“Mấy ngày nay ngươi đến chỗ này của ta nhiều lần lắm đấy.” Lão chưởng quầy của Hương Tửu Cư bất đắc dĩ nhìn tới Vương Tông Cảnh đang ngồi dựa vào tường ở bàn bên kia, nói một câu.
Vương Tông Cảnh không để ý tới lời phàn nàn của hắn, nhìn thoáng qua con đường vắng bên ngoài cửa sổ, sau đó nói: “Tối hôm qua ông không đi Ba gia sao?”
Lão chưởng quầy lắc đầu đáp: “Không đi.”
Vương Tông Cảnh nhìn lão ngờ vực, lão chưởng quầy lại hừ một tiếng, nói: “Mảnh bí đồ của ta cũng đưa cho ngươi rồi, còn tới Ba gia xem náo nhiệt làm gì, chẳng lẽ dốc sức liều mạng lấy thêm mảnh nữa cho ngươi sao?”
Vương Tông Cảnh im lặng một lát, lại nói: “Tối hôm qua Ba gia bị diệt môn, người chết rất thảm.”
Lão chưởng quầy nhíu nhíu mày, yên lặng một lát, sau đó khe khẽ thở dài: “Cứ cho là bọn hắn xui xẻo đi.”
“Xui xẻo…” Vương Tông Cảnh hơi nhúc nhích người, nhìn lão nói: “Ba gia bị diệt toàn gia đều là vì lời đồn đại bọn hắn có mảnh tàn đồ, nhưng lời này ai truyền ra cũng không biết, ông còn không hiểu? Tại sao nhiều thế gia môn phái như vậy, hết lần này tới lần khác muốn lấy mạng cả nhà bọn họ?”
Lão chưởng quầy cầm một vò rượu đặt trước mặt Vương Tông Cảnh, thản nhiên nói: “Nội thành Lương Châu có bao nhiêu người thì cũng có bấy nhiêu lời đồn, làm sao có thể lục tìm ra được căn nguyên chứ.”
Vương Tông Cảnh chau mày nhìn bầu rượu trước mặt: “Ta không uống rượu này.” Xong lại trầm ngâm một lát mới nói khẽ: “Tối hôm qua ở Ba gia, có người được cái gì sao?”
Lão chưởng quầy lắc lắc đầu, nói: “Tối hôm qua quá loạn, thời gian cũng ngắn, tin tức khó lòng thu thập được, hơn nữa cho dù có người thu hoạch được cái gì thì cũng phải thông minh mà biết giữ im lặng.”
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, nghĩ thầm nếu là mình thì cũng sẽ làm như vậy mà thôi, đồng thời trong lòng lại nghĩ tới bộ dáng của người sống sót duy nhất của Ba gia là Ba Nhạc. Hắn đang định nói điều này với lão chưởng quầy, nhưng sau đó lại nuốt lời trở lại, không hiểu sao lại đổi thành: “Nhà bên kia cũng phái người tới.”
Lão chưởng quầy nhìn hắn một cái, chỉ thấy sắc mặt Vương Tông Cảnh hờ hững, cũng không biểu lộ ra thần sắc khác thường nào. Lão trầm ngâm một hồi, lại đáp: “Đúng vậy, nghe nói cũng không ít người tới.”
Vương Tông Cảnh nhíu mày, hỏi lại: “Không ít ư?” Lát sau thấp giọng như thì thào: “Hôm qua ở trong thành, ta chỉ gặp Quản Cao và Phong Hằng.”
Lão chưởng quầy gật nhẹ đầu, nói: “Hai người bọn họ năm đó là hai người xuất sắc nhất trong hội thi Thanh Vân, tu luyện nhanh và đạo hạnh cũng cao nhất cho nên đã sớm xuống núi hành tẩu, dường như là bọn họ cũng tự lựa chọn tới Lương Châu này.” Nói xong, lão như vô ý liếc Vương Tông Cảnh, nói tiếp: “Thanh vân thí luyện đã qua năm năm rồi, nhóm đệ tử năm đó cũng có không ít nhân tài kiệt xuất, hôm nay đều đã rời khỏi núi tới đây.”
Ánh mắt Vương Tông Cảnh chuyển động, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn tiểu viện yên tĩnh, cây bạch dương cao ngất bên cạnh cái ao nhỏ, gà vịt kêu loạn, cảnh tượng yên bình biết bao. Hắn cũng không nói thêm cái gì, lát sau mới đứng dậy, đi ra khỏi Hương Tửu Cư.
