Ba Nhạc càng hoảng sợ, nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, miệng không nói thành lời. Đứa bé trai kia vò vò cái đầu tròn của mình, nghĩ nghĩ một lúc, nhanh như chớp chạy tới bên cạnh Ba Nhạc, duỗi bàn tay trắng trẻo mập mạp ra sờ lên trán nó, sờ soạng một hồi lại hỏi: “Ngươi bị bệnh sao?”
Lòng bàn tay nhỏ nhắn kia truyền tới thái dương Ba Nhạc một tia khí tức mềm mại, ôn hòa, làm nó vô ý thức lắc đầu lia lịa, cũng không hiểu tại sao trên người ấm áp hẳn lên.
Đứa bé trai kia rút tay về, cười toe toét, dường như đã yên tâm, lại nhìn xung quanh rồi mới hỏi tiếp: “Ngươi là trộm trốn ở đây phải không? Nhưng nơi này rất hẻo lánh mà, chẳng có gì để chơi cả.”
Ba Nhạc méo cả miệng, dường như là muốn cười nhưng lại không phải cười, nó lập tức tỉnh lại, giật mình vội vàng nói: “Đây không phải chỗ chơi đâu. Ở đây có người xấu, ngươi mau chạy nhanh đi.”
“Người xấu?” Đứa bé trai ngơ ngác một chút, cũng không lập tức bỏ chạy mà xoay người nhìn Ba Nhạc, cẩn thận đánh giá nó một phen. Nhìn tới nhìn lui cũng nhận ra được vài đầu mối không thống nhất.
Ba Nhạc xuất thân không kém, quần áo trên người đều làm từ vải tốt, nhưng từ sau biến cố đêm qua, lại nằm trong miếu thổ địa dơ bẩn suốt một đêm, từ đầu tới chân nó lấm lem bùn đất, thêm vào đó là sắc mặt không tốt nên giống như đứa trẻ bị người ta lừa bán hoặc tra tấn.
Đứa bé trai kia không nói gì, Ba Nhạc càng lo lắng, tâm địa nó vốn rất tốt nên cũng nhìn ra đây là một đứa bé siêu cấp ngây thơ, vô tri, dường như hoàn toàn không đoán biết được tình hình lúc này. Ba Nhạc đứng lên, vừa định nói chuyện tiếp lại sợ Ngao Khuê ở bên ngoài nghe được, sợ Ngao Khuê có thể chạy vào bắt gặp đứa bé trai này nên vội vàng hạ thấp giọng, khẩn thiết nói:
“Nơi này có nhiều người xấu, bọn họ sẽ giết người đấy. Ngươi mau đi, đi mau lên…”
Đứa bé trai tò mò nhìn hắn, ánh mắt đầy kỳ lạ nhưng sắc mặt vẫn vô cùng tốt, không tỏ ra hoảng sợ gì, ngược lại còn nói: “Nếu có người xấu thì ngươi mau đi cùng ta thôi.”
Ba Nhạc gấp đến nỗi hoa chân múa tay nói: “Ngươi… ngươi còn không đi, tên người xấu kia trở lại là nguy lắm. Ngươi không biết đâu, hắn có một cái Lang Nha Bổng to thế này này…”
Nó vung vẩy hai tay, ra sức múa chân như muốn làm cho đứa bé trai này hiểu Ngao Khuê đáng sợ thế nào, để nó nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng nó mới nói được một nửa thì đã thấy một con chó vàng to vĩ đại chạy từ ngoài cửa miếu vào, sau đó lại nghe vài tiếng “Loảng xoảng, loảng xoảng” thanh thúy vang lên. Phía sau lưng con chó, một con khỉ lông xám đi bộ vào, kỳ quái nhất chính là con khỉ này rất nhỏ so với con chó vàng kia, nhưng trên tay nó lại cầm một cây côn vừa dài, vừa to, vừa đen, một đầu thô, một đầu gai nhọn hoắt đâm ra tua tủa, đúng là cây Lang Nha bổng của Ngao Khuê. Không ngờ lúc này cây bổng đó lại bị con khỉ lông xám kéo lê trên mặt đất, tiến vào trong miếu.
Ba Nhạc trợn tròn cả mắt, sau đó giật mình, nhảy dựng lên, chạy ra ngoài cửa xem xét, chỉ thấy dưới gốc bạch dương, thân thể to lớn của Ngao Khuê không hiểu sao lại nằm dài ở đó, đầu lệch sang một bên, giống như đã bất tỉnh.
