Tru Tiên 2

Chương 112: Chết rồi


Đêm tối bao phủ đất trời làm cho mọi vật chìm vào bóng đêm, trong đó còn che giấu không biết bao nhiêu bí mật nữa.

Khi Trương Tiểu Phàm và Vương Tông Cảnh rời khỏi mảnh phế tích của phủ đệ Ba gia, tại một nơi hẻo lánh nào đó trong thành trì Lương Châu, từ một phương hướng khác đi tới Ba gia, hai nhân vật của Thiên Long Điện thần bí xuất hiện, đồng thời nhìn vào quang cảnh đổ nát.

“Đúng là không khác gì dã thú.”

Người trẻ tuổi hơn trong hai người hừ lạnh một tiếng, nói với nam tử trung niên ở bên cạnh mình.

Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng lời này nói ra hoàn toàn đúng. Nam tử trung niên đã đi cùng với hắn một thời gian dài nên cũng hiểu tâm tính của đồng bạn rất nhiều, hoàn toàn hiểu hắn đang nói tới cái gì, chỉ cười nhạt hỏi: “Thì sao? Ngươi cảm thấy đáng thương cho những kẻ chết thảm ở đây sao?”

Thanh niên kia cau mày, trên mặt lộ ra vài phần lạnh lùng, cười lạnh đáp: “Sống chết của bọn họ thì liên quan gì tới ta, nhưng những kẻ trong Trung Nguyên này chỉ vì một thứ đồ vật mờ mịt mà có thể thừa cơ giết người đoạt mạng, nhân tâm độc ác như thế thật không thể chịu được.”

Người trung niên cười cười, không quá để ý lời của thanh niên này, chỉ nói: “Chính ngươi cũng đã nói tất cả không liên quan tới chúng ta, còn nghĩ nhiều làm gì. Chúng ta tứi chỗ này vì có manh mối của khí thức Thiên Long. Lại nói tiếp…” nam tử trung niên nói tới đây thì nhăn mày lại, suy tư một chút rồi trầm giọng nói: “Từ khi chúng ta tới Lương Châu này thì khí tức của Thiên Long đã không còn xuất hiện nữa, chẳng lẽ hành tung của chúng ta bị lộ, kinh động tới người nào sao?”

Thanh niên kia nghe thấy thế thì cũng cả kinh, sau khi cẩn thận suy xét một lúc thì trầm ngâm nói: “Không thể nào đâu. Từ khi chúng ta tới Lương Châu tới giờ đều vô cùng cẩn thận, làm sao có thể đánh rắn động cỏ được. Mấy ngày nay khí tức của Thiên Long không xuất hiện, theo ta thấy thì cũng là bình thường, nó vẫn thường hay đứt quãng thế này mà.”

Nam tử trung niên im lặng một lát, sau đó chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng thế, ngươi nói rất có lý, xem ra chúng ta vẫn phải kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa. Đúng rồi, mấy ngày nay trong thành truyền ra tin tức của Bàn Cổ Đại Điện, ngươi có nghe nói chứ?”

Nghe thấy bốn chữ Bàn Cổ Đại Điện, người thanh niên trước nay vốn mang thần sắc kiêu căng mắt cao hơn đầu cũng phải ngưng trọng, nhẹ gật đầu: “Có, bảo tàng trong truyền thuyết này lưu truyền đã ngàn năm, không thể tưởng tượng được lại xuất hiện ở Lương Châu.”

Nam tử trung niên chắp tay đi tới hai bước, lắc đầu nói: “Có phải là Bàn Cổ Đại Điện trong truyền thuyết hay không, hiện tại còn chưa thể xác định. Nhưng tin tức này đã xoáy lên phân tranh ở Lương Châu, cũng sẽ diễn ra sắp tới đây thôi.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua mảnh phế tích đổ nát, cười lạnh một tiếng, sau khi dừng một lát thì giảm thấp âm thanh, nói: “Hay là chúng ta cũng thử tới xem sao?”

Hai mắt của thanh niên tỏa sáng, nhìn hắn, nhưng lại có chút chần chừ, nói tiếp: “Nhưng nếu để Long Hậu biết được…”

Nam tử trung niên hừ một tiếng, nói: “Lương Châu cách nơi đó xa vạn dặm, ở đây lại chỉ có ta và ngươi, ngươi không nói, ta không nói thì sợ cái gì. Hơn nữa…” Ánh mắt của hắn trở nên nóng bỏng, nói: “Theo truyền thuyết thì Bàn Cổ Đại Điện chính là Bảo tàng mà Bàn Cổ để lại nhân gian, trong đó có vô số trân phẩm quý giá, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, tùy tiện mang một thứ ra ngoài cũng đủ làm thiên hạ chấn động. Thậm chí còn nghe nói, trong đó có cả bí mật trường sinh độc nhất vô nhị. Nếu như bảo tàng này xuất thế, chúng ta may mắn lại gặp được mà bỏ qua, chẳng lẽ không phải là…”

“Thì đi!” Thanh niêm dứt khoát cắt lời hắn, quyết định như chém đinh chặt sắt.

