-Bác gái, xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Phi hơi khó hiểu, nghe như còn có ẩn tình gì khác.
-Cậu không biết à? – Lưu Oánh Oánh ngạc nhiên nói: – Không phải là cậu với Thần Thánh Chi Vương và Tự Nhiên Chi Vương đánh
nhau sao? Lại còn quyết chiến với người vô cùng lợi hại của Huyết tộc sao? Ta nghe đàn ông trong nhà nói chuyện, nhiều chú bác
đều vội vàng trở về để mở hội nghị gia tộc, toàn bộ quân đội của Hương Giang đều được điều động đến chỗ đấy, phong tỏa khu
vực đấy lại, thần hồn nát thần tính, cậu nói xem lâu như vậy lại không có chuyện gì xảy ra sao?
Lâm Phi ung dung cười nói: – Chuyện này tất nhiên cháu biết rõ, thật ra cháu cũng đánh hơn nửa ngày, nhưng có liên quan gì
đến Nhã Nhu đâu? Nhã Nhu trước đó đã đến sân bay rồi.
Lưu Oánh Oánh hừ một tiếng: – Lại còn không có liên quan sao? Ta ước gì nó cũng nói chuyện này không có liên quan nó. Nó vốn
đã định lên máy bay rồi, nhưng cha nó gọi điện, bảo nó lập tức trở về, Hương Giang quá nguy hiểm, nhưng sau khi nó biết
chuyện, nhất quyết ở lại Hương Giang, lại còn chạy đến bờ biển … Ta và cha nó khuyên thế nào cũng không được, nó còn tắt
điện thoại, nó đã luyện nội công cho nên, mấy người của quân đội không nhìn thấy nó, nó chạy mất cũng không ai tìm thấy. Con
bé là thế đấy, bố chồng ta và Hải Triều đều nói lúc này
ng trong tình huống nguy hiểm, con bé mới luyện được một chút công lực, chạy đi tìm cậu khác nào là đi tìm cái chết? Hai người
làm mẹ này lo lắng không yên cả ngày, cuối cùng cũng không có chuyện gì …. Thật là quá nguy hiểm mà …
Lâm Phi nghe đến đó, hắn người ngây ra tại chỗ, về sau Lưu Oánh Oánh nói gì hắn cũng không nghe rõ rồi ..
Lòng hắn nghẹn ngào, đầu hắn hiện lên cảnh lúc nãy, rốt cuộc hắn đã biết vì sao lúc đó Phương Nhã Nhu có vẻ không tự nhiên
lắm.
Không phải là cô đi cùng xe với người của quân đội đề rời đi , cô vốn không đi cùng họ mà là cô đã bỏ lại tùy tùng của mình. Có
một mình rời khỏi sân bay, trở lại bờ biển, mấy người đi theo tất nhiên sẽ không đi cùng cô trở về để “chịu chết”.
Trong lòng Lâm Phi, niềm tin kia đột nhiên biến mất, những khúc mắc, những suy nghĩ ngổn ngang vốn tưởng đã tiêu tan lại hiện
lên rõ mồn một trong đầu hắn …
Sau khi cúp máy, Lâm Phi không nói lời nào, lặng lẽ đi lên sân thượng của khách sạn, buông mình một cái, từ trên khách sạn
mười mấy tầng nhảy xuống.
Lâm Đại Nguyên và mọi người trong phòng khách đều nhìn thấy cảnh này, ai cũng sững sờ, không biết nói gì, hoàn toàn không
biết Lâm Phi đang phát điên lên.
Lâm Phi lúc này không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, hắn đang bay trong đêm, bay như điên về phía sân bay.
Với tố chất thân thể của Lâm Phi, người bình thường sẽ không thể nhìn thấy hắn mà chỉ đơn giản cảm nhận được một luồng gió
thổi qua, không hề cảm nhận được điều gì khác thường.
Một lát sau, Lâm Phi đã từ khách sạn đi đến sân bay quốc tế Hương Giang.
