Vương Tông Cảnh cũng không hề bỏ đi xa, sau khi rời khỏi hậu viện, hắn lặng yên ẩn thân dưới gốc một cây lớn bị lửa thiêu cháy hết một nửa ngay bên tường. Hắn nhìn về phía tòa lầu đã cháy tàn cháy rụi, nhìn hai đứa trẻ đang đứng đó nói chuyện.
Năm năm không gặp, tiểu hài tử đầu tròn, bụng tròn năm đó bây giờ đã cao lớn hơn rất nhiều, nhưng nét mặt và dáng vóc vẫn không khác là mấy. Dáng cười, âm điệu, ngay cả động tác giơ tay nhấc chân vẫn đều rất quen thuộc, Vương Tông Cảnh hoàn toàn có thể nhận ra bộ dáng năm đó của Tiểu Đỉnh.
Hắn ẩn mình trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn đứa trẻ đáng yêu đó, trong đáy mắt xẹt qua một tia bồi hồi.
Tiểu Đỉnh và Ba Nhạc nói chuyện với nhau một lúc, thỉnh thoảng Tiểu Đỉnh lại hỏi Ba Nhạc mấy câu, hiển nhiên là khó hiểu chuyện gì đang phát sinh giữa đêm khuya khoắt này. Ba Nhạc ấp a ấp úng cũng không biết phải giải thích thế nào. Thỉnh thoảng Tiểu Đỉnh lại nhìn về phương hướng mà Vương Tông Cảnh vừa rời đi, ánh mắt hiện ra vẻ kỳ quái, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng đến cuối cùng, nó và Ba Nhạc quyết định rời khỏi nơi này.
Nhìn hai đứa trẻ sóng vai nhau rời đi, Vương Tông Cảnh ẩn thân dưới gốc cây cũng nhẹ nhàng thở ra, sâu trong nội tâm hiện lên một chút mờ mịt. Hắn âm thầm cười khổ một tiếng, nghĩ sự tình biến thành thế này thì hắn đành phải lấy ra một trong ba mảnh tàn đồ của mình giao cho bọn người Từ Mộng Hồng rồi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên hắn nghe được trên đầu mình truyền tới một thanh âm nhỏ, giống như một cành cây khẽ rung động. Thân thể Vương Tông Cảnh chấn động, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cái bóng đen kêu lên một tiếng rồi quăng mình xuống.
Sự tình phát sinh vội vàng, Vương Tông Cảnh chưa kịp nhìn ra bóng đen đó là gì, những năm gần đây lăn lộn trong vùng đất Lương Châu hung hiểm này đã tạo thành cho hắn một phản ứng nhạy bén. Đầu tiên hắn lộn mình nhảy ra ngoài, đồng thời tay phải chớp lên bạch quang, một cỗ sát khí lạnh lẽo từ trên người hắn như đao phong xuất ra, Bạch Cốt Kiếm lập tức đâm tới.
“Chi chi chi chi.”
Bóng đen phát ra tiếng kêu nho nhỏ vô cùng quen tai. Đồng tử Vương Tông Cảnh co rút lại, trong nội tâm xẹt qua một cảm giác không ổn. Quả nhiên dưới ánh sáng mờ mờ do thanh Bạch Cốt Kiếm tản ra, chỉ thấy bóng đen treo trên cây đúng là con khỉ lông xám quen thuộc trong trí nhớ của hắn.
Đáng chết, lại là Tiểu Hôi.
Trong lòng Vương Tông Cảnh âm thầm kêu khổ, nhưng vừa rồi hắn tưởng là kẻ thù sinh tử nên ra tay toàn lực, lúc này làm sao có thể thu hồi đòn được. Tiểu Hôi treo ngược mình trên cây như người ta trồng cây chuối, cái đuôi quấn lấy cành cây đong đưa cả thân thể của nó, hoàn toàn không có phản ứng gì trước sát khí bạo phát bất ngờ của Vương Tông Cảnh, trong mắt nó thậm chí còn có phần hiếu kỳ.
Thanh Bạch Cốt Kiếm gần như đã đâm tới Tiểu Hôi. Từ nhiều năm trước, Vương Tông Cảnh đã biết Đại Hoàng, Tiểu Hôi hoàn toàn không phải động vật bình thường, nhưng mấy năm qua hắn cũng rất hiểu uy lực của thanh Cốt Kiếm trên tay mình. Dưới tình thế không kịp thu tay, trong nội tâm hắn vô cùng lo sợ. Đột nhiên mắt hắn hoa lên, bỗng thấy một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Tiểu Hôi.
