“Xèo… xèo! Chi chi chi!”
Tiểu Hôi nhe răng, lộ ra một bộ răng màu trắng, nhìn nó đầy vẻ tức giận, nhìn nữ tử kiều mị trước mắt đầy vẻ không khách khí, xem ra rất không hài lòng với một câu mắng ‘con khỉ thối tha’ kia.
Kim Bình Nhi trừng mắt nhìn nó, đột nhiên vẻ giận dữ hoàn toàn biến mất, lập tức trở nên như hoa xuân mới nở, tươi sắc vô song, phong tình vạn chủng, thậm chí trên người còn phát ra quang mang nhàn nhạt làm cho cả phiến rừng u ám như sáng lên vài phần.
Kỳ công Xá nữ mị của Ma giáo giúp cho nữ tử kiều mỵ nhất thế gian này trở nên xinh đẹp không thể hình dung nổi, ngay cả hai đứa trẻ không hiểu chuyện cũng ngơ ngẩn cả người. Tiểu Đỉnh còn tốt một chút, không bao lâu sau lập tức phục hồi tinh thần, nhưng Ba Nhạc thì vẫn cứ ngây người, hoàn toàn bị nàng ta mê hoặc, trợn mắt há mồm mà nhìn, nhìn bộ dáng như sắp chảy cả nước miếng.
Cái này là do ảnh hưởng của Xá nữ mị, từ đầu đến cuối, Kim Bình Nhi dịu dàng như sóng nước chưa từng liếc nhìn tới hai đứa trẻ này, một mực vẫn nhìn chằm chằm vào con khỉ lông xám kia. Đúng vậy, nàng có thể nhận ra, ở đây hai người, một chó, một khỉ, vô dụng nhất chính là hai đứa nhóc kia, con chó vàng cũng không tệ lắm, nhưng con khỉ lông xám chính là địch thủ không thể khinh thường.
Nên khi Kim Bình Nhi quyết định động thủ, vừa ra tay đã lập tức triển khai đại uy thế với Tiểu Hôi, non nửa cho con chó vàng, còn hai đứa trẻ kia thì nàng thậm chí liếc nhìn cũng lười. Mà sự tình đúng như nàng đã đoán, hai tiểu quỷ đạo hạnh thô thiển, dù nàng không có tâm đối phó nhưng chúng vẫn bị kỳ công Xá nữ mị ảnh hưởng tới. Đương nhiên, đứa trẻ đầu tròn đáng yêu có kháng tính so với người bình thường cao hơn một chút, nhưng tình huống cũng không khả quan lắm.
Chỉ cần diệt trừ con khỉ và con chó vàng thì đối phó với thằng nhóc kia chẳng phải dễ như trở bàn tay? Giờ khắc này, trong nội tâm Kim Bình Nhi nửa mừng nửa lo, chỉ đợi kỳ công Xá nữ mị phát huy tác dụng sẽ lập tức thi triển vô số thủ đoạn kinh thiên động địa.
Trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, một chút ánh sáng len lỏi qua các tán cây rơi xuống mặt đất, màn lá rụng dần dần dừng lại, một cái lá xanh chậm rãi bay xuống.
Đại Hoàng và Tiểu Hôi vẫn ngăn trước người Tiểu Đỉnh.
Đại Hoàng vẫy vẫy cái đuôi, há mồm ngáp một cái.
Tiểu Hôi vẫn trừng mắt nhìn nữ tử, thò tay ra sau lưng gãi ngứa một cái, lại chậc chậc lưỡi.
Lá cây rơi xuống, bay trúng cái mũi Đại Hoàng. Đôi mắt chó của Đại Hoàng lập tức đảo loạn, nhìn cái lá xanh đậu trên mũi mình, nửa miệng hơi mở ra như muốn cân nhắc. Sau đó nó thè cái lưỡi dài ra, cẩn thận từng li từng tí một cuốn cái lá xuống, sau đó cuốn nó vào trong miệng, nhai nhai nhấm nhấm một hai cái, không biết có phải bao năm nay ăn thịt chán rồi nên đột nhiên muốn ăn chay hay không?
