Tru Tiên 2

Chương 107: Chiếu cố


“Đệ tử Thanh Vân Môn?” Trong miếu thổ địa đổ nát lâm vào một mảnh im lặng như tờ, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi. Qua một hồi lâu, Tây Môn Anh Duệ là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Ngươi không nhìn lầm đấy chứ?”

Ngao Khuê lắc đầu, thanh âm hơi có chút do dự, nói: “Không có.”

Tây Môn Anh Duệ nhìn hắn một cái, lại hỏi tiếp: “Mấy năm nay chúng ta đều cùng ở một chỗ, bởi vì tông môn nên chúng ta luôn trốn tránh đám đệ tử chính đạo, đặc biệt là người của Thanh Vân Môn, chưa bao giờ thấy họ giao thủ. Trước đây ngươi đã từng thấy họ giao thủ sao?”

Ngao Khuê nghẹn họng một chút, sau đó đáp: “Chưa từng.”

Vương Tông Cảnh nhíu mày, Tây Môn Anh Duệ lại hỏi: “Thế thì tại sao ngươi có thể xác định những người kia là đệ tử Thanh Vân môn chứ?”

Ngao Khuê nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời nói không ra lời, sau một lúc lâu hắn mới vụng trộm liếc Từ Mộng Hồng một cái, trong mắt tỏ vẻ hỏi ý kiến. Cử động này không tránh khỏi ánh mắt của Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ khiến cho trong lòng hai người nổi lên nghi vấn. Vương Tông Cảnh chần chờ một chút, sau đó hỏi khẽ: “Hồng tỷ?”

Từ Mộng Hồng đứng ở bên kia cũng không lập tức đáp, con ngươi hơi lóe lên, sau một lúc lâu mới lạnh lùng đáp: “Ngao Khuê đã nói như thế thì tất nhiên có lý do của hắn, ta tin tưởng hắn.”

Lời vừa nói ra khiến cho Ngao Khuê thở phào một hơi, nhưng hai người còn lại thì sắc mặt đen lại. Không khí trong miếu trầm mặc, ẩn ẩn một chút khí thế khẩn trương và xấu hổ khó nói.

Từ Mộng Hồng đảo mắt nhìn Tây Môn Anh Duệ, sau đó dừng lại ở Vương Tông Cảnh, thản nhiên hỏi: “Hai người các ngươi không tin lời của ta sao?”

Sau một hồi trầm mặc, Tây Môn Anh Duệ chậm rãi lắc đầu đáp: “Ta tin.”

Vương Tông Cảnh liếc nhìn hắn một cái, sau đó cũng đáp: “Ta cũng tin.”

Từ Mộng Hồng nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà khoát tay gọi ba người đến bên, sau đó trầm giọng nói: “Tiểu quỷ kia đã chạy mất rồi, bây giờ chúng ta phải tùy hoàn cảnh mà hành sự thôi, trước tiên nói về việc thăm dò tin tức ngày hôm nay. Tiểu Vương, ngươi nói trước đi.”

Vương Tông Cảnh nói: “Hoành Minh đạo nhân của Lưỡng Nghi Quan vẫn còn ở thành Lương Châu, nhưng không rõ là ở chỗ nào.”

Khăn che mặt của Từ Mộng Hồng khẽ động, nhìn hắn hỏi: “Tin tức đáng tin cậy không?”

Vương Tông Cảnh gật đầu.

Sau một lúc, Từ Mộng Hồng thản nhiên nói: “Hết sức điều tra thêm, sau khi tìm ra Hoành Minh đạo nhân rồi hãy nói tiếp.”

Vương Tông Cảnh im lặng gật đầu. Từ Mộng Hồng lại nhìn sang Tây Môn Anh Duệ. Tây Môn Anh Duệ do dự một chút, sau đó đáp: “Về sự tình Hoành Minh thì ta không nghe nói được gì. Nhưng trên đường đi về lại nghe được một tin tức nho nhỏ khác.”

