Cảnh ban đêm lặng lẽ, Thiên Linh cốc chìm trong bóng tối lúc này càng có phần thêm thần bí sâu xa, không biết bên trong chứa bí mật lớn cỡ nào. Trong ba vách núi bao quanh lấy cửa vào ở phía bắc thì chỗ sơn mạch cao nhất, lúc này chính là điểm quan sát động tĩnh trong Thiên Linh cốc tốt nhất.
Địa thế có lợi như thế làm cho vô số ánh mắt nhìn tới. Ban ngày, vì tranh đoạt vị trí này mà đã có không ít xung đột xảy ra, những kẻ tranh đấu toàn là những môn phái tu đạo danh tiếng. Đến giờ Thân thì tranh đấu chấm dứt, mọi thứ lại yên ắng trở lại.
Vị trí trên đỉnh cao nhất đã bị chiếm cứ, mà người trong các môn phái khác đều đứng tách xa ra khỏi môn phái hơn mười người đó, dù sao thực lực vẫn kém một chút, chẳng ai là tự nhiên muốn tìm chết cả. Những kẻ đến sau tỏ ra không phục, nhưng khi nghe đến tên môn phái của hơn mười người kia, đồng thời chứng kiến kết cục thảm bại của những kẻ tới khiêu chiến, rốt cuộc tất cả đều hậm hực mà lui.
Môn phái thiên hạ đệ nhất chính đạo, ngàn năm hào phú có một không hai, Thanh Vân Môn, đúng là đang ở chỗ này.
Các đệ tử Thanh Vân môn đứng ở trên ngọn núi, cũng có hơn mười người, tuổi đều tầm mười tám, mười chín đến hai mươi tuổi mà thôi. Nhưng không ai dám nhìn niên kỷ mà tỏ ra coi thường Thanh Vân Môn cả. Ban ngày khi tranh đấu, những người trẻ tuổi này đều lộ ra đạo hạnh thần thông, không ai tỏ ra kém cỏi hết, đánh cho những tu sĩ tiểu môn phái khác như hoa rơi nước chảy, chứng minh cho người khác thấy thực lực cường hãn của danh môn đại phái.
Giờ phút này, đứng ở trên cùng chính là hai người Quản Cao và Phong Hằng. Trước đó vài ngày, hai người đã cùng đi với truyền nhân nổi danh của Thiên Âm tự là hòa thượng Bạch Thủy, nhưng giờ không thấy ở nơi này, không biết ban ngày đã rời đi đâu.
Sau lưng bọn hắn là mấy người khác đứng thành tốp năm, tốp ba đủ cả. Đều là những đệ tử mặc quần áo của Thanh Vân Môn, đứng xen kẽ với nhau nói chuyện phiếm, nhìn hào khí vô cùng nhẹ nhàng, cũng chẳng thèm để ý tới cường địch ở xung quanh. Ngoài đám người này ra, còn có một đệ tử Thanh Vân khác có diện mạo bình thường, mặt không biểu tình gì đứng riêng một chỗ, giống như không hòa hợp lắm với những người còn lại.
Lúc này Phong Hằng quay đầu, khóe mắt liếc qua người đó, sau đó quay người nói với Quản Cao: “Người kia là ai nhỉ? Đệ nhớ từng gặp trong núi đúng một lần, bộ dáng thật quái gở.”
Quản Cao cũng nhìn về phía đó, trầm ngâm suy tư một lát, sau đó nói: “Ta nhớ rồi, hắn tên là Cửu Điêu Tứ, năm năm trước cũng giống chúng ta tham gia Thanh Vân thí luyện, sau đó bái một vị ở Thanh Vân môn làm sư phụ.”
Phong Hằng ngơ ngác một chút, sau đó nhịn không được lại liếc nhìn Cửu Điêu Tứ: “Thì ra chính là sư huynh đệ cùng chúng ta tham gia năm đó. Năm ấy Thanh Vân thí luyện chỉ lấy bốn mươi người, theo lý thì cũng không phải là nhiều, nhưng đến giờ đệ còn chưa biết đến tên của hắn, vị sư đệ này thật sự rất quái gở.”
