Mặc dù cách xa như vậy nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực đầy thèm thuồng của gã đạo nhân kia. Ánh mắt của hắn hạ lạc trên thân thể đẫy đà của Từ Mộn Hồng giống như muốn lột trần nàng ra, đôi mắt đầy dục vọng trần trụi.
Ánh mắt Từ Mộng Hồng lạnh lẽo, ba người Vương Tông Cảnh ở bên cạnh cũng đều nhận ra, sắc mặt ai nấy đều đại biến, lạnh lẽo như sương, lạnh lùng nhìn về đám người Linh Tiêu Môn. Đạo nhân bên kia có bộ dáng trẻ tuổi, chỉ chừng ngoài hai mươi là cùng, tướng mạo không tệ, nhưng thần sắc sau khi nhìn tới Từ Mộng Hồng thì đầy hèn mọn, ti tiện, hạ lưu. Cùng lúc đó, một đạo nhân khác của Linh Tiêu Môn cũng nhận ra cái gì, quay đầu nhìn gã đạo sĩ kia sau đó lớn tiếng quát hắn một câu. Dường như đạo nhân này thân phận không thấp, tên sắc quỷ bị quát nhanh chóng thu lại ánh mắt dâm tiện, thành thành thật thật đứng ở trong đám người.
Đạo nhân kia sau khi quát nạt xong thì cũng liếc mắt về phía bọn người Từ Mộng Hồng, sau đó lại ngắm nhìn quang cảnh trong linh cốc, vẻ kiêu căng hiện rõ trên mặt.
Khăn lụa che mặt của Từ Mộng Hồng liên tục rung lên, những người bên cạnh không nhìn ra sắc mặt của nàng, nhưng ai cũng hiểu được chắc chắn trong nội tâm lão đại Hồng tỷ này vô cùng không thoải mái. Vừa rồi ánh mắt của tên sắc quỷ kia thật sự xấu xa, lại thêm cái bộ dáng thèm nhỏ dãi, dường như chỉ hận không thể lập tức đè Từ Mộng Hồng ra mà lột sạch sẽ ngay tại chỗ.
Háo sắc đến trình độ không kiêng nể gì như thế đúng là lần đầu tiên bốn người mới thấy được.
Ngao Khuê ngày thường rất tôn kính Từ Mộng Hồng, thấy một màn vừa rồi thì sớm đã giận tới to đầu, lập tức vung Lang Nha Bổng lên, bước tới một bước, tức giận thấp giọng nói: “Hồng tỷ, chúng ta đi giáo huấn bọn chúng một phen.”
Vương Tông Cảnh nhíu mày lại, kỳ quang trong mắt hiện lên, cả người chần chừ một lúc, sau đó bước tới đứng cạnh Ngao Khuê. Ngao Khuê hơi ngơ ngác một chút, sau đó lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu với Vương Tông Cảnh, cười hắc một tiếng, nói: “Tiểu Vương, quả nhiên có chí khí.”
Nhưng lúc này, Tây Môn Anh Duệ lại ho khan một tiếng, nói: “Hồng tỷ, đại sự làm trọng.”
Cái khăn che mặt của Từ Mộng Hồng hơi động, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt của Tây Môn Anh Duệ thản nhiên, thấp giọng nói tiếp: “Hồng tỷ, chỉ cần Linh Tiêu Môn này vẫn ở Lương Châu, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội xử lý bọn chúng, rút gân lột da tên sắc quỷ kia, đến lúc đó còn sợ thiếu cách làm cho hắn phải hối hận về ngày hôm nay sao. Bàn Cổ Đại Điện sắp xuất thế, chúng ta có nhiệm vụ tầm bảo, vẫn không nên gây chuyện rắc rối làm gì.”
Từ Mộng Hồng trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi gật đầu, nói: “Ngươi nói đúng.” Nói xong lại lạnh lùng nhìn về phía Linh Tiêu Môn, đặc biệt là tên đạo sĩ sắc quỷ kia, một mực ghi nhớ gương mặt hèn mọn bỉ ổi của hắn, sau đó mới chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Từ Mộng Hồng đã mở miệng buông tha nên Ngao Khuê và Vương Tông Cảnh cũng không có lý do để đi sinh sự nữa, lại hậm hực lui về sau. Miệng Ngao Khuê vẫn còn hùng hùng hổ hổ mắng chửi: “Con mẹ nó, cái loại không biết xấu hổ này thế mà cả ngày còn dám khoe khoang là đạo sĩ chính đạo gì đó…”
Vương Tông Cảnh thì mặt không biểu tình, nhưng trong nội tâm lại không ngừng tiếc nuối. Vừa rồi hắn định nhân tiểu sự việc kia sinh sự một phen, để cho mấy người cạnh mình sinh ra xung đột với đám người bên kia, có khi kế hoạch tiến vào Bàn Cổ Đại Điện cũng theo đó chết non không chừng. Nhưng không ngờ Tây Môn Anh Duệ lại vẫn tỉnh táo, lập tức can giải Từ Mộng Hồng làm cho một phen tâm tư của Vương Tông Cảnh đều đổ bể hết.
