Vương Tông Cảnh yên lặng nhìn Ba Nhạc sau đó khẽ lắc đầu, mà Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ cũng khẽ nhíu mày. Chỉ có Ngao Khuê cười xùy một tiếng, âm thanh mang theo chút ác ý, đứng ở cửa ra vào lớn tiếng nói:
“Ngươi biết cừu nhân của ngươi có bao nhiêu sao? Ngươi biết đêm qua có bao nhiêu người tới Ba gia sao? Ngươi có biết bây giờ cứ đi trong thành Lương Châu, tùy tiện chỉ mười người thì cũng năm người trong đó là cừu nhân của ngươi không? Ha ha ha ha… Giúp ngươi giết chết kẻ thù, chúng ta giết được hết sao?”
Lúc này đây, Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ cũng không ngăn cản Ngao Khuê nữa. Ngay cả Vương Tông Cảnh cũng trầm mặc một lát, sau đó nói khẽ với Ba Nhạc:
“Mặc dù hắn nói khó nghe nhưng chuyện đó thật sự không sai. Chuyện này bọn ta không làm được.”
Quai hàm Ba Nhạc cứng lại, giống như đang cắn răng, sau đó nó lại nhìn Vương Tông Cảnh, nói: “Không, ta chỉ muốn các ngươi giúp ta giết một người, sau đó ta sẽ giao vật kia cho các ngươi.”
“Ồ?” Lời vừa nói ra, bọn người Từ Mộng Hồng đều động dung, liếc nhìn nhau, sau đó chậm rãi nhích lại gần nhau.
Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua Từ Mộng Hồng, Từ Mộng Hồng khẽ gật đầu. Vương Tông Cảnh hiểu ý, quay đầu nhìn Ba Nhạc, đáp:
“Là ai?”
“Hồng Minh.”
“Hồng Minh?” Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, cảm thấy tên này rất quen tai nhưng lại không nhớ ra là ai. Hắn quay đầu nhìn ba người Từ Mộng Hồng, sau một lát, Tây Môn Anh Duệ đã đưa ra đáp án, tuy nhiên thần tình trên mặt hắn có vài vẻ cổ quái, thản nhiên đáp:
“Hồng Minh đạo nhân, Quán chủ Lưỡng Nghi quan sao?”
Ba Nhạc không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu. Bọn người Vương Tông Cảnh cũng lập tức nghĩ tới Quán chủ của Lưỡng Nghi Quan, ở Lương Châu này đích thực là có tồn tại, nhưng lại không biết đích xác tên của hắn ta. Ở Lương Châu có vô số tiểu phái, Lưỡng Nghi quan chỉ là một trong số đó nhưng cũng có chút danh tiếng. Mặc dù có chút danh tiếng nhưng thanh danh cũng không phải là tốt. Hồng Minh đạo nhân là chưởng môn một phái nhưng là nhân vật nghe tên xong người ta cũng quên luôn, ngày thường không thu hút ánh mắt của mọi người lắm.
Cho nên vừa nghe thấy danh tự của hắn, Vương Tông Cảnh mới không có phản ứng gì, đến tận khi Tây Môn Anh Duệ nói ra thân thế của người này thì hắn mới hiểu ra. Nhưng sau đó, trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ cổ quái, cùng cùng ba người khác nhìn tới Ba Nhạc. Không phải Hồng Minh đạo nhân kia đạo hạnh cao thấp thế nào, không phải vượt xa năng lực của bọn hắn có thể đối phó, ngược lại, dù Lưỡng Nghi quan có chút danh tiếng nhưng thực lực có hạn, đám người Từ Mộng Hồng vừa nghe đã biết giết người này không khó.
Chỉ là giờ khắc này, trong lòng bốn người đều xuất hiện ý nghĩ cổ quái, ba người khác thì chỉ trầm ngâm nghĩ trong đầu, chỉ có Ngao Khuê tính tình nôn nóng, sau khi ngạc nhiên bèn hướng Ba Nhạc hỏi:
“Ta nói… Không phải cừu nhân của ngươi có quá nhiều không có cách nào tìm được nên ngươi mới đổ cho người của Lưỡng Nghi quan tối qua đến giết người đấy chứ?”