“Sao?” Ba người còn lại, kể cả Vương Tông Cảnh đều nhìn về phía hắn chờ đợi. Tây Môn Anh Duệ đè thấp thanh âm, nói tiếp: “Có người xác nhận, ngày đó hai phái người đấu đá nhau ở chợ phía đông, ngoại trừ một bên là Địa Tàng Môn, nhóm người còn lại cũng đã bị điều tra ra rồi.”

Thân thể của Từ Mộng Hồng chấn động, vội hỏi: “Là bên nào?”

Tây Môn Anh Duệ đáp: “Giao Long phái.”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, sau đó nhớ ra mới hỏi: “Chính là Giao Long phái có tông môn ở trên đỉnh Phi Long, sâu bên trong Man Sơn sao?”

Tây Môn Anh Duệ nhẹ gật đầu: “Đúng thế.” Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Tin tức này chưa hẳn đã đáng tin, cũng chỉ là một lời đồn mà thôi.”

Từ Mộng Hồng suy tư một hồi, sau đó lắc lắc đầu nói: “Việc này không thật lắm. Dù Giao Long phái rất có thực lực nhưng nếu không có bằng chứng thì không thể kết luận được. Hơn nữa, rất có thể là kẻ khác muốn lập mưu hãm hại lắm, huống chi…”

Nói tới đây, thanh âm của Từ Mộng Hồng cứng lại. Ba người khác cũng như cảm thấy gì, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác khi nghe thấy ở bên ngoài miếu truyền tới tiếng bước chân. Kinh nghiệm lăn lộn bao năm bộc lộ ra, ngay lập tức Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đứng ở hai bên cửa, vẻ mặt của Ngao Khuê thì đầy sát khí, tay nắm chắc Lang Nha Bổng nhìn về phía cửa, trong tay Từ Mộng Hồng cũng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, Bạch Ngọc Câu một lần nữa hiện ra.”

“Phốc, phốc, phốc.” Tiếng bước chân ngày càng tới gần, không khí trong miếu thổ địa căng cứng, trong nội tâm cả bốn người đều hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ là những tên đệ tử Thanh Vân đáng giận kia lại quay lại sao?

Nhưng bọn hắn cũng không phải nghe quá lâu, sau một lát, một thân ảnh nhỏ xuất hiện ở cửa lớn. Kình phong hiện ra, hai thân ảnh như quỷ mị xuất hiện bên cạnh đứa trẻ, hai pháp bảo mang theo sát khí lập tức kề bên cổ nó. Ngao Khuê ở đằng trước cũng gầm nhẹ một tiếng, Lang Nha Bổng giơ lên cao, dường như có thể lập tức đem đứa trẻ kia đánh thành thịt nát.

Đúng lúc này, Từ Mộng Hồng quát to một tiếng: “Dừng tay!”

Lang Nha Bổng đen kịt dừng lại giữa không trung, trên mặt Ngao Khuê vốn đã đầy ngạc nhiên, lúc này càng thêm vẻ không tưởng tượng nổi khi thấy Ba Nhạc đứng ở đó. Mà Tây Môn Anh Duệ và Vương Tông Cảnh một trái một phải đang khống chế Ba Nhạc cũng ngây ngốc, sau đó mới chậm rãi buông lỏng cánh tay.

Chẳng ai ngờ loại tình huống này lại xảy ra, kể cả nếu như đám đệ tử Thanh Vân Môn kia quay lại đòi quyết chiến với bọn họ vì thay trời hành đạo cũng không làm bọn họ giật mình như thế. Cái khăn che mặt của Từ Mộng Hồng khẽ rung rung, người khác không nhìn thấy sắc mặt của nàng, nhưng trong mắt đã tràn đầy vẻ kinh ngạc. Rõ ràng nàng cũng không nghĩ tới việc Ba Nhạc sẽ một mình quay trở lại đây, một hồi lâu nàng vẫn không thể nói thành lời.

