Vương Tông Cảnh dừng lại ở đầu đường, ánh mặt trời ngày mới chiếu xuống, hắn ngẩng đầu nhìn lên, mắt hơi híp lại.
Thành Lương Châu suốt cả đêm điên cuồng, lúc bình minh mới yên tĩnh được một chút, bây giờ lại náo nhiệt lên. Dưới ánh sáng ban ngày, rất nhiều người đều đi về phía thành nam tràn đầy mùi máu tươi kia.
Nhiều người đứng ở phía xa xì xào bàn tán. Vương Tông Cảnh cầm lấy một túi bánh bao điểm tâm mua tại một chợ sáng bình thường trong thành Lương Châu, mặt không biểu tình đi về phía miếu thổ địa.
Nhìn phía sau lưng không có ai theo dõi, hắn đi tới bên cửa miếu. Nghe thấy tiếng bước chân cố tình vọng tới của hắn, Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ đều ngó ra nhìn, thấy Vương Tông Cảnh thì cả hai đều gật đầu. Vương Tông Cảnh hơi dừng ở trước cửa một lát, thấp giọng hỏi:
“Thế nào?”
Ngao Khuê nhìn vào trong, sau đó đáp: “Hồng tỷ vẫn đang hỏi nó.”
Vương Tông Cảnh im lặng một chút, đáy lòng ép chút do dự xuống, cất bước đi vào trong miếu.
Trong ngôi miếu đổ nát, Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ một trái một phải đứng dựa vào cửa như hai ôn thần trông nhà. Mà trên nền đất trống dưới tượng thần, có hai cái bồ đoàn rách nát, lúc này Từ Mộng Hồng đang ngồi trước mặt đứa bé kia, thấp giọng nói chuyện với nó.
Một khắc bất thường ban sáng lúc này đã không còn tồn tại trên người Từ Mộng Hồng nữa, giờ phút này không ai nhìn thấy liệu có biến hóa gì trên gương mặt sau tấm lụa kia không, nhưng rõ ràng khí tức của nàng cho thấy nàng đúng là nữ tử cường hãn ngày thường dẫn đầu ba nam nhân lăn trong núi đao biển lửa. Nhưng so với vẻ kiên cường dẻo dai khi đối đầu với địch nhân, giờ phút này thái độ của Từ Mộng Hồng vô cùng tốt, chẳng những không đánh chửi bức bách đứa trẻ kia mà còn nhẹ giọng trấn an nó, thậm chí còn hứa hẹn về tương lai của nó, sẽ dạy nó tu tập đạo thuật, muốn gì cũng được, tất nhiên là với điều kiện đứa bé phải nói ra tung tích của mảnh tàn đồ.
Vương Tông Cảnh thờ ơ lạnh nhạt ở một bên. Sáng sớm nay sau khi mọi người tỉnh dậy, trong lòng hắn cảm thấy bất an nên đã lấy cớ đi mua đồ ăn cho đứa bé này mà chạy ra ngoài, bây giờ trở về lại chứng kiến tràng cảnh này. Nhưng hắn nhìn một lát cũng phát hiện ra đứa nhỏ này mặc dù đã tỉnh lại nhưng vẫn mang bộ dáng chết lặng, mặc cho Từ Mộng Hồng nói gì nó cũng như một khúc gỗ.
Từ Mộng Hồng nói một hồi, hiển nhiên cũng biết được đứa bé này vô cảm với lời nói của mình, nhanh chóng ngưng lại. Không ai nhìn ra vẻ mặt của nàng, nhưng đoán chừng cũng là rất không tốt đẹp.
Ngao Khuê đứng ở bên kia đã sớm nóng nảy, lúc này thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, bước tới, bàn tay lớn duỗi ra chộp lấy đứa bé, hung dữ nói:
“Xú tiểu tử, ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hồng tỷ nói chuyện với ngươi như thế chính là vận khí của ngươi, bằng không thì coi chừng ta…”
Đứa bé bị hắn làm cho giật mình, trên mặt xẹt qua vẻ sợ hãi, thân thể run lên, nhưng chẳng biết sau đó tại sao lại kiên cường nhẫn nhịn, hai mắt nhắm tịt lại như chờ đợi cái chết. Ngao Khuê thấy thế thì ngơ ngác một chút, cái tát hung ác nhất thời không hạ được xuống nữa.
“Ngao Khuê, không được làm bậy!”