Đứa trẻ im lặng một hồi, sau đó mở miệng đáp: “Ta không biết kẻ thù của ta là ai, tối hôm qua có rất nhiều người tới Ba gia, ta biết mình không thể báo nổi thù này. Thế nhưng ta biết ít nhất một người, cha ta cũng từng dẫn ta đi gặp hắn, bởi nhiều thế đạo quan của hắn nhận cung phụng từ Ba gia chúng ta cho nên cực kỳ tín trọng hắn, thậm chí còn xin nhờ hắn chiếu cố ta, nói sau này nếu tìm được manh mối của Bàn Cổ Đại Điện cũng muốn mời hắn cùng đi thăm dò bí mật của bảo tàng. Những lời này, khi ta chơi đùa ở bên cạnh đều nghe được.” Ba Nhạc nhắm mắt lại một hồi, sau đó cười sầu thảm, thấp giọng nói tiếp: “Sau đó thì sao, đêm qua ta thấy ba đồ đệ của hắn ở trước mặt ta, giết cha mẹ ta.”
Bốn người Từ Mộng Hồng trầm mặc, không nói gì nữa, kể cả Ngao Khuê vẻ mặt luôn đầy ác ý và thiếu kiên nhẫn cũng nhíu mày. Vương Tông Cảnh vỗ nhẹ lên bờ vai của nó, sau đó đứng lên đi về phía đám người Từ Mộng Hồng. Từ Mộng Hồng đưa tay ra hiệu, bốn người cùng đi ra phía cửa lớn của ngôi miếu, giảm thấp thanh âm bàn bạc. Ba Nhạc nhìn thoáng qua bọn hắn sau đó lại thu hồi ánh mắt, hơi mệt mỏi thở gấp một hơi, dường như đối với nó, nói chuyện với những người này là một điều khó khăn với nó.
Nó nghỉ ngơi một chút, ánh mắt lại rơi xuống trước mặt, sau đó nhẹ nhàng vươn tay cầm lên một cái bánh bao khác, đưa lên miệng chậm rãi cắn một miếng.
Thời gian chậm chạp trôi qua, dài tới nỗi Ba Nhạc suýt mất kiên nhẫn. Nhưng may mắn, khi nó định dao động thì bốn người kia dường như đã đưa ra được thống nhất, sau đó người tên Tiểu Vương vừa mua bánh bao cho nó lại trở về bên cạnh, ngồi xổm xuống trước mặt nó.
“Thấy người to cao kia không?” Không biết tại sao, câu đầu tiên mà Vương Tông Cảnh nói với Ba Nhạc lại là câu này.
Ba Nhạc nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, đồng thời nhìn thoáng qua Ngao Khuê đang ưỡn ngực, làm bộ hung thần ác sát, mặt đầy dữ tợn, trong tay lại cầm một thanh Lang Nha bổng màu đen, quét một vòng trong không trung rồi đập xuống đất làm cho ngôi miếu thổ địa cũng hơi rung lên một trận.
Vương Tông Cảnh thản nhiên nói tiếp: “Nếu ngươi lừa gạt chúng ta chuyện mảnh bí đồ thì hắn sẽ sử dụng Lang Nha Bổng kia đánh nát xương thịt ngươi, biết chưa?”
Ba Nhạc sắc mặt tái nhợt, vẫn cắn răng nói: “Biết.”
Tông Cảnh nhẹ gật dầu, đáp: “Tốt, việc này chúng ta sẽ làm. Sau khi thành công, ngươi lập tức cho chúng ta biết vị trí của mảnh bí đồ.”