Nam tử trung niên kia ngơ ngác một chút, lập tức bật cười, tay áo phất lên, nói: “Đi thôi, ở nơi đổ nát tiêu điều này có gì hay ho mà nhìn đâu.”

Hai người nhìn nhau cười cười, sóng vai mà đi, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

***

Cách hừng đông nửa canh giờ, trước khi bình minh ló dạng, cuối cùng Vương Tông Cảnh cũng về tới toàn miếu thổ địa đổ nát kia.

Ba người Từ Mộng Hồng đều ở đây, Ngao Khuê gác đêm, Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ nghỉ ngơi trong miếu. Ba người đều là người có kinh nghiệm giang hồ, khi nghe được động tĩnh lập tức tỉnh táo trở lại. Khi Vương Tông Cảnh bước vào trong miếu thì ba người đều đã tỉnh táo nhìn chằm chằm vào hắn.

Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ bình thản, chỉ có Ngao Khuê sốt ruột hỏi: “Tiểu Vương, đã lấy được đồ vật kia chưa?” Dừng một lát, ánh mắt hắn lại hiện lên sát khí, hỏi tiếp: “Còn thằng ranh con kia nữa, ngươi có giết nó không vậy?”

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, thò tay vào trong ngực. Nhìn thấy động tác này của hắn, Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ đều nhìn chằm chằm, sau đó thấy hắn rút tay ra, trong tay kẹp một mảnh da rách, nhìn xem thì đúng là một trong những mảnh tàn đồ của Bàn Cổ Đại Điện bị xé ra ngày hôm đó tại chợ đông thành Lương Châu, thứ đã khiến cho người ta phải tan cửa nát nhà, đầu rơi máu chảy vì nó.

Từ Mộng Hồng cầm lấy mảnh tàn đồ trên tay Vương Tông Cảnh, lật tới lật lui, sau đó nhẹ gật đầu, nói: “Chắc là thật rồi.”

Lời vừa nói ra, Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê đứng ở một bên nhìn chằm chằm cũng nhẹ nhàng thở ra. Không khí khẩn trương trong miếu thổ địa cũng giãn ra không ít. Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày nhìn ba người bọn họ.

Sau đó, Từ Mộng Hồng nhìn tới mảnh tàn đồ, lại cười khổ một cái, nói: “Nhưng dù có là thật đi chăng nữa thì hôm nay cũng không còn tác dụng gì rồi.”

Ba người khác đều trầm mặc, sau đó Vương Tông Cảnh hỏi: “Hồng tỷ, hôm nay có dự định làm gì không?”

Từ Mộng Hồng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó vẫy tay bảo ba người ngồi xuống, thấp giọng nói: “Hôm nay trong thành truyền tới, cửa vào Bàn Cổ Đại Điện đúng là ở Thiên Linh Cốc tại phía Tây Man Sơn. Mấy ngày trước bảo quang ở đó phát ra, đến nay ngày một thịnh, chắc chắn không phải phàm vật. Thêm vào đó, ở đấy lại là địa phận của Kim Ngưu Tông, mà Kim Ngưu Tông ngày đó tham gia vào loạn chiến ở chợ đông, xem ra tám, chín phần là sự thật rồi.”

Tây Môn Anh Duệ nhẹ gõ ngón tay lên đầu gối, nói: “Hồng tỷ, chúng ta tới Thiên Linh Cốc sao?”

Từ Mộng Hồng nhẹ gật đầu, nói: “Đã tới nước này thì không thể không đi.”

Ngao Khuê ngồi bên cạnh chen vào nói: “Vậy mảnh tàn đồ này làm sao bây giờ?”

Từ Mộng Hồng nhìn thoáng qua thứ trong tay mình, bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Cứ cầm lấy đã. Nếu lời đồn là thực thì bản đồ này chắc sẽ ghi cách vào trong Bàn Cổ Đại Điện, bây giờ cũng vô dụng rồi. Nhưng nếu như lời đồn là sai, chúng ta lại đi tìm những mảnh tàn đồ khác, chỉ là còn những mảnh tàn đồ khác nữa… Thôi, đi một bước tính một bước vậy.”

Ba người khác đều đáp ứng một tiếng, Từ Mộng Hồng nhìn sắc trời bên ngoài, thấy vẫn còn tối thì thuận miệng nói: “Cứ nghỉ ngơi tiếp đi, chờ trời sáng, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi Thiên Linh Cốc.”

