Tru Tiên 2

Chương 106: Quay đầu lại


Vì bức tường bị sụp đổ quá nửa, đá vụn, bụi đất vương vãi khắp nơi nên miếu thổ địa vốn không rộng rãi gì nay càng chật hẹp. Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đứng canh giữ ở cửa, cảnh giác quan sát động tĩnh bên ngoài. Nhưng xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh, không hề có địch nhân tới như trong tưởng tượng của hai người. Mà hai người bọn họ cũng chỉ là cố tình bày ra cái bộ dáng đó mà thôi, trên thực tế, mặc dù đứng canh cửa nhưng lỗ tai hai người lại dựng đứng lên nghe ngóng chuyện bên trong.

Từ phía sau bọn họ, thanh âm trầm thấp kèm theo tiếng rên rỉ thống khổ truyền tới, một lát sau bọn họ lại nghe thấy một tiếng như vật gì nện mạnh lên đất khiến cho tòa miếu lại rung lên một trận nữa, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Hồng tỷ, Hồng tỷ…” Vài tiếng rên rỉ gào khóc trầm thấp truyền ra làm cho hai nam nhân đứng canh cửa khóe miệng cũng không khỏi méo xẹo.

Giọng khàn khàn của Từ Mộng Hồng hơi lớn, giống như đang quát mấy câu, vô cùng tức giận khiến cho tiếng rên rỉ của Ngao Khuê lập tức im bặt. Sau lại nghe vài tiếng đập nữa, cuối cùng trong miếu mới dần yên tĩnh lại.

Vương Tông Cảnh thấy Tây Môn Anh Duệ cũng đang liếc nhìn mình, nhưng hắn vẫn giả vờ như không nghe thấy gì, cứ trầm mặc đứng nguyên tại chỗ.

Một lát sau, từ trong miếu truyền ra âm thanh khàn khàn đầy mệt mỏi của Từ Mộng Hồng: “Hai người các ngươi cũng vào đi.”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ xoay người đi vào, chỉ thấy trong miếu thổ địa ngổn ngang, lộn xộn, Từ Mộng Hồng mặc áo đỏ, mang khăn che mặt màu trắng đang đứng ở chính giữa, còn Ngao Khuê to như con tịnh thì lại không đứng mà ngồi trên bồ đoàn, lưng tựa vào một cái chân cột, đang nhe răng trợn mắt, mặt mũi đau khổ tới cực điểm.

Nhìn kỹ lại thì phát hiện trên người hắn có thêm không ít dấu chân, trên mặt cũng có vài miệng vết thương nhỏ, không biết có phải là vừa rồi Từ Mộng Hồng lên cơn thịnh nộ trút xuống hắn hay không. Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ tất nhiên sẽ không dám ra vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa, ngược lại mặt cả hai cũng nghiêm chỉnh nét mặt đứng ở một bên.

Ngao Khuê bị Từ Mộng Hồng dạy dỗ một trận nhưng không thẹn quá hóa giận mà trên mặt chỉ có vẻ hậm hực và hối hận, ngồi yên bên chân Từ Mộng Hồng. Vương Tông Cảnh biết Ngao Khuê là người đi theo Từ Mộng Hồng sớm nhất trong cả bọn, còn trước cả khi hắn và Tây Môn Anh Duệ tới, Ngao Khuê chính là người trung thành nhất của Hồng tỷ, coi Hồng tỷ chính là trung tâm.

Ngày thường Từ Mộng Hồng thường xuyên phân phó công việc cho Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ nhưng luôn tính toán khắc chế hai người, không hề có thái độ hất hàm vênh mặt sai khiến. Ngược lại với Ngao Khuê thì nàng tùy tiện hơn nhiều, có lúc còn vô lý quát mắng, đánh chửi, nhưng Ngao Khuê da dày thịt béo chưa từng cãi lại một lần, vô cùng trung thành với Từ Mộng Hồng.

Có lẽ hai người ở cạnh nhau nhiều năm như thế cũng có những bí mật mà không ai có thể biết được.

Nhưng những sự tình này bọn hắn chưa từng nói qua, mà Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ cũng chưa từng hỏi.

Từ Mộng Hồng đứng đó phiền chán một lát, cuối cùng oán hận nhìn cả hai, nói: “Tiểu quỷ Ba gia kia chạy rồi, Ngao Khuê gặp phải một đám đạo sĩ lạ, đánh không lại địch nhân, sau đó thì như các ngươi đã thấy đó.”

