Hào quang vạn trượng, đất rung núi chuyển, cuồng phong gào thét, cổ âm vang vọng – tình cảnh đang nói tới ở đây chính là bên trong Thiên Linh Cốc dưới chân núi phía tây Man Sơn. Vốn sơn cốc chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, nhưng bây giờ nó bị hào quang từ sâu dưới lòng đất bắn lên làm cho cả sơn cốc hiện ra rõ ràng trước mắt. Một tòa cung điện cổ xưa cực kỳ to lớn vậy mà đang trồi lên từ dưới mặt đất một cách không thể nào tin được. Mặt đất vốn cứng rắn trước kia giờ phút này lại mềm nhũn giống như đậu hũ, tan vỡ ra thành từng mảnh dưới hào quang sặc sỡ vạn trượng, hóa thành vô số đất đá bụi bặm rơi từ trên nóc cung điện xuống bên dưới.
Trong lúc này, còn có điều gì để phải nghi ngờ, mê hoặc nữa hay sao? Nếu nói tòa cung điện to lớn hùng vĩ, mênh mông cổ xưa từ dưới lòng đất trồi lên này không phải là Bàn Cổ Đại Điện trong truyền thuyết thì hơn một vạn người đang có mặt tại đây cũng sẽ chẳng có ai tin.
Gió cuốn mây phun, tiếng rít tiếng gào hết đợt này tới đợt khác. Đang đứng bên trên cự thạch, Vương Tông Cảnh sau khi trải qua nỗi khiếp sợ ban đầu, lúc này đã hơi hoàn hồn lại, hắn lập tức phát hiện mình dường như đã dấn thân vào một cơn lốc xoáy cực lớn, hoặc có thể nói là một dòng nước đang chảy xiết vô cùng. Ở chung quanh hắn, thậm chí là khoảng không ngay trên đầu, lúc này có vô số bóng người như những mũi tên rời cung, điên cuồng lao về phía sơn cốc đang tỏa ra hào quang rực rỡ trong đêm.
Trong tiếng gió dữ dội như đao quất vào mặt, trong sự cuồng dã thậm chí có chút điên cuồng của đêm tối, ngay cả nhịp tim của hắn cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn, giống như máu trong lồng ngực đang sôi lên ùng ục. Chỉ là cuối cùng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ trắng đen, vì thế hắn hung hăng cắn vào đầu lưỡi một cái, nhờ sự đau đớn giúp đầu óc tỉnh lại. Trong khoảnh khắc tâm trí vừa thanh tỉnh, hắn dự định chào hỏi những đồng bạn bên cạnh, bởi vì hắn nghĩ rằng với cục diện như thế này thì không nên hơi chút là tránh đi.
Chỉ là vừa mới quay đầu lại, Vương Tông Cảnh lập tức ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì ngay phía trên cự thạch lúc này, ngoại trừ bản thân hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ ra thì chung quanh không ngừng có người điên cuồng lướt qua.
Ba người Từ Mộng Hồng, Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ không biết đã biến mất từ khi nào… Trái tim Vương Tông Cảnh nặng trịch, hắn vội vàng vịn tay vào cự thạch xung quanh nhìn lướt qua. Sau một lát, hắn quay lại mép cự thạch với vẻ mặt khó coi, chung quanh cự thạch lúc này đúng như những gì mà hắn đã đoán, hoàn toàn không có bóng dáng của ba đồng bọn kia. Hắn đứng nguyên tại chỗ cẩn thận suy nghĩ một lúc, dường như lờ mờ nhớ lại tràng cảnh xuất hiện của tòa cung điện cổ xưa ở trong Thiên Linh Cốc này. Vào lúc đó, cục diện đột nhiên lâm vào một mảnh hỗn loãn, Từ Mộng Hồng dường như đã kêu lên cái gì đó. Nhưng trong giây phút này, mỗi người ở đây đều bị kỳ quan trên bầu trời làm kinh sợ, Vương Tông Cảnh cũng không ngoại lệ, trong chốc lát hắn cũng không kịp phản ứng. Mãi đến khi hắn hoàn hồn bừng tỉnh thì người xung quanh quả thực đã như một con sông lớn cuồn cuộn mãnh liệt chảy qua, cũng vì thế mà trong lúc nhất thời, bất kể thế nào hắn cũng không thể tìm được ba người đồng bạn kia của mình.
