Hai mắt Tô Ánh Tuyết đẫm lệ, oán hận nhìn Lâm Phi nói:
– Anh muốn kết hôn với bác sĩ Phương phải không?
Lâm Phi im lặng một lát, sau đó gật đầu khẳng định:
-Đúng vậy, anh định đợi lát nữa đi đăng ký với Nhu Nhu.
Tô Ánh Tuyết nghe xong liền hét lên:
-Em không cam lòng.
Lâm Phi ngạc nhiên, hắn không biết vì sao cô đột nhiên lại có phản ứng, nói ra những lời như vậy.
– Dựa vào cái gì mà em lại thất bại dưới tay cô ta?
Tô Ánh Tuyết chất vấn.
Trong lòng Lâm Phi có cảm giác khó chịu, hắn thở dài nói:
-Tiểu Tuyết, chuyện này không phải phân chia cao thấp, cũng không thể nói thắng thua. Anh mu rất nhiều, thế nhưng anh không
thể cho em một cuộc hôn nhân và tình yêu như anh mong muốn. Anh chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ cho em, đảm bảo để em có thể
sống thật tốt mà thôi.
– Anh với Nhu Nhu đã cùng nhau đi tới ngày hôm nay, ngay từ lúc đầu mọi chuyện cũng không phải tốt đẹp, có đủ mọi nguyên
nhân phát sinh biến cố. Nhưng tất cả những quá khứ ấy lại khiến lòng anh hiểu rõ một chuyện… em rất tốt, nhưng tính cách của
chúng ta không hợp nhau.
-Em không thích nghe cái lý do này.
Tô Ánh Tuyết mạnh mẽ bước lên, hai tay quàng lên cổ Lâm Phi, lại hôn hắn một lần nữa.
Lâm Phi cảm nhận động tác kích động của cô, liền muốn đưa tay đẩy cô ra, nhưng hắn lại không cẩn thận đặt một tay vào bộ
ngực đầy đặn của Tô Ánh Tuyết.
Bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại co dãn, khiến cho Lâm Phi nhất thời không trở tay kịp.
-Cho dù em không thể trở thành vợ của anh, nhưng em cũng quen anh trước cô ấy…
Giọng nói tràn đầy mị lực câu dẫn của Tô Ánh Tuyết vang lên bên tai Lâm Phi.
Sau đó, cô rất tự nhiên đưa tay xé bỏ áo váy của mình.
-Hít hà…
Áo váy mỏng căn bản không chịu được lực tay của Tô Ánh Tuyết. Sau khi bị xé ra, nửa người trên giống như điêu khắc bạch ngọc
của cô bất chợt lộ ra.
Lúc này Lâm Phi mới phát hiện ra, hôm nay Tô Ánh Tuyết không mặc áo lót, sau một lớp áo váy đó dĩ nhiên không còn vật gì che
chắn.
Thân thể mềm mại đẫy đà dán trước người Lâm Phi, ôm chặt tới mức ngực hắn như bị đè nát.
Hô hấp của Lâm Phi càng lúc càng gấp gáp, nhưng trong đầu vẫn còn giữ một chút tỉnh táo để ý thức được rằng hắn không nên
tiếp tục nhìn nữa…
– Tiểu Tuyết, em không nên làm vậy… Đừng làm chuyện điên rồ.
Lâm Phi đã cân nhắc tới chuyện có nên đánh ngất Tô Ánh Tuyết hay không, miễn cho cô gây ra sai lầm lớn.
Tô Ánh Tuyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn đầy khiêu khích:
-Lâm Phi, anh có phải là đàn ông hay không. Nếu anh không muốn, em sẽ đi ra đường tìm bừa một người đàn ông, tới lúc đó
cũng đừng có quản…
– Em điên rồi a?
Lâm Phi nghe cô nói vậy, giận tím mặt quát:
– Tô Ánh Tuyết, có phải hôm nay em uống nhầm thuốc hay không?
– Đúng là em điên rồi. Em đã làm tới mức này mà anh vẫn không chịu tiếp nhận, làm sao em có thể không điên…
Tô Ánh Tuyết nói xong liền khóc nức nở, nước mắt như mưa, thật khiến người ta đau lòng.
Lòng Lâm Phi thoảng chốc nhũn lại, đang định mở miệng an ủi thì vẻ mặt Tô Ánh Tuyết bất chợt lộ vẻ quật cường. Một tay nàng
chộp tới quân Lâm Phi, dùng sức xé ra.