Sau một lát, chỉ thấy Đại Hoàng ‘phi phi phi’ mấy tiếng rồi nhổ cái lá đã bị nhai kiệt nước, bộ dáng giống như gặp xui vậy.
Sau đó một khỉ một chó lại ngẩng đầu nhìn Kim Binh Nhi.
Vẻ mặt tươi cười của Kim Bình Nhi cứng lại, giống như xuất ra một quyền toàn lực nhưng lại đánh vào không khí, trong lòng vô cùng phiền muộn, hơi có cảm giác không đúng, định làm lại thì bỗng nghe thấy một thanh âm nam tử ở sau lưng. Người đó ho khan một tiếng, tựa như đang đè nén sự vui vẻ, nói:
“Ách, cô dùng sai công pháp rồi.”
Thân thể Kim Bình Nhi cứng lại lần nữa, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nam tử quen thuộc mà ôn hòa kia đang đi ra từ một chỗ sâu trong rừng, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên, ánh mắt dừng trên mặt nàng một thoáng, sau đó lắc đầu cười nói tiếp:
“Xá nữ mị đúng là vô cùng lợi hại, nhưng mà… cái này… Cái con khỉ kia thích chỉ có thể là khỉ cái thôi.”
Không biết bao nhiêu năm rồi Kim Bình Nhi không có cảm giác toàn thân phát nhiệt, gương mặt xin đẹp và kiều mị đãã đỏ bừng bừng. Vừa xấu hổ vừa tức giận, lại thêm Trương Tiểu Phàm mang theo cái nhìn soi mói đầy vui vẻ làm cho Kim Bình Nhi thiếu chút nữa không thể khống chế được mà thi triển đạo pháp thần thông, chỉ hận không thể dậm chân một cái tạo ra một cái hố sâu sau đó nhảy xuống cho xong.
Thật sự là heo mà! Đầu óc đúng là hỏng rồi. Cái đạo lý như thế mà cũng không nghĩ ra nữa.
Con khỉ thối tha kia nếu là động tâm thì chỉ có thể với khỉ cái thôi, Xá nữ mị có thần kỳ thế nào nhưng trừ phi Kim Bình Nhi nàng có thể mọc đuôi sau lưng, xèo xèo câu dẫn thì may ra mới có thể. Tiểu Hôi làm sao có thể động xuân tâm với thiếu nữ được cơ chứ.
Sự kiện Ô Long này thật sự quá mức xấu hổ, mà quan trọng nhất là, đôi má của Kim Bình Nhi lúc này đã đỏ bừng như hoa đào, xấu hổ muốn phát điên lên được. Nàng oán hận nhìn vào Trương Tiểu Phàm, trong lòng hung hăng thầm mắng, tại sao, tại sao lại để chuyện mất mặt này xảy ra trước mặt người này cơ chứ? A! A! A! A!
“Cha!”
Một tiếng kêu to thanh thúy, Tiểu Đỉnh cười hì hì chạy tới. Trương Tiểu Phàm vươn tay sờ đầu nó, cười hỏi: “Con không sao chứ?”
Tiểu Đỉnh gật đầu, cười đáp: “Không sao cha ạ, có chuyện gì sao?”
Trương Tiểu Phàm cũng không giải thích với nó vừa rồi nàng kia đã thi triển đại pháp Ma giáo. Ánh mắt hắn quét qua, thấy Ba Nhạc vẫn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt ngây ngốc nhìn Kim Bình Nhi thì không khỏi khẽ lắc đầu, đi qua nhẹ nhàng vỗ lên lưng nó, một chút ánh sáng lóe lên nơi tay rồi lại tắt đi. Thân thể Ba Nhạc chấn động, như từ trong mộng tỉnh lại, thân thể không khỏi lảo đảo một cái, lúc này mới định thần lại, ngẩng đầu vô ý thức hỏi:
“A… Làm sao thế? Có chuyện gì thế?”