Lâm Phi bấm điện thoại gọi cho Phương Nhã Nhu nhung điện thoại của cô đã tắt máy, hắn dùng thần thức nhìn xem hàng vạn
người xung quanh nhưng không còn nhìn thấy cô ở trong này nữa.
Chắc cô ấy đã ngồi máy bay trở về kinh thành rồi, Lâm Phi đứng trong đại sảnh suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe của
quân đội từ ngoài đường đi vào
Hắn ngay lập tức nhận ra đó chính là vị tướng lúc nãy cầm máy liên lạc cho hắn và Lục Trường Minh, chắc chắn đó là chiếc xe
đưa Nhã Nhu đến sân bay. Lâm Phi lách người lao thẳng đến chặn đầu chiếc xe Jeep đó, người lái xe, vội vàng phanh gấp lại.
Vị đại tá ngồi trong xe đang định quát cho lái xe một trận, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phi thì y liền vui vẻ xuống xe.
– Lâm tiên sinh, sao ngài lại ở đây? Có chuyện gì cần giúp sao?
– Nhã Nhu mà các người vừa mới hộ tống đâu rồi. Lâm Phi ngó vào bên trong xe
Tên đại tá hơi ngạc nhiên, nghĩ một lúc mới hiểu Lâm Phi đang nói đến ai: -Ah là Phương tiểu thư? Cô ấy mới vừa rồi đã đi và
công Vip lên máy bay tư nhân của Phương gia rồi, chắc cũng sắp bay rồi.
-Là loại máy bay nào?
-Là máy bay B2 sóng âm. Đại tá vẫn còn chưa hiểu là đang có chuyện gì.
Đang định hỏi tại sao Lâm Phi lại đột nhiên hỏi về hành tung của Phương Nhã Nhu thì một trận gió thổi qua mặt ông ta, Lâm Phi
lại biến mất.
Lâm Phi đi đến khu vực lên xuống máy bay, trực tiếp bay qua, vào thẳng phi trường, đảo mắt -qua lại vẫn không thấy một chiếc
máy bay tư nhân nào.
Lúc này, từ đường bằng phía xa có một chiếc máy bay nhỏ cất cánh bay lên, đó chính là chiếc B2 sóng âm mà đại tá đã nói.
Lâm Phi ngẩn người ra một lúc, mấy hết mấy phút, nhưng mong muốn tìm Nhã Nhu để bày tỏ tình cảm trong lòng lại khiến hắn
không thể chờ đợi thêm.
Lâm Phi hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên chạy như bay về phía đường bằng, chạy dọc theo hướng máy bay rồi đu người nhảy
lên. Cả người Lâm Phi giống như một quả pháo được bắn ra, tốc độ nhanh hơn tốc độ máy bay cất cánh không chỉ một lần, trong
nháy mắt, hắn đã bay gần sát đến máy bay. Hắn một tay bám chặt vào cánh máy bay, bất chấp gió thổi rất mạnh, kéo mạnh tay
một cái, người hắn nhảy lên trên lưng máy bay. .
Năm ngón tay bám chặt, tạo ra 5 lỗ thủng trên tấm thép, bám chắc vào máy bay cùng bay trên không.
Trong một khoang máy bay trang trí sang trọng, Phương Nhã Nhu đang ngồi ngây người cô đơn mi mình, vậy là tốt rồi, cô đã
nhìn thấy Lâm Phi bình yên vô sự vậy là đủ rồi.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một cái bóng xẹt qua, có kinh ngạc nhìn về phía sau, nhìn về phía ngoài cửa sổ của máy bay. Mắt cô như
hoa lên khi nhìn thấy bên ngoài hình như có vật gì đó, nhưng lại không nhìn rõ là thứ gì, hình như là một bóng người mờ ảo… Ý
nghĩ này có vẻ không thiết thực lắm, sao lại có thể có người bay bên ngoài được, nhưng cô lại có cảm giác như có chuyện gì đang
xảy ra.