Quần Lâm Phi lập tức bị xé rách nát, vật to lớn đang sung huyết bên trong lộ ra đặc biệt rõ ràng.
Lâm Phi trợn tròn mắt, hắn cũng được tính là đã thấy không ít phụ nữ, nhưng đây là lần đầu gặp phải một người cường thế như
Tô Ánh Tuyết.
Nếu mình sợ hãi rụt rè, chẳng phải sẽ bị chê cười hay sao?
Hỏi hắn có phải đàn ông hay không sao? Hắn ư, hắn đương nhiên là đàn ông rồi!
Lâm Phi ôm lấy Tô Ánh Tuyết, cong người nhảy lên sân thượng tầng hai, xông vào trong phòng ngủ, một tay đây cô ta lên giường
lớn.
Tô Ánh Tuyết lăn một vòng đến quay cuồng trên giường, sau đó liền bò lên vồ lấy ngực Lâm Phi.
Lâm Phi sao có thể để phụ nữ chiếm thế chủ động được. Một lần nữa hắn đưa tay đẩy cô xuống giường, sau đó lao tới như lang
như hổ đè lên trên, bắt đầu hôn từng tấc da thịt từ trán tới mặt, xuống đôi môi rồi chiếc cổ trắng nõn…
Khi váy áo của Tô Ánh Tuyết bị xé ra, Lâm Phi cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh sắc như rừng hoa anh đào màu hồng phấn mê
người.
Giờ khắc này, Lâm Phi đã không còn cân nhắc tới tất cả những thứ khác. Hắn đã quyết định hoặc là không làm, còn đã làm thì
phải làm cho xong. Cô đã làm tới mức này, cùng lắm thì cưới cả hai người. Dù sao trên thế giới này, mọi lễ tiết trói buộc đạo đức
thể tục đều không có bất cứ sự trói buộc nào với hãn.
Hắn thậm chí còn không được tính là “con người”, vậy còn quan tâm tới quy củ của con người làm gì?
– Anh đang do dự chuyện gì… Sợ rồi sao?
Trong mắt Tô Ánh Tuyết lóe lên vẻ diễm lệ mê người.
Lâm Phi cũng không chú ý tới sự khác thường trong chớp nhoáng này nữa. Mặt hắn đã đỏ hồng, toàn thân tràn đầy Hormone kích
thích phản ứng mãnh liệt.
– Sợ sao? Haha… Anh sẽ cho người không hiểu chuyện như em hiểu rõ cái gì mới thật sự là “sợ hãi”…
Lâm Phi cười, xách thương ra trận…
Một con cuồng long phá mây tiến tới, Lâm Phi lập tức cảm nhận thấy một sự co rút vô cùng mạnh mẽ.
Thân thể Tô Ánh Tuyết thoáng run lên, trong cổ họng phát ra một tiếng “Em” thật dài.
Trên giường đơn, một tầng ánh sáng màu hồng tỏa ra.
Hai người hiện giờ đã vào trạng thái sẵn sàng “xung trận”, đột nhiên trong nháy mắt, Lâm Phi cảm thấy có chút gì đó cổ quái.
– Đây là…
Lâm Phi bỗng thấy từ trong bụng Tô Ánh Tuyết đột nhiên hiện lên một hình vẽ như đồ văn lục giác màu đỏ máu đang xoay tròn
với tốc độ cực nhanh.
Mà từ trong cơ thể nữ nhân phía dưới hắn cũng sinh ra một lực hút cường đại, với ý định rút một thứ gì đó từ thân thể Lâm Phi.
– Ánh Tuyết… em…
Lâm Phi bỗng thấy khuôn mặt người phụ nữ phía dưới đột nhiên hiện lên một vầng sáng màu máu, còn khuôn mặt “Tô Ánh
Tuyết” trở nên lạnh lùng mà tàn nhẫn, trong mắt chuyển thành màu đỏ tươi.
-Scarpe… thiếp thân cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của ngươi rồi.
Tô Ánh Tuyết, đúng ta phải gọi là Lilith “Tô Ánh Tuyết” đắc ý cười rộ lên.
Con ngươi Lâm Phi đột nhiên co rút lại, nghiến răng nghiến lợi. Lúc này hắn đã phát hiện ra mình bị Lilith lừa.
– Bà đã bị như thế mà vẫn không chết…
Lâm Phi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trên thực tế, Lilith đã chịu được “khí” do kiếm Thái Sơ của hắn phóng ra.