Trương Tiểu Phàm nhìn nó một cái, lại quay đầu nhìn Tiểu Đỉnh, trong mắt xuất hiện vẻ hỏi thăm. Tiểu Đỉnh chạy tới, can đảm, trượng nghĩa nói:
“Cha, đây là bằng hữu con vừa quen, tên là Ba Nhạc. Thân thế của hắn rất thảm, cha hãy nghe con kể…”
Thao thao bất tuyệt một thôi một hồi, Tiểu Đỉnh lại ngẩng đầu nhìn lão cha mình, mang thêm vài phần thăm dò, nói: “Cha, hiện tại Ba Nhạc không còn thân nhân nữa, ở đây cũng không có ai để nương tựa. Nếu không chúng ta đưa hắn về Thanh Vân Sơn nhé!”
Trương Tiểu Phàm chau mày: “Dẫn hắn về núi Thanh Vân ư?”
Tiểu Đỉnh nhẹ gật đầu, nói: “Vâng, hắn có một mình thật quá đáng thương. Ách, con biết cha và mẹ đều không thích thu đệ tử, ý của con là cho hắn tham gia vào hội thi Thanh Vân năm nay.”
Trương Tiểu Phàm “A” một tiếng, lại quay đầu nhìn Ba Nhạc, đánh giá nó một phen. Ba Nhạc nghe Tiểu Đỉnh gọi người này là cha thì không hiểu sao cảm thấy rất khẩn trương, giờ phút này lại bị nhìn chằm chằm như thế, mặc dù Trương Tiểu Phàm rất ôn hòa nhưng nó lại có cảm giác quái dị như bị người nhìn thấu, nhất thời không biết phải làm gì.
Nhưng thật may mắn, cũng không lâu sau, Trương Tiểu Phàm liền thu hồi ánh mắt, có vài phần cảm khái, thản nhiên nói: “Chớp mắt đã năm năm rồi, hội thi Thanh Vân lại mở nữa.”
Tiểu Đỉnh chép miệng, chậc lưỡi nói: “Đúng vậy, lúc trước có cả Vương đại ca, những năm này không có chút tin tức nào, không biết huynh ấy sao rồi?”
Trương Tiểu Phàm sờ lên cái đầu nhỏ của con trai, trong mắt hiện lên một chút ôn hòa, yêu thương, cũng không nói với nó thêm gì, cũng không nhìn Ba Nhạc mà xoay người nhìn về phía Kim Bình Nhi, cười cười hỏi: “Gần đây cô khỏe không?”
Thần sắc Kim Bình Nhi dần bình tĩnh trở lại, nhưng trên mặt vẫn vương lại chút ửng đỏ, làm cho gương mặt xinh đẹp của nàng càng thêm thiên kiều bá mị.
Chỉ chớp mắt cũng đã mang theo ngàn vạn phong tình.
Nhưng lúc này, trên mặt Kim Bình Nhi hiện lên vẻ hậm hực, trừng mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, hừ một tiếng, tức giận nói: “Vốn rất tốt, nhưng thấy ngươi thì hỏng bét hết rồi.”
“Ách…” Trương Tiểu Phàm ha ha cười, cũng không để ý tới ý tứ cổ quái trong lời nói của nàng, chỉ nhìn nàng nói tiếp: “Vừa rồi cô ra tay với đám tiểu bối này, không biết là vì sao?”
Kim Bình Nhi chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Tiểu Đỉnh, hỏi ngược lại: “Đây là con trai của ngươi.”
Trương Tiểu Phàm nhẹ gật đầu, nói: “Phải.”