Bốn người nhất thời không ai nói gì nữa, không khí hơi khẩn trương, sau một lúc lâu, Tây Môn Anh Duệ lại tùy ý mở miệng nói một câu: “Mọi người nhìn xem, cũng có không ít gương mặt quen thuộc đấy.”
Ba người còn lại cũng giương mắt nhìn ra xa, tập trung tư tưởng một lúc, quả nhiên đúng như Tây Môn Anh Duệ nói, trong đám người đông nghịt phía dưới có thể thấy không ít gương mặt quen thuộc, mà thân phận và bối cảnh của những người này đều đại biểu cho những môn phái rất có thế lực.
“Tồi Sơn Cốc, Huyết Dương Đình, Xuyên Vân Hiên, Tật Phong Điện. A, người kia hơi lạ mắt, nhưng nhìn quần áo thì chắc hẳn là người của đỉnh Bọ Cạp Vương rồi.”
“Bên kia là Hắc Phong tự, kia là Tử Hỏa Phái, Đại Nhật Như Lai Tông, Bách Hợp Môn…”
“Bách Hợp môn? Chính là môn phái toàn nữ tử sao? Vậy mà các nàng cũng tới?”
“Cũng không hẳn, nghe nói tông môn này toàn thu những nữ nhân có oán khí sâu nặng với nam nhân. Một khi chọc tới các nàng thì đạo hạnh cao bao nhiêu cũng thua hết. Nếu để các nàng bắt sống thì sau đó thật sự là sẽ rất đau khổ… Chắc chắn bị giày vò cho không ra hình người rồi.”
Từ Mộng Hồng cười lạnh một tiếng, nói: “Ta rất muốn tên sắc quỷ vừa rồi đụng phải đám nữ nhân Bách Hợp môn này.”
“Ha ha ha ha…” Ba nam nhân bên cạnh đều bật cười, liếc nhìn nhau không nói gì nữa.
Sau đó bốn người lại nhìn một lúc, kết quả đúng như trong lòng đã đoán, càng ngày càng có nhiều môn phái quen thuộc bị bọn hắn nhận ra. Dù sao bọn họ cũng đã lăn lộn ở Lương Châu mấy năm rồi, cũng hành tẩu chém giết trong giang hồ không ít, tầm mắt của mỗi người đều rất lớn, mặc dù đại đa số người là không quen biết, nhưng dựa vào đặc thù quần áo cũng có thể đoán được thân phận của họ. Cuối cùng, sau một hồi quan sát tính toán, cả bọn tính ra đến hơn 130 môn phái quen thuộc ở đây.
Ngoài ra, còn có những khuôn mặt và loại quần áo xa lạ mà bọn họ không nhận ra được, cũng chưa từng thấy qua một lần, chắc chắn là những môn phái bên ngoài Lương Châu chạy tới đây tham gia náo nhiệt.
Thu lại ánh mắt, bốn người nhìn nhau, sau nửa ngày, Ngao Khuê cười khan một tiếng, nói: “Ta thấy các môn phái ở Lương Châu đều đã chạy hết đến đây rồi.”
Ba người khác cũng cười, nhưng nụ cười đầy vẻ đắng chát, hiển nhiên là trong tình huống này, nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì khó lòng mà tranh đoạt được Tinh La Tán bên trong Bàn Cổ Đại Điện. Nhất thời, cả bọn đều trở nên trầm mặc.
Vương Tông Cảnh đứng trên một hòn đá hơi nghiêng, ánh mắt ngưng lại, hướng về đám người ở phía xa mà nhìn, lại quay đầu nhìn người những sườn núi xung quanh, trong nội tâm bỗng nhiên có cảm giác khác thường. Có lẽ, người của Thanh Vân môn cũng sẽ có ở nơi này.
Đoàn người đông nghịt với một khí thế mấy chục năm qua chưa từng có, vây quanh Thiên Linh Cốc ở Tây Lộc trong Man Sơn, giống như mây đen áp đỉnh, như sóng lớn chuẩn bị xô bờ, chỉ cần một chút động tĩnh liền có thể nuốt chửng lấy cái sơn cốc từ đầu tới giờ luôn yên tĩnh này.
