Tru Tiên 2

Chương 105: Lợi hại


Đặt chân lên con đường mòn, Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ thấy hôm nay trời trong ít mây, bầu trời xanh thẳm, phương xa nơi chân trời là Man Sơn hùng vĩ đứng thẳng tắp, ngay cả những đỉnh núi trắng như tuyết cũng hiện ra trong mắt hắn. Mặt trời đỏ rực treo trên bầu trời, ánh mặt trời mang theo những tia nắng ấm áp của mùa xuân phủ xuống nội thành Lương Châu, xua tan đi cái rét lạnh của ban đêm.

Thời tiết thật đẹp.

Vương Tông Cảnh híp híp mắt lại, bỗng nhiên trong lòng có chút cảm khái. Mặc dù nhân gian bi hoan sớm tối, sáng nắng chiều mưa, cho dù là thảm án diệt môn thì ông trời cũng chẳng bao giờ bận tâm một chút nào. Nhẹ nhàng thở dài trong lòng, Vương Tông Cảnh tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhìn thấy Tây Môn Anh Duệ.

Con đường mòn bám sát một góc tường thành Lương Châu, lúc này ở đầu đường, Tây Môn Anh Duệ đang đứng ở đó, không biết tại sao không đi vào miếu thổ địa. Hắn cứ đứng đó, lưng tựa vào tường thành cao lớn, hai mắt nhìn lên trời.

Vương Tông Cảnh kinh ngạc đi tới cạnh hắn, đánh giá một hồi rồi hỏi: “Ngươi đứng ở đây làm gì?”

Tây Môn Anh Duệ nhìn hắn một cái, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái, sau một lúc trầm mặc mới nói: “Hôm nay trời đẹp, ta đứng đây ngắm.”

Vương Tông Cảnh nghe vậy thì nhíu mày, khẽ lắc lắc đầu, cảm thấy gia hỏa này tự nhiên trở nên rất cổ quái, cũng không nói gì thêm với hắn và quay người đi lên con đường mòn. Tây Môn Anh Duệ nhìn sau lưng hắn, sau đó lại quay đầu, vẫn dựa lưng vào tường thành, ngẩng đầu nhìn trời, không nói một lời nào.

Sau khi thân ảnh Vương Tông Cảnh biến mất thì nơi này lại trở nên yên tĩnh, người đi tới đi lui nhưng cũng chẳng ai chú ý tới Tây Môn Anh Duệ như một tên đầu gấu nhàm chán đang đứng dựa vào tường.

Thời gian uống cạn nửa chén trà trôi qua, tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên trên đường mòn. Vương Tông Cảnh một lần nữa trở ra, trên mặt không có gì biểu lộ nhưng lại mơ hồ xuất hiện vẻ quái dị, cũng không nói lời gì mà đi ra đầu đường, nhìn thoáng qua Tây Môn Anh Duệ, sau đó im lặng đi tới cạnh hắn, cũng dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn trời.

Tây Môn Anh Duệ nhìn hắn một cái.

Vương Tông Cảnh trầm mặc một lát, đáp: “Hôm nay trời đẹp.”

Tây Môn Anh Duệ: “…”

Qua một hồi lâu, hai gã nam tử vẫn ngẩng đầu nhìn trời đầy vẻ nhàm chán, không khí xung quanh hơi quỷ dị, cuối cùng Tây Môn Anh Duệ ho nhẹ một tiếng, không quay đầu sang nhìn, vẫn cứ ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên hỏi: “Ngươi nói xem Hồng tỷ có làm thịt hắn hay không?”

Vương Tông Cảnh nhìn một đám mây trắng trôi trên trời, nghĩ nghĩ rồi đáp:

“Trước kia thì không, bây giờ thì khói nói lắm.”

“A…” Tây Môn Anh Duệ rõ ràng gật đầu ra vẻ đồng tình nói: “Ta cũng nghĩ thế.”

Vương Tông Cảnh cảm thấy khá đau đầu, theo thói quen đưa tay vuốt vuốt trán, cười khổ một tiếng: “Hồng tỷ sắp trở lại rồi, làm sao đây?”

Tây Môn Anh Duệ miệng hơi lệch đi, không biết có phải cảm thấy ghê răng hay không, bộ mặt ngày thường vốn âm trầm của hắn cũng sáng lên rất nhiều, nhưng sau đó lại lập tức khôi phục bộ dáng vốn có, hừ lạnh một tiếng, nói:

“Tự gây nghiệt, ta bó tay.”

Vương Tông Cảnh nhún nhún vai.