Thân thể Ba Nhạc run lên, dường như không dám tin bọn người Vương Tông Cảnh lại đáp ứng dễ dàng như thế, ngạc nhiên nói: “Ngươi nói là… cái kia… Hồng Minh đạo nhân kia…”
Vương Tông Cảnh cười cười, một lần nữa đứng lên, thần sắc không có vẻ gì khác thường, nhưng trong ánh mắt hắn hiện lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, lẳng lặng đáp:
“Cái này… coi như hắn xui xẻo đi…”
Lưỡng Nghi quan là một đạo quan, đệ tử đều là đạo sĩ. Theo pháp chế mà nói thì miễn cưỡng có thể xem là họ hàng xa với Đại phái đệ nhất thiên hạ Thanh Vân Môn. Đương nhiên, cái quan hệ này Thanh Vân Môn kiên quyết không nhận, ngược lại người của Lưỡng Nghi quan khi hành tẩu giang hồ đều ưỡn ngực khoác lác, như là: ‘Mấy ngàn năm trước là một nhà’, ‘Tượng thần bọn ta hương khói giống hệt với tượng thần trong Ngọc Thanh Điện’, vân vân…
Cứ theo thời đại thần tiên của tổ tiên xa xưa, nếu ngược dòng thời gian mà tìm hiểu thì thiên hạ nhất thống, ai cũng không trốn thoát là người một nhà.
Nhưng lời nói là thế, đám đạo sĩ Lưỡng Nghi quan cũng chỉ dám thổi da trâu lên thế thôi, chứ nếu thật đưa ra ánh sáng thì bọn hắn không bao giờ dám. Đương kim chưởng giáo Thanh Vân môn, Tiêu chân nhân, cũng không phải là dễ trêu vào.
Lưỡng Nghi quan truyền thừa cũng không tính là lâu, thậm chí không tới trăm năm, quy mô môn phái cũng nhỏ. Dù đạo sĩ trong quán cũng có chút đạo hạnh, nhưng ở Lương Châu cũng chưa từng nghe nói Lưỡng Nghi quan có tu sĩ nào thần thông. Chỉ là đám gia hỏa mặc đạo bào này thỉnh thoảng làm ra ít hành vi vi phạm pháp lệnh, đây mới là cái làm bọn chúng có danh tiếng.
Đối với loại môn phái này, cho dù đối phó với kẻ đứng đầu là Hồng Minh đạo nhân, bốn người Từ Mộng Hồng, Vương Tông Cảnh, Tây Môn Anh Duệ và Ngao Khuê chẳng phải cố kỵ điều gì. Thế nhưng xét lại, so với Lưỡng Nghi quan, chỗ ở của Âm Ma Tông bọn hắn bây giờ xem ra còn kém lắm. Người ta dù sao cũng có sơn môn đạo quan vài chục năm rồi, còn người Âm Ma Tông không lâu trước đây mới đoạt địa bàn của người khác làm nơi cư trú. Nhưng Âm Ma Tông chính là nhánh xuất thân của Ma giáo, lại có nhị trong tam công tử kiệt xuất của Ma Giáo trước đây là Tần Vô Viêm, Kim Bình Nhi âm thầm trấn thủ, loại này làm sao tiểu phái như Lưỡng Nghi quan có thể bì được?
Sau khi quyết định, Từ Mộng Hồng đã khôi phục lại vẻ khôn khéo tài giỏi thường ngày, chỉ dăm ba câu đã phân phối mọi người ra ngoài. Lưỡng Nghi quan mặc dù không có thành tựu nhưng vẫn là một môn phái, bốn người không thể cứ như thế mà nghênh ngang giết vào tận cửa nhà người ta được. Dù sao đạo hạnh của mọi người còn chưa tới mức quá cường hãn đến nỗi có thể dễ dàng diệt cả môn phái người ta.
Còn nữa, đêm qua náo nhiệt một hồi, người của Lưỡng Nghi quan cũng xuất hiện ở Ba gia, bọn hắn không biết liệu có còn người nào của Lưỡng Nghi quan ở trong thành hay không, thậm chí có khi Hồng Minh đạo nhân cũng ở chỗ này. Nếu không điều tra tin tức này rõ ràng, cứ thế mơ hồ đánh giết vào Lưỡng Nghi quan, kết quả có khi trắng tay. Không phải là quá nhục nhã hay sao?