Cuối cùng, Vương Tông Cảnh ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Ba Nhạc, sau đó hỏi: “Ba Nhạc, sao ngươi lại quay về đây?”

Khóe miệng Ba Nhạc hơi nhúc nhích, ánh mắt đảo qua bốn người, trong đáy mắt vẫn còn vương chút sợ hãi. Nhưng chẳng biết tại sao, nó không quay người bỏ chạy mà một lần nữa nhìn về phía Vương Tông Cảnh. Trong bốn người này, chỉ có người trẻ tuổi này mới khiến nó tin tưởng.

“Ước hẹn trước kia còn đáng tin không?”

Vương Tông Cảnh nắm chặt Bạch Cốt Kiếm, sau một lát trầm giọng đáp: “Chắc chắn còn.”

Ba Nhạc nhìn hắn thật lâu, sau đó gật đầu, không nói gì mà đi vào trong miếu thổ địa, dưới ánh mắt kinh ngạc sững sờ của bốn người lớn, nó tìm một chỗ ngồi ở góc xa không có đất đá, lại ngồi tựa vào tường.

“Đầu của thằng nhóc này chắc chắn có vấn đề.”

Cả bốn người đứng ở bên ngoài miếu, chụm đầu xì xào bàn tán dưới gốc cây bạch dương. Tây Môn Anh Duệ là người đầu tiên mở miệng, đồng thời ánh mắt lại đảo qua vài lần con đường mòn, cảnh giác xem có kẻ đột nhiên đánh lén hay không. Vương Tông Cảnh hừ một tiếng, không nói gì, nhưng thần sắc trên mặt hiển nhiên là phản đối ý kiến đó.

Từ Mộng Hồng buồn rầu, đau khổ suy tư không nói. Tây Môn Anh Duệ trừng mắt với Vương Tông Cảnh, hỏi: “Ý của ngươi là chúng ta vẫn đi giết Hoàng Minh sao?”

Vương Tông Cảnh chưa kịp trả lời thì Ngao Khuê ở bên cạnh từ đầu tới giờ sắc mặt đã đen lại, lúc này gầm nhẹ một tiếng, tay vung Lang Nha Bổng làm cho trong không khí phát ra tiếng gió rít, hung dữ xoay người đi về phía miếu, miệng thì nói:

“Con mẹ nó, quản làm chó gì nhiều chuyện như thế, giết người là xong. Để lão tử đi khảo vấn thằng oắt con này, không tin là nó có thể chịu đựng được mà không nói ra.”

Thân thể như trâu của hắn mới di chuyển được hai bước thì có một cánh tay chắn ở trước mặt hắn. Ngao Khuê biến sắc, sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh đang ngáng đường mình, lạnh lùng hỏi: “Tiểu Vương, ngươi có ý gì?”

Vương Tông Cảnh chậm rãi đi tới cửa lớn, đứng ở đó, mặt không biểu tình, lạnh nhạt đáp: “Ta không cho phép ngươi động đến nó.”

Trong miếu thổ địa, thân thể bé nhỏ đang co rúc thân mình vào một góc hình như thoáng run lên một cái.

Sắc mặt Ngao Khuê tối tăm, tay nắm chặt Lang Nha Bổng, cơ bắp nổi lên. Vương Tông Cảnh vẫn lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không có ý sẽ tránh ra.

“Được rồi!” Thanh âm của Từ Mộng Hồng ở phía sau truyền tới: “Ngao Khuê, quay lại.”

Khóe mắt Ngao Khuê hơi nhích, sau đó không cam lòng mà quay lại. Từ Mộng Hồng hít sâu một hơi, nói: “Thằng nhóc đã quay lại rồi, hết thảy vẫn như cũ, tiếp tục tiến hành. Chúng ta hiện tại vẫn chưa tìm ra nơi ở của Hoành Minh kia, tìm được rồi liền giết hắn, sau đó bắt thằng nhóc giao ra mảnh tàn đồ. Những chuyện còn lại để sau hãy nói.”