Sau đó hai người đều nghe được một thanh âm kinh ngạc truyền tới, Từ Mộng Hồng một thân đỏ rực, mang khăn che mặt đã đi tới, nhìn cả hai, kinh ngạc hỏi:

“Hai người các ngươi ở nơi này làm cái gì vậy?”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ bật thẳng người dậy nhưng không ai hé răng nói gì. Từ Mộng Hồng đi tới trước mặt hai người, khăn che mặt làm cho cả hai nhìn không ra biểu lộ của nàng ta, nhưng rõ ràng là đáy mắt đầy nghi hoặc, ngạc nhiên hỏi:

“Sao về tới đây rồi mà không vào miếu, không phải Ngao Khuê không còn ở trong đấy đấy chứ?”

“Hôm nay trời thật đẹp…”

Hai nam nhân trăm miệng một lời đáp, sau khi nói xong đều lập tức im bặt.

Từ Mộng Hồng nhìn Vương Tông Cảnh rồi lại nhìn Tây Môn Anh Duệ, đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên âm trầm rất nhiều như đã nhận ra điều gì. Nàng hừ lạnh một tiếng, hơi dậm chân, quay đầu bước đi trên đường mòn.

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ nhìn nhau, không ai nói gì, lập tức đi theo. Hai người hôm nay hành động rất ăn ý, không hẹn mà cùng đi sau Từ Mộng Hồng, giữ với nàng một khoảng cách tương đối.

Đường mòn vắng vẻ uốn lượn nhưng với ba người cũng không dài, chỉ chốc lát sau đã thấy bóng dáng của miếu thổ địa, còn có mấy cây bạch dương ở trước miếu nữa.

Lại đi thêm vài bước, thân thể Từ Mộng Hồng đột nhiên sững lại, Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ ở đằng sau cũng dừng bước. Cả hai người đi sau lưng Từ Mộng Hồng đều nhận ra đầu vai nàng đang run rẩy nhè nhẹ, hai cánh tay buông thõng lúc này bàn tay cũng đã nắm chặt thành quyền.

Nhìn qua vai nàng về phía trước, chỉ thấy miếu thổ địa đã đổ quá nửa, đất đá tán loạn trên mặt đất, bên trong cũng chẳng còn một bóng người. Bên cạnh cây bạch dương cách cửa miếu không xa, Ngao Khuê bị người ta treo ngược trên cành cây, đầu chúc xuống đất, nhìn ra vẫn còn thở nhưng trên mặt đầy vết bầm tím, rõ ràng là đã bị người ta dày vò một trận. Trên người hắn còn treo một khối gỗ vuông, trên viết hai hàng chữ rất lớn: “Người này bị điên – Người gặp mau tránh.”

Tiếng hít thở của Từ Mộng Hồng dồn dập lên, Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ ở sau lưng đều cảm nhận được người nàng như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Sau đó lại nghe nàng nghiến răng nghiến lợi, giọng khàn khàn rống lên một tiếng trầm thấp: “Ngao Khuê…”

***

“Hộc hộc hộc hộc…”

Tiếng thở dốc từ trong miệng Ba Nhạc truyền ra, một tay hắn bị đứa bé trai không rõ lai lịch kia túm lấy, sau khi chạy ra khỏi miếu thổ địa thì một đường chạy đi. Lúc đầu cũng không nhanh lắm, nhưng càng về sau hình như đứa bé trai cảm giác được có gì không tốt nên càng chạy nhanh hơn khiến cho Ba Nhạc ăn không ít đau khổ theo.

So với nó, con chó vàng thì chạy quá nhẹ nhàng, bước chân nhàn nhã như dạo chơi, thỉnh thoảng còn đưa mũi hít hít ngửi ngửi, một lần còn nhấc chân tè một bãi. Còn con khỉ lông xám thì càng không có gì để nói, thậm chí còn không phải chạy, cứ ngồi chễm chệ trên lưng con chó vàng, rảnh rỗi quan sát xung quanh.

Đứa bé trai kia dắt Ba Nhạc quành trái, quẹo phải ba lần bốn lượt, sau đó mới dừng ở một hẻm nhỏ cách xa vị trí cái miếu thổ địa kia.

Ba Nhạc vừa đứng lại liền chống tay vào tường há miệng thở hồng hộc, cảm thấy tim đập dồn như muốn nhảy cả ra ngoài, mỏi mệt không chịu nổi. Mà đứa bé trai kia thì một chút biến sắc cũng không có, còn thừa hơi đi tới cạnh Ba Nhạc, vỗ vỗ vai nó, cười nói:

“Được rồi, chạy đến đây thì đám người xấu kia cũng không tìm được đâu, cứ yên tâm đi.”