Kim Bình Nhi nói: “Ta cũng đoán thế, đặc biệt là sau khi thấy con khỉ chết tiệt này.” Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, trên mặt xẹt qua vẻ kỳ dị, sau đó nhìn Trương Tiểu Phàm, thản nhiên nói tiếp: “Nó rất giống ngươi.”
Trương Tiểu Phàm cười cười không nói gì.
“Về phần lý do tại sao ta làm vậy ư?” Kim Bình Nhi cười hắc hắc một tiếng, ánh mắt nhìn tới Tiểu Đỉnh làm cho nó giật mình, không nhịn được lui về sau một bước. Sắc mặt nàng chợt lạnh tanh, oán hận nói: “Đương nhiên là thấy tiểu quỷ này nên nhớ tới cha của nó, không đánh được cha nó nên muốn tìm nó hung hăng vỗ vào mông nó một trận mới hả dạ.”
“Á?”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Đỉnh và Ba Nhạc đồng loạt há hốc mồm không nói. Trương Tiểu Phàm cũng ngây ra một chút, nhìn Kim Bình Nhi nói không ra lời.
Kim Bình Nhi hừ một tiếng, xoay người rời đi, ngoài miệng lại nói: “Hiện tại ngươi khá mỹ mãn đấy, nhưng coi chừng…”
Lời còn chưa dứt, lòng Kim Bình Nhi chợt nổi lên một trận báo động, chỉ cảm thấy phía sau lưng, từ trong rừng sâu âm u có một đoàn hắc ám bay tới, trong chốc lát bao phủ khắp rừng cây, phô thiên cái địa tràn ra. Sắc mặt Kim Bình Nhi phát lạnh, quát một tiếng, thân thể lập tức lao vút về phía trước như một mũi tên.
Nhưng mảnh hắc ám kia như hắc long đi ra từ vực sâu u ám nhất, sau một hồi gào thét, lập tức như điện quang bắn tới, khắp rừng cây bị bóng tối bao phủ, như hồng thủy, như núi lửa phun trào, như sóng thần nổi giận.
Sắc mặt Kim Bình Nhi trắng bệch, thần sắc trấn định, nhưng đồng tử đã co lại. Chỉ thoáng chốc mà không khí ban ngày đã bị vô biên bóng tối bao trùm lấy, nàng lập tức quyết định thật nhanh, thân thể mềm mại uốn éo một chút, chỉ thấy sau đó nơi lòng bàn tay nàng sáng lên, phá tan cái phiến cảnh quỷ dị như ban đêm này. Bóng tối trong rừng cũng vì thứ màu tím nhạt vừa xuất hiện mà rút lui một chút.
Nhưng từ chỗ sâu nhất của bóng tối lúc này như có người hít sâu một cái, như là cự thú ngủ say vạn năm muốn tỉnh lại.
Thứ đó vừa như vô hình lại vừa như đang mở mắt nhìn chằm chằm về phía này, trong bóng tối, nó bay lên mang theo hừng hực hắc mang. Sau một lát, hắc quang càng thêm âm trầm, ẩn ẩn còn mang theo hào quang đỏ như máu, giống như con mắt ác ma chậm rãi mở ra, lạnh lùng nhìn về nơi mà nữ tử kiều mỵ đang đứng.
“Đinh!”
Một tiếng vang giòn tan vang lên, tử mang rung động, hắc quang hung hăng đánh lên thanh nhận màu tím. Gương mặt trắng nõn của Kim Bình Nhi đỏ lên, thân hình đại chấn, trong một thoáng không thể khống chế nổi pháp bảo màu tím trong tay mình nữa. Tử mang sắp tán đi, Kim Bình Nhi hừ lạnh một tiếng, tay phải vươn ra mạnh mẽ túm lấy thanh nhận màu tím, đồng thời mượn lực bay ngược lại, sau đó hạ xuống mặt đất đằng xa, bước chân ổn định, tóc cũng không một chút loạn.