Vương Tông Cảnh nghe được câu cuối cùng thì đồng tử co rút lại, nhưng không đợi hắn có ý kiến gì thì Từ Mộng Hồng lại nói tiếp: “Hiện tại chúng ta đi tìm Hoành Minh. Ngao Khuê…”

Ngao Khuê cười dữ tợn, quay đầu nhìn miếu thổ địa, sau đó nói: “Hồng tỷ yên tâm, lần này ta mà còn để làm mất nó thì ta không còn mặt mũi nào nhìn tỷ nữa.”

Từ Mộng Hồng lắc đầu, nói: “Không, lần này này ngươi theo ta và Tây Môn Anh Duệ đi tìm. Tiểu Vương, ngươi ở lại trông coi nó.”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, sau đó nhẹ gật đầu. Từ Mộng Hồng không nói nhiều lời, lập tức dẫn hai người kia rời đi. Lúc rời đi, vẻ mặt Ngao Khuê vẫn còn đầy vẻ không cam lòng, giống như còn có chút canh cánh, không nhịn được quay đầu nhìn vào trong miếu một cái.

Vương Tông Cảnh nhìn thấy thân ảnh ba người đi khuất mới chậm rãi quay trở vào trong miếu thổ địa, thấy Ba Nhạc vẫn ngồi co ro ở góc tường, hắn đi tới, ngồi xuống cạnh nó.

Ba Nhạc nhìn hắn, hỏi khẽ: “Bọn họ đi rồi hả?”

Vương Tông Cảnh gật đầu: “Ừ!”

Ba Nhạc không nói gì, Vương Tông Cảnh chờ một lát, mới hỏi tiếp: “Vì sao lại trở về?”

Ba Nhạc cúi đầu, sau đó nói khẽ: “Ta muốn báo thù.” Dừng một chút, nó lại nói tiếp: “Muốn các ngươi giúp ta báo thù.”

Vương Tông Cảnh im lặng, sau đó đưa mắt nhìn, thấy ánh mắt Ba Nhạc sáng ngời, hắn không nhịn được hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ba Nhạc hỏi: “Sau khi ta giao ra mảnh tàn đồ, các ngươi có giết ta hay không?”

Vương Tông Cảnh lâm vào trầm mặc, nửa ngày sau mới gian nan nhỏ giọng đáp: “Ta sẽ không giết ngươi.”

Ánh mắt Ba Nhạc ảm đạm hẳn, thân thể tựa vào tường, nói: “Nhưng ngươi đâu có quản được những người khác, bọn họ vẫn có thể sẽ giết ta, đúng không?”

Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy khó thở vô cùng, giống như lúc ở giữa sinh tử cũng không khó khăn bằng lúc này. Cuối cùng hắn thản nhiên đáp: “Ta không biết.”

Ba Nhạc yên lặng gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vuốt vuốt mi tâm. Qua một lúc lâu, hắn vẫn không quay đầu nhìn đứa bé trai kia nữa, nhưng thanh âm vẫn nhẹ nhàng truyền tới: “Ngươi đừng có suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ hết sức chiếu cố cho ngươi là được.”

Ba Nhạc nhìn hắn, khóe miệng hơi động một cái, nở một nụ cười.

Vương Tông Cảnh cũng dựa vào tường, một lớn, một nhỏ cứ thế ngồi cạnh nhau. Nhìn qua bức tường sụp đổ ra phía bên ngoài, ánh mắt trời rực rỡ, lá cây bạch dương đung đưa trong gió nhẹ.

Giờ phút này cả hai đều xuất thần không nói.

Qua một hồi lâu sau, Vương Tông Cảnh mới lại mở miệng, hỏi: “Ta hỏi ngươi chuyện này.”

“Ba Nhạc nói: “Được.”

Vương Tông Cảnh tiếp lời: “Trong Ba gia, ngươi có từng nghe tới tên một người gọi là Ba Hùng chưa?”

Ba Nhạc nhíu mày: “Ba Hùng?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.