Tìm không thấy đồng bạn, vậy thì… liền không tìm thấy đi.
Vương Tông Cảnh rất nhanh buông xuống lo lắng trong lòng, hắn vốn cũng định không nhờ vào việc hợp sức của bốn người mà kiếm chác được gì trong bữa tiệc cổ bảo xuất thế lần này. Trái lại, nếu như có thể, hắn còn muốn phá hư kế hoạch tìm kiếm Tinh La Tán của ba người khi tiến vào Bàn Cổ Đại Điện. Chẳng qua, với cục diện trước mắt, dù cho Âm Ma Tông có tiếp tục phái cao thủ lợi hại hơn nữa để đoạt lấy bảo vật kia trong Bản Cổ Đại Điện thì chỉ e cũng ngàn khó vạn khó. Vì thế nên hoàn cảnh hiện tại thực ra lại giảm bớt cho hắn không ít công sức.
Sau khí tính toán trong lòng một lát, Vương Tông Cảnh vẫn quyết định đi xuống một chuyến. Dù sao thì cục diện trước mắt tuy rằng hung hiểm khó lường, nhưng chỉ cần không trêu chọc những đại phái có thực lực mạnh mẽ và một số lão quái vật có đạo hạnh cao thâm thì hắn một mình một người lẫn vào trong đám đông vẫn nắm chắc vài phần có thể tự bảo vệ mình. Huống chi, dù cho tâm tư của hắn bình tĩnh thế nào đi nữa, nhưng đối mặt với sự xuất hiện của một bảo tàng xưa nay hiếm thấy, hơn nữa còn là Bàn Cổ Đại Điện trong truyền thuyết đã lưu truyền bao nhiêu năm nay thì chỉ cần là người tu đạo, liệu có ai có thể dễ dàng không động tâm chút nào đây?
Chủ ý đã định, hắn cũng không tiếp tục do dự nữa. Hắn lập tức liếc nhìn xung quanh một cái, rồi giống như một con cá trong cơn thủy triều màu đen, thả người nhảy vào trong nước, theo dòng người chậm rãi tiến về phía ánh sáng rực rỡ đằng kia.
Là cá vào nước tự do tự tại hay lại là thiêu thân mù quáng lao đầu vào lửa, trước mắt cũng khó mà nói cho chính xác, nhưng ít nhất vào thời điểm ban đầu, không phải mỗi người đều ôm ấp một tia hi vọng hay sao?
Cột sáng hỗn loạn như hàng trăm hàng ngàn con rắn thật lớn đang múa may uốn lượn ở trong bầu trời đêm. Bốn phương tám hướng trong Thiên Linh Cốc càng không ngừng có người như thủy triều vọt xuống. Chỉ là hầu hết mọi nơi trong sơn cốc lúc này đã bị Bàn Cổ Đại Điện chiếm mất, cho nên dòng người đang vọt vào sơn cốc không thể không chen chúc xung quanh sơn cốc, cũng có một số người đạo hanh cao thâm liền trực tiếp tế ra pháp bảo, lơ lửng trên không xem chừng. Trong đám đông hỗn loạn, Vương Tông Cảnh khó khăn lắm mới có thể vào tới Thiên Linh Cốc, lúc hắn vừa liếc nhìn qua liền lập tức thấy được một cảnh tượng kỳ lạ. Giữa hào quang vạn trượng trong sơn cốc, một tòa cung điện cổ xưa chậm rãi nổi lên, cùng với nó là những chấn động không ngừng lan ra khắp mặt đất, thậm chí những ngọn núi quanh đó cũng truyền đến cảm giác lung lay rõ ràng. Mà xung quanh phạm vi bên ngoài sơn cốc thì có đông nghìn nghịt người là người vây quanh thành một vòng.