Quản Cao cười cười, nói: “Năm đó chúng ta đều bái ân sư Tiêu chân nhân làm thầy, mà hắn lại nhập vào làm môn hạ của Tề sư thúc ở Long Thủ Phong. Hai bên cách xa nhau như vậy, lại thêm tính tình hắn hơi kỳ quặc, sư đệ không biết cũng chẳng có gì kỳ quái.”
Phong Hằng thu hồi ánh mắt đang dán trên người Cửu Điêu Tứ, cũng không nhìn tới lần nào nữa. Hắn với Quản Cao là bạn bè thân thiết nhiều năm, đều xuất thân từ thế gia, năm đó tại Thanh Vân thí luyện thường qua lại với nhau, quan hệ hòa hợp như thân huynh đệ. Hai người đều có thiên phú tu luyện, đều xuất chúng như nhau, hôm nay chính là hai người nổi bật nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi ở Thanh Vân Môn, tất nhiên cũng chẳng có tâm tư quan tâm làm gì nhiều một đệ tử bình thường như Cửu Điêu Tứ.
Hắn nghe Quản Cao nói xong, trong đầu lại nghĩ tới điều gì, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn tới mấy đệ tử khác của Thanh Vân Môn, nói khẽ: “Nhìn lại mới thấy, chỗ Tề trưởng lão phái tới đây cũng không ít người đấy.”
Quản Cao mỉm cười, trong mắt mang thêm vài phần lãnh ý, đưa mắt nhìn tới một chỗ, đột nhiên lên giọng, gương mặt tươi cười nói với người bên đó: “Tô sư muội.”
Bốn người đang đứng nhỏ to nói chuyện ở bên này đều quay đầu lại, trong đó một nữ tử trẻ tuổi dịu dàng mỉm cười, nụ cười như đóa hoa thanh tú nở trên đồng nội: “Quản sư huynh, có chuyện gì vậy?”
Quản Cao và Phong Hằng đi tới, nói với vị Tô sư muội này: “Cả đám chúng ta ở đây, ai mà không thông minh xuất chúng. Văn Thanh sư muội mà nhận thứ hai thì chúng ta còn ai dám nhận thứ nhất nữa. Chẳng phải là ta đang muốn hỏi ý kiến của muội đây sao?”
Tô Văn Thanh cười nhẹ, thần sắc như thường, đáp: “Sư huynh quá khen rồi, tình thế ở đây quỷ dị khó lường, muội cũng không dám nói lung tung. Vừa rồi chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm thấy Đường sư huynh đưa ra vài ý kiến rất hay. Hay là chúng ta cứ nghe huynh ấy nói một chút.”
Lông mày của Quản Cao và Phong Hằng đều nhảy lên, ánh mắt lập tức nhìn tới nam tử có gương mặt âm lệ đứng cạnh Tô Văn Thanh, trong mắt cả hai đều xẹt qua một chút dị sắc.
Năm đó, sau khi Thanh Vân thí luyện chấm dứt, nhân tài tuy nhiều, nhưng chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân Môn là Tiêu Dật Tài thiết diện vô tư, cuối cùng chỉ lấy đúng bốn mươi đệ tử vào sơn môn. Năm năm qua, những đệ tử năm đó đều dần bộc lộ tài năng. Vì thiên phú hơn người, lại thêm Thanh Vân Môn dốc lòng tài bồi nên nhiều người đã trổ hết tài năng, đạo pháp thần thông đều vô cùng xuất chúng. Đồng thời đám đệ tử năm đó vì được phân phối bái nhập vào các núi khác nhau nên cuối cùng quan hệ cũng có phần luẩn quẩn.