Thế nhưng cơn hồng thủy này vẫn chưa có biến động gì.
Bốn người Từ Mộng Hồng đứng đợi trên sườn núi phía đông, đợi thật lâu, đến tận khi hoàng hôn buông xuống, người tới Thiên Linh Cốc cũng ngày càng nhiều hơn, nhưng vẫn không có ai dẫn đệ tử tiến vào trong cốc.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Vương Tông Cảnh thấy một màn này, đột nhiên lại có một cảm giác như mình đã từng trải qua, vô cùng quen mắt.
Hắn đứng trên tảng đá, nhìn cảnh bên ngoài sơn cốc, thấy được vô số kẻ bừng bừng dã tâm, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào cửa cốc, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên giật mình nghĩ tới tràng náo nhiệt ở Ba gia trước đây, chỉ có điều quy mô và nhân số lớn hơn vô số lần mà thôi.
Ánh chiều tà cuối cùng cũng chậm rãi lui đi, lặng yên hạ xuống sau dãy núi, màn đêm trầm mặc bắt đầu lan tỏa. Ngay khi bóng tối bắt đầu bao trùm sơn mạch, thân ảnh mọi người đều chìm trong đêm đen vô hạn.
Bao nhiêu ánh mắt trong bóng tối u ám vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc kia?
Trên trời không trăng không sao, gió núi dần trở nên lạnh thấu xương. Côn trùng kêu vang trong những bụi cỏ làm cho bóng tối thê lương có một chút âm thanh như tức tối.
Đất trời vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
“A!”
Đột nhiên, một tiếng hét thê lương phá vỡ không gian im ắng, tiếng hét thảm thiết vang dội khắp sơn cốc, vọng lại làm cho nó càng thêm chói tai và kéo dài mãi không dừng. Trong bóng tối, vô số bóng đen bắt đầu bạo động, rất nhiều người nhanh chóng phát hiện ra tiếng gào thét thảm thiết kia từ đám người ở một chỗ trên khu đất bằng phát ra.
Cùng lúc đó, những tiếng la hét, xen lẫn với đao quang kiếm ảnh lộn xộn vang vọng khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí làm cho bóng tối càng thêm náo loạn.
Bóng tối là nơi giấu mình tốt nhất, cũng là nơi giết người tốt nhất.
Lúc này, không biết có bao nhiêu người may mắn trốn thoát vào những địa phương trống trải.
Tràng chém giết dưới chân núi không ngừng mở rộng trong đêm tối, dù là người còn lý trí hay người quát bảo ngưng lại, hoặc người hô vang thân phận của mình để lấy cơ hội sống cũng không thể thoát khỏi tràng cảnh này, một khi hô lên chính là mục tiêu sớm nhất, nhanh chóng bị vô số kẻ lập tức vây giết.
Vùng đất Lương Châu hỗn loạn bao nhiêu năm tháng, trong đó có không biết bao nhiêu môn phái kết thù oán với nhau, trong đêm tối này chính là thời cơ tốt nhất để giải quyết với kẻ thù. Một màn tàn sát trong đêm cứ thế mà nổ tung.
Mùi máu tươi theo gió bay đến, sắc mặt Vương Tông Cảnh lạnh lùng, nhưng vào lúc này hắn lại đột nhiên cảm giác được có người nhích lại gần mình. Lòng hắn trầm xuống, tay phải khẽ động, lại nhận ra người tới gần là Tây Môn Anh Duệ.
Trong lòng hắn cảm thấy kinh ngạc. Tây Môn Anh Duệ đứng bên cạnh hắn, sóng vai cùng hắn nhìn tràng cảnh bên dưới, sau đó hạ thấp thanh âm để chỉ có hai người nghe thấy, nói khẽ: “Tiểu Vương, ta có một chuyện không rõ, muốn hỏi ngươi một chút.”
“Sao, chuyện gì?”
Trong đêm tối, gương mặt Tây Môn Anh Duệ đầy nghi hoặc. Vương Tông Cảnh nhìn thấy gương mặt vốn anh tuấn và âm trầm đó, giờ phút này lại như hóa thành một đoàn sương mù màu đen, khó lòng thấy rõ. Sau một lát, hắn nghe Tây Môn Anh Duệ sâu xa hỏi:
“Ngày thường ngươi là người tỉnh táo nhất, vì sao hồi nãy lại xúc động như Ngao Khuê vậy, thiếu chút nữa khơi mào xung đột giữa chúng ta và Linh Tiêu Môn rồi?”