“Tiểu Hôi, ngươi ăn trộm đồ của người khác à?”
Một tiếng quát lớn từ sau lưng nó truyền tới, Ba Nhạc ngơ ngác quay đầu nhìn, chỉ thấy đứa bé trai kia đang chỉ vào con khỉ lông xám cau mày mắng.
“Cha mẹ ta đều đã nói, không thể ăn trộm đồ vật của người khác.”
Con khỉ lông xám ném cây Lang Nha bổng đen kịt sang một bên làm cho mặt đất chấn động một cái, cũng không hiểu sao con khỉ lông xám này có thể cầm được cái vũ khí nặng như thế. Sau đấy con khỉ lông xám hai tay làm hiệu, “chi chi chi chi” mấy tiếng với đứa bé trai kia, giống như đang giải thích cái gì đó.
Ba Nhạc trợn mắt há mồm ở một bên, chẳng hiểu con khỉ định nói cái gì, lại thấy đứa bé trai kia nhếch miệng, ngoài giống như khinh thường, nói:
“Cướp, thế cũng không được phép!”
Nó hùng hồn nói với con khỉ xám: “Trộm hay cướp đều giống nhau, cha mẹ ta đều không cho phép. Nếu không, ngươi cho rằng trên Phong Hồi Phong và Tiểu Trúc Phong còn có đồ vật nào giữ lại được sao?”
***
Một tiếng hừ nhẹ từ miệng Ngao Khuê phát ra. Hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền tới một trận đau đớn kịch liệt như có ai cắt đầu của mình đi vậy. Mở mắt ra, hắn thấy mình đang nằm trên mặt đất, cũng không biết đã nằm thế này ở đây bao lâu rồi.
Ngao Khuê nhe răng trợn mắt ngồi dậy, dùng tay sờ gáy vẫn còn đau, chỉ cảm thấy nơi ấy đã sưng lên như một quả ổi, nhưng lại không có vết máu nào, xem ra không phải vết thương nghiêm trọng.
Ngồi dưới đất cẩn thận suy nghĩ chuyện vừa mới xảy ra, Ngao Khuê chậm rãi nhớ lại hình như lúc đó mình đang đi về phía con chó vàng kia, không hiểu sao tự nhiên quả thấy đầu óc tê rần, sau đó liền bất tỉnh nhân sự. Lúc này hắn cũng đoán chừng có lẽ mình bị người ta ám toán sau lưng khiến cho lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bao nhiêu năm lăn lộn hắn chưa từng ăn thiệt thòi như thế này bao giờ, trong nội tâm Ngao Khuê giận dữ. Hắn nhìn bốn phía trên mặt đất, chỉ thấy xung quanh quang đãng, một bóng người cũng không có, hiển nhiên kẻ đánh lén sau lưng hắn đã sớm chạy đi rồi. Đúng là bị lỗ cũng không biết tìm người nào mà đòi, giờ phút này Ngao Khuê thật sự rất buồn bực, phẫn hận và căm tức, rồi thân thể đột nhiên chấn động khi nhớ ra cái gì đó. Mặt hắn biến sắc, làm gì còn tâm trí đâu để buồn bực nữa, đi nhanh mấy bước vào trong miếu thổ địa. Miếu thổ địa vẫn hoang tàn đổ nát và bẩn thỉu như cũ, trên mặt đất còn một lớp bụi bẩn mỏng, nhưng khi bọn hắn ở chỗ này thì cũng đã sạch đi không ít, nhất là chỗ góc tường nơi Ba Nhạc ngồi.
Giờ phút này, trong đôi mắt khó tin của Ngao Khuê, tòa miếu thổ địa hoàn toàn rỗng tuếch, một bóng người cũng không thấy.
Ngao Khuê hét lớn một tiếng, đôi má giận tới đỏ bừng, trong đầu nổ vang từng trận, nội tâm thì thầm kêu khổ: “Nguy rồi, nguy rồi…”
Đang lúc hắn như con kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong miếu, hồn bay phách lạc, bỗng nhiên nghe được một thanh âm thanh thúy dễ nghe, giống như là tiếng của nữ tử, thêm vài phần nghi hoặc, nói:
“Ồ, ở đây làm gì có ai, Nam Sơn, có phải ngươi nhìn nhầm hay không?”
Một thanh âm nam tử khác nhẹ nhàng vang lên:
“Có lẽ là thế, nhưng ta nhìn cái bóng lưng, đúng là chỉ có con chó vàng lớn đó mà thôi, ta không tin trên đời này còn có con thứ hai như thế.”
