sức hiểu tính cách của người sư đệ này, tất nhiên cũng không bực mình vì hắn ngắt ngang lời mình, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tư của Tăng Thư Thư, cười mắng một câu, sau đó thản nhiên đáp: “Những sự tình này đệ đã sớm tính toán trong lòng rồi, hỏi ta làm gì?”

Tăng Thư Thư nghiêm mặt nói: “Làm gì có chuyện đó, sự tình lớn như thế này, nếu không có chỉ thị của chưởng giáo sư huynh, ta thật sự không dám tự định đoạt. Ai biết ngoài đám tiểu tốt ma giáo ra thì còn có thể gặp phải người nào ở Lương Châu, đệ đoán đến tám, chín phần là sẽ có vài kẻ đức cao vọng trọng xuất hiện đấy.”

Tăng Thư Thư còn cố ý nhấn mạnh ở bốn chữ ‘đức cao vọng trọng’, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc. Tiêu Dật Tài trừng mắt nhìn hắn, mắng: “Hồ đồ, hôm nay thân phận của ngươi là gì mà còn có tính tình lỗ mãng như thế?”

Tăng Thư Thư nhún nhún vai, khẽ cười một tiếng, bộ dáng cực kỳ thoải mái, sau đó nói với Minh Dương đạo nhân đứng sau Tiêu Dật Tài: “Minh Dương, ngươi thử phân xử xem ta nói vậy có đạo lý hay không?”

Minh Dương đạo nhân cười đáp: “Tăng trưởng lão, kỳ thật thì trong mắt chúng ta, huynh cũng là người đức cao vọng trọng đấy.”

“Ách…” Tăng Thư Thư lập tức nghẹn giọng, sau khi liếc nhìn Minh Dương đạo nhân thì lẩm bẩm: “Khá lắm, tiểu tử ngươi từ khi nào miệng lưỡi lợi hại như vậy, mắng chửi cũng không cần chữ nghĩa thô tục.”

Tiêu Dật Tài vừa bực vừa buồn cười, thuận miệng quát lớn Minh Dương một câu, sau đó lại nói với Tăng Thư Thư: “Đừng có hồ đồ. Lần này đệ đi Lương Châu chủ yếu là chủ trì đại cục, đặc biệt phải chú ý tới đám đệ tử. Bọn chúng thiên phú không tệ, chính là tương lai của Thanh Vân chúng ta. Để bọn chúng ra ngoài ma luyện cũng tốt, nhưng đừng để chúng gặp chuyện không may. Còn về phần bảo tàng kia…” Nói đến đây, Tiêu Dật Tài cười nhạt một tiếng, hai mắt khép hờ, trên mặt hiện lên vẻ hờ hững, nói tiếp: “Thanh Vân Môn chính là thiên hạ đệ nhất phái, chúng ta có phong phạm của chúng ta, không bao giờ sử dụng thủ đoạn đường ngang ngõ tắt. Nhưng vật vô chủ, còn phải xem nắm tay ai mạnh hơn…”

Tăng Thư Thư liên tục gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ tán thành.

Sau khi Tăng Thư Thư rời khỏi Thông Thiên Phong, Tiêu Dật Tài và Minh Dương cũng đi ra phía sau của điện Ngọc Thanh. Trên đường đi, Minh Dương đạo nhân thấp giọng nói với Tiêu Dật Tài: “Chân nhân, còn có chuyện cần người làm chủ.”

“Sao? Chuyện gì?”

Minh Dương đạo nhân cung kính nói: “Người biết đấy, Tăng trưởng lão hiện tại chưởng quản rất nhiều sự vụ trong bổn môn. Lần này huynh ấy đi Lương Châu không mười ngày thì cũng nửa tháng, những sự vụ kia phải mời người nào đứng ra giải quyết đây?”

Bước chân Tiêu Dật Tài hơi dừng lại, không lập tức đáp ngay mà lại tiếp tục bước đi thẳng về phía trước, im lặng không nói, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ. Minh Dương đạo nhân cũng không dám nói thêm lời, cứ lặng lẽ đi theo sát sau hắn, trong lòng không thể không âm thầm phỏng đoán.

Hôm nay ở Thanh Vân Môn, sau khi vị Tiêu Dật Tài này kế vị chức vụ Chưởng giáo, hắn lập tức mạnh mẽ hợp nhất các mạch, khí tượng trong Thanh Vân Môn lập tức đổi mới, mà quyền thế cũng theo đó thay đổi. Quyền lực của Chưởng giáo chân nhân lớn hơn nhiều so với trước đây, còn các vị trưởng lão mất đi địa vị thủ tọa thì thanh thế giảm rất lớn. Đương nhiên đó cũng chỉ là tương đối, những thứ khác chưa nói đến, nhưng ngũ đại trưởng lão thì cũng có phân biệt cao thấp ít nhiều. Ví dụ như trưởng lão Tăng Thư Thư, ngày hôm nay ai dám coi thường hắn, người thân tín nhất của Tiêu chân nhân?

Hôm nay Tăng Thư Thư phải rời khỏi Thanh Vân một thời gian, việc chủ trì các sự vụ cần phải phó thác cho ai đó, cũng thật khó đoán. Theo lý thuyết, ngoại trừ trưởng lão Lục Tuyết Kỳ xuất thân ở Tiểu Trúc Phong đến nay vẫn lạnh lùng không quản tục vụ, còn lại hai vị Tề trưởng lão Tề Hạo và trưởng lão Tống Đại Nhân đều là người có năng lực. Tề trưởng lão năng lực hơn người. Tống trưởng lão trầm ổn, cẩn thận. Những sự vụ còn trống này có lẽ sẽ giao cho một trong hai vị trưởng lão này mà thôi.

Minh Dương đạo nhân vừa đi theo sau lưng Tiêu Dật Tài vừa âm thầm phỏng đoán. Bước chân Tiêu Dật Tài đột nhiên ngừng lại, Minh Dương đạo nhân cũng lập tức dừng bước, không biết có phải vị chưởng giáo này đã có quyết định hay không, hắn cẩn thận hỏi thăm: “Chân nhân, ý của ngài là…”

Tiêu Dật Tài mặt không biểu tình, nhàn nhạt liếc nhìn Minh Dương đạo nhân, nói: “Ngươi đi mời sư đệ Lâm Kinh Vũ tới đây một chuyến.”

Minh Dương đạo nhân ngẩn ngơ, dù hắn tu hành thâm hậu nhưng giờ phút này cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên, hỏi lại: “Lâm sư huynh ư?”

Tiêu Dật Tài xoay người, thản nhiên nói: “Phải. Những ngày Tăng sư đệ không có ở đây, tất cả sự vụ giao cho Lâm sư đệ giải quyết đi.”

Minh Dương đạo nhân nhìn vào mắt Tiêu Dật Tài, chỉ cảm thấy ngực tức tức, vô ý thức cúi đầu, đáp:

“Vâng, đệ đã biết.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.