Danh khí lớn nhất, thực lực mạnh nhất chính là đệ tử dưới trướng của chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài, Quản Cao, Phong Hằng là hai người xuất chúng nhất trong đó, dù là thiên tư hay đạo hạnh đều là đứng đầu trong đám đệ tử Thanh Vân Môn hiện nay. Ngoài ra, những người có thực lực mạnh mẽ khác đều bái làm môn hạ nhất phái của Long Thủ Phong Tề Hạo và Phong Hồi Phong Tăng Thư Thư, chính là hai trưởng lão có danh khí nhất trong các đại trưởng lão của Thanh Vân Môn hiện tại.
Trong đám môn hạ của Tề Hạo, người xuất chúng nhất chính là Đường Âm Hổ, mà đệ tử xuất sắc nhất bên phía Tăng Thư Thư lại càng không giống người thường, chính là nữ tử năm đó ở trong căn phòng đối diện với phòng của Vương Tông Cảnh – Tô Văn Thanh.
Năm đó thu nhận bốn mươi người từ Thanh Vân thí luyện, nói nhiều cũng không nhiều mà ít cũng chẳng ít. Ba vị đứng đầu Thanh Vân Môn cũng không thể thu nhận quá nhiều. Trên thực tế, mấy vị này chỉ chọn những đệ tử có tư chất cao nhất, chỉ có hơn mười người, còn các đệ tử khác đều được đưa tới làm môn hạ cho các trưởng lão khác. Dù sao những đệ tử này đều là những người có thiên phú không thể chê, cho nên đa số các trưởng lão đều vui vẻ thu nhận. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, là Đại trưởng lão Lục Tuyết Kỳ xuất thân từ Tiểu Trúc Phong, tính tình nàng trước giờ đều lạnh lùng. Ngày đó khi được đề cập tới việc này, nàng chỉ nói đúng một câu: “Không có thời gian.” sau đó lập tức đuổi trưởng lão tới khuyên bảo về.
Phong Hằng đứng sau lưng Quản Cao nhìn thoáng qua Tô Văn Thanh dịu dàng thanh lệ, trong lòng lại nghĩ tới mấy năm trước, trong Thanh Vân Môn từng âm thầm lưu truyền một tin đồn. Nghe nói năm đó khi phân phối chúng đệ tử, chưởng giáo chân nhân muốn an bài Lục trưởng lão Lục Tuyết Kỳ thu nhận Tô Văn Thanh làm đệ tử. Ai ngờ khi vị Đại trưởng lão không ai không biết là Tăng Thư Thư tới khuyên bảo, nàng không khách khí chỉ nói một câu: “Không có thời gian”, lập tức từ chối.
Nghe nói lúc ấy Tăng sư thúc đã mặt dày mày dạn cố gắng khuyên bảo một thôi một hổi, cuối cùng Lục sư thúc cho hắn thêm một chút mặt mũi, nói nhiều thêm mấy lời:
“Ta phải nuôi con ta, không có thời gian.”
Nghe kể lại, ngay khi vị tiên tử Lục sư thúc thanh lãnh như tuyết, diện mạo vô song được rất nhiều đệ tử Thanh Vân tôn sùng nói ra lời ấy, Tăng sư thúc chỉ biết trợn mắt há mồm, như quả bóng da xì hơi, tức giận nói:
“Xem như nàng lợi hại, xem như nàng lợi hại. Đáng ghét, nàng không nhận… đượ… ta nhận.”
Sau đó, haizz, thực ra cũng chẳng còn sau đó nữa, vị sư muội giai nhân mười sáu tuổi xinh đẹp Tô Văn Thanh này tất nhiên liền bái nhập làm môn hạ của Tăng Thư Thư. Được hỗ trợ lớn từ phía sau, đạo hạnh của nàng cũng tăng tiến mạnh mẽ, cùng với Quản Cao, Phong Hằng và Đường Âm Hổ tạo thành thế chân vạc cho ba chi, cũng đồng thời trở thành đệ tử kiệt xuất mới của Thanh Vân Môn.