Ba Nhạc thở dốc một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi bình phục lại, nhưng trong lòng vẫn không hiểu tại sao Ngao Khuê to lớn như ôn thần vậy mà lại nằm gục ngã hôn mê dưới đất như thế? Nếu nói là đứa bé trước mặt nó làm ra thì nó chẳng đời nào tin nổi.

Đứa bé trai nhìn nó một cái, lại cười hì hì hỏi: “Tên ngươi là gì? Nhà của ngươi ở đâu, có muốn về hay không?”

Ba Nhạc ngơ ngác một chút, đáp: “Tên ta là Ba Nhạc, nhà của ta…” Thanh âm của nó càng lúc càng nhỏ, qua một lúc lâu sau, nó dụi dụi mắt, nói khẽ: “Nhà của ta bị đốt cháy rồi, không về được nữa.”

“À?” Đứa bé trai kia hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này, cứ thế ngây người ra, ngây ngốc một lát sau mới ngạc nhiên hỏi tiếp: “Vậy là ngươi cũng có người nhà ư, thế cha mẹ ngươi đâu, bọn họ có đang tìm ngươi không?”

Sắc mặt Ba Nhạc càng thêm ảm đạm, cắn răng đáp: “Đều chết hết, chỉ còn lại mình ta.”

Đứa bé trai hoàn toàn không nói ra lời. Mặc kệ nó có gì đặc biệt, nhưng tâm tính nó vẫn chỉ là một đứa bé chín tuổi, làm sao biết cách an ủi người khác chứ. Nó nhìn Ba Nhạc mang bộ dáng thương tâm muốn chết thì trong lòng gấp gáp đến nỗi hay tay cứ thế xoa xoa vào nhau, không biết phải nói cái gì cho đúng. Cuối cùng, ngược lại Ba Nhạc có kinh nghiệm hơn sau khi trải qua chuyện hồi đêm, tính tình ương ngạnh hơn một chút, nó hít sâu một hơi, lau đi nước trên khóe mắt, chuyển chủ đề, cố gắng cười hỏi:

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi là gì?”

Đứa bé trai kia như được đại xá, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp: “A, tên ta là Trương Tiểu Đỉnh, ngươi gọi ta là Tiểu Đỉnh được rồi, người khác đều gọi ta như thế.”

Ba Nhạc nhẹ gật đầu gọi: “Tiểu Đỉnh.”

Tiểu Đỉnh ha ha cười, lập tức trên gương mặt nhỏ nhắn xẹt qua một chút lo lắng, nhìn Ba Nhạc hỏi: “Ba Nhạc, thế bây giờ ngươi định làm gì?”

Ba Nhạc mờ mịt trong giây lát, sau đó trên mặt hiện ra một tia thống hận, cắn răng nói: “Ta muốn báo thù.”

Tiểu Đỉnh sờ sờ đầu, hỏi: “Tìm ai báo thù?”

Ba Nhạc ngây ngốc một chút, muốn nói lại thôi. Tiểu Đỉnh nhìn thần sắc cổ quái của nó, lại hỏi: “Ngươi… Chẳng lẽ kẻ thù của ngươi là ai mà ngươi cũng không biết?”

Ba Nhạc trầm mặc một lát, sau đó lộ vẻ sầu thảm, cười cười đáp: “Cũng gần như thế, kẻ thù nhiều lắm, ta cũng không biết tìm ai mà báo thù nữa.”

“À?” Tiểu Đỉnh nhíu hai hàng lông mày nhỏ nhắn lại, suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên lại nhìn Ba Nhạc, nghiên mặt nói: “Nếu không, khi nào ta gặp cha ta rồi, ta thử cầu ông ấy giúp ngươi báo thù đi.”

Ba Nhạc nhìn vào vẻ mặt đại chân thành của thằng nhóc trạc tuổi mình này, trong nội tâm dâng lên một trận ấm áp, nhưng nghĩ tới những kẻ hung thần ác sát đầy đáng sợ đêm qua, nó lại không đành lòng để cho người duy nhất đối tốt với nó trên đời này vì mình làm chuyện đó, nói khẽ:

“Được rồi, kẻ thù của ta rất lợi hại, cha của ngươi có lẽ cũng không thắng được bọn hắn đâu.”

“Cái gì?” Tiểu Đỉnh ghé mắt kinh ngạc: “Kẻ thù của ngươi thật sự rất lợi hại ư?”

“Đúng thế!” Ba Nhạc bất đắc dĩ nói với vẻ thương tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.