Bóng tối như rồng chen chúc mà tới, giống như ác quỷ địa ngục gào thét với trời xanh, lập tức nhuộm không gian quanh nữ tử này thành một mảng đen ngòm.
Một cây bổng màu đen mang theo ánh sáng đỏ dữ tợn chậm rãi hiện ra trong bóng tối, bình thường mà lại khó coi, giống như một cây gậy cời lò trong bếp. Nhưng lúc này, tại bóng tối cuồng dã, nó như là Vương giả của tà ác, sở hữu bóng đêm, làm cho bóng đêm phải thần phục dưới chân nó.
Kim Bình Nhi nhìn chằm chằm vào cây gậy đen, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Đang lúc nàng chuẩn bị toàn lực ứng phó với công kích của cây bổng này, đột nhiên thân thể run lên, hoa dung thất sắc, thân thể nhúc nhích. Thế nhưng trong tích tắc khi nàng vừa phát hiện ra, một bàn tay vươn tới, trực tiếp chụp vào cổ nàng.
Đó là một bàn tay sạch sẽ, một bàn tay vô cùng bình thường.
Kim Bình Nhi không phải nhân vật tầm thường, trái lại, dùng đạo hạnh và kinh nghiệm chiến đấu thực tế của nàng, nàng tuyệt đối là một trong những tu chân giả cường đại nhất tại Thần Châu. Với ánh mắt lịch duyệt của nàng lúc này, vừa nhìn thấy bàn tay xuất hiện, sắc mặt nàng so với khi nhìn thanh hắc bổng như Ma Vương kia còn sợ hãi hơn nhiều lần. Thậm chí nàng thà chạy về phương hướng của thanh hắc bổng kia, cũng muốn liều lĩnh rời xa cái bàn tay này.
Cùng lúc đó, nàng không do dự thu hồi thanh tử nhận, tử mang nhất thời bùng nổ, trong bóng đêm phát ra ánh sáng rực rỡ, dùng một khí thế quyết liệt trảm xuống, thậm chí còn ẩn ẩn có chút muốn ngọc đá cùng tan.
Tử mang như đao ầm ầm đánh xuống, bàn tay bình thường kia từ bóng tối xuất hiện cũng không có ý lùi bước. Chỉ sau một khắc, tử mang nhận không một chút khách khí trảm xuống bàn tay đó.
Một đoàn thanh quang và một đoàn kim quang đồng thời lóe lên.
Kim quang và Thanh quang hòa lẫn, bàn tay kia như phát ra ánh sáng, nhưng tử mang nhận dù sao cũng là tuyệt thế pháp bảo, đạo hạnh của Kim Bình nhi cũng là hiếm thấy trong Ma giáo, một kích toàn lực này cho dù có Vô Thượng chân pháp của hai nhà Phật – Đạo bảo hộ cũng không thể dùng huyết nhục thân thể mà chống chọi lại được.
Thanh quang sáng lên rồi lại tán, trong Kim quang hiện lên hình như có tiếng Phật xướng.
Ánh sáng tản mác, thanh thế của tử mang nhận đại giảm, nhưng vẫn bổ xuống.
Bàn tay vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho nó chém vào. Tử mang vô thanh vô tức chém lên cổ tay, máu tươi phun ra, mùi máu tanh lập tức tràn ngập.
Một khắc này, Kim Bình Nhi chỉ cảm thấy thấy thể của mình không nhịn được mà run lên, chẳng lẽ vì làm đối thủ bị thương mà kích động sao? Nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều như thế, bởi vì cái bàn tay kia lại như điện quang hỏa thạch, phá tan khí thế của đạo ánh sáng tím đã vô cùng thê lương, vươn tới trước mặt nàng, không rời bỏ mục tiêu là cái cổ trắng nõn.
Kim Bình Nhi hoa dung thất sắc, toàn thân lạnh buốt, thân thể lập tức lui lại nhưng bàn tay vẫn như giòi trong xương, bám sát không rời, xiêm y màu nhạt không ngừng bay phần phật trong cơn cuồng phong giữa bóng tối, trái tim đập vói tần suất điên cuồng trong lồng ngực.