Hôm nay, Thanh Vân Môn dưới sự chủ trì của chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài, thực lực tăng lên không ngừng, so với năm năm trước còn lớn mạnh hơn nhiều. Đủ các loại mưu lược phát triển, thêm vào đó anh kiệt xuất hiện không ngừng; mấy vị Đại trưởng lão đứng đầu có đạo hạnh lớn nhất, trong năm năm đã ra tay mấy lần, làm ra mấy chuyện đại sự chấn động Thần Châu. Đặc biệt là khi xảy ra xung đột với Bồng Lai Tiên Tông ở Vân Châu, khi hai bên còn đang giằng co, bốn vị của Thanh Vân Môn là Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư, Lâm Kinh Vũ và Tống Đại Nhân đều ra tay, đánh cho các cao thủ của Bồng Lai Tiên Tông xưng bá ở Thương Hải hơn trăm năm nay đại bại, làm cho đại phái giàu có này nguyên khí đại thương, bất đắc dĩ phải lui thế lực ra khỏi Vân Châu. Một trận chiến ấy làm cho cả thiên hạ lau mắt mà nhìn.
Thậm chí hôm nay, có người nói rằng thực lực của Thanh Vân Môn so với thời đại chiến tranh chính ma năm xưa còn mạnh hơn mấy phần. Cũng vì vậy mà xưng hô Tam đại danh môn lúc này đã dần dần mất đi, Bồng Lai Tiên Tông lui ra đảo hoang ngoài biển, Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc phong quang cũng không được như xưa, chỉ có Thanh Vân Môn khinh thường quần hùng, vẫn sừng sững đứng ở Trung Châu, mắt dõi tám phương, có thể nói là danh tiếng bằng trời.
Phong quang của Thanh Vân Môn lớn như thế, môn hạ đệ tử cũng có danh khí không thấp. Một ít đệ tử xuất chúng đều ẩn ẩn tranh đua ngầm với nhau, trong đó có đủ loại tranh giành ngấm ngầm, nhưng ngoài mặt vẫn rất đoàn kết, vì thế mọi người đều thấy cả phái hài hòa.
Hôm nay Quản Cao và Phong Hằng thấy Tô Văn Thanh đứng nói chuyện một chỗ với Đường Âm Hổ thì nội tâm đều khẽ chuyển, cũng dứt khoát đi tới. Sau khi nghe Tô Văn Thanh nói, Quản Cao quay đầu nhìn tới Đường Âm Hổ cười gật gật đầu, xem như chào hỏi, nhưng cũng không hỏi lại xem vừa rồi hắn nói gì, mà lại đưa mắt tới hai người khác. Đó là một nam một nữ, nam hơi béo, nữ thì dung mạo tú lệ, phong độ, tư thái động lòng người, so với Tô Văn Thanh cũng không kém hơn chút nào.
Thấy ánh mắt Quản Cao nhìn tới, cô gái kia lộ ra vài phần vui vẻ, xem ra có quen biết với vị đệ tử chân truyền của chưởng giáo chân nhân này, mờ miệng mỉm cười nói: “Quản sư huynh.”
Quản Cao nhẹ gật đầu cười đáp lại: “Tiểu Liên sư muội, từ sau khi xuống núi đều chưa gặp muội lần nào. Mới có nửa năm thời gian mà đạo hạnh của muội đã tịnh tiến như thế, thật sự rất đáng khen.”
Vị thiếu nữ này chính là Tô Tiểu Liên, không biết do trùng hợp hay còn có nguyên do gì khác mà Tô Tiểu Liên ở trong hàng ngũ đệ tử cũng là người xinh đẹp tuyệt trần, tướng mạo vô song, cùng với Tô Văn Thanh tạo thành song mỹ thiếu nữ, lại đều là môn hạ của Tăng Thư Thư. Những năm gần đây nghe nói quan hệ giữa nàng và Tô Văn Thanh đều rất nhạt nhòa, không ngờ hôm nay lại đứng nói chuyện với nhau, thật là hiếm thấy.