Vương Tông Cảnh duỗi lưng, đi tới vị trí mình hay ngồi nghỉ ngay dưới bàn thờ ngồi xuống, ánh mắt nhìn khắp miếu Thổ địa một cái, thấy Ngao Khuê, Tây Môn Anh Duệ cũng đã ngồi ở vị trí của mình, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc trầm tư không nói, ngay cả Từ Mộng Hồng cũng rất yên tĩnh. Sau một lúc lâu, như cảm thấy gì, Từ Mộng Hồng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh.

Trong lòng Vương Tông Cảnh nảy lên một cái, thần sắc vẫn không hề thay đổi, chỉ khẽ gật đầu với Từ Mộng Hồng.

Từ Mộng Hồng ngưng mắt nhìn hắn, sau đó cũng gật đầu một cái đáp trả.

Vương Tông Cảnh nhắm cả hai mắt lại, thân hình dựa lên chân bàn, cả người như lò xo kéo căng hoàn toàn thả lỏng. Hắn lặng yên cảm nhận cơ thể mình, trong đầu lại hiện ra chuyện không lâu trước đó. Dưới đêm đen, hắn và vị tiền bối đầu bếp nhiều năm không gặp chỉ tùy ý bước đi trong nội thành nói chuyện phiếm mà thôi.

Thật sự, chỉ là tùy ý đi lại, tùy ý nói chuyện phiếm.

Trương Tiểu Phàm cũng không hỏi hắn bất cứ điều gì về chi tiết chuyện hắn ẩn thân trong ma giáo, cũng không hỏi tới sứ mạng của hắn là gì, thậm chí vị tiền bối này cũng không hỏi tới chuyện năm xưa hắn rời khỏi núi Thanh Vân. Người đó chỉ mang thần sắc ôn hòa, cùng hắn hàn huyên, trò chuyện, hỏi thăm cuộc sống những năm này của hắn thế nào.

Vị tiền bối này còn kể cho hắn nghe chuyện trên núi Thanh Vân, ở đó thế nào, Tiểu Đỉnh ra sao, tỷ tỷ thế nào, mỗi thứ một chút, hết thảy đều kể ra, toàn những chuyện nhỏ nhặt bình thường, thế nhưng không hiểu tại sao, Vương Tông Cảnh lại nghe tới say mê cả người. Hắn như thấy lại cả tòa núi cao hùng vĩ, bễ nghễ thế gian, còn có những ngày tháng trân quý nhất cuộc đời mà hắn đã trải qua ở đó.

Sau đó, hắn như nhớ tới cái gì, đáy lòng nảy lên một cái, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, không biểu lộ ra ngoài. Một khắc này, hắn nhận ra mình đã xem nhẹ một chuyện, chính là vị đầu bếp tiền bối này, phụ thân đại nhân của Tiểu Đỉnh, trong trí nhớ của hắn chưa từng tiếp xúc với tỷ tỷ của mình.

Thế nhưng tại sao đêm nay, người đó lại hời hợt nói ra sự tình của tỷ tỷ Vương Tế Vũ những năm gần đây? Có lẽ, những năm này, bởi vì quan hệ của mình mà vị tiền bối này vẫn âm thầm chiếu cố cho tỷ tỷ sao? Vương Tông Cảnh có cảm giác mình cũng không thật sự cô đơn.

“Tiểu Vương.” Một âm thanh nhỏ vang lên bên tai hắn.

Thân thể Vương Tông Cảnh khẽ run lên, hai tay vẫn ôm trước ngực, chỉ nghe Từ Mộng Hồng nói tiếp: “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi không cần gấp.”

Thân thể Vương Tông Cảnh mới dừng lại, mở mắt nhìn Từ Mộng Hồng đang ngồi xổm bên cạnh mình.

“Tên nhóc kia…” Từ Mộng Hồng nhìn hắn, nói khẽ: “Ngươi đã xử lý thế nào?”

Vương Tông Cảnh nhìn cái khăn che mặt màu trắng của nàng, đặc biệt là ánh mắt trầm mặc lạnh lẽo. Hắn cúi đầu, hơi ủ rũ, thản nhiên đáp: “Chết rồi.”

Từ Mộng Hồng “a” một tiếng, không nói gì nữa, cứ thế ngồi bên cạnh hắn. Vương Tông Cảnh cũng không nói thêm điều gì, ngược lại một lần nữa nhắm mắt.

Giữa hai người cứ thế trầm mặc không biết bao lâu, mãi đến khi Từ Mộng Hồng lại mở miệng, hỏi một câu không hiểu thấu: “Chết rồi sao?”

Khóe miệng Vương Tông Cảnh hơi nhúc nhích, đáp: “Chết rồi.”

Từ Mộng Hồng nhìn hắn chăm chú, sau đó nhẹ gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong, nàng liền đứng dậy rời đi. Vương Tông Cảnh hơi nhíu nhíu mày, sắc mặt đờ đẫn, hay tay ôm trước ngực vô ý thức nắm chặt lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.