Trong miếu thổ địa đổ nát, Ba Nhạc ngồi trầm mặc trong một góc tường, ánh mắt chán nản, nhìn quanh không mục đích, lại ngẫu nhiên dừng lại ở một địa phương nào đó thật lâu. Ở cửa miếu, Ngao Khuê bị bắt ở lại trông chừng nó đang ngồi một cách không kiên nhẫn, Lang Nha Bổng màu đen cũng bị hắn lấy ra, đặt ở trên đất đầy uy vũ, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt hung ác trừng lên với Ba Nhạc, như là đe dọa không cho nó chạy trốn.
Lúc đầu, động tác này của hắn thực sự dọa cho Ba Nhạc chết khiếp, nhưng sau đó có lẽ do Ba Nhạc quen rồi hay mải nghĩ tới những chuyện thương tâm khác mà trên mặt xẹt qua vẻ buồn bã thảm thiết, sau đó chết lặng một góc, không hề có phản ứng đối với mấy hành động hý lộng của Ngao Khuê nữa. Điều này làm cho Ngao Khuê cảm thấy vô cùng không thú vị nên cuối cùng chẳng để ý tới nó nữa.
Hắn ngồi tựa lưng vào cửa miếu, ánh mặt trời xuyên qua những cành lá cây bạch dương rớt xuống người của hắn làm cho hắn cảm thấy ấm áp và thoải mái vô cùng, thậm chí còn làm hắn cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Nhưng Ngao Khuê cũng là người đi theo Từ Mộng Hồng nhiều năm, tuy tính tình thẳng thắn, thô kệch nhưng tuyệt đối không phải hạng mãng phu không có đầu óc, sau mấy cái lắc đầu liền lập tức ném ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc.
Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy rất không vừa mắt cái đứa trẻ tên Ba Nhạc này. Dù biết rõ thân thế của đứa bé này bây giờ vô cùng thê thảm nhưng hắn lại rất muốn bắt nạt nó, đe dọa nó, nẹt nộ nó, chỉ cần thấy Ba Nhạc tỏ ra sợ hãi là hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tuy nhiên, đến chính hắn cũng không hiểu tại sao lại như thế.
Lúc này hắn biết mình đang rất không thoải mái, có lẽ nên đi trêu đùa tiểu quỷ này một lát để tâm tình mình tốt hơn. Dù sao không giết hay làm bị thương nó thì sau khi bọn người Từ Mộng Hồng trở về cũng chẳng có lý do nào mà trách móc mình cả.
Nghĩ tới đây, Ngao Khuê động thân đứng lên, nhìn giống như một tòa bảo tháp khổng lồ, khí thế bất phàm, khi hắn xoay người, cái thân hình khổng lồ như chắn nguyên một nửa cửa miếu. Động tác này của hắn làm cho Ba Nhạc giật nảy mình, tinh thần phục hồi trở lại, nhìn Ngao Khuê đang nhe răng cười với mình, trên mặt nó hiện ra vẻ sợ hãi.
Ngao Khuê cảm thấy rất thoải mái trong lòng, không khỏi nhớ lại nhiều năm trước khi hắn còn là một thằng bé nô tài cho một gia đình ở Lương Châu này, bị những tên thiếu gia của nhà chủ vây lại một chỗ hành hạ đánh đập. Khi đó hắn kêu khổ thấu trời nhưng những đứa nhóc quần áo là lượt chỉ vây quanh hắn ha ha cười, roi quất xuống càng lúc càng mạnh.
Thân thể hắn chấn động một chút, từ trong hồi ức tỉnh táo lại, vẻ dữ tợn trên mặt càng lớn, bước tới gần Ba Nhạc. Ba Nhạc cảm thấy người cao to này không có ý tốt đẹp gì, thân thể hướng về sau lui lại, nhưng bên trong miếu thổ địa này nó chẳng biết trốn ở đâu, chỉ có thể liều mạng run rẩy tại một chỗ, mặt cắt không còn chút máu.
Ngao Khuê không nhịn được cười lớn, lòng tràn đầy thoải mái, cười đến không ra hơi.
“Gâu gâu!”
Bỗng nhiên, xen lẫn trong tiếng cười của hắn có thanh âm chó sủa làm thân thể Ngao Khuê chán động, tiếng cười cũng ngưng bặt, thân thể cao lớn lập tức đi nhanh ra cửa, cầm lấy Lang Nha Bổng của mình, thò mặt ra khỏi cửa miếu mà nhìn.
Ở đây mấy ngày nên hắn biết nơi này chưa từng có con chó hoang nào lui tới.