Ngoài nàng ra, còn lại là nam tử hơi béo. Quản Cao trời sinh đã cẩn thận, chu toàn, lại có ân sư Tiêu Dật Tài dạy dỗ, vì thế cũng không thể không biết tới người này. Với tính tình của hắn, dù trong Thanh Vân Môn có những người hắn không quen biết nhưng cũng không muốn mất lòng người ta, vì thế liền trực tiếp kêu lên tên của vị sư đệ này:
“Nam Sơn sư đệ, vừa rồi thấy đệ giao thủ với cao thủ của Kính Hoa đường, một thân phù triện kia của đệ thật sự là xuất thần nhập hóa, uy lực không tồi đâu.”
Năm năm không gặp, Nam Sơn cũng thành thục hơn rất nhiều, giờ phút này hắn thấy Quản Cao nói với mình thì cũng hiện ra sự vui vẻ, lắc đầu liên tục, khoát tay nói:
“Sư huynh quá khen rồi. Đệ chỉ có chút tài mọn, chỉ là đùa nghịch một chút trước mặt người ngoài, làm sao có thể lọt được vào mắt của sư huynh được.”
Quản Cao cười lớn, không nói thêm gì nữa, chỉ tùy ý nói thêm vài câu liền có thể áp đảo khí thế của người khác rồi. Thế nên trong Thanh Vân Môn, rất nhiều người coi hắn chính là người kế nghiệp đời sau của Tiêu chân nhân, lời này quả nhiên cũng không phải giả.
Đối với khí thế hơn người của hắn, Tô Văn Thanh đứng ở một bên hoàn toàn bình thường, thần sắc của Đường Âm Hổ thì hiện lên chút khó coi. Không biết có phải vì một đời trước củaTề Hạo và Tiêu Dật Tài có mâu thuẫn hay không mà một đời trẻ tuổi này của bọn hắn cũng nhìn nhau rất không vừa mắt.
Nhưng Phong Hằng đứng ở sau lưng Quản Cao rất giỏi trợ giúp hảo hữu xử lý tình huống này, vì thế hắn tỏa ra hào khí hòa hoãn, ánh mắt xoay chuyển, nhẹ nhàng chuyển chủ đề, cười hỏi:
“Phải rồi, đang muốn hỏi mọi người một vấn đề đây. Vị sư đệ đứng một mình kia, ngày thường ta và hắn cũng không quen biết nên quên mất tên rồi. Hắn tên là gì vậy? Là môn hạ đệ tử của vị trưởng lão nào?”
Lông mày Tô Văn Thanh hơi nhảy lên, sóng mắt lưu chuyển, thâm ý nhìn Phong Hằng. Tô Tiểu Liên và Đường Âm Hổ không nói gì, nhưng Nam Sơn lại cười ha hả đáp:
“Phong sư huynh hỏi Cửu Điêu Tứ sư huynh ư? Năm đó ta và hắn cùng ở một sân, về sau hắn bái nhập làm môn hạ dưới trướng trưởng lão Tống Đại Nhân của Đại Trúc Phong.”
Phong Hằng “A” một tiếng, đưa mắt nhìn thoáng qua Cửu Điêu Tứ đứng ở đằng xa, sau đó ánh mắt dời đi, lại cùng mấy người khác hàn huyên, làm cho không khí nặng nề lập tức vui vẻ trở lại.
Bọn hắn đứng trò chuyện vui vẻ bên này, còn Cửu Điêu Tứ ở bên kia, vừa rồi như cảm giác được ánh mắt của Phong Hằng nên cũng quay đầu nhìn thoáng qua. Ánh mắt hắn lạnh lùng, sau đó lại quay đầu đi, tập trung tư tưởng nhìn vào bóng đêm đen kịt trong sơn cốc.
***
Ở dốc núi phía đông, trên tảng đá lớn, trong lòng Vương Tông Cảnh đột nhiên nhảy lên, ánh mắt nhìn về phía Tây Môn Anh Duệ lạnh thêm vài phần, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, thản nhiên đáp:
“Đạo nhân đó đạo hiệu là Bạch Bối, tên là Bối Hiểu Thành, là một tên háo sắc ti tiện nhất mà ta từng gặp. Ngày thường hắn mặc lên người đạo bào, nhưng thực sự hắn là một tên sắc ma, cả ngày đi cướp bắt nữ nử nhà lành, thủ đoạn vô cùng đê tiện.”