Một tấc, khoảng cách chỉ còn một tấc.
Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Sinh tử ở trong một tấc này.
Nàng liều lĩnh lui lại, bàn tay lạnh lùng vẫn đuổi theo, bóng tối như đang nhe răng cười, cuồng phong như kêu khóc, toàn bộ thế giới như điên cuồng gào thét, trời đất quay cuồng, chỉ có một đốm sáng nhàn nhạt lập lòa. Nàng liều mạng mà lùi, nhưng mà đúng lúc này, gió lặng mây tan, Kim Bình Nhi cảm thấy như rơi vào hầm băng, thân hình run rẩy nhè nhẹ. Ở sau lưng nàng đã xuất hiện một đám ánh sáng nhàn nhạt mang theo sắc đỏ đậm quỷ dị.
Đó là cây bổng màu đen được bóng tối vây quanh, lạnh lẽo như băng.
Sau một khắc, bàn tay kia đã dán lên cổ nàng.
Bóng tối xung quanh như đang điên cuồng bỗng nhiên ngưng bặt lại.
“Tách.”
“Tách.”
“Tách.”
Bóng tối chậm rãi lui đi, ánh sáng lại tràn ngập không gian, đồng thời có thanh âm tinh tế như tiếng giọt nước đang rơi xuống.
Kim Bình Nhi nheo mắt, sắc mặt hơi lạnh, lúc này mới phát hiện mình đã lui tới tận biên giới của rừng cây, trước mặt bị một tay Trương Tiểu Phàm túm lấy cổ, sau lưng lại truyền tới một cảm giác lạnh như băng, không cần nói cũng biết chính là hung vật danh chấn thiên hạ “Phệ Hồn” năm xưa rồi.
“Tách, tách…”
Thanh âm nhẹ nhàng truyền tới, Kim Bình Nhi và Trương Tiểu Phàm cùng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cổ tay của Trương Tiểu Phàm có một vết thương rất sâu, da tróc thịt bong, máu tươi từ cổ tay chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Những giọt máu làm cho không gian tràn ngập mùi tanh.
Trương Tiểu Phàm nhìn vết thương trên cổ tay mình, trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nhận xét: “Tử Mang Nhận quả nhiên lợi hại, không hổ là Thần binh của Ma giáo.”
Kim Bình Nhi hừ một tiếng, không trả lời, thân thể càng không dám nhúc nhích. Bàn tay chụp vào cổ nàng vẫn ổn định và ôn hòa, dù là cách trên người một bộ xiêm y màu vàng nhạt nhưng Kim Bình Nhi vẫn có thể cảm nhận được sự thô ráp của bàn tay đó.
Đúng vậy, chẳng biết tại sao, tại một khắc sinh tử này, nàng cũng không có cảm giác lạnh lẽo gì từ bàn tay đó.
Tay trái của Trương Tiểu Phàm nhẹ điểm, gió lại nổi lên, thanh cời lò Phệ Hồn Bổng mang theo sắc hồng đen quỷ dị từ sau lưng nàng bay lên, vòng qua vai nàng, rơi xuống bàn tay Trương Tiểu Phàm. Khi nó bay qua ngang mặt nàng, Kim Bình Nhi có thể ngửi thấy mùi máu đậm đặc. Nàng xuất thân từ Ma giáo, đương nhiên cũng biết mùi máu tanh dữ tợn này ở đâu mà có.
Bao nhiêu năm rồi, đã có không biết bao nhiêu u hồn lệ quỷ bị giam cầm dưới cây Phệ Hồn Bổng này.
Chỉ cần cái hạt châu kia hơi nghiêng, đụng vào má nàng, nữ tử kiều mỵ vô hạn cũng lập tức trở thành cái xác khô.