Bên ngoài cửa miếu có một bãi đất trống, xa hơn nữa là con đường mòn nhỏ. Trong tầm mắt của hắn hoàn toàn không có gì cả, bóng người cũng không có, cả bóng chó cũng không. “Chẳng lẽ mình nghe lầm…” Ngao Khuê nhíu nhíu mày, trên mặt xẹt qua một tia hồ nghi, nhưng rất nhanh hắn bác bỏ suy đoán này. Ngày thường hắn không bao giờ nghe nhầm cái gì cả, vừa rồi tiếng chó sủa rất rõ ràng, không phải là ảo tưởng gì cả. Tình hình bên ngoài cửa miếu có chút quái dị nhưng kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm mách bảo hắn rằng chắc chắn bên ngoài có chút vấn đề.
Sắc mặt của hắn trầm xuống, tay càng siết chặt Lang Nha bổng, chậm rãi bước ra bên ngoài. Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh ngoại trừ tiếng lá bạch dương rì rào khi gió thổi qua.
Đột nhiên, Ngao Khuê có cảm giác lạ, nhìn về phía trước, chỉ thấy ở góc rẽ của đường mòn bỗng nhiên một hoàng ảnh lóe lên, sau một lát một con chó lớn màu vàng xuất hiện. Con chó này vô cùng cao lớn, gấp ba lần chó nuôi trong nhà, phải cao tới ngực người trưởng thành, là con chó lớn nhất mà Ngao Khuê từng thấy.
Sắc mặt Ngao Khuê biến hóa, nhìn chằm chằm vào con chó này. Con chó vàng kia cũng nhanh phát hiện ra một người đang nhìn mình rất không hảo ý, nó không có ý sợ hãi, ngược lại hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào chỗ Ngao Khuê đang đứng.
Tâm niệm Ngao Khuê chuyển động, một con chó lớn như thế thì tuyệt không phải là bình thường, hơn nửa là yêu thú nuôi trong nhà của một đạo sĩ nào đó. Chỉ sợ sau lưng nó chắc chắn còn có người. Nghĩ tới đây, hắn cười lạnh một tiếng, tay nắm chặt Lang Nha Bổng, chậm rãi đi về phía trước. Chỉ là một con chó to lớn hơn bình thường thôi mà, hắn lại sợ hãi nó sao?
Hắn cứ chậm rãi tiến lên nên cũng không biết trên cây bạch dương cao ngất, ở ngay trên đỉnh đầu mình, một con khỉ lông xám đã ở đó từ bao giờ, nó thò tay gãi gãi đầu, ánh mắt hồn nhiên nhìn thoáng qua người cao to phía dưới, sau đó ánh mắt hơi nhúc nhích, lại nhìn tới cây Lang Nha bổng cực lớn trên tay Ngao Khuê.
Ba Nhạc co rúc trong góc, sau khi thấy Ngao Khuê quay đầu đi ra cửa nó mới thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, cơn sợ hãi vừa nãy vẫn chưa tan đi. Trước đêm qua, nó vẫn còn là đứa bé ngây thơ được cha mẹ bao bọc, vô cùng hạnh phúc, chưa bao giờ hiểu được nhân gian tình người ấm lạnh thế nào. Nhưng chỉ qua một đêm, thế giới của nó hoàn toàn đảo lộn.
Nó chỉ có thể cắn răng tiếp thu tất cả, nhưng dù sao vẫn chưa thực sự thích nghi được với điều đó.
Sau khi Ngao Khuê ra khỏi miếu thổ địa, bên trong liền trở nên yên tĩnh. Ba Nhạc chờ một lúc cũng không thấy Ngao Khuê trở lại, trong lòng đột nhiên phấn khởi, chẳng lẽ trong nhà còn có người may mắn sống sót, tới đây cứu mình sao?
Sau một lát, dù tuổi nó cũng không lớn lắm nhưng vẫn hiểu được đó chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Nó ôm chặt lấy mình, trong đầu hiện lên gương mặt của bốn người, phát hiện người mình sợ nhất chính là gã Ngao Khuê to con này, còn người mà nó thích nhất, nói cách khác là cho nó cảm giác an toàn và ôn hòa nhất chính là người trẻ tuổi tên gọi Tiểu Vương kia.
Nó bỗng nhiên rất mong ngóng Vương Tông Cảnh sớm quay về.
Vừa lúc đó, nó nghe thấy bên ngoài miếu vang lên tiếng “Bịch”, giống như có vật nặng nào đó ngã xuống đất. Lúc nó còn đang hoang mang thì lại nghe thấy vài tiếng chó sủa “Gâu gâu gâu gâu” xen lẫn âm thanh “Chi chi chi chi” kỳ quái. Rồi đột nhiên có một thân ảnh từ bên ngoài xộc vào, đầu tròn, tóc ngắn, thân đeo túi vảo màu xanh, cũng là một nam hài trạc tuổi Ba Nhạc, trên mặt cười hì hì, mắt đảo một vòng, sau khi thấy Ba Nhạc thì lập tức bắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi là ai, sao lại ở đây?”