Ánh hào quang không ngừng chớp sáng chiếu rọi lên khuôn mặt mỗi người, khiến cho mỗi khuôn mặt giống như đang chớp nháy, làm nổi bật lên những ánh mắt nóng bỏng khát vọng. Vương Tông Cảnh đứng bên ngoài đám người, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng ít nhiều mang vài phần may mắn nhìn kỹ một lượt, nhưng ở một nơi mà số lượng người nhiều như thế này thì trước mặt hắn vẫn toàn là những khuôn mặt xa lạ. Ngẫu nhiên cũng có vài ánh mắt nóng bỏng quen thuộc trong đám đông hiện lên, nhưng chỉ trong nháy mắt nó lại biến mất vào trong đó, nghĩ lại thì căn bản không thể phân biệt đến tột cùng là bản thân hắn hoa mắt hay chỉ là những khuôn mặt kia có chút tương tự.
Trong tiếng ồn ào rầm rĩ của đám người xung quanh, Vương Tông Cảnh sau cùng cũng phải từ bỏ cố gắng tìm kiếm đám người Từ Mộng Hồng. Ánh mắt hắn một lần nữa lại rơi vào tòa cung điện khiến bao người chú ý đang trồi lên này. Tiếp đó, trong ánh sáng chói lọi, Bàn Cổ Đại Điện từ dưới mặt đất trồi lên đã lộ ra không ít, mới chỉ tính từ đỉnh cao nhất của cung điện tới mặt đất thôi cũng đã cao ít nhất khoảng ba mươi bốn mươi trượng rồi. Mà mọi người có thể thấy rõ ràng, từ hình dáng của cung điện mà xem xét thì lúc này cung điện lộ ra nhiều nhất chỉ là một phần mái hiên của nó mà thôi. Một cái đỉnh cung điện đã cao tới ba mươi bốn mươi trượng rồi, như vậy có thể suy ra quy mô của cung điện cổ xưa này còn lớn hơn nhiều, quả nhiên không hổ là bảo tàng lớn nhất trong truyền thuyết ngàn năm tại Lương Châu. Trong chốc lát, không biết có bao nhiêu ánh mắt của những người tại đây càng trở nên nóng bóng hơn vài phần.
Vương Tông Cảnh tất nhiên cũng thu một màn này vào trong mắt. Chỉ là đứng trong đám người ở bên ngoài này, sau khi tiến vào trong sơn cốc, hắn lại không khỏi đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không ổn lắm. Loại cảm giác kỳ lạ này cứ luôn quanh quẩn trong đầu hắn, cho dù là khi hắn nhìn ra xa tìm kiếm đám người Từ Mộng Hồng trong đám đông, hay sau khi chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ do Bàn Cổ Đại Điện xuất thế tạo ra thì cái bóng ma quái dị trong lòng này vẫn luôn không thể tiêu tán.
Nhưng trong lúc vội vàng, hắn lại không có cách nào nghĩ thông suốt được rốt cuộc là mình cảm thấy không thích hợp ở chỗ nào. Hắn chỉ có thể quy tội cho đám người đông như kiến xung quanh đã gây cho hắn cảm giác quái dị như vậy mà thôi. Dù sao thì ai cũng hiểu rõ rằng bất kỳ kẻ nào ở bên cạnh cũng đều là kẻ địch cùng mình tranh đoạt bảo vật, cũng không biết có bao nhiêu sát khí âm thầm mai phục, bao nhiêu sát ý nảy mầm. Bản thân hắn tiềm thân ở Ma giáo, cả ngày sống trong tranh đấu chém giết, tự nhiên đối với với sát khí và sát ý thật sự rất mẫn cảm, có lẽ chính là do nguyên nhân này chăng.
Trong sơn cốc, Bàn Cổ Đại Điện vẫn không ngừng trồi lên, nương theo sự giao thoa giữa chấn động của mặt đất và những ngọn núi cao ngất xung quanh, một tòa cung điện cổ xưa ẩn nấp dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng cũng dần dần hiện ra dung nhan thần bí của mình trên thế gian này một lần nữa.
Dưới ánh sáng rực rỡ, đá vụn và bùn đất rơi xuống như mưa, âm thanh ầm ầm vang vọng trong sơn cốc, mọi người thấy được bức tường bao ngoài của cung điện cổ xưa này như đang phản chiếu ánh sáng màu xanh đen của một thứ kim loại sáng bóng. Bên trên bức tường đó điêu khắc đủ loại chim thú quý hiếm, còn có cả những loại mà chỉ mới trông thấy lần đầu, dưới sự chạm trổ tinh xảo như quỷ phủ thần công, tất cả những hình ành này giống như đang sống lại, tung hoành giữa thiên địa, mạnh mẽ không thể khuất phục, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy khiếp sợ.