Hắn nói những lời này nhưng không nói nhỏ như Tây Môn Anh Duệ, lời vừa nói ra, Từ Mộng Hồng và Ngao Khuê đều nghe rõ, thậm chí còn ngạc nhiên tại sao hai người kia tự dưng nói tới chuyện này. Vương Tông Cảnh nói xong, Từ Mộng Hồng lập tức hừ giọng, nhiển nhiên là trước đây đã nghe tới cái tên này, lạnh lùng nói: “Thì ra chính là tên sắc quỷ đó.”
Cái danh hào ‘sắc quỷ tiểu bối’ đã lưu truyền vài năm nay tại Lương Châu, cũng không ít người biết được kẻ này ngày thường dâm loạn, làm hại đời không biết bao nhiêu nữ tử nhà lành. Nhưng người này xuất thân bất phàm, gia thế hiển hách, lại có thiên phú tu đạo, có một thân thần thông, sau lưng lại có Linh Tiêu Môn chống lưng, vì thế nên càng ngày càng càn rỡ, ngang ngược.
Tuy Linh Tiêu Môn xưa nay đều tự xưng là danh mốn chính phái, quả quyết sẽ không cho môn hạ đệ tử gây ra những chuyện như đi bắt nữ tử nhà lành lăng nhục, nhưng ở Lương Châu này ai mà không biết tên tiểu bối sắc quỷ này đã gây tai họa cho vô số nữ tử, sợ là phải tới cả trăm người chứ không ít.
Bị nhìn chằm chằm như thế, không cần nghĩ cũng biết đối phương có ý niệm bẩn thỉu gì với Từ Mộng Hồng rồi. Tây Môn Anh Duệ lập tức im lăng, còn Từ Mộng Hồng đầy một bụng hỏa khí, lạnh lùng nhìn về phương hướng Linh Tiêu Môn đang đứng trong bóng tối, sát ý tràn ra.
“Oanh!”
Đúng lúc này, một tiếng nổ trầm thấp vang tới tai mọi người. Cùng lúc ấy, cả bốn người đều cảm nhận được toàn bộ quả núi đang rung chuyển, trong bóng tối vô số tiếng kinh hô, quát tháo vang lên, rõ ràng không ít người cảm thấy dị động này.
Chấn động đột nhiên xuất hiện nhưng cũng không lớn, Vương Tông Cảnh cảm thấy thân thể lay động một chút sau đó lại vững vàng trở lại. Còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên lại nghe ở xa xa có người hô lên, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
Hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn, chỉ thấy ở phía Thiên Linh Cốc, một cột ánh sáng màu trắng lớn chiếu thẳng lên trời giữa màn đêm đen như mực, hào quang tán ra. Đầu tiên cột sáng chỉ to bằng vạc nước, sau đó dần khuếch tán đến toàn bộ sơn cốc. Ánh sáng chói lọi chiếu thẳng lên trời cao, đâm vào mấy tầng mây giống như cây cầu bắc lên trời trong truyền thuyết, chính là con đường thành tiên.
Gió đêm lạnh thấu xương đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên, ánh sáng chói lọi hơi run lên, sáng tắt liên hồi. Mặt đất dưới chân mọi người đều truyền đến tiếng chấn động ù ù, một ít người đứng gần gốc nhất còn thấy rõ từng tấc đất đều có ánh sáng thẩm thấu ra.
Ánh sáng chói lọi che khuất cả bầu trời.
Một khúc nhạc cổ du dương mà thâm trầm vang lên.
Ánh sáng chói lọi rung động bỗng nhiên dừng lại, dưới vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn, trên bầu trời, từ chỗ sâu bên trong ánh sáng huyễn hóa ra một hình ảnh kỳ dị, dường như trong bóng tối tối vĩnh hằng, cả ánh sao đêm cũng không tồn tại, chỉ có tiếng ca cổ xưa phiêu đãng trong vũ trụ bao la, ngoại trừ bóng tối bao la thì không còn một chút ánh sáng nào nữa.