Tây Môn Anh Duệ im lặng không nói gì, Vương Tông Cảnh nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi: “Ba Nhạc được bọn hắn cứu đi ư?”

Từ Mộng Hồng liếc nhìn Ngao Khuê trên mặt đất, hừ lạnh: “Ngươi tự mình nói đi.”

Ngao Khuê mang theo vẻ mặt đau khổ, không dám nhìn Từ Mộng Hồng, chỉ vỗ vỗ thân thể rồi đứng lên, ồm ồm nói: “Cũng không phải thế, trước khi nhóm người kia đến thì tiểu quỷ Ba gia kia đã không thấy đâu rồi.”

“Hả?” Lần này cả Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đều đưa mắt nhìn hắn, trong ánh mắt đầy vẻ nghi vấn lại kèm theo một chút ý coi thường. Ngao Khuê đỏ mặt, không giấu diếm nữa mà đem toàn bộ trình tự sự việc kể ra trước khi hắn hôn mê. Từ đầu tới cuối Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đều không nói chêm vào thêm một câu nào.

Sau khi nghe xong, Tây Môn Anh Duệ trầm tư hỏi: “Nói như vậy là có hai nhóm người sao? Nhóm thứ nhất cứu tiểu quỷ Ba gia kia đi, còn nhóm thứ hai tới cản trở ngươi? Đây là đồng mưu sao?”

Ngao Khuê mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không chắc. Đúng lúc này, Vương Tông Cảnh vẫn yên lặng ở một bên, khi nghe tới đoạn giữa thì sắc mặt hơi biến, lúc này trầm giọng hỏi:

“Lúc đầu ngươi thấy một con chó vàng lớn sao?”

“Đúng thế.” Ngao Khuê tức giận tới hoa tay múa chân, vẻ mặt đầy không cam lòng, hậm hực nói tiếp: “Con chó đó rất lớn, cao thế này này, hiếm thấy con chó nào to lớn như thế. Ta thấy kỳ quái nên mới đi qua đó…”

Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn xuống đất, trong mắt xẹt qua một tia kích động và kinh ngạc. Chờ tâm tình bình ổn lại, hán mới hỏi tiếp: “Ngoại trừ con chó vàng đó, ngươi còn nhìn thấy gì không, một con mèo, một con heo, hay một con khỉ chẳng hạn?”

Tây Môn Anh Duệ ở bên cạnh nghe thấy thế thì suýt cười thành tiếng, nhìn Vương Tông Cảnh thầm nghĩ Tiểu Vương ngày thường ít nói, không ngờ khi mỉa mai cũng độc ác như thế.

Ngao Khuê ngây ngốc một lúc, cũng không nghĩ ra Vương Tông Cảnh có ý gì khác trong câu nói, chỉ ngạc nhiên lắc đầu đáp: “Không, ta không thấy gì khác cả. Lúc ta thấy con chó vàng đó thì định đi qua, không ngờ sau đó thấy gáy tê rần, mặt mũi tối sầm, cũng không biết phía sau có gì không. Lúc ta tỉnh lại thì nhóm người kia đi tới, còn tiểu quỷ Ba gia kia thì đã không thấy đâu.”

Trong mắt Vương Tông Cảnh hơi hiện lên vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu, ý nói hắn không muốn hỏi gì nữa.

Từ Mộng Hồng hừ một tiếng, mở miệng nói: “Còn một sự kiện quan trọng hơn, các ngươi nghe Ngao Khuê nói nốt đi.”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đều giật mình nhìn Ngao Khuê. Ngao Khuê liếc nhìn Từ Mộng Hồng, sau đó mới liếm liếm bờ môi, vang theo vài phần không chắc chắn, nói: “Lúc này ta mới nhớ ra, lúc ta cùng bốn người kia giao thủ, đạo pháp mà bọn chúng sử dụng rất giống với đệ tử của Thanh Vân Môn.”

“Sao?”

Một câu nói này quả làm người ta giật mình, khiến cho cả Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đều phải nhìn tới hắn. Cây có bóng, người có tiếng, Thanh Vân Môn đứng đầu thiên hạ cả nghìn năm nay, riêng phần uy vọng này cũng đủ hấp dẫn người khác rồi.

***

Toàn Ba gia nhà cao cửa rộng ở Lương Châu phồn hoa, sau một đêm đã hóa thành một mảnh phế tích. Mọi thứ đều đổ nát, ngọn lửa nuốt lấy tính mạng của rất nhiều người mặc dù đã yếu nhưng vẫn còn âm ỉ cháy ở vài nơi. Khói đen bốc lên khiến cho nơi này càng thêm thê lương.