Thân thể của nàng vẫn không nhúc nhích, đợi cho tới khi thanh Phệ Hồn bình yên đi qua, nhưng sắc mặt Trương Tiểu Phàm vẫn lạnh nhạt cũng không có ý rút tay lại. Sinh tử của nàng vẫn nằm trong một bàn tay này.
Kim Bình Nhi nhìn nam tử quen thuộc vô cùng ôn hòa trước mặt, đột nhiên cười lạnh, nói: “Không thể tưởng tượng được ngươi lại có thể đánh lén sau lưng ta.”
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng ta một cái, chỉ cười không nói gì.
Kim Bình Nhi cảm thấy cơn giận xông lên đầu, cả giận nói: “Ngươi vẫn là người của Thanh Vân sơn, đạo hạnh tu luyện lại cao như thế, vậy mà còn làm loại chuyện này, như thế còn gọi là người trong chính đạo sao?”
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng chốc lát, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái, nói: “Cô quên sao, ta với cô cũng giống nhau cả thôi, từng ở trong Ma giáo mười năm liền.” Dừng lại một chút, trên mặt hắn hiện lên vẻ tang thương, nhưng cũng không do dự nhiều, chỉ cười nhạt nói tiếp: “Ta không phải người tốt đâu.”
Kim Bình Nhi nghẹn giọng, sắc mặt càng thêm khó coi, trừng mắt với Trương Tiểu Phàm, trong nội tâm độc địa mắng: loại nam nhân này không có việc gì, tu luyện tới đạo hạnh cao như vậy còn thấy chán, đạo hạnh cao hơn ta mà còn không cố kỵ đánh lén, thủ đoạn so với Thánh giáo ta thì chẳng kém chút nào, còn có để cho người ta sống với hay không đây?
“Được rồi!” Kim Bình Nhi cũng vô cùng dứt khoát, hiện tại tính mạng mình nằm trong tay người này, nàng lạnh lùng nói: “Không cần nói nhảm nữa, ngươi muốn thế nào đây, có giết ta hay không?”
Nụ cười của Trương Tiểu Phàm chậm rãi thu lại. Kim Bình Nhi đột nhiên có cảm giác lực đạo của bàn tay hơi gia tăng, thậm chí nàng bắt đầu cảm thấy khó thở. Mặc dù nàng không phải nữ tử tham sống sợ chết, cũng đã trải qua nhiều lần sinh tử, nhưng ở tình cảnh thân bất do kỷ này thì vẫn không thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi mà run nhẹ. Ánh mắt nàng tán loạn, khóe mắt liếc qua vết thương trên cổ tay kia, ở đó máu tươi vẫn còn nhỏ xuống, vì dùng sức nên vết thương trở nên vặn vẹo, những giọt máu kia cũng rơi lên vạt áo nàng.
Xiêm y màu vàng nhạt bị máu nhỏ lên, nhuộm đỏ cả một mảng, một giọt tiếp một giọt, giống như huyết hoa vậy.
Nàng ngây dại, thậm chí một giây này đã quên đi sinh tử.
Sau đó, nàng liền cảm thấy trên cổ lỏng ra, Trương Tiểu Phàm đột nhiên buông tay.
Không khí tươi mát lập tức tràn vào phổi làm cho thân thể dễ chịu hơn rất nhiều. Kim Bình Nhi há miệng thở dốc vài cái, vô ý thức lùi lại mấy bước, cách xa nam nhân này. Trương Tiểu Phàm không theo tới, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn Kim Bình Nhi, qua hồi lâu mới mở miệng:
“Kim cô nương.”
“Sao?”
Hắn nhìn nàng, thần sắc trầm tĩnh, lại có một chút lạnh lùng làm cho trong lòng Kim Bình Nhi cũng phát lạnh. Sau một lát, hắn nghe thấy nam nhân này bình tĩnh buông mấy chữ:
“Sau này, nhớ cách xa con của ta một chút.”