Đột nhiên, trong cái âm thanh hoan hỉ sục sôi kia lại có tiếng trống lôi động, trời đất như rung chuyển, bóng đêm vặn vẹo, vô số âm thanh cùng bạo động giữa bóng tối, nghe như tiếng khóc của quỷ đói chốn địa ngục, như Hồng hoang lệ khí khiến cho huyết mạch người khác phải phun trào, nhiệt huyết sôi lên. Rồi bỗng nhiên, một tia ánh sáng từ sâu trong bóng tối trào ra.
Hắc ám vặn vẹo, ánh sáng như thủy triều tràn ra, cảnh tượng quỷ khóc thần sầu vô cùng khủng bố, tiếng nhạc cổ xưa tại thời điểm này đã đạt tới cái triều. Ánh sáng chói lọi run rẩy sau đó điên cuồng nổ tung lên. Trong ánh sáng chói lọi lại bắt đầu hình thành nên quang ảnh của một thanh kiếm. Thanh kiếm vô cùng bình thường. Sau đó Hồng Mông khí lại ngưng tụ thành một người cao tới chín vạn chín ngàn chín trăm trượng, đầu đội trời, chân đạp đất, sừng sững giữa thiên địa. Ánh sáng chói lọi chiếu rọi tám phương, vị Thần khổng lồ khẽ vung tay, thạch kiếm khổng lồ chém vào Hồng Mông. Một kiếm này đã phân ra âm và dương, sáng và tối.
Mặt trời, Mặt trăng, tinh tú xuất hiện.
Núi cao, sông ngòi, Thần Châu mênh mông cứ thế thành hình.
Vạn vật trong trời đất, người, yêu, quỷ, thú từng loài được sinh ra.
Khúc cổ ca chuyển sang trầm thấp, vật đổi sao dời, khí tức tang thương, vị thần khổng lồ dần dần đi sâu về phía bóng tối. Ánh sáng trên Thạch kiếm Khai Thiên cũng dần dần mất đi, rơi xuống nhân gian, với khí thế xuyên mây, bạt gió, mang theo sấm sét ù ù, chớp rạch ngang trời, trời đất tối sầm, sông núi ngược dòng, đất đai ầm ầm sụp đổ thành những cái hố lớn. Thanh thạch kiếm lập tức cắm giữa một cái đỉnh Thanh đồng lớn trong một đại điện.
“Đoàng.”
Một tiếng sét nổ vang, trời đất như rung chuyển, màn sáng lại vặn vẹo một lần nữa, cảnh tượng kỳ dĩ của thời viễn cổ lập tức tiêu tan, chỉ còn ánh sáng chói lọi vẫn từ chỗ sâu trong cốc kia chiếu thẳng lên trời cao.
Một khắc này, đất rung núi chuyển, Man Sơn rạn nứt, mỗi một tấc đất cũng như trong suốt, ánh sáng le lói từ những khe đất nứt vỡ tràn ra, cột sáng lay động, tiếng ca cổ xưa phiêu đãng trong không gian mãi không tắt, lúc này đây lại một lần nữa sôi lên.
Chư thiên thần phật đều ngưng mắt, trời cao, địa phủ đều phải nín hơi.
Tại chỗ sâu nhất, đất run rẩy rồi vỡ ra, vô số đất đá rơi xuống, trong ánh mắt của rất nhiều người, cái đỉnh của một công trình kiến trúc khổng lồ trong ánh sáng ngập tràn, chậm rãi nhô lên.
Trời đất sâu thẳm, cuồng phong gào thét, không gian yên tĩnh đến ghê rợn, chỉ có tiếng ca vẫn phiêu đãng không ngừng.
Sau một khắc, không biết có bao nhiêu người rống to lên, ai nấy đều nhiệt huyết sục sôi, vô số thân ảnh lóe lên mang theo hào quang của pháp bảo, mang theo dục vọng trần trụi như đất trời thuở sơ khai, cùng với tham lam phóng vào trong cốc kia, nơi Bàn Cổ Đại Điện xuất thế trong vô vạn hào quang.