Loại tìm hiểu tin tức này, Từ Mộng Hồng, Tây Môn Anh Duệ và Vương Tông Cảnh có thể làm được, chỉ có Ngao Khuê thường ngày tùy tiện, Từ Mộng Hồng không quá yên tâm. Vừa vặn hôm nay có thêm Ba Nhạc, chính là một con tin cực kỳ quan trọng, giết chết Hồng Minh đạo nhân xong còn phải lấy tin tức mảnh bí đồ từ nó, thế nên Từ Mộng Hồng liền cố ý để Ngao Khuê ở lại trong miếu thổ địa, dặn dò hắn phải trông chừng Ba Nhạc, không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngao Khuê chẳng hề để ý, chỉ khoát tay hù dọa: “Tiểu quỷ này mới tám, chín tuổi đầu, lại không có đạo hạnh gì, chẳng lẽ có thể bay lên trời sao?”
Thật sự là có lý. Ba người Từ Mộng Hồng suy nghĩ mấy lần, xác thực cũng không nghĩ ra lý do gì để tiểu quỷ này có thể chạy thoát khỏi tay Ngao Khuê, thêm vào nơi này thường ngày yên tĩnh, không có người tới nên mới yên lòng, dặn dò thêm vài câu, sau đó hướng về phía nội thành Lương Châu mà đi.
Vừa ra khỏi miếu, Tây Môn Anh Duệ đi trước, Vương Tông Cảnh cũng muốn đi, lại nghe sau lưng có tiếng gọi khẽ của Từ Mộng Hồng:
“Tiểu Vương.”
Thân thể Vương Tông Cảnh dừng lại, trong nội tâm lại nhớ tới một màn xấu hổ buổi sáng, lập tức trong lòng có chút bất định, cũng cảm thấy hơi áy náy. Đang muốn vơ vét ít từ ngữ tỏ vẻ áy náy, lại nghe Từ Mộng Hồng đi tới bên cạnh hắn, bình thản nói:
“Sự tình buổi sáng, ngươi hãy quên đi.”
Vương Tông Cảnh giật mình, giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy nữ tử áo đỏ không nói thêm lời nào mà chỉ trầm mặc đi trước, không bao lâu sau đã biến mất trên con phố đông người.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía đó, trong nội tâm có chút mất mát, nhưng lại có cảm giác may mắn, âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đang định quay đầu, bỗng nhiên từ trong dòng người đông đúc truyền tới một tiếng chó sủa đã từng rất quen thuộc trước đây.
“Gâu!”
Hắn lập tức quay phắt lại, nhưng rồi lại thất vọng, trên đường phố toàn những người xa lạ, ở một góc phố xa hơn còn có một con chó chạy qua, như đang tìm ăn gì đó.
Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào con chó hoang kia hồi lâu rồi cười khổ một tiếng, sau đó lại nhẹ lắc đầu, giống như muốn đem cái mộng đẹp hão huyền trong lòng gạt bỏ đi. Sau đó hắn quay người, nhanh chóng đi về phía chợ đông trong thành Lương Châu.
Biển người như nước thủy triều, chen chúc mãnh liệt, một lát sau khi thân ảnh Vương Tông Cảnh biến mất, bỗng nhiên tại một nơi hẻo lánh trên đường, một con chó vàng lớn nhảy ra, đứng ở đầu đường hết nhìn đông lại ngó tây, sau đó mới hướng tới một nơi khác “Gâu gâu” hai tiếng. Người đi đường lập tức tránh né con chó to lớn đáng sợ này. Có người cũng nhìn về phương hướng đó một chút, sau đó lại rời ánh mắt đi. Đó chỉ là một con đường mòn vắng vẻ, bên trong cũng không có gì, ngoại trừ một ngôi miếu thổ địa đổ nát đã nhiều năm không được tu sửa.