-Vũ khí của ngươi uy lực rất mạnh, chỉ tiếc rằng thực lực của người lại chưa tới đầu. Thật sự là thiếu chút nữa xóa đi linh hồn
thiếp thân…
Lilith đã từng rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, nhưng giờ phút này tất cả đã đảo lộn lại.
– Ngươi đã làm gì Ánh Tuyết?
Lâm Phi nhíu mày, bộ hạ của hắn truyền tới từng cơn đau nhức.
Lilith cuời nói:
– Không sao, trái tim Atlantis vốn thuộc về thiếp thân, thiếp thân chỉ đoạt lại rồi thuận tiện mượn thân thể này mà thôi. Thiếp
thân biết rõ ngươi phát triển mạnh như vậy, huyết mạch trong cơ thể người chắc chắn cũng không phải tầm thường.
-Thân thể của ngươi cường đại, thiếp thân thừa nhận không thể dùng ngoại lực phá vỡ, càng không thể dùng răng cắn thân thể
người mà hấp thụ được, vậy chỉ có thể để chính ngươi tự đưa tới… Có phải người cảm thấy cậu nhỏ phía dưới đang vô cùng đau
đớn hay không?
-Ngươi cho rằng chỉ một chút đau đớn đó có thể làm thương tổn được ta sao?
Lâm Phi nhe răng cười, trong đầu thầm nghĩ cách đối phó với tình cảnh này thế nào.
-Sức phòng ngự của thân thể ngươi đúng là cực cao. Nhưng bây giờ ngươi đã để lộ bộ phận yếu ớt nhất, hơn nữa lại còn đang ở
trong thân thể này của ta.
-Thiếp thân dùng năng lượng của trái tim Atlantis bày ra Phệ Huyết trận, có thể không ngừng lợi dụng máu huyết của thân thể
này để cường đại uy lực của huyết thuật.
-Ngươi nên nghĩ tới chuyện, nếu không cống hiến máu huyết của ngươi ra, thân thể này sẽ biến thành thế nào… Cho nên, thiếp
thân khuyến người nên nhanh chóng từ bỏ ý định chống cự…
Lilith cười âm hiểm, kết hợp với lời nói khiến người nghe sởn gai ốc.
Lâm Phi nhanh chóng hiểu được ý của lão yêu bà này. Lilith muốn thông qua “chỗ yếu hại” của hắn để rút lấy máu tươi, thật
không hiểu được mụ già Huyết tộc chết tiệt này làm thế nào lại có được biện pháp tà môn như vậy.
Hơn nữa cho dù Lâm Phi muốn cưỡng lại lực hút ấy cũng không thể làm được. Bởi làm vậy sẽ khiến Phệ Huyết trận trực tiếp hút
khô Tô Ánh Tuyết, cũng chính là giết chết nàng, kết quả này tốt nhất cũng chỉ có thể khiến Lilith cùng tử vong, thế nhưng điều
này hắn cũng không dám chắc chắn.
Trong nhất thời, Lâm Phi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hắn có thể an toàn rút ra, nhưng như vậy sẽ hại chết Tô Ánh
Tuyết, hơn nữa hắn cũng không biết linh hồn Tô Ánh Tuyết lúc này thế nào.
Đang lúc Lâm Phi rơi vào trạng thái giằng co tâm lý, vầng sáng màu máu trong mắt Tô Ánh Tuyết đột nhiên biến mất.
-Đừng… mặc kệ ta…
Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên khôi phục vẻ thanh tỉnh, mặt lộ rõ sự thống khổ cắn chặt hàm răng trắng ngà nói khẽ:
-Giết ả đi…
– Ánh Tuyết?
Lâm Phi chợt thấy vô cùng vui sướng, hắn đã thấy được linh hồn Tô Ánh Tuyết chỉ tạm thời bị áp chế mà thôi. Lúc này bởi vì Lilith
đang bận phát động Phệ Huyết trận nên trong cơ thể sinh ra biến hóa, làm cho Tô Ánh Tuyết tạm thời đoạt lại quyền khống chế
thân thế.
– Nhanh… mau rời khỏi thân thể ta…
Nước mắt Tô Ánh Tuyết rơi như mưa, chảy xuống giường: – Mụ ta giết thím Giang rồi… Anh. Anh phải báo thù cho chúng ta… Tô
Ánh Tuyết nói xong, chợt bắt đầu dùng sức đẩy thân thể Lâm Phi, muốn rút “tiểu huynh đệ” của hắn ra, để cô mất đi máu huyết,
đồng quy vu tận với Lilith.