Những người đêm đó điên cuồng giết chóc để đục nước béo cò đến ban ngày đã hoàn toàn lui đi, nơi này vào giờ ngọ, có rất nhiều người tụ tập xung quanh Ba gia nhìn mảnh phế tích này, chứng kiến cảnh hoang tàn của thế gia bị diệt môn không rõ lý do này.

Cũng có không ít người đưa mắt đảo khắp khu phế tích giống như đang tìm cái gì, nhiều người trong lòng hiểu rõ cái mà người khác đang tìm.

Tại một chỗ nhìn tới đám phế tích này, hai đứa trẻ đang đứng cạnh nhau, đúng là người sống sót cuối cùng của Ba gia – Ba Nhạc và người đã ngẫu nhiên cứu nó là Tiểu Đỉnh. Con chó vàng và con khỉ lông xám thì ở sau lưng bọn nó, lười biếng nằm rạp trên mặt đất, ngủ gà ngủ gật.

Tiểu Đỉnh hỏi khẽ: “Đây là nhà của ngươi sao?”

Ba Nhạc yên lặng nhìn nơi đã từng là nhà cao cửa lớn, trong mắt đầy vẻ đau đớn, nghiến chặt hai hàm răng, sau một lúc lâu mới nói khẽ: “Ừ.”

Tiểu Đỉnh im lặng, nhìn thảm trạng trước mặt, cũng cảm nhận được thống khổ trong lòng Ba Nhạc. Sau đó, nó thấy có những người đang đi lại trong Ba gia tìm kiếm người thì lông mày nhíu lại, hỏi Ba Nhạc: “Những kẻ đang tìm kiếm người ở kia chính là kẻ thù của ngươi sao?”

Ba Nhạc nhìn tới nửa ngày, sau đó mới cười khổ đáp lại: “Có thể phải, cũng có thể không phải, ta cũng chẳng biết được nữa.” Nói xong như nhớ ra cái gì, nó lại im lặng không nói nữa.

Tiểu Đỉnh cắn răng, thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi tính toán thế nào?”

Ba Nhạc trầm mặc thật lâu, sau đó đáp: “Ta phải đi về.”

Tiểu Đỉnh ngơ ngác hỏi lại: “Nhưng ngươi không có nhà, định về đâu chứ?”

Ba Nhạc lắc đầu đáp: “Không phải về nhà, ta phải về lại miếu thổ địa.”

Tiểu Đỉnh mở to hai mắt nhìn nó, ngạc nhiên: “Không phải ngươi đó ở đó có người xấu sao, sao còn trở về đó?”

Ba Nhạc im lặng một lát, sau đó thấp giọng đáp: “Bên đó có bốn người, trong đó cũng không phải toàn là người xấu, hơn nữa… Nếu ta không trở về thì bọn họ sẽ không giúp ta báo thù.”

Nó quay đầu, nhìn Tiểu Đỉnh vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, nói tiếp: “Cái này chính là một ước định. Ta cũng không chắc có đáng tin hay không, nhưng ngoại trừ điều này thì ta không nghĩ ra còn biện pháp gì khác nữa.”

Ánh sáng mặt trời chiếu trên thành Lương Châu, ở đầu đường lối đi vào miếu, có hai đứa trẻ đứng đó chia tay nhau.

Hai đứa trẻ so với tường thành cao ngất to lớn thì chẳng khác gì hai con kiến. Lúc này một trong hai đứa giống như bị nước lũ thế gian cuốn đi xa, ngoại trừ quay đầu nhìn thì không có cách nào quay lại, chỉ có thể tiến về phía trước.

Ba Nhạc chia tay Tiểu Đỉnh, đi về phía miếu thổ địa đổ nát, trong lòng tràn đầy mờ mịt và hoang mang, tâm thần không ổn định. Ở phía sau nó, Tiểu Đỉnh hạ cánh tay đang vẫy vẫy tạm biệt xuống, nhìn thân ảnh Ba Nhạc dần dần biến mất.

Đại Hoàng đứng lên, đi tới bên cạnh nó, cái đầu lớn cọ mấy cái vào người nó, cái đuôi vẫy vẫy, trong mũi phát ra tiếng phì phì. Tiểu Hôi thì lười biếng ngáp một cái, dường như không có nửa phần hứng thú với ân oán tình thù của nhân gian.​


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.