Người đó khẽ vươn tay, đón lấy thanh Bạch Cốt Kiếm đang vung tới.
Hắc quang lóe lên, bóng đêm thâm trầm cũng như đọng lại một khắc này, làm cho người ta có cảm giác bóng đêm có vài phần sức sống. Thân ảnh hiện ra trong hắc ám lập tức tán đi toàn bộ ánh sáng nhạt nhòa cuối cùng, làm cho bóng đêm trở thành thâm trầm nhất, tinh khiết nhất, không ánh sáng, không một chút khe hở nào có thể le lói được vào bóng đêm dầy đặc này.
Kể cả thanh Bạch Cốt Kiếm cường hãn mang đầy sát khí lạnh lẽo cũng bị bóng đêm này nuốt sống.
Sau một lát, Vương Tông Cảnh kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể đại chấn, cả người bay ngược về sau, nặng nề rơi xuống một khu tường nhà đổ nát, tro bụi bay tán loạn, gạch đá văng tung tóe.
Người trong bóng tối kia ngẩng đầu, khẽ “Ồ” một tiếng, dường như rất kinh ngạc, nhìn thoáng qua về phía Vương Tông Cảnh bị đánh bay. Lúc này, con khỉ lông xám đang treo ngược mình trên cành cây cũng thu cái đuôi lại, nhẹ nhàng nhảy lên vai người kia, nhếch miệng cười cười, thò tay sờ lên đầu người kia.
Người nọ liếc nhìn nó, hừ một tiếng, nói: “Tiểu Hôi, đừng lộn xộn nữa.”
Con khỉ lông xám thè lưỡi, trong tay không hiểu lấy từ đâu ra một quả dại, đưa lên miệng gặm lấy gặm để.
Trong đống đổ nát, Vương Tông Cảnh đứng hẳn dậy, vẫn cảm thấy khí huyết nhộn nhạo nơi ngực, trong lòng dâng lên vẻ kinh hãi. Vừa rồi giao thủ nhanh như chớp, mặc dù hắn đã dốc toàn lực để tránh khỏi đòn của bóng đen kia, nhưng cỗ sát ý lạnh thấu xương trong đó như che đậy cả thiên địa vẫn khiến cho hắn có cảm giác vô cùng áp bách, làm cho trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vô lực bình sinh chưa bao giờ có.
Thậm chí, hắn còn cảm giác bóng đen đó cuối cùng đã thu liễm một phần, nếu không mình có thể tránh được hay không cũng còn rất khó nói.
Nhưng sau một khắc, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức bị một cỗ cảm xúc khác thay thế, con khỉ kia rõ ràng chính là Tiểu Hôi trên Đại Trúc Phong, trước đó Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng cũng đã xuất hiện ở đây, như vậy lúc này ở đây còn có thể là ai đây?
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc cổ quái mà chính hắn cũng không thể hiểu nổi, cứ nhìn về phía bóng tối kia, chỉ thấy từ đó, một thân ảnh vô cùng bình thường bước tới. Tiểu Hôi ngồi trên vai người đó, khoan thai gặm quả, đồng thời trong mắt mang theo vài phần trêu tức nhìn Vương Tông Cảnh.
“Tiền bối…” Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, nhìn Trương Tiểu Phàm đi tới trước mặt mình, chắp tay kêu một tiếng.
Trương Tiểu Phàm nhìn hắn đánh giá, khẽ gật đầu, ôn hòa cười cười, nói: “Thì ra là cậu, đã lâu không gặp.”
Năm năm không gặp, giờ phút này Vương Tông Cảnh nghe một câu thăm hỏi bình thản không có gì lạ, không hiểu sao trong lòng vô cùng kích động. Những kỷ niệm năm năm trước trên núi Thanh Vân vụt qua, trời xanh mây trắng, cây cao, núi xanh, cánh rừng trúc bao la bạt ngàn như sóng lớn…
“Vâng.” Hắn nhìn Trương Tiểu Phàm, cắn răng đáp một tiếng.
Trương Tiểu Phàm mỉm cười hỏi: “Không bị thương chứ?”
Vương Tông Cảnh lắc đầu: “Không sao.”
Trương Tiểu Phàm vỗ vỗ Tiểu Hôi, cười nói với hắn: “Con khỉ này tính tình xưa nay đều không tốt, sợ là vừa rồi nó cố ý dọa cậu, cậu không nên chấp nó làm gì.”
Vương Tông Cảnh vội vàng đáp: “Không sao, không sao, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. May mắn tiền bối ra tay nhanh, bằng không ta rất sợ vừa rồi sẩy tay làm bị thương Tiểu Hôi thì thật không xong.”