Khi máy bay đã bay lên đến một độ cao nhất định, cô liền gọi điện cho cảnh vệ trên máy bay, đây là máy bay Phương gia điều
đến để đưa cô rời khỏi Hương Giang, ngoài hai phi công thì chỉ có một cảnh vệ.
-GVtra rồi máy bay không có vấn đề gì chứ? Ta vừa thấy có cái gì đó xẹt qua. Phương Nhã Nhu hỏi.
Người cảnh vệ có hơi mơ hồ đáp: -Đại tiểu thư chắc là khí lưu thôi!
– Nhưng ta thấy giống như là có người bên ngoài đó …. Phương Nhã Nhu ngập ngừng nói.
Người cảnh vệ dở khóc dở cười nói: – Đại tiểu thư, chắc là cô mệt quá rồi nên sinh ra ảo giác, để tôi bảo cơ trưởng tắt đèn đi để
cô nghỉ ….
–
Cộc cộc …
Khi người cảnh vệ còn chưa nói xong thì từ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ.
Là âm thanh từ bên ngoài truyền đến, giống như đang có gì đó chuyển động trên máy bay.
Người cảnh vệ, há hốc miệng, hai mắt mở to, dụi dụi mắt nhìn về phía cửa sổ sau lưng Phương Nhã Nhu, giống như nhìn thấy
quỷ.
Khi Phương Nhã Nhu quay người lại thì chỉ thấy bên ngoài là mây và mây, một tay cô che lấy miệng, hít sâu một hơi, không nói
ra lời.
Nhờ có ngọn đèn lập lòe bên ngoài máy bay cùng với ánh sáng bên trong, cô nhìn thấy Lâm Phi đang ở bên ngoài, khuôn mặt dán
chặt lấy cửa số máy bay, nhìn cô mỉm cười.
Tóc Lâm Phi đang được gió thổi bay phấp phới, ngay đến da mặt hắn cũng đang bị luồng gió lôi kéo mạnh mẽ, nhưng hắn không
hề để ý đến nhiệt độ thấp và gió cấp 9 bên ngoài này.
– Lâm Phi?
Phương Nhã Nhu thấy như mình bị điên rồi, anh ta đang làm gì vậy? Đuổi theo máy bay?
Lâm Phi gõ rầm rầm vào thân máy bay, sau đó lấy tay chỉ xuống bên dưới, nhìn khẩu hình miệng có thể đoán được hắn nói: – Hạ
cánh, hạ cánh!
Phương Nhã Nhu vội vàng quay lại, nói với cảnh vệ: – Bảo cơ trưởng nhanh chóng hạ cánh.
– Đại tiểu thư, sao được chứ? Đâu phải là bãi đỗ xe muốn đáp xuống đâu cũng được, máy bay phải đáp xuống phi trường! Người
cảnh vệ thấy như mình đang mơ, hai chân y đều đã nhũn ra rồi.
Lâm Phi bên ngoài nhếch miệng cười, không thể đợi đến lúc máy bay hạ cánh được, hắn lấy trong trữ vật giới của mình ra một
viên đá quý to như quả trứng gà – The star of dawn.
Hắn lấy viên đá gõ lên cửa sổ, nhìn Nhã Nhu cười, mở miệng thật lớn, nói với cô: Anh, Yêu, Em.
Đọc hiểu ba chữ mà Lâm Phi nói, cộng thêm ánh sáng của viên đá quý, cô ngây người, không nói được lời nào, cảm thấy có chút
khó thở, khóe mắt cay cay… Cho đến giờ, cô vẫn không nghĩ là sẽ có người ở trên bầu trời cao mấy ngàn thước, ghé vào cửa sổ
máy bay, bày tỏ tình cảm với cô, lại còn không phải là cầm nhẫn im cương mà là cầm một viên đá quý to như quả trứng gà.