Cái phán đoán này nghe rất cổ quái nhưng người nghe kia lại không hề phản bác, dường như rất tin tưởng phán đoán này. Một hồi tiếng bước chân vang lên, rõ ràng bên ngoài miếu thổ địa có không ít người, sau đó lại có một thanh âm khác nữa vang lên:
“Theo lý mà nói, Tiểu Đỉnh ở trên Đại Trúc Phong rất tốt, sao lại phải chạy tới Lương Châu xa xôi này làm gì? Nhưng trên đường đã nhìn thấy bóng dáng của Đại Hoàng thì chúng ta vẫn nên tìm kiếm một chút, bằng không sau này khó ăn nói với Lục sư thúc.”
“A, đúng vậy.” Mấy người xung quanh đều tỏ ra đồng ý. Mà trong miếu thổ địa, Ngao Khuê đang cuồng nộ, nghe thấy những lời này thì cũng bỏ ngoài tai, nhưng sau đó lại nghe đề cập tới “con chó lông vàng” thì máu đã xông lên tận não, hét lớn một tiếng, lập tức xông ra ngoài, quát lên với mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi bị hắn dọa cho giật mình ở bên ngoài:
“Đáng giận, là các ngươi đánh lén ta sao?”
Dưới gốc cây bạch dương ngoài cửa miếu lúc này có bốn người, hai nam hai nữ, bị Ngao Khuê gầm rú mắng chửi thì khuôn mặt ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
Ngao Khuê làm gì quan tâm nhiều như thế, giờ phút này trong đầu toàn là lửa giận, lại thêm việc lo lắng bị mất con tin Ba Nhạc, sợ nếu bọn Hồng tỷ trở lại thì sẽ lột da hắn, thế nên lúc này hắn chẳng còn tỉnh táo nữa, toàn thân cơ bắp nổi lên, tay phải vẫy một cái, lập tức muốn ra tay.
Bốn người trẻ tuổi bên kia đều biến sắc, làm ra trạng thái phòng ngự. Bọn hắn cũng nhận ra đại hán này không phải người thường, đạo hạnh có lẽ cũng khá cao, tăng thêm khí thế hung ác nên không ai dám coi thường cả.
Ai ngờ lúc đại chiến sắp bộc phát, Ngao Khuê vẫy tay một cách tiêu sái nhưng sau đó một lát thì cả người như hóa đá, lập tức cứng lại. Sau một chút ngốc trệ, hắn quay đầu trừng mắt nhìn lên tay phải của mình, quát to một tiếng: “Lang Nha bổng đâu rồi? Lang Nha bổng của ta ở đâu?” (DG: cười gần chết =]]]])
Bốn người trẻ tuổi đối diện đều không nói thành lời, chỉ ngây ra như phỗng nhìn đại hán hung hăng hổ báo này. Chỉ thấy hắn vọt vào trong miếu thổ địa, bên trong vẳng ra những tiếng binh binh, rầm rầm, sau đó Ngao Khuê hai tay trống trơn lại vọt ra, hai mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn bốn người này hét lớn:
“Nói mau, Lang Nha bổng của gia gia các ngươi đâu?”
Một tiểu tử mập mạp trong bốn người ngây ngốc một hồi, dường như không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu sau mới ngạc nhiên đáp: “Chúng ta cũng không biết…”
“Oa nha nha nha!”
Ngao Khuê ngửa mặt lên trời thét dài, hình dáng như hổ điên, không thèm nghĩ tới Lang Nha bổng nữa, lập tức xông tới bốn người kia, sắc mặt dữ tợn hung ác, trong lòng thề phải đem đám địch nhân đáng ghét này bầm thây vạn đoạn.
Dưới cái bóng khổng lồ của hắn, bốn người kia nhíu nhíu mày, hai nam tử không nói gì, còn hai nữ tử trẻ tuổi thì đều hừ lạnh một tiếng.
“Oanh!”
Khí diễm toàn thân Ngao Khuê bùng phát, thân hình đè xuống, nhưng chỉ thấy một vầng sáng lóe lên, một cỗ lực lượng to lớn phóng ra làm cho thân thể của hắn dù như một tảng đá lớn cũng bị đánh bay ra ngoài, “ầm” một tiếng va ngay vào tường của miếu thổ địa làm cho mặt tường đổ xuống quá nửa, bụi bay lên mù mịt.