“Xì… xì! Xì… xì! Chi chi chi chi!” Hắn vừa nói xong, Tiểu Hôi đang cao hứng gặm quả trên vai Trương Tiểu Phàm trừng mắt tức giận với Vương Tông Cảnh, nhe răng trợn mắt với hắn, như muốn nói: “Xú tiểu tử ngươi nói hươu nói vượn không biết trời cao đát rộng. Nếu không ngươi thử phóng ngựa tới đây, ta với ngươi solo một phen xem tới cuối cùng ai mới là kẻ bị đánh cho bụi đất đầy trời, hoa rơi nước chảy.”
Vương Tông Cảnh ngây ra, còn không kịp phản ứng thì Trương Tiểu Phàm đã nhíu mày, thấp giọng mắng Tiểu Hôi một phen, sau đó mới cười nói với hắn: “Không cần để ý tới nói. Tiểu Hôi tính tình hoang dã quen rồi.” Dừng lại một chút, hắn lại hỏi Vương Tông Cảnh: “Mấy năm nay, cậu đều ở Lương Châu này sao?”
Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu, nói: “Vâng, ta ở…” Nói tới đây, hắn bỗng dưng im bặt, nội tâm do dự một hồi. Trong lòng hắn, Trương Tiểu Phàm và vị chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân môn Tiêu Dật Tài là hai vị tiền bối có sức nặng lớn nhất, nhưng giờ phút này bản thân hắn đã mang sứ mạng do Tiêu Dật Tài phó thác, sự tình trọng đại, nếu như nói quá nhiều với Trương Tiểu Phàm cũng không tốt lắm.
Hắn còn đang do dự, Trương Tiểu Phàm lại cười hỏi: “Cậu tiềm thân trong một tiểu phái chi nhánh nào đó của ma giáo sao?”
Vương Tông Cảnh kinh hãi, vô ý thức lùi về sau một bước, khó tin nhìn Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm nhìn vào mắt hắn, lắc đầu, thản nhiên nói:
“Cái này có gì khó đoán. Năm đó những gì cậu học ở ta đều liên quan tới Ma giáo, hôm nay lại gặp ở biên giới Man Hoang, tại Lương Châu này, suy nghĩ thì cũng cảm thấy quá nửa là như thế.”
Vương Tông Cảnh cười khan một tiếng, không do dự gật đầu thừa nhận.
Trương Tiểu Phàm khẽ thở dài một hơi, nhíu mày, nói khẽ: “Không thể tưởng tượng được, người kia thật đúng là…” Nói được một nửa, hắn lại cười khổ lắc đầu, sau đó nhìn Vương Tông Cảnh nói tiếp: “Bắt ngươi tuổi còn nhỏ mà phải gánh trách nhiệm này, hắn thì tốt rồi. Mà mấy năm nay cậu sống thế nào?”
Sống như thế nào?
Trong gió đến, trong mưa đi, trong đao quang kiếm ảnh, trong biển máu núi xương, giết người, bị người đuổi giết, còn có gì khác nữa sao?
Vương Tông Cảnh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trương Tiểu Phàm, cười cười đáp:
“Rất tốt.”
Trương Tiểu Phàm nhẹ gật đầu với hắn.
“Vừa đi vừa nói chứ?”
“Vâng.”
Trương Tiểu Phàm quay người đi thẳng về phía trước. Vương Tông Cảnh theo sau hắn, nhìn qua bóng lưng của nam tử này, tâm tình đã bình phục rất nhiều so với khi nãy, thậm chí còn có chút hưng phấn khó nói. Nhưng mới đi theo Trương Tiểu Phàm được hai bước, hắn cảm thấy gáy tê rần, Vương Tông Cảnh kinh ngạc đưa mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Hôi ngồi xổm trên vai Trương Tiểu Phàm cười hì hì như không có việc gì, nhưng quả dại trong tay cũng không biết đã ở đâu?
Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn, chỉ thấy ở dưới chân có một cái hột tròn tròn.
Là con khỉ chết tiệt này ném! Vương Tông Cảnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Hôi, Tiểu Hôi cười hắc hắc, trong tay khẽ lật, lại lấy ra một quả dại khác cắn một cái, đồng thời tay phải đưa ra, một ngón tay dựng lên ngoắc ngoắc về phía hắn, giống như muốn nói có giỏi thì nhào vô.
Vương Tông Cảnh cắn răng, bĩu môi hừ một tiếng, trong lòng nghĩ: “Con khỉ chết tiệt, coi như ngươi lợi hại, ta nhịn…”