Thanh âm không vui của Từ Mộng Hồng truyền đến, Ngao Khuê ngượng ngùng thu tay. Đứa bé kia chờ mãi không thấy cái tát tới như trong tưởng tượng nên lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt đảo qua mọi người, trong mắt đầy vẻ cừu hận.
Bốn người Từ Mộng Hồng đều là lão làng trên giang hồ, đối mặt với tiểu hài tử không che giấu tâm tình như thế làm sao lại không nhìn ra, ai nấy đều nhướng mày, trong lòng hiểu rõ có lẽ đứa bé này đều coi bọn họ là cừu nhân giết cha mẹ nó, nếu quả thật như thế thì khó mà hỏi ra cái gì được.
Trong lúc Từ Mộng Hồng còn đang do dự, đột nhiên thấy một cái bánh bao trắng nóng hổi đưa tới trước mặt đứa bé kia. Vương Tông Cảnh ngồi xổm xuống trước mặt nó, thản nhiên nói:
“Đói bụng chưa, ăn chút đi.”
Đứa bé trai kia thấy cái bánh bao đưa ra trước mặt, cả người như cây gỗ khô lúc này vẻ mặt lại có chút biến hóa. Từ Mộng Hồng còn nghe được âm thanh bụng nó sôi ùng ục vì đói, dù sao thì nó vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.
Ánh mắt nó sáng lên một tí nhưng cũng không thò tay cầm lấy cái bánh bao. Vương Tông Cảnh cũng không nóng nảy, chỉ nhét một cái vào tay nó, ngồi xuống bên cạnh, sau đó nói tiếp:
“Ăn no đi, phải sống sót, biết đâu còn có thể báo thù.”
Thân thể của đứa trẻ rung động, mạnh mẽ ngẩng phắt đầu nhìn hắn, tinh thần vốn đã chết lặng bị hai chữ ‘báo thù’ này hung hăng kích thích một cái. Vương Tông Cảnh không chú ý tới nó nữa, chỉ ngồi bên cạnh nó, trong tay cầm một cái bánh khác, đưa lên miệng cắn một miếng lớn.
Đứa bé nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi cúi đầu, nhìn tới cái bánh bao bốc hơi nóng hổi trong tay. Trước đây nó lớn lên trong nhung gấm, mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy bánh bao, nhưng dù sao cũng ít khi ăn thứ mà dân thường hay ăn này. Nhưng giờ khắc này, vinh hoa phú quý, cha mẹ người thân đều đã không còn nữa rồi.
Khóe mắt nó chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt, rơi lên trên cái bánh bao nóng. Sau đó nó giơ tay lên, đưa cái bánh lên miệng, giống Vương Tông Cảnh, chậm rãi cắn một miếng lớn, ngậm lấy cả nước mắt của mình mà nhai nuốt.
Cái khăn che mặt của Từ Mộng Hồng hơi nhúc nhích, ánh mắt đảo qua trên mặt đứa bé kia, sau đó lặng yên rời đi. Ra tới cửa miếu, cả Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê đều nhìn nàng. Ngao Khuê thấp giọng kêu: “Hồng tỷ?”
Từ Mộng Hồng khẽ lắc đầu, không nói gì.
“Ngươi tên là gì?”
Vương Tông Cảnh ăn hết cái bánh bao trong tay, xoa xoa tay, đem cái bánh bao còn lại đặt xuống trước người đứa bé, sau đó mới thản nhiên hỏi.
Đứa bé nuốt vào một ngụm bánh bao, do dự một chút, sau đó thấp giọng đáp: “Ba Nhạc.”
Vương Tông Cảnh im lặng một hồi, sau đó mới nói tiếp: “Có nghĩa là vui mừng, khoái hoạt sao? Ta họ Vương, gọi là Vương Tông Cảnh, mọi người đều gọi ta là Tiểu Vương, nếu ngươi thích cũng có thể gọi như thế.”
Đứa trẻ Ba Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ trầm mặc lại cắn một miếng bánh bao nữa.
Vương Tông Cảnh cũng không thèm để ý, nhìn nó, kiên nhẫn chờ đợi, một lát lại mở miệng nói tiếp: “Chúng ta muốn cái gì, có lẽ ngươi cũng biết, có thể đem vật đó đưa cho ta được không?”
Ba Nhạc trầm mặc rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh, hỏi: “Đêm qua các ngươi tới nhà của ta, cũng giống những người khác, muốn giết người cướp đồ sao?”