Mà cùng với Bàn Cổ Đại Điện ngày càng trồi lên, mọi người cũng rõ ràng, trên thực tế, tòa đại điện này cũng không chỉ có một tòa cung điện. Trái lại, chỉ riêng số đỉnh chóp của cung điện mà mọi người hiện đang nhìn thấy cũng đã có tới mười ba cái rồi. Chẳng qua trong số đó có một tòa cung điện cao lớn và nguy nga hơn cả, trong khi mười hai tòa cung điện còn lại đều thấp hơn rất nhiều, bọn chúng giống như quần tinh phủng nguyệt, vây quanh tòa cung điện khổng lồ và bắt mắt nhất kia vào chính giữa.
Âm thanh ầm ầm vang vọng không dứt bên tai, tòa kiến trúc to lớn như vậy từ dưới đất bằng bay lên tạo ra cảm giác giống như tại trước mặt vạn người ở đây, một ngọn núi mạnh mẽ mọc lên. Cùng với sự trồi lên càng lúc càng cao của cung điện cổ xưa, tất cả mọi người bắt đầu trở nên nhỏ bé. Trong ánh sáng chói lọi, đại điện ở phía xa đang lóe lên hào quang khác thường, nhìn mặc dù có chút cổ xưa, thậm chí không ít chỗ mang theo dấu vết già cỗi cùng năm tháng, nhưng bên cạnh đó một vài hơi thở man hoang cuồng dã cũng ập vào mặt mà đến, khí thế hùng vĩ, hoàn toàn kinh sợ cả sơn cốc.
Cảnh tượng kỳ lạ trước nay chưa từng xuất hiện này, cuối cùng sau nửa canh giờ cũng tạm thời dừng lại.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, một tòa cung điện cổ xưa cuối cùng cũng hoàn toàn từ dưới đất nổi lên. Sự to lớn của nó chính là vẫn vượt quá sự tưởng tượng khoa trương nhất của mọi người, thậm chí tòa đại điện cao nhất kia gần như cao ngang ngửa so với những ngọn núi hùng vĩ xung quanh. Hơn một vạn tu đạo sĩ nhân loại mạnh mẽ, tại đây – trước mặt Bàn Cổ Đại Điện, lúc này nhìn lại giống như vô số con kiến, làm cho lòng người tràn ngập cảm giác hư ảo và vô lực.
Đến tột cùng là loại nhân vật ra sao mới có thể xây dựng nên một cung điện khổng lồ như thế? Một màn trước mắt này quả thực đã vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng hết cỡ của Nhân tộc.
Chẳng lẽ lại nói, trên đời này thật sự có thần minh tồn tại hay sao?
Hoặc cũng có thể nói, dị tượng hiếm thấy giống như cự thần khai thiên tích địa vừa mới diễn ra cách đây không lâu chính là cảnh tượng chân thật đã từng tồn tại giữa vùng trời này hay sao?
Đủ loại cảnh tượng kỳ là giống như thần tích đã khiến cho tất cả mọi người nơi đây sợ ngây người. Lúc này, trong mắt bọn họ đều chỉ còn lại hào quang vạn trượng của Bàn Cổ Đại Điện kia mà thôi.
Nhưng mà ngay tại lúc mọi người không ngờ tới nhất thì một màn bất ngờ phát sinh, khiến cho mọi người vốn đang chìm trong ánh sáng vô cùng chói lọi và huy hoàng trở nên kinh hãi. Cảnh tượng giống như thần tích đang tỏa ra hào quang vạn trượng che kín cả màn trời kia đột nhiên trong nháy mắt toàn bộ tiêu tán.
Cái loại cảm giác quái dị kia giống như đang từ trong ánh sáng ban ngày lại đột nhiên chìm vào đêm đen tăm tối. Toàn bộ ánh sáng ngay sau đó đều biến mất, chỉ còn lại cung điện cổ xưa hùng vĩ vẫn nguy nga đứng vững trên mảnh đất này, trong đêm tối, bóng dáng khổng lồ không ai bì nổi của nó không cách nào có thể che dấu.
Đám người không thể ức chế liền lâm vào hỗn loạn, những tiếng thét chói tai hết đợt này tới đợt khác vang lên không dứt bên tai. Chẳng qua, trước khi tình hình diễn ra thêm một bước nữa thì Bàn Cổ Đại Điện lại tiếp tục xảy ra biến hóa.
Ngoại trừ tòa đại điện khổng lồ nhất bị vây chặt ở trung tâm không có động tĩnh gì ra, ở mỗi một nơi cách mặt đất hơn trăm trượng thuộc mười hai tòa cung điện to lớn quây thành một vòng còn lại, đồng loạt tỏa ra một đoàn ánh sáng màu trắng.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Lại là một trận đất rung núi chuyển, âm thanh trầm thấp thật lớn từ sâu bên trong cung điện cổ xưa vang lên, mười hai cột sáng phương hướng không giống nhau chiếu thẳng tắp xuống phía dưới. Tiếp đó, những cột sáng này nhanh chóng chia ra thành vô số những tia sáng nhỏ, cùng nhau chiếu lên bức tường bằng kim loại rắn chắc bao quanh cung điện, buộc những đồ án kỳ dị như Long Xà thôn thiên, Kỳ Lân hãm địa, Phượng Hoàng nhảy múa, Tỳ Hưu phệ hồn và rất nhiều hình vẽ quái dị khó hiểu, không thể nói thành lời cứ như vậy mà hiện ra. Sau đó, ngay khi màn sáng nhấp nháy tiến tới thì mọi người rốt cục cũng thấy được, bên trên mỗi một tòa cung điện đang tỏa ra ánh sáng chói lọi kia, sau cùng cũng hiện ra một cánh cửa vô cùng lớn, mà những đồ án kỳ lạ giống như ở trên bức tường cũng được khảm lên trên những cánh cửa đó.
Giờ phút này, không biết có bao nhiêu người mà tim của họ đang đập rộn lên, máu trong cơ thể như sôi sùng sục. Đã có cửa, vậy thì đó chính là con đường dẫn tới bảo tàng cổ xưa, đạo lý này còn cần phải nói nữa hay sao?
Mà sự thật dường như cũng phát triển đúng như thế. Dưới vô số ánh mắt nóng rực, trong âm thanh rít gào trầm thấp như của cự thú và trong ánh sáng rực rỡ không ngừng lóe lên, những cánh cửa to lớn của cung điện cổ xưa đang chậm rãi mở ra.
Mười hai tòa cung điện, mười hai cánh cửa khổng lồ, cứ như vậy mở ra trước mắt vô số người.
Đằng sau những cánh cửa đó là vô tận hắc ám, sâu thẳm không thể nhìn rõ. Nhưng ngay trong khoảnh khắc khi những cánh cửa đó mở ra, đã có không biết bao nhiêu người không thể nhận nại mà liều mạng lao về phía cung điện cổ xưa này.
Nhìn từ trên trời cao xuống phía dưới, cảnh tượng kia giống như có vô số con kiến đang hô hào mừng vui, rồi sau đó chi chít kéo nhau từ bốn phương tám hướng hết sức điên cuồng tràn vào trong điện phủ cổ xưa.
Trong Thiên Linh Cốc, tại thời khắc này, không khí điên cuồng đạt tới đỉnh điểm.
※※※
Nhưng Vương Tông Cảnh lại không nhúc nhích tí nào.
Hắn vốn đang đứng cùng đám người bên ngoài, vào thời điểm đó, trong khi những người bên cạnh dường như toàn bộ lao vào cung điện cổ xưa một cách dũng mãnh thì hắn lại phát hiện một tia bất an trong lòng mình không hiểu vì sao lại càng ngày càng mãnh liệt.
Cảm giác này rất chi là mãnh liệt, nó khiến cho hắn cảm thấy mình chắc chắn đã quên mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, thậm chí điều này còn làm cho hắn tạm thời từ trong sự hấp dẫn của Bàn Cổ Đại Điện ngàn năm truyền thuyết kia tỉnh lại.
Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ kém một chút nữa, ý nghĩ điên cuồng trong hắn sẽ chuyển thành suy nghĩ trong đầu, giống như có chuyện gì đó đã sắp nghĩ ra, chỉ cách một lớp giấy mỏng mảnh nữa thôi là có thể dễ dàng xuyên qua.
Là cái gì đây, là cái gì đây…
Hắn mở to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn tòa sơn cốc này, mảnh đất đã vỡ vụn này, còn có cung điện cổ xưa đã hoàn toàn hiện ra kia, nhưng cũng không thể nắm bắt được điểm mấu chốt.
Những người xung quanh đều đã lao đi thật xa. Vốn bên ngoài Bàn Cổ Đại Điện đầy ắp người, nhưng chỉ trong chốc lát, bên trên những tảng đá lớn đã trống trải hơn, chỉ còn lại thưa thớt một số người vẫn còn đứng lại. Vương Tông Cảnh chính là một trong những người không hề chớp mắt đó, nhưng những người này tồn tại cũng nói rõ rằng, trong đám người ở đây vẫn có một số người dường như có thái độ e dè đối với tòa cung điện này.
Khi Vương Tông Cảnh đang chìm đắm trong suy nghĩ một cách xuất thần thì bỗng nhiên hắn cảm giác được phía sau truyền đến những tiếng bước chân. Có mấy người từ phía sau cách hắn không xa đang chậm rãi đi tới, đồng thời bọn họ còn nói chuyện với nhau, âm thanh đàm luận của họ cũng không cố ý hạ thấp, hơn nữa bản thân hắn từ nhỏ đã tai thính mắt tinh hơn người thường, cho nên những lời mà những người kia đang đàm luận đều rơi vào trong tai của hắn.
“Này, lão già, không phải ông cả ngày cứ nói mình là thần toán sao? Sao vừa mới gặp phải chuyện lớn như thế này đã không còn linh rồi thế, vậy mà còn dám trâng tráo nói rằng Bàn Cổ Đại Điện sẽ xuất thế trong vòng ít nhất một tháng sau nữa chứ?”
“Phi! Mất linh là thế nào, lão phu Thiết Khẩu Thần Toán nổi tiếng thiên hạ đã bao nhiêu năm qua, sao ngươi không đi mà hỏi thăm xem?… Này, cái vẻ mặt như thế của ngươi là sao?”
“Ta cũng mặc kệ ngươi, ách, Tiểu Hoàn, ta thấy cung điện dưới lòng đất trồi lên này quỷ khí dày đặc, có vẻ rất hung hiểm, nếu không có gì chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này thôi.”
Một tiếng cười khẽ dễ nghe bật ra, tiếp đó là giọng nói của một thiếu nữ tiếp lời: “Không có việc gì đâu, vừa rồi ta đã bói qua một quẻ, chỉ cần không xâm nhập quá mức thì hẳn sẽ không có việc gì.”
Vương Tông Cảnh vừa nghe đến đó thì trong lòng bỗng nhiên máy động, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía bên cạnh, chỉ thấy có ba người đang đi tới. Đi trước là một người có mái tóc bạc, tiên phong đạo cốt, khí độ bất phàm, trong tay cầm một cây gậy trúc, trên đó có treo một tấm vải bên trên viết bốn chữ to “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, nhìn bộ dạng cao nhân đắc đạo của người này khiến cho lòng người sinh kính ngưỡng. Mà đi theo phía sau ông ta là hai người, nhìn lại thấy như hai thái cực đối lập, một người là thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp, trên miệng luôn nở nụ cười, một người còn lại là một gã đàn ông có diện mạo xấu xí hình dáng như cẩu, hung thần ác sát.
Tổ hợp ba người kỳ quái này đi tới, lúc bọn họ vượt qua Vương Tông Cảnh cũng không dừng lại, chỉ có gã đàn ông mặt giống cẩu là lơ đang liếc hắn một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, toàn tâm toàn ý đặt trên người cô gái đang nở nụ cười xinh đẹp kia. Cùng với vẻ ngoài hung hãn hoàn toàn bất đồng, khi gã nhìn về phía nàng thì ánh mắt cũng dịu dàng ngoài dự đoán của mọi người.
Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, một nơi nào đó tận sâu trong lòng dường như bị kích thích, giống như lờ mờ nhớ lại tại thời điểm nào đó đã gặp qua những người này. Mà ông lão đang đi ở phía trước kia sau khi nghe được lời nói của cô gái thì nhất thời cao hứng, cười ha ha nói:
“Không thể như vậy được, Tiểu Hoàn đã nói rồi, vào xem không có chuyện gì lớn cả. Dã Cẩu, ta nói cho ngươi biết nhé, Bàn Cổ Đại Điện này chính là đại bảo tàng ngàn năm khó gặp, chúng ta nếu may mắn thì có thể nhặt được một hai kiện bảo vật, nếu được vậy thì còn gì bằng, đi nhanh, đi nhanh nào.”
Ông già vừa nói xong thì hai tay múa máy, dốc hết sức thúc giục hai đồng bạn. Gã đàn ông được gọi là Dã Cẩu kia hừ một tiếng, tức giận nói: “Đi thì đi, làm gì mà ngươi chạy nhanh như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy chướng mắt, trực tiếp chém cho một đao hả?”
“Phi!” Cũng là ông già kia phun một ngụm, nói: “Ngươi cả ngày đều mong lão phu chết sớm mới tốt phải không? Muốn lão phu chết để ngươi có thể muốn làm gì với Tiểu Hoàn thì làm hả? Nói cho ngươi biết, tốt nhất là sớm dẹp bỏ cái ý định đó đi. Trái tim của nha đầu Tiểu Hoàn kia đã ngốc hết thuốc chữa rồi, cũng chỉ biết có mỗi tên kia…”
“Gia gia!”
Một tiếng quát lớn vang lên, mang theo một chút hờn dỗi cắt đứt lời nói của ông lão. Lão già tiên phong đạo cốt liếc mắt cười cười, khẽ vác cây gậy trúc lên vai, phẫn nộ nói: “Không cho nói thì thôi, dù sao thì muốn ta chết cũng không dễ dàng như vậy. Hiện giờ người ở đây đều bận rộn đi cướp bảo vật, ai rảnh rỗi mà để ý tới một lão già không có nửa điểm uy hiếp nào như ta chứ, ngay cả chủ nhân cũ của Thiên Linh Cốc cũng không thấy bóng dáng nữa rồi…”
Cả người Vương Tông Cảnh đột nhiên run lên. Gắn mạnh mẽ ngẩng đầu, ở một giây trong lòng này vang lên một trận nổ vang, tất cả chỉ còn lại âm thanh của ba chữ quẩn quanh “Chủ nhân cũ, chủ nhân cũ…”
Phía trước, tổ hợp ba người kỳ quái đã dần đi xa, phương hướng mà bọn họ đang đi tới xem ra cũng là chọn một cánh cửa để tiến vào. Mà Vương Tông Cảnh vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, nhưng cả người hắn lại chuyển động, chậm rãi xoay quanh nhìn khắp bốn phía, ánh mắt hắn dần dần sáng tỏ, cũng dần trở nên sắc bén.
Không sai, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra chính mình đến tột cùng vì sao lại cảm thấy không được bình thường rồi.
Chủ nhân cũ, là chủ nhân cũ của Thiên Linh Cốc.
Từ đầu tới cuối, Thiên Linh Cốc cũng không phải là nơi vô chủ. Rất nhiều năm trước, một môn phái tên là Kim Ngưu đã chiếm cứ chỗ này để kinh doanh. Mà lần này, trong những kẻ gây ra sóng to gió lớn liên quan đến Bàn Cổ Đại Điện ở Lương Châu thì Kim Ngưu Tông từ khi bắt đầu đã là một trong những nhân vật chủ yếu. Bí quyển Bàn Cổ Đại Điện chính là bắt nguồn từ nơi này truyền ra.
Thế nhưng trong lúc này, ngay tại thời khắc mà Bàn Cổ Đại Điện xuất thế một cách kinh thiên động địa, tông môn vốn là kẻ có nghiên cứu về bảo tàng này sâu sắc nhất, được lòng người nhất, đồng thời còn chiếm cứ thiên thời địa lợi vậy mà từ đầu tới cuối lại không hề xuất hiện.
Bọn họ đã đi đâu rồi?