Vương Tông Cảnh nghẹn họng, còn chưa kịp đáp thì Ngao Khuê đứng ở cửa thấy hai người bên trong nhắc tới chuyện nhà đứa bé thì vô cùng bực bội, không nhịn được nhảy dựng lên, lớn tiếng đáp:
“Nói bậy, chúng ta làm sao có thể hư hỏng như thế. Tiểu quỷ, ngươi nhìn đi, bốn bọn ta đều là người tốt, tới nhà của ngươi là hành hiệp trượng nghĩa cứu người trong biển lửa, phí thiên tâm vạn khổ mới cứu ngươi ra được, ngươi còn không mau mang thứ đó giao…”
Vốn lớn tiếng tuyên cáo mang theo mười phần trung khí, nhưng càng về sau thanh âm của Ngao Khuê càng giảm dần. Ánh mắt của hắn chuyển động, chỉ thấy Từ Mộng Hồng, Tây Môn Anh Duệ và Tiểu Vương ở đằng xa đều đang dùng một ánh mắt cổ quái liếc nhìn hắn, hắn ngượng ngùng không nói được gì nữa. Vương Tông Cảnh quay đầu, ho nhẹ một tiếng, sau khi trầm mặc một lát mới nói:
“Ngươi nói đúng, nhưng chúng ta không hề ra tay với người nhà của ngươi.”
Tây Môn Anh Duệ đứng ở bên kia cũng đi tới vài bước, đáp: “Đúng vậy, tối hôm qua ngươi cũng thấy đấy, lúc chúng ta tới Ba gia thì ở đó đã loạn trong biển lửa, người đã bị giết gần hết. Sau đó mới gặp ba người trong nhà của ngươi ở hoa viên, còn có mấy đạo sĩ của Lưỡng Nghi quan, nhưng từ đầu tới cuối trên tay chúng ta cũng không dính một giọt máu!” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng chỉ Vương Tông Cảnh, cười khan nói tiếp: “Ách… Hắn đã giết một người, nhưng ngươi cũng thấy đấy, người bị hắn giết chính là đạo sĩ Lưỡng Nghi quan đã giết cha mẹ ngươi, cái này gọi là giúp ngươi báo thù mới đúng.”
Vương Tông Cảnh trừng mắt nhìn hắn, Tây Môn Anh Duệ cũng liếc mắt nhìn lại, sau đó mới lui lại hai bước, tiếp tục dựa vào cửa miếu.
Thần tình trên mặt Ba Nhạc cũng phức tạp, Tây Môn Anh Duệ vừa nói một phen, nhất là câu cuối cùng đã làm đứa bé động tâm. Nó ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh, trong ánh mắt hiện lên một chút thần sắc khác lạ.
Tim Vương Tông Cảnh đập mạnh, không hiểu sao lại không dám nhìn vào mắt Ba Nhạc. Sau khi rời ánh mắt đi, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn phải cố gắng nổi lên tâm địa, nói: “Ba Nhạc, cái mảnh bí đồ kia ngươi có mang trên người không?”
Ba Nhạc im lặng một lát, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không có.”
Ngao Khuê đứng canh cửa như muốn nhảy dựng lên, dường như muốn nổi điên, nhưng đã bị Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ đè lại. Ánh mắt hai người kia sáng ngời nhìn tới, quả nhiên sau đó lại nghe Ba Nhạc nói với Vương Tông Cảnh:
“Nhưng ta biết nó ở đâu, cha ta cất nó trong một địa phương bí mật rồi. Ai cũng không biết chỗ, nhưng ta tìm được.”
Ba người Từ Mộng Hồng đều tỏ vẻ vui mừng, chỉ có Vương Tông Cảnh hơi nhíu mày lại, nhìn vào ánh mắt đứa trẻ, chần chờ một chút lại hỏi: “Có thể nói cho ta biết không?”
Ba Nhạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, một khắc này mọi người trong miếu thổ địa đều như ngừng thở chờ đợi. Sau đó bọn họ nghe đứa bé nói: “Có thể, nhưng ta có một yêu cầu, ngươi phải giúp ta làm một việc.”
Vương Tông Cảnh vươn tay xoa trán, sau đó đáp: “Ngươi nói đi.”
Ba Nhạc nhìn hắn, chậm rãi nhả từng chữ một: “Ngươi giúp ta giết kẻ